11.
Ta được phong làm Tả phu nhân. Tề quốc lấy hữu làm đầu, Nguyệt Thị và tộc Hung Nô lại lấy tả làm đầu. Chuyện kia xém tí đã lấy mất cái mạng của ta, lại đưa ta thành phi tử cao quý nhất chỉ sau Tang Ca.
Hốt Hãn Tà bị tộc Hung Nô kéo chân đã mấy ngày, không đến thăm ta nổi mà chỉ đưa rất nhiều thứ qua lều của ta. Liên tiếp mấy ngày đều thế, mãi đến khi ta cất lời từ chối mới được yên tĩnh.
Ta không dám gặp người của tộc Hung Nô, không phải vì sợ, mà vì áy náy.
Áy náy với Tang Ca.
Từ hôm đó tới nay, nàng chưa qua thăm ta lần nào. Chuyện này trái lại lại khiến ta an tâm. Vốn dĩ ta không dám đối diện với nàng, không biết nên nói với nàng cái gì nữa. Nàng đưa trái tim chân thành đến trước mặt ta, còn ta lại dẫm nát nó.
Ta hỏi Ngọc Đường, con bé nói mấy ngày nay Tang Ca lúc nào cũng buồn bực không vui, hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát như khi mới tới. Hốt Hãn Tà không muốn đi gặp nàng, mỗi ngày nếu không phải qua bên ta thì cũng là đi vương trướng triệu kiến đại thần.
Ngọc Đường thấy hết, thình lình nói một câu: “Công chúa, tiểu Thiền Vu… rất tốt với người.”
Ta nhìn chén thuốc đen thui như mực trước mắt, cười đau khổ: “Thật vậy chăng?” Nếu hắn thiệt tình suy nghĩ cho ta, hắn có còn tâm tâm niệm niệm muốn đi đoạt lãnh thổ Tề quốc ta chăng?
“Hắn không thật tình đối xử tốt, hắn chỉ là… thấy giờ ta rất tốt. Giờ hắn trách Tang Ca, em cảm thấy chỉ vì trút giận cho ta sao? Đó là vì tộc Hung Nô uy hiếp đến hắn, mà ta… là một cơ hội.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Tây Lễ vương đang rục rịch ở phía tay, Hốt Hãn Tà phải nhờ trợ lực của tộc Hung Nô, nhưng lại không muốn tộc Hung Nô can thiệp quá sâu. Giờ bọn họ thấy Tang Ca hại ta mất đi đứa bé, là tộc Hung Nô sai trước. Nếu muốn tiếp tục duy trì mối giao hảo giữa Nguyệt Thị và tộc Hung Nô, hoặc gả thêm một người nữa qua đây, hoặc… giúp Hốt Hãn Tà đánh Tây Lễ vương.”
Ngọc Đường cau mày: “Tang Ca là ngũ công chúa được tộc Hung Nô sủng ái nhất mà…”
“Được sủng ái nhất?” Ta cười: “Ngày xưa ta cũng từng thế, giờ sao? Tộc Hung Nô sẽ không biện giải giúp Tang Ca, cũng sẽ không gây sự với ta vì nàng. Biện pháp hữu hiệu nhất chính là: gả tiếp một người nữa qua đây.”
Mấy thứ này người đã học tập với ca ca như ta chưa từng nhìn lầm lần nào. Nhưng lần này lại ngoài dự kiến.
Tộc Hung Nô không thèm bỏ gần tìm xa gả thêm một người nữa qua, mà trực tiếp dâng A Nhã làm phi tử cho Hốt Hãn Tà.
Lúc ta nghe được tin này thì tức muốn chết. Vốn dĩ ta đã tính toán bất kể bên kia gả ai tới ta cũng đều sẽ chủ động đi kết giao, nhưng nâng A Nhã làm phi tử đã trực tiếp chặt đứt hết đường lui của ta.
A Nhã dù không phải người Hán, nhưng tác phong hay lời nói cử chỉ đều thật sự rất giống chúng ta. Nàng ta không dễ đối phó như Tang Ca.
Ta nhốt mình lại.
Đến nỗi Hốt Hãn Tà tìm ta ta cũng không còn tâm tư nào quan tâm đến hắn.
Hắn nhìn ta tựa đầu vào thành giường im như tờ thì bước tới vỗ chăn: “Làm sao vậy. Đừng buồn mà, đứng lên rồi nói.”
Ta đứng dậy, lắc đầu, không nói lời nào.
Hốt Hãn Tà kỳ thật rất hiểu ta, mỗi ánh mắt, mỗi nét mặt, hắn đều đoán được ta đang nghĩ gì rất nhanh. Nhưng có lúc hắn lại không đoán được.
Ta thấy rất kỳ quái, hắn thật sự không đoán được sao? Hay là không muốn đoán? Hay là đoán được, nhưng… không muốn nói ra?
“Giận chuyện A Nhã sao?”
Ta không e dè: “Vâng, rất giận.”
Hốt Hãn Tà thấy ta trêu chọc thì cười vang, ôm cổ ta, hai người chúng ta ngã lăn ra giường. Hắn không buông tay, vỗ nhè nhẹ lên lưng của ta như dỗ con nít: “Cho dù A Nhã có phải phi tử hay không thì nàng vẫn ở đây rồi.”
Ta ôm cổ hắn, cọ cọ: “Ta biết, nhưng nàng ta là thị nữ hay phi tử khác nhau mà.”
Hốt Hãn Tà như muốn ép ta nói ra, hỏi tiếp: “Khác nhau chỗ nào?”
Ta “Hừ” một tiếng, ngồi dậy đánh hắn: “Biết rõ còn hỏi.”
Hốt Hãn Tà lại bắt đầu, kéo ta nằm xuống, nhẹ giọng thì thầm bên tai ta: “Ta thật sự không biết.”
Đi chết đi, ta đã nghe tiếng chàng cười rồi!
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Ta quay đầu nhìn vào mắt hắn, hắn cũng nhìn ta. Ánh mắt ta hơi chua chát, nghiêng người ôm lấy hắn hỏi: “Nàng sẽ sinh con dưỡng cái cho chàng sao?”
Nghe thấy lời này, Hốt Hãn Tà không che dấu được nụ cười. Nói ra lời này đã đủ mệt, hắn còn cười ta, ta quyết định không để ý tới hắn luôn.
Hắn lại nhẹ giọng bên tai ta: “Nàng chịu không?”
Trái tim ta nhảy dựng, bàn tay Hốt Hãn Tà luồn xuống áo ta, hắn hôn lên môi, lên cằm, lên cổ, lên xương quai xanh, thì thào: “Thân mình nàng sao rồi?”
Ta gắt gao nắm lấy chăn, nuốt nước bọt, giọng run rẩy: “Tào Lô bảo… tốt nhất nên nghỉ ít ngày.”
Hốt Hãn Tà ngừng tay, chôn mặt lên ngực ta thở dài một hơi, đang muốn đứng dậy. Ta ôm chầm hắn lại, ánh mắt nhìn đi nơi khác, giọng như đang lẩm bẩm: “Nhưng mà… Cũng khỏe hơn nhiều rồi…”
Hốt Hãn Tà ngẩng đầu nhìn ta, búng lên trán ta: “Đùa ta vui quá ha?”
Ta cười nhìn hắn: “Đúng vậy. Thiền vu Hốt Hãn Tà ở trước mặt người khác nghiêm túc lạnh lùng, trước mặt ta lại thế này, ta không lợi dụng chút sao được?”
Hắn không đáp lời, cứ nhìn ta như vậy. Mãi một lúc lâu sau hắn mới cụng cái trán của ta, nhẹ giọng nói: “Được, ta ở trước mặt nàng là thế đấy. Thế nên, Mân Quân, chúng ta cứ mãi thế này cả đời nhé, được không?”
Màu mắt của Hốt Hãn Tà rất đẹp, người Hán không có màu mắt này. Đó là màu của bạch quả mùa thu, rất giống hổ phách, cũng giống ngọc lưu ly. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta đã kinh ngạc không biết trên đời này làm sao có người có đôi mắt đẹp đến vậy?
Có sự lợi hại của hùng ưng và sự tàn nhẫn của chó sói, nhưng cũng có nhu tình mật ý dành cho ta. Ta chắc rằng hắn yêu ta, nhưng ta cũng chắc chắn rằng hắn không chỉ yêu mỗi ta.
***
Tây Lễ vương gần đây càng lúc càng quá đáng, thâu tóm hết mấy bộ lạc nhỏ quanh đất phong của hắn. Cứ thế thì chỉ sợ cả vùng phía Tây của Nguyệt Thị đều để cho hắn xưng vương.
Hốt Hãn Tà mấy ngày rồi không ngủ, ta bảo Ngọc Đường nấu ít đồ ăn đưa qua vương trướng cho hắn. Ta vốn tưởng rằng trong lều chỉ có mình hắn, nhưng vén rèm lên thì thấy hắn và A Nhã đang đứng trước địa đồ nói cái gì đó ta không hiểu.
Bọn họ nghe tiếng động quay đầu lại, thấy là ta thì sắc mặt hơi cứng lại. Hốt Hãn Tà đi đến đỡ lấy cánh tay của ta, bối rối nói: “Đã vào đông rồi, ban đêm Nguyệt Thị rất lạnh. Người nàng vừa mới khỏe lại, vẫn nên ít đi lại đi, biết không?”
Ta nhún người: “Thiếp thân hiểu được. Thiền vu nghỉ ngơi sớm đi, thiếp thân cáo lui.”
Ta đang muốn rời đi, Hốt Hãn Tà lại giữ cánh tay ta lại, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ sớm đi.”
Ta chẳng hiểu sao lại bật cười, đưa mắt nhìn mắt hắn, khẽ gật đầu: “Thiếp thân hiểu được.”
Kỳ thật hôm nay ta đến, là muốn nói cho hắn biết hình như ta đã có nữa rồi. Tào Lô đã xem qua, nói là mấy tháng nữa mới xác định chính xác được. Ta biết nàng sợ ta làm ra chuyện như lần trước, không muốn nói cho ta biết, định trực tiếp báo cho Hốt Hãn Tà. Ta cố tình lại không muốn nàng được như ý, ta muốn là người đầu tiên nói cho hắn biết. Có A Nhã ở đây, ta không thể không nuốt lời định nói về lại trong bụng.
Cuối cùng vẫn phải để Tào Lô và Ngọc Đường báo lên, hắn mới được biết.
Hốt Hãn Tà ôm ta vào trong lồng ngực, bàn tay ấm áp đặt lên bụng ta, hai má nhẹ nhàng cọ cọ, nhẹ giọng bảo: “Đồng ý với ta, nhất định phải khỏe nha?”
Ta ngồi trên đùi hắn, vòng hai tay ôm lấy cổ, gật đầu: “Vâng, thiếp thân nhất định sẽ bảo vệ được đứa bé này.”
Hốt Hãn Tà tựa đầu vào ngực ta, hít thật sâu một hơi: “Không bao lâu nữa ta sẽ Tây chinh. Ta để A Mạc lại, cũng để một nhóm quân cho nàng. Nàng nhất định phải bình an đợi ta trở về, được không?”
Ta nghiêm túc trở lời hắn: “Ừ, chắc chắn rồi. Hốt Hãn Tà…”
“Ừ?”
“Chàng nhất định phải nhìn đứa bé sinh ra, còn sáu tháng…”
Hốt Hãn Tà xoa lưng ta, giọng ầm vang: “Được, ta nhất định sẽ về.”
***
Năm mới còn chưa qua, Tây Lễ vương đã xưng vương ở phía Tây. Ta cẩn thận tính toán, còn cách ngày giỗ của lão Thiền vu ít ngày. Trong phút chốc ta cũng không biết hắn đang hiếu thuận hay là đang phản nghịch nữa.
Người ca ca này của Hốt Hãn Tà cũng như hắn, được Thiền vu mang theo bên cạnh từ nhỏ, cùng bàn chuyện quốc gia đại sự, cùng chinh chiến sa trường. Ta đã không dưới một lần nghe hắn kể chuyện Tây Lễ vương, bọn họ cũng như bao cặp huynh đệ khác, đùa giỡn gây gỗ rồi cuối cùng cũng bắt tay giảng hòa. Thế nhưng hôm nay anh em trong nhà lại nồi da xáo thịt, đao kiếm chĩa về phía nhau, ta không biết trong lòng Hốt Hãn Tà đang nghĩ gì. Là tức giận, hay là bi ai?
Hốt Hãn Tà tập kết hết các bộ lạc phía Đông lại, phía sau hắn còn có tộc Hung Nô cường đại chống lưng. Lần thảo phạt này, phần thắng hắn cũng nhiều.
Thế nhưng ta… vẫn lo cho hắn.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Từ nhỏ bên người ta mang theo một miếng ngọc, là năm đó mẫu phi đi Tướng Quốc tự cầu cho, nói là ta trước đây nhiều bệnh, đeo miếng ngọc này từ nay về sau sẽ tránh được tai vạ. Đêm trước ngày Hốt Hãn Tà xuất chinh, ta tháo xuống đưa cho hắn, nhưng hắn không nhận.
Hắn bảo: “Ta đã sớm quen với chốn sa trường đao kiếm không có mắt, ta chỉ lo lắng cho nàng. Nếu vật này hiệu quả thế thì nàng cứ giữ mà đeo.”
Ta sờ miếng ngọc trong lòng bàn tay, vẫn muốn đeo lên cho hắn: “Vậy chàng bình an trở về đi. Bình an trở về thì trả lại vật này cho ta, có được không?”
Hốt Hãn Tà nhìn ta, thở dài một hơi, cuối cùng cũng nhận: “Được.”
Núi non trải dài, tuyết bay tán loạn, đất trời đâu đâu cũng một màu trắng xóa. Ta và đám phi tử đứng trong gió nhìn đội quân dần đi xa, mãi đến khi đội quân đông nghìn nghịt biến mất trong làn tuyết trắng, chúng ta mới quay về.
Đã rất lâu rồi ta không gặp Tang Ca, hôm nay nàng chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, một câu cũng không buồn nói.
A Nhã đưa mắt nhìn chúng ta, lén lút bước đến bên cạnh. Ta liếc xéo nàng ta, chỉ thấy nàng ta cười: “Tả phu nhân đừng lo lắng, lần này Thiền vu đi chắc chắn có thể khải hoàn quay về.”
Ta không muốn nhiều lời, chỉ cười không đáp.
Đám người tản ra, qua qua lại lại cũng chỉ còn hai người chúng ta. Nàng ta nói tiếp: “Cái thai lần này của tỷ tỷ phải nghỉ ngơi cho tốt nha.”
Ta dừng bước chân lại, quay đầu nhìn nàng, nàng cũng nhìn ta.
“Muội muội không muốn tỷ tỷ lại gặp chuyện tiếp.” – A Nhã cười.
Ta chớp mắt, cũng cười: “Đa tạ. Chuyện trước đây ta vẫn còn sợ hãi trong lòng, cái thai này nhất định sẽ càng cẩn thận hơn.”
A Nhã không nói nữa, thi lễ rồi cáo lui.
Ta nhìn bóng con bé xa dần, hừ lạnh một tiếng, trong lòng cực kì không cam tâm — Ta đã nói gì nhỉ, con bé này đến chính là để khắc ta mà.