Cái đêm cô chạy ra khỏi huyện Hoài Âm vô cùng hấp tấp, nhưng không cũng có nghĩa bây giờ cô cũng như vậy.
Cô đã suy xét đến mọi tình huống có thể gặp phải từ Hoài Âm đến Nam Kinh, từ Nam Kinh đến Bắc Kinh và cả đủ loại hiểm ác khi ở Bắc Kinh nữa.
Chỉ là cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng nguy hiểm không phải đến từ người xa lạ nào khác mà lại chính là từ vị hôn phu của mình.
Đồng thời, sự “nham hiểm” của Dương Niệm Sâm cũng không phải theo cách hiểu thông thường. Sự thâm độc của anh không phải là cái loại làm thương tổn hay lừa gạt tài sản của người khác.
Mà sự hung hãn của anh tất cả đều thể hiện về mặt tinh thần.
Cái con thú vô hình đó giống như phun ra hàng ngàn hàng vạn sợi tơ nhện, dính chặt đến mức khiến cô bằng mọi giá phải thoát ra.
Ông nội, mắt nhìn người của ông có chuẩn không đấy!
Đột nhiên cô lại có suy nghĩ muốn trở lại huyện Hoài Âm ngay lập tức để đại chiến 300 hiệp với ông nội, để cho ông thấy rằng bụng dạ Dương Niệm Sâm khó lường tới mức nào.
Nhưng cho dù miệng lưỡi của cô có nhanh nhạy đến đâu thì ông nội còn không phải là một tòa núi lớn trên đầu cô hay sao…
Đường Đường phiền muộn không thôi, kéo áo, dịch mông,ngồi thế nào cũng không yên nổi.
Cô cứ ngọ nguậy suốt làm cho Tri Thu hết nhường rồi lại nhịn, chả mấy chốc người đã dán vào cửa xe.
“Chị, chúng ta có cần gọi điện nói với Tô thiếu một tiếng không?”
Đường Đường suýt chút nữa thì vỗ đùi cái đét, cô sao mà lại quên mất tên nhị thế tổ kia chứ.
Tô thiếu khi nhận điện thoại liền cao giọng hét lớn: “Ông trời của tôi ơi, tôi còn tưởng cô đã chết ở cái xó xỉnh nào rồi cơ!”
Không phải anh ta châm chọc, mà là thật tâm lo lắng.
Ngày đó anh ta từ hội đấu giá đi ra thì thấy ở phía xa xa một mảnh gà bay chó sủa ầm ĩ.
Anh ta chạy theo đến mức phổi muốn nổ tung mà cũng không đuổi kịp.
Mấy ngày nay anh ta chạy đi hỏi thăm khắp nơi mới biết được Đường Đường vì giúp anh ta tìm đồ nên đã làm phật lòng không ít những đảng phái ở Bắc Kinh.
“Cô còn tốt không, không gãy tay gãy chân gì chứ? Cô ở đâu? Tôi bây giờ sẽ đến tìm cô!”
Tô thiếu cao giọng phun ra một tràng những câu hỏi như vũ bão khiến Đường Đường dù đã để điện thoại ra xa vẫn có thể nghe được anh ta nói cái gì.
“Không sao, tôi vẫn tốt, cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Ôi chao, cái người này bị làm sao thế? Chúng ta có quan hệ gì chứ, lại còn khách sáo như vậy?”
Đường Đường không khỏi trợn tròn mắt, quan hệ gì vậy?
Đừng có mà nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy chứ.
Xe taxi không được phép vào trong khuôn viên của chung cư nên cô và Tri Thu xuống xe đi bộ, thuận tiện hẹn thời gian gặp Tô thiếu luôn.
Cô quay lại chủ yếu là vì những tư liệu lịch sử quý giá và những cuốn sách mà sư huynh đã giao cho cô.
Về phần kế hoạch, sau khi lấy được chúng như thế nào thì chờ gặp mặt Tô thiếu rồi lại nói.
Thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Tri Thu bước ra trước nhưng đột nhiên lại bị chặn lại.
Nửa phút sau, hai người đồng thời đứng bất động bên ngoài thang máy.
Hành lang dài yên tĩnh, gạch lát nền phản chiếu lại bóng dáng của hai người.
Đèn trên trần nhà vẫn bình thường, không nhìn ra vấn đề gì.
Nơi mà Tô thiếu chọn cho bọn họ khá tốt, là một căn hộ kiểu khách sạn.
Nhân viên bảo vệ ở cổng cũng rất nghiêm túc, người lạ sẽ không dễ dàng vào được đến đây.
Nhưng một dãy hành lang có tổng cộng mười mấy căn nhà, vậy mà lại im ắng đến mức một chút tiếng động cũng không có.
Tri Thu híp mắt, da thịt cả người trở nên căng cứng, bày ra trạng thái phòng thủ và sẵn sàng chuyển sang trạng thái tấn công bất cứ lúc nào.
Hai người nhẹ nhàng bước mấy bước, khi tới gần căn hộ số 1203, Đường Đường liếc nhìn cái thùng rác nằm bên cạnh.
Là kiểu dáng thon dài cao cấp, phía trên còn có một mảng bột màu trắng mịn, cùng với đó là vài mẩu thuốc lá bị vứt loạn xạ.
Cô cúi xuống quan sát một hồi thì nhận ra hai trong số đó là thuốc lá Song Hỷ.
Vẻ ngoài xoắn xuýt và tàn nhẫn của người nào đó đã in hằn sâu trong tâm trí của Đường Đường, cô đứng bất động.
Đại não nhanh chóng nhảy số, cô kéo tay áo Tri Thu rồi móc danh thiếp của Từ Hải ra đưa cho cậu.
Với bối cảnh và tính cách của Tô thiếu thì nói trắng ra là anh ta chưa đủ thâm sâu, càng không đủ khả năng để áp chế những tên lưu manh đang ẩn mình trong bóng tối.
Nhưng Từ Hải thì lại khác, hắn ta có gốc rễ ở Bắc Kinh, lại còn làm trong giới sưu tầm đồ cổ nên những người có quen biết với hắn không phú thì cũng quý.
Trong số đó có không ít người có thể trấn áp “tam giáo cửu lưu”[1].
[1] Tam giáo cửu lưu:
Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. –> Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Từ Hải vô cùng nhiệt tình, Đường Đường khó khăn mở miệng: “Lão Từ, anh có bận gì không?”
“Không bận, không bận, không bận. Tôi không ngờ nhanh như vậy đã nhận được cuộc gọi của Đường tiểu thư, có chuyện gì sao? Cô cứ nói thẳng đi.”