Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 98: Thỉnh triệu tử vương




Editor: Luna Huang

Ngoài cửa sổ có hoa mai điêu linh, chậm rơi xuống đất, trên đất đầy hương mai, phòng trong mỹ nhân an tĩnh nói chuyện với nhau, có thể nói là một bức họa xinh đẹp mà tĩnh mịch.

"Thế nhân cho rằng hoàng tường chi nội là bích hải lam thiên, thứ mà người bên ngoài mong mỏi một đời muốn có được, mà hoàng tường thật cao, cũng là nơi mỗi nữ tử mong muốn, vì sao chỉ có Lục Y không cảm thấy vậy?" Trầm Lục Y khổ sáp cười, "Hôm nay Vương Thượng cần lấp đầy hậu cung, hoàng bảng trương cáo, nữ nhi quan gia đủ tuổi muốn trở thành nữ, cô nương các tiểu thư ở đế đô vui vẻ vì Vương Thượng tuyển tú mà chuẩn bị, gia phụ cùng gia mẫu cũng vì Lục Y chuẩn bị, mà Lục Y cảm thấy ngực như bị vật gì đè nặng rất khó chiu, muốn cùng ai nói một chút, lại cũng không biết nói cùng ai, không khỏi nghĩ tới Nhu nhi, tự giác duy nhất một mình Nhu nhi có thể hiểu được tâm tư của Lục Y vậy, vì vậy không mời mà tới, mong rằng Nhu nhi không trách Lục Y làm phiền..."

Ánh mắt của Ôn Nhu vẫn dừng lại trên mặt sầu bi của Lục Y, nghĩ thầm nếu nàng là nam nhân, lúc này cho là trong lòng ba đào mênh mông, không khỏi làm nàng liên tưởng đến táng hoa tích hoa của Đại Ngọc.

Mà nàng, Trầm Lục Y, một nữ tử thời cổ, cư nhiên sẽ có nghĩ cách không giống với những nữ tử bình thường khác, nói vậy trong thiên hạ này, không có nữ tử nào không mơ ước đến cuộc sống trong hoàng tường, chỉ mỗi nàng là không, quả nhiên là người đế nàng tán thưởng.

"Trầm đại nhân là Binh bộ Thượng thư, Lục Y cũng nằm trong nhóm tú nữ, Lục Y phải vui vẻ mới đúng, tại sao lại sầu bi như vậy?" Tuy rằng đoán được ý nghĩ trong lòng Trầm Lục Y, nhưng là vẫn muốn nghe nàng chính miệng nói ra, mà nàng tìm đến nàng, là vì muốn trấn áp ý nghĩ trong lòng, hay là là muốn chống lại số phận?

"Lục Y chẳng bao giờ cuộc sống trong hoàng thành, Lục Y hướng tới, là cuộc sống cử án tề mi, tương kính như tân, nhất sinh nhất thế một đôi." Nói đến đây, khóe miệng Trầm Lục Y cười lên một nụ cười mang vị đạo thống khổ, trong con ngươi dần dần thoáng hiện oánh quang, "Thế nhưng Lục Y biết đây bất quá là huyễn tưởng của Lục Y, tuyệt không thể thành hiện thực, cũng biết ý nghĩ như vậy sẽ bị người đời khinh bỉ, thế nhưng, Nhu nhi, ngươi có thể hiểu được sao?"

"Ta hiểu được." Nhất sinh nhất thế một đôi, đây đối với nữ tử thời cổ mà nói, có thể nói là một giấc mộng, cũng hầu như không người dám tố mộng như vậy, cũng không phải là nam tử trên đời này đều là Trần Thế Mỹ, chỉ là tập tục lễ giáo lâu dài như vậy, hầu như không người dám có giấc mộng xa vời này, bất quá là tự rước đau lòng mà thôi.

Nhưng không nghĩ tới, đáy lòng nàng, lại có cách nghĩ hoang đường như vậy.

"Chẳng biết tại sao, Lục Y nghĩ Nhu nhi chắc chắn hiểu được nghĩ cách hoang đường này của Lục Y, ý nghĩ như vậy trong mắt những người khác, bất quá là chê cười một hồi." Một giọt lệ từ khóe mắt của Trầm Lục Y chảy xuống, nàng vội vàng dùng dùng khăn che lại, "Cho dù Lục Y ý nghĩ như vậy, cũng chưa chắc tìm được nam tử có cùng nghĩ cách với Lục Y, kết quả là, vẫn là một giấc mộng của Lục Y."

"Lục Y, không biết có câu ta có làm hay không vấn?" Quả thực, ở thời đại này tìm được một nam tử như vậy, sợ là nan, tựa như thuốc dẫn của lục hồn quy, có thể gặp, không thể cầu.

"Nhu nhi vấn" Trầm Lục Y phát giác bản thân thất thố, lau khô khóe mắt, cười yếu ớt khẽ gật đầu.

"Lục Y vì chuyện tuyển tú mà sầu bi như vậy, trong lòng có đã có người ngưỡng mộ?" Nếu không có người trong lonhf, vì sao có thể đau buồn như vậy? Có thể nói là tình năng động nhân, tình có thể gây tổn thương cho người, nếu là vô tình, sao đau lòng?

"Nhu nhi nói đùa, Lục Y trong ngày thường trong phủ thêu tranh, làm sao có người trong lòng, nói như vậy, Nhu nhi vẫn là không nên hỏi nữa, nếu để cho người khác nghe được, sẽ liên lụy tới gia phụ." Đáy mắt Lục Y dần hiện ra kinh hoảng, không giống làm bộ, "Bất quá là Lục Y suy nghĩ mà thôi, có lẽ là trong ngày thường xem thơ từ nhiều, dễ đau buồn."

"Lục Y lúc này không cần đau buồn như vậy, nếu là thật đến hoàng tường, tương lai chưa chắc như người nghĩ như vậy, còn nếu là Vương Thượng vô tâm với người, liền cũng có thể tuyển tú, có thể tìm người trong lonhf, có phải là hay không có chút kỷ nhân ưu thiên?" Ôn Nhu khẽ cười, tâm trạng lại có nghĩ cách, lần này Trầm Lục Y tìm đến nàng, theo như lời nói để cho nàng nghĩ có chút không diễn ý, mà nàng phát hiện không ra trên người Trầm Lục Y có chút dị dạng không thích hợp, liền không muốn tiếp tục chủ đề này nữa nên viện lí do thoái thác.

"Nhu nhi rộng rãi, Lục Y làm không được như Nhu nhi vậy." Trầm Lục Y nâng ly trà lên, khẽ uống một hớp, như trước sầu não.

Ôn Nhu nhất thời trầm mặc, bỗng nhiên thấy ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, khóe miệng cười yếu ớt không khỏi rũ xuống.

"A Nhu." Sau một khắc, thanh âm của Lãnh Triệt không nóng không lạnh từ ngoài cửa truyền đến, phía sau lộ ra bộ mặt khẩn trương của thị nữ, liếc mắt y phục trước ngực hắn còn dính vết mực, nghĩ hắn đường đường là Bạch vương vận y phục dính mất thật là mất đi phong nhã, đang muốn gọi Duẫn Nhi vì hắn chuẩn bị xiêm y sạch sẽ, bên tai liền truyền đến thanh âm thanh nhã trầm tĩnh của Trầm Lục Y.


"Lục Y gặp qua Bạch vương gia, Bạch vương gia an hảo." Trầm Lục Y đứng lên, lúc này đối với Lãnh Triệt hơi phúc thân, Lãnh Triệt lúc này mới chú ý tới trong thính tử còn có người khác, trên mặt luôn luôn ít có ôn hòa một khắc nhìn thấy Trầm Lục Y trong nháy mắt biến mất.

"Không cần đa lễ." Lãnh Triệt thản nhiên nói, "Không nghĩ Vương phi có khách nhân ở đấy, ngược lại ta quấy rối húng thú của các ngươi."

"Nhu nhi, Bạch vương gia tìm ngươi có việc, Lục Y liền nên rời đi trước, đa tạ Nhu nhi chịu nghe Lục Y giải tỏa phiền muộn trong lòng." Trầm Lục Y không dám liếc mắt Lãnh Triệt, sợ bị dung nhan kinh người của hắn tổn thương mắt, chỉ cảm kích Ôn Nhu.

"Ôn Nhu đãi khách không chu toàn, mong rằng Lục Y chớ trách mới đúng." Ôn Nhu cười, cũng không vui liếc mắt Lãnh Triệt.

"Nhu nhi khiêm tốn rồi, Lục Y nên rời đi trước, ngày sau có thời gian lại đến cùng Nhu nhi tọa đàm." Trầm Lục Y nói xong, xoay người hướng Lãnh Triệt phúc phúc thân mới ly khai.

Chỉ là thời khắc này ánh mắt Ôn Nhu dừng lại vết mực trên y sam của Lãnh Triệt, không có nhìn thấy Trầm Lục Y rời đi cước bộ có chút vội vã.

"Vương gia đến ngọ thiện cũng không có thời gian dùng, làm sao hiện nay có thể xuất hiện ở Yên Thủy các này của Ôn Nhu?" Ôn Nhu ôn hoà nói, xoay người ngồi xuống ghế của mình.

"Trễ chút phải tiến cung một chuyết, đến hoán thân xiêm y." Lãnh Triệt nghiêm trang đáp trả, thuận tiện tới nhìn nàng một cái xem nàng còn giận hắn không, bất quá tựa hồ vẫn còn tức giận. "Không thể tưởng A Nhu có khách, quấy rầy húng thú của các nàng rồi."

Nữ tử tự xưng Lục Y kia, là ai? Vì sao mà đến? Vì sao nhìn thấy hắn vội vã rời đi?

"Vương gia có thể trễ chút mới đến" Ôn Nhu như trước nói xong vân đạm phong khinh, nàng không phải là bởi vì sự xuất hiện của hắn quấy rồi các nàng mới như vậy, bất quá là nghĩ hắn quá không thể để nàng bớt lo láng, nàng không cần thiết cho hắn xem sắc mặt tốt.

"A Nhu không phải đã nói, buổi chiều liền không cho ta bước vào Yên Thủy các một bước sao?" Không muốn lại khiến nàng tức giận, sở dĩ hắn lựa lúc này tới, bằng không nếu là mặc một y phục dính mực tiến cung diện thánh, sẽ mất thể thống.

"Duẫn Nhi, tìm y sam sạch sẻ đem đến cho Vương gia, để hắn hoán!" Ôn Nhu có chút hụt hơi, lại một lần nữa phất tay áo xoay người ly khai, nàng thực sự không nghĩ ra đầu óc của hắn đến tột cùng là lớn lên thế nào, vì sao đối với có một số việc tựa như không có đầu óc như vậy?

Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu đi, nghĩ không thích hợp, liền cũng đi theo, Duẫn Nhi len lén thở dài, nàng thế nào đã cảm thấy đầu óc của Vương gia và tướng mạo của hắn có chút không tương xứng, lẽ nào phía ngoài đồn đãi đều là thật? Thế nhưng Vương phi làm sao sẽ để ý bệnh Vương gia không đúng tý nào? Quá kỳ quái.

Duẫn Nhi không hiểu lắc đầu, đi lấy y sam.

"A Nhu." Chỉ thấy Ôn Nhu tiến vào trong, Lãnh Triệt đưa tay kéo lại cánh tay của Ôn Nhu, sau đó Ôn Nhu lập tức cảm thấy trên vai một trận ấm áp truyền đến, cúi đầu vừa nhìn, Lãnh Triệt đem áo khoác trên vai hắn cởi xuống vì nàng vì nàng phủ thêm, "Trời lạnh, trở về phòng nhanh một chút, ta không đến quấy rầy nàng mới đúng."

"Phốc. .." Nghe Lãnh Triệt nói, Ôn Nhu không khỏi khẽ cười ra tiếng, cười đến mặt nàng hờn giận cũng biết mất, mỉm cười nói, "Sỏa đầu gỗ."

Sau đó Ôn Nhu cầm tay của Lãnh Triệt, đem ngũ chỉ đan vào trong khe tay hắn, Lãnh Triệt bỗng nhiên nắm lấy tay nàng ôn nhu, mười ngón xiếc chặt, Ôn Nhu êm ái cười nói: "Đi thôi, một lượt về phòng, ngươi càng không thể chịu hàn."

Dứt lời, kéo Lãnh Triệt chậm rãi trờ về phòng, mùi mai xông vào mũi, say nhân tâm, xuyên vào mười ngón tay, khó có được an bình.


Trong phòng lò sưỡi vẫn đang cháy, âm thanh khẽ vang lên, Lãnh Triệt khom người dùng chùy đẩy than trong lò sưởi, sau đó lấy trà gừng Duẫn Nhi bưng tới tự mình châm rồi mang đến cho Ôn Nhu.

Hiện nay hắn ngoại trừ không thể như trước bồi bên người nàng, đối với nàng có thể nói là sợ nàng ngã khỏi lòng bàn tay, ngậm sợ hãi trong miệng, cực kỳ đông tích, phân phó mang thức ăn dinh dưỡng bổ thân thể tốt nhất đến Yên Thủy các, Ôn Nhu nhìn vài thứ kia nghĩ buồn cười, dáng vẻ này của hắn là cho nàng bổ thân thể, chẳng phải là đem nàng dưỡng thành mập mạp sao.

"Mới vừa rồi cô nương tự xưng Lục Y, là thiên kim nhà nào?" Đợi Ôn Nhu uống xong trà gừng ấm người, Lãnh Triệt mới ngồi xuống bên người nàng, đẩy ra nghi vấn dưới đáy lòng, "Vì sao chuyện gì mà đến?"

"Đại thiên kim Binh bộ Thượng thư, vì việc của nữ tử mà đến, không phải đại sự." Ôn Nhu nhìn chằm chằm con ngươi Lãnh Triệt hàm chứa trầm tư thâm thúy, ánh mắt trầm tĩnh mà sáng quắc, "Đừng lo nàng có suy nghĩ gì, chỉ cần ngươi đem tâm đặt ở quốc sự là được, còn lại, có ta."

"Ân." Lãnh Triệt khẽ gật đầu, cầm tay của Ôn Nhu đặt ở trên đầu gối, "Chỉ là tuyển tú sắp đến, chúng nữ tử đều của thể là nội gián do thái hậu xếp vào bên người Vương Thượng, phải phòng."

Trầm Lục Y, Binh bộ Thượng thư chi nữ? Binh bộ Thượng thư từ trước đến nay trung trực, nữ nhi của hắn, là một trong những nữ tử được chọn làm Vương Hậu, cho là không nên nghi, thế nhưng vì sao trong lòng luôn có một loại luôn có một loại nghĩ cách không nói ra được?

"Hiện nay có thể có phát hiện người không ổn?" Ôn Nhu đương nhiên biết hắn lo lắng.

"Không có." Lãnh Triệt khẽ lắc đầu, sau đó thấy Ôn Nhu cau mi tâm lại, không khỏi trấn an cười nhạt nói, "A Nhu không cần lo lắng. Tuy là thái hậu thành công xếp đặt nội gián bên người Vương Thượng, chúng ta cũng có thể có ngày diệt trừ thái hậu, bất quá là hiện nay cần phải đề phòng mà thôi." Bởi vì bọn họ đang chuẩn bị dụ thái hậu xuất động, lúc nhất cử kích chi, về phần quan hệ của nàng ở triều đình Đại Di từng sợi từng sợi, bọn họ cũng đang âm thầm diệt trừ.

"Được rồi, canh giờ không còn sớm, ta đương tiến cung, ngày mai Vương Thượng quan lễ, còn có nhiều chuyện phải để ý." Lãnh Triệt chậm rãi đứng lên, dừng một chút, sau đó lại bổ sung, "Bữa tối không cần chờ ta, sớm đi nghỉ ngơi, ta có lẽ sẽ về trễ."

Lãnh Triệt nói xong liền muốn đi, vừa cất bước bị Ôn Nhu gọi lại.

"Triệt."

"Ân?" Lãnh Triệt quay người lại.

"Hôm nay hoàng quyền Hải quốc tam phương phân thủ, cho là thời cơ tốt để Đại Di biến pháp, bỏ qua cơ hội tốt như vậy, sợ là khó tìm được nữa." Ôn Nhu rất là nghiêm túc.

"Biết, chỉ là hôm nay tất còn phải đề phòng Hải quốc lần thứ hai đột kích."

"Lần thứ hai đột kích? Lần này Hải quốc xuất binh Đại Di, đã vô cớ xuất binh, thiên hạ thảo phạt mới đúng, huống hồ quốc gia bại binh, làm sao còn có dáng vẻ bệ vệ lần thứ hai đột kích?"

"Hôm nay đối mặt thiên hạ đại tranh, các quốc gia tương hỗ hy vọng, vô cớ xuất binh cũng có thể nổi danh thay thế, biên quân Đại Di tinh tráng chi binh, Hiệp Lăng Đạo mặc dù thắng Hải quốc, cũng thắng thảm, binh không chết cùng là thương, mà mặc dù biên quân chưa ngã, chỉ có một vạn người có thể dùng, làm sao chống đỡ được gót sắt chi quân của Hải quốc, Hải quốc có thái hậu, biết được thực lực của Đại Di ra sao, hôm nay không chỉ có không thể biến pháp công khai, còn phải thời khắc đề phòng động tác của Hải quốc." Mâu quang của Lãnh Triệt âm chìm, "Điều chúng ta có thể làm, chỉ có thời dời thế dịch."

"Thời dời, thế dịch..." Một lời Lãnh Triệt đem thực lực quốc gia của Đại Di gột tả, Ôn Nhu cũng không khỏi không một lần nữa đánh giá, nghe Lãnh Triệt nói không khỏi rơi vào trầm tư.

"Quốc sự có ta, không cần A Nhu hao tổn tinh thần, A Nhu chỉ cần dưỡng hảo thân thể là được." Lãnh Triệt giơ tay lên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ôn Nhu, "Được rồi, ta đi."

Lãnh Triệt đi rồi, Ôn Nhu lâm vào trong trầm tư, nghĩ làm sao đánh vỡ đại cục thiên hạ này, thế nhưng dù có đối sách, không thể dùng chi quân cũng cũng vô dụng, làm sao mới có thể đẩy tốc độ nhanh nhất chỉnh huấn một đội tinh quân?

Bỗng nhiên, trong đầu Ôn Nhu lóe ra khuôn mặt trương anh khí bộc phát của Tử vương.

Buổi chiều Lãnh Triệt chưa có trở về phủ, vẫn như cũ là tiểu An tử chạy đến trước mặt Ôn Nhu báo, sự tình trong cung quá nhiều, Bạch vương gia hai ngày này không thể phân thân hồi phủ, Ôn Nhu để Túc Dạ theo tiểu An tử tiến cung, tiểu An tử cũng chưa nói Bạch vương gia không cần Túc Dạ hầu hạ, liền ứng tiếng, cùng Túc Dạ hồi cung.

Ngày mai, đại điển quan lễ của Vương Thượng, thái hậu trình ấn tỳ thực quyền, Vương Thượng trước thái miếu nhất lấy ấn tỳ, các đại thần nghe Vương Thượng dõng dạc thế thốt, trong lòng khiếp sợ hơn càng dâng trào, nhiều nhất là trong lòng giật mình, nhìn đế vương nghiêm nghị đứng ở huấn chính thạch, các đại thần nghĩ Đại Di rốt cục cũng nghênh đón hưng thịnh chi quân, vận mệnh quốc gia của Đại Di tất nhiên cũng sẽ hưng thịnh.

Ban đêm, Loan Hoàng cung an tĩnh đến đáng sợ, một chiếc xe ngựa từ cung chỗ yên tĩnh chậm rãi lái ra khỏi hoàng cung.

Hai ngày sau, đám triều thần còn chưa từ một người làm quan cả họ được nhờ hoãn quá thần lai, liền nhận được hoàng mệnh, nói là từ nay trở đị cử hành đại triều hồi, đến lúc đó ban bố tân nhất ba pháp chế của Đại Di, đám triều thần ồ lên đều chạy đi tham khảo, có loại cảm thấy bất an cảm thấy bất an, chế pháp của Đại Di gần trăm năm vẫn chưa thay đổi, lần trước biến pháp không biết hầm nấu bao lâu cũng không ít người phản đối, biến pháp lần này sẽ thế nào?

Mà triều thần khiếp sợ hơn chính là, toàn bộ đế đô đều kinh hãi, đủ loại quan lại đều là hoảng loạn, bách tính cũng một người làm quan cả họ được nhờ, mặc dù còn không biết pháp chế mới ra sao, thế nhưng biến pháp gần trăm năm bị người xấu làm hỏng vẫn chưa được truyền bá, hiện biến pháp này lại sẽ thay đổi bách tính thế nào., làm sao bọn họ có thể vui vẻ được.

Đại triều hội vừa qua, hoàng bảng liền dán khắp nơi, bách tính khiếp sợ mà trầm tĩnh thật lâu, ngay sau đó một người hô trước "Muôn năm", trong vòng đế đô liền bộc phát ra tiếng hoan hô như nước lũ chảy không ngừng, có người còn hướng hoàng bảng quỳ xuống, lão lệ tung hoành, vẫn chưa tin tưởng lời nói trên hoàng bảng, còn niệm đi lại những dòng chữ trên hoàng bảng.

Nhưng mà, tuy là bách tính vui vẻ cảm động đến kinh thiên động địa, các nguyên lão triều đình kết kết thật thật bị tân pháp tân pháp này khiếp sợ, sau đó cho đòi đám triều thần đối với biến pháp lần này có dị nghị, cầm bạch lăng huyết thư trông tay ở trước sân rộng đại điện chờ lệnh, quỳ thỉnh Vương Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, là bọn hắn quỳ một ngày một đêm, đều không thấy Vương Thượng xuất hiện, thậm chí ngay cả thân ảnh của thừa tướng Bạch vương cũng không nhìn thất, không khỏi chuyển đến quỳ trước Loan Hoàng cung của thái hậu.

Vương Thượng bên trong thư phòng, Lãnh Triệt đã cùng Lãnh Hạo trắng đêm trò chuyện với nhau không biết mấy ngày, biết được triều thần cắt tay viết huyết thư chờ lệnh cũng thờ ơ, biết được đi tìm thái hậu chờ lệnh cũng tùy ý, đây là hiệu quả bọn hắn muốn đạt được, thế nhưng nhưng cũng biết tai họa gần phủ xuống, bọn họ hiện nay phải làm, vẫn là mang tai họa này phân bố rộng, sau đó tự định ra đối sách.

"Vương Thượng, hạ chỉ cho đòi Tử vương hồi cung." Ánh mắt của Lãnh Triệt nặng nề nhìn chằm chằm địa đồ của Đại Di treo trên vách tường bên phải thư phòng, lạnh lùng nói.

"Nếu triệu hồi tam ca, biên quan ai đến thủ?" Lãnh Hạo sầu lo.

"Thì là Hải quốc có động, cũng sẽ không tại nhất thời nhất khắc, biên quan tự có lương tướng, Vương Thượng không cần lo lắng." Đối với quân sự, tam đệ nếu như so với hắn biết được càng rõ ràng hơn, phải triệu hồi một lượt thương nghị.

"Ân." Lãnh Hạo đồng ý nghĩ cách của Lãnh Triệt, gọi tiểu An tử, "Thay trẫm bút thư, tốc cho đòi Tử vương hồi cung."

"Vâng." Tiểu An tử cung kính lĩnh mệnh.

------ đề lời nói ngoài ------

Không phải Thập Tứ nghĩ nhiều, thật sự là ba tháng này bề bộn nhiều việc, thời gian gõ chữ có hạn, năng lực của Thập Tứ có hạn, Thập Tứ đã tận lực, mong rằng các cô nương lượng thứ...