Niệm Đường – A Man

Chương 22




Tri Thu đợi trong chốc lát rồi lại tiếp tục gọi cô.

Cậu còn nói thêm rằng muốn giúp Dương tiên sinh sắp xếp lại hành lý, vì dù gì đây cũng là lần đầu tên cậu ở lại Đường trạch, có khi phòng tắm ở đâu rồi phải sử dụng như thế nào cậu còn không biết.

“Tìm nửa ngày cũng không thấy anh ta, chị, anh ta có nói gì với chị chưa vậy?”

Đường Đường cảm thấy xấu hổ muốn chết.

Cô không tin một người có đôi tai nhạy bén như Tri Thu mà lại không nghe ra một chút động tĩnh gì.

Cơ thể của cô căng lên như dây đàn, vừa xấu hổ lại vừa tức giận tột độ. Dương Niệm Sâm nắm lấy đầu giường, ngồi quỳ lên.

Thân thể Đường Đường nhẹ như một miếng vải mỏng manh dán lên người anh.

Cô cưỡi lên cặp đùi thô tráng của người đàn ông, phía trên phần lông mao rậm rạp đều là nước.

Suốt cả quá trình thay đổi tư thế, hạ thể hai người vẫn như cũ dính chặt lấy nhau.

Bên trong tiểu huy*t của cô như tồn tại một móc câu, gắt gao níu giữ côn th*t to lớn của anh.

Dương Niệm Sâm dùng sức đẩy thắt lưng lên, cánh tay vòng ra sau vây lấy tấm lưng mảnh khảnh.

Mảnh khảnh nhưng không gầy gò.

Anh cúi xuống ngậm lấy vành tai cô nhỏ giọng nói: “Trả lời cậu ta đi.”

Dưới tư thế này, động tĩnh đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ còn lại âm thanh da thịt giao hòa.

Toàn bộ đều nhờ vào đầu gối mở rộng và cánh tay săn chắc của Dương Niệm Sâm để ngăn chặn âm thanh cót két của chiếc giường.

“Nói đi…”

Thúc vào một cú thật sâu, dương v*t to lớn cứng rắn cọ xát vào lớp thịt mềm mẫn cảm, xoay tròn nghiền ép.

Cả người Đường Đường run rẩy, không đến mười lăm phút mà cơ thể của cô đã mồ hôi đầm đìa.

“Chị…chị hơi khó chịu.”

Tri Thu còn đang đứng ở bên ngoài cửa, vẫn duy trì tư thế trước sau như một.

“Sao vậy? Có cần em gọi ông nội tới xem thử không?”

Đường Trung Bình có rất nhiều món nghề vừa cổ xưa vừa thần bí. Trung y cũng là sở trường của ông.

Đầu óc của Đường Đường muốn nổ tung rồi: “Không cần!”

Trong nháy mắt khi cô mở miệng, Dương Niệm Sâm thúc một cú thật mạnh và tàn nhẫn.

Tê dại từ trong huy*t đạo tức khắc nhảy lên tận đỉnh đầu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, vừa chậm chạp vừa nhàm chán, dần dần đi xa.

Dương Niệm Sâm nắm eo cô nâng lên, lại thả xuống.

Đường Đường vô lực thuận theo động tác của anh, côn th*t như muốn từ trong cổ họng của cô lao ra tới.

“Chịu không nổi…”

Nước mắt cô lã chã rơi xuống, ôm chặt lấy cổ anh không ngừng xin tha.

Dương Niệm Sâm cũng coi như tha cho cô một con đường sống, động tác nhấc lên thả xuống nhanh chóng lặp lại, vào thời điểm mấu chốt cuối cùng cũng rút dương v*t ra.

Tinh d*ch đặc sệt phun ra từ giữa các kẽ tay của anh. Toàn bộ bắn lên bụng và bầu ngực của Đường Đường.

Anh xắn tay áo lên, hai cúc áo trên cổ mở toang, từng giọt mồ hôi chầm chậm lăn xuống vô cùng gợi cảm.

Ngón tay anh kẹp điếu thuốc lá hít sâu một ngụm.



Cậu ba nhà họ Đường đứng dưới hiên nhà, đưa lưng về phía này. Hai người chạm mặt, không khí thập phần lãnh đạm và trì trệ.

Tri Thu nói: “Dương tiên sinh, anh cứ ra vào phòng của chị tôi như vậy không phải là không thích hợp sao?”

Vóc dáng của Dương Niệm Sâm đứng trước cậu ba như cò hương này vừa nhìn đã thấy tràn đầy ưu thế.

Anh không nói gì, móc hộp thuốc đưa qua.

Tri Thu không hề nhúc nhích nói: “Cảm ơn, tôi không hút thuốc lá.”

Dương Niệm Sâm cười cười nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt: “Chậu nước ở chỗ nào, cô ấy không thoải mái, tôi lấy cho cô ấy một chút nước ấm ngâm chân.”

Tri Thu trầm mặc một lúc lâu mới xoay người sang chỗ khác, cam chịu dắt anh đi.

Hơn phân nửa thôn Tê Hà vẫn chưa lắp đặt đường ống nước nóng, chỉ có vài nhà giàu có mới lắp đặt mấy tấm pin năng lượng mặt trời.

Nhà họ Đường không có, bởi vì Đường Trung Bình cảm thấy cái thứ bình nước nóng rồi ống tròn đó quá mức hiện đại lại thô kệch, vô cùng tổn hại bầu không khí chung của Đường trạch.

Tri Thu đưa qua một bình nước sôi và một chậu nước kiểu cũ có tráng men hoa mẫu đơn, Dương Niệm Sâm nhận lấy rồi nói một tiếng cảm ơn.

Chưa được hai bước anh đã xoay người lại: “Tuy rằng hai người là chị em nhưng giữa nam và nữ cũng có sự khác biệt.”

“Có một số thời điểm, có phải cậu nên hiểu được phải biết kiêng dè một chút hay không.”