Dương Niệm Sâm mở toang cửa sổ để đón lấy không khí trong lành và tận hưởng tiếng chim hót líu lo.
Thư ký Kim cầm theo một gói cà phê Blue Mountain, máy xay cà phê và cả một chiếc ly tới đưa cho ông chủ của mình.
…
Dương Niệm Sâm vừa uống cà phê vừa nghe Phùng Trình ở đầu dây bên kia báo cáo công việc.
Phùng Trình là một quản lý, đồng thời cũng là phó giám đốc của một quỹ đầu tư thuộc quyền sở hữu của anh ở bên Hong Kong. Qua điện thoại, giọng nói của anh ta không giấu được sự kích động.
“Ông chủ, hiện tại chúng ta đang có một cơ hội rất tốt.”
“Không cần thiết phải chờ thêm nữa, ngay lúc này chúng ta đã có thể thâm nhập vào thị trường Đại Lục.” (Trung Quốc Đại Lục)
Dương Niệm Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như cái tin tức tốt này vẫn chưa đủ sức để gây ra nhiều biến đổi trên gương mặt của anh.
Quả thực là một tin tức tốt, nhưng trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của đôi chân nhỏ trắng nõn nào đó.
Móng chân hồng nhạt hơi cong cong, tàn nhẫn mà hất lên từng dòng nước ấm.
Lúc đó anh đã nghĩ gì nhỉ…
À… Anh nghĩ, hay cứ vậy mà hung hăng làm cô.
Mấy cô gái nhỏ tốt nhất không nên học theo thói xấu của cô ấy.
Bất động sản Dung Thành ở tỉnh Đông Hán mấy năm nay vẫn luôn điên cuồng tích trữ, chỉ tính riêng quỹ đất đã lên tới hàng chục tỷ, nhưng nay lại gặp phải chút trở ngại, nguồn tiền lưu động thiếu hụt trầm trọng.
Nếu khoản vay của Dung Thành không được hoàn trả trong thời gian quy định thì sớm muộn cũng sẽ phá sản, thêm nữa là phải đối mặt với việc bị khởi tố.
Bất động sản Dung Thành tan đàn xẻ nghé quả thực chính là một cơ hội vô cùng tốt đối với bọn họ (DNS).
Trong mắt Dương Niệm Sâm xẹt qua mấy chữ, mà mấy chữ này lại có liên quan mật thiết với nhà họ Đường.
Thừa nước đục thả câu.
Đây là vũng nước đục thuộc về ngành bất động sản, song không phải ai cũng có tư cách để thả câu ở cái vũng nước đục này.
Nói cách khác, chỉ rất ít nhân tài có được năng lực này.
Giống như Phùng Trình nói, chỉ cần bọn họ ứng trước khoản vay và xử lý khoản nợ thì có thể vớt được Dung Thành với giá rẻ.
Dương Niệm Sâm buông ly cà phê: “Bọn họ ra điều kiện gì?”
Phùng Trình nói ra một con số: “Bọn họ muốn 3 tỷ, hơn nữa còn muốn giữ lại một số cổ phần nhất định.”
Anh cười khẽ: “Cổ phần thì không thành vấn đề, nhưng giá cả thì hơi cao, ít nhất cũng phải tranh thủ được chút chiết khấu, việc này giao cho cậu xử lý.”
Lại dặn dò thêm một câu: “Càng nhanh càng tốt.”
Máu trong người Phùng Trình như đang sôi trào hừng hực nhưng vẫn như cũ bị sát khí của ông chủ của mình làm cho cả da đầu tê dại: “Vâng, tôi sẽ hoàn thành trong thời gian sớm nhất.”
—
Cùng lúc đó thì hai ông cháu nhà họ Đường lại đang làm khách ở nhà của trưởng thôn Chu.
Trong sân có một chiếc Audi mới tinh đang đậu, hàng rào quanh nhà cũng là mới được tu sửa lại, tất cả những dấu vết hiện hữu đều cho thấy trưởng thôn mấy năm nay đã kiếm được không ít.
Đây đúng là một bữa Hồng Môn Yến[1] mà.
[1] Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ
Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Tất cả mọi người ở đây đều là thuyết khách muốn thuyết phục nhà họ Đường đem vườn trà bán lại cho bên chủ đầu tư.
Trưởng thôn Chu hút một ngụm thuốc lá, vừa đấm vừa xoa nói: “Nói thật, vườn trà của nhà các người cũng không được bao nhiêu, hàng năm có thể bán được 30 vạn thì tôi đã lấy làm may lắm rồi.”
Đường Trung Bình trước sau như một mỉm cười, Đường Đường rũ mắt đứng bên cạnh, yên tĩnh đến mức vừa thức thời vừa ngoan ngoãn.
Trưởng thôn lại kéo cái đề tài này lớn hơn nữa, ý tứ đơn giản là mọi người ở đây đều cùng là người dân một thôn, có tốt cùng hưởng mà có họa thì cùng chịu.
Chỉ khi ông chấp nhận bán vườn trà thì chủ đầu tư mới suy xét đến việc thu mua luôn mười mấy hộ gia đình ở dưới chân núi.
Nhà họ Đường bọn ông mà kiên trì không bán thì chính là chặt đứt con đường phát tài của đại đa số người dân ở đây.
—
Khi rời khỏi nhà họ Chu thì sắc mặt của ông nội cũng có chút thay đổi.
Đường Đường đá phăng hòn đá dưới chân, ai nói mấy người nông dân quê mùa đều chân chất mộc mạc chứ, lợi ích đặt ở trước mặt thì bọn họ luôn muốn tìm cách để bòn rút chút giá trị còn lại của nhà họ Đường.
Có người đuổi theo tới, chính là đứa cháu trai tốt nghiệp trường đại học danh tiếng mà ngày nào trưởng thôn cũng nhắc tới.
Sau khi bỏ lại một câu ‘về sớm một chút’ với Đường Đường thì ông nội rời đi.
Chu Tuấn chặn đường của cô: “Tiểu Đường, tôi muốn nói hai câu với em, có liên quan đến vườn trà của nhà em.”
Đường Đường cố chịu đựng sự bài xích của mình, cô muốn nghe xem hắn ta rốt cuộc muốn nói cái gì.
Chu Tuấn lấy một hộp quà nhỏ giấu ở sau lưng ra: “Đây là đồ tôi nhờ người ta ở Thượng Hải mua hộ, nghe nói con gái rất thích thứ này.”
Là một bộ mỹ phẩm thương hiệu Nhật Bản. “Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận.”
Nhưng anh ta lại một hai phải chờ cô nhận lấy, nếu không nhận thì anh ta sẽ không nói.
Đường Đường chỉ có thể cầm, Chu Tuấn mặt mày hớn hở: “Bác của tôi chính là người như vậy đấy, thích đả kích người khác, nếu em không vừa
ý với giá cả bên đó đưa ra thì tôi có thể giúp em thương lượng lại.”