Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 9: Hữu cầu mà đến




Editor: Luna Huang

Thời gian tuyết ngừng, là lúc mặt trời lặn, mùa đông, màn đêm luôn luôn phủ xuống rất sớm.

Ôn Nhu rất là úy hàn, đó là bởi vì năm mười tuổi đã tiếp nhận sự huấn luyện của tổ chức, trong tuyết đấu cùng dã lang, trên mặt băng, cứ như vậy suốt một mùa đông dài, nàng cho là nàng sẽ không chịu được, nhìn đám bạn đồng lứa đang lần lượt ngã xuống, nàng đem toàn bộ máu đang chảy ra ở dưới môi phát thệ, nàng muốn sống sót, cùng với đám bạn đồng lứa sống sót.

Rốt cục, nàng thành công, nàng vẫn còn sống, cũng tự khí đó bắt đầu, nàng bắt đầu độc lập đi hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho, thế nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới, tổ chức mà nàng xuất phát từ nội tâm mà đối đãi, cũng chính là chính tay đâm lên người nàng, nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Khi đó bắt đầu, nàng liền bệnh căn không dứt, vừa bước vào mùa đông, liền thập phần úy hàn.

" Ba —" Trong lò lửa than thiêu đốt vật liệu, đột nhiên thanh âm của của hỏa hoa bắn toé lên, Ôn Nhu đứng ở cửa hiên ngẩng đầu nhìn trời cao, áo khoác trên người phủ xuống, xoay người trở về nhà.

Cũng may Bạch vương gia đối đãi vối mỗi nữ nhân nhập phủ đều không kém, tất cả vật dụng đều có đủ, thế nhưng lại không sủng hạnh bất kỳ một phu nhân nào, vì sao? Ôn Nhu lại bắt đầu đoán vị trượng phu chưa từng gặp mặt này.

" Vương phi." Ôn Nhu mới bước vào, Duẫn nhi liền từ bên ngoài viện chạy chậm đến, "Bẩm Vương phi, Du phu nhân ở bên ngoài viện cầu kiến."

Du phu nhân? Ôn Nhu suy nghĩ chốc lát, liền hướng Duẫn nhi nhẹ nhàng xua tay, "Để cho nàng đi vào."

Sau một lát, một nữ tử mặc y phục của nha hoàn từ từ tiến đến, đã không có hoàn bội đinh đương bên thắt lưng như lúc nãy, nhưng cũng vẫn như cũ phong tình biệt dạng.

" Thiếp gặp qua Vương phi tỷ tỷ." Du phu nhân hướng Ôn Nhu hơi phúc thân, "Thiếp một thân trang phục như thế này mà đến, thực không muốn làm người khác chú ý, mong rằng tỷ tỷ thứ lỗi."

" Đâu nói, muội muội mời được vào phòng ngồi." Ôn Nhu khẽ gật đầu, mặc kệ người tới có ý gì, lại dò xét nói: "Duẫn nhi, dâng trà."

" Không biết muội muội đêm khuya đến đây, thế nhưng có chuyện quan trọng gì muốn nói?" Ôn Nhu nhìn Du phu nhân ngồi ở đối diện nàng, nước trà trong tay nàng trong tay nàng sương khí dày đặc phả lên dung mạo, phảng phất như một đóa hoa sen mới nở, sương mù mà mê người.



" Hôm nay Vương phi có thể thấy qua Ôn Nhan cô nương sao?" Du phu nhân ngẩng đầu nhìn Ôn Nhu, không kiêng kỵ không tránh né, mâu tử quyến rũ mà sáng sủa.

" Muội muội cái này là ý gì?"

" Thiếp chỉ là muốn cùng tỷ tỷ nói, phòng người chi tâm không thể không có, cũng không phải là thiếp muốn gây xích mích ly gián."

" Muội muội thế nhưng nhìn thấy gì?" Bằng không nàng sẽ không vô duyên vô cớ nói với nàng những lời này.

" Đêm qua ta chưa ngủ, ở trong phủ đi lại đi một chút, nhìn thấy Ôn Nhan cô nương trong tay bưng canh nóng Yên Thủy các vội vã chạy ra, thần sắc hoang mang, rồi lại nhếch miệng cười." Du phu nhân nói xong, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Đêm qua lúc Nghiêm Vô Ly trong phòng cùng nàng lúc nói chuyện, nàng liền phát hiện có người đang nghe trộm ngoài cửa, bất quá nàng không muốn đả thảo kinh xà nên thôi, lại không biết, đúng là Ôn Nhan, không nghĩ tới, động tác của nàng rất nhanh, nàng chỉ biết, Ôn Tâm sẽ không có chân chính xuất phát từ xuất phát từ quan tâm nàng mà đem Ôn Nhan đưa đến bên người nàng.

" Đa tạ muội muội nhắc nhở," Ôn Nhu nhìn chằm chằm Du phu nhân, "Muội muội có hay không thực sự muốn gây xích mích ly gián, tỷ tỷ có thế nhìn ra được, chỉ bất quá, muội muội cùng ta đây nói những thứ này, mục đích là gì?"

Nàng không cảm thấy vô duyên vô cớ, Du phu nhân sẽ cố ý ban đêm chạy tới cùng nàng nói những thứ này.

" Tỷ tỷ, hứa giúp ta." Du phu nhân đứng lên, đi tới trước mặt Ôn Nhu, thẳng tắp quỳ xuống, thần tình kiên quyết.

Ôn Nhu nhíu mày, cũng không vội để cho nàng đứng dậy, từ hôm nay nàng nhìn ra được, Du phu nhân đối với nàng cũng địch ý, nhưng là cũng không hề để cho nàng sử dụng.

" Dứt lời, ngươi muốn ta đồng ý giúp ngươi cái gì?" Không phải là muốn từ nàng đây đạt được thứ mà nàng muốn có được.

Du phu nhân ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc," Hứa giúp ta rời khỏi Bạch vương phủ!"


" Bất quá Ta cũng chỉ là mới đến Bạch vương phủ, ba vị phu nhân khác, bất kỳ một cái nào ai cũng có thể giúp ngươi, vì sao ngươi muốn tìm ta? Bất quá ta chỉ là nữ nhân lưng mang theo danh xấu bị bêu khắp nơi mà thôi." Cho nên, nàng phải rời đi, cũng muốn rửa đi cái thanh danh ô uế này, quang minh chánh đại quang minh chính đại rời khỏi.

Tầm hung sách.

" Thế nhưng thiếp nhìn ra được, tỷ tỷ và các nàng không giống nhau."

Du phu nhân từng từ có tư vị, để khóe miệng của Ôn Nhu giật giật lên, duỗi tay đỡ Du phu nhân đang quỳ gối trước mặt đứng dậy, Du phu nhân cũng không khước từ, đứng lên.

" Vậy Du muội muội trái lại nói một chút, ta và ba vị muội muội kia có gì không giống nhau."

" Bởi vì, thiếp nhìn ra được, lòng của tỷ tỷ không ở Bạch vương phủ."

Thật có thể nói là từng từ châu ngọc, khiến Ôn Nhu nao nao, tâm trạng không khỏi bội phục.

" Muội muội trái lại biết xem tướng?" Ánh mắt của Ôn Nhu nhìn chằm chằm Du phu nhân nhìn chằm chằm, "Bất quá, muội muội phải rời đi, bỏ được sao?"

Du phu nhân khiếp sợ, không thể tin đón nhận ánh mắt của Ôn Nhu, rồi lại cấp tốc cúi đầu, cười khổ, "Ta là một ca cơ, tự biết thân phận thấp, vốn cũng không có hy vọng xa vời hy vọng xa vời có thể bay lên làm phượng hoàng, hai năm trước vào Bạch vương phủ cũng không phải ý của ta, đối với ta có gì là không thể? Bất quá cầu an an ổn ổn sống thôi, đều biết cung đình tường cao ngày sâu tựa như biển, vốn tưởng rằng an phận thủ thường là có thể cầu được an bình qua ngày, lại không biết bất luận bản thân có chém giết tranh đấu hay không, hay là không tranh không đoạt, đều không có thể an bình qua ngày, mà ta vô tâm cùng vương phủ này, chỉ cầu có thể rời xa nơi này, tìm địa phương chân chính thuộc về mình."

" Thế nhưng, muội muội cho rằng, cho dù chiếm được sự trợ giúp của ta, ngươi liền thật có thể rời khỏi sao??" Từ hôm nay ánh mắt của Túc Dạ, nàng cảm thấy được, ánh mắt của Túc Dạ luôn luôn rơi vào trên người Du phu nhân, bởi vậy có thể đoán rằng, hai người đến tột cùng là quan hệ như thế nào? Mà trước mặt Du phu nhân này, thật đáng gia để nàng giúp sao?

"Hai năm trước ta không có được như ta mong muốn, hai năm sau ta vẫn như cũ không chiếm được thứ ta mong muốn, ở lại đây thì còn có ý nghĩ gì, chỉ làm khiến cho bản thân càng thêm bi thương." Du phu nhân cúi đầu, tay trái vẫn vuốt ve vòng tay thuý ngọc đeo trên cổ tay phải.

"Muốn ta giúp người cũng không phải là không thể, chỉ là — "


" Tỷ tỷ cứ nói, chỉ cần là chuyện muội muội có thể làm được, chắc chắn sẽ làm."

"Tốt, như vậy ngươi nói cho ta biết trước, ngươi và Túc Dạ là quan hệ như thế nào, ta không muốn ngày sau sẽ rước phải thứ phiền phức không cần thiết gì vào người." Ôn Nhu lạnh nhạt nói xong, trên mặt Du phu nhân xuất hiện biểu tình khiếp sợ kịch liệt trắng xanh hình thành cường liệt đối lập, trong lúc nhất thời nắm thật chặt vòng ngọc trên côt tay phải, hàm răng cắn chặt đêm đôi môi hồng nhuận biến thành vô huyết.

" Ba —" Ngoài cửa sổ một tiếng nhỏ nhẹ vang lên, trên mái hiên tuyết đống quá dầy, không thể tiếp thêm được trọng lực liền rơi xuống trên tuyết.

Bên trong, hương thơm lượn lờ, lửa than toát ra tình cảm ấm áp tình cảm ấm áp nhàn nhạt, hai tay run run Du phu nhân nâng lên chung trà hơi lạnh, nhấp một cái, buông xuống chung trà, tay trái vẫn như cũ vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay phải, động tác mềm nhẹ, nhìn ra được, đó là trang sức đối với nàng vô cùng quan trọng.

"Ở Tây Vực, nữ tử thân phận thấp đều không được ban tên tên họ, ta cũng như vậy, hai năm trước, ta vào Bạch vương phủ, mọi chuyện xa lạ, là Túc Dạ chiếu cố ta, một ngày, hắn nói phụng mệnh của Vương gia, ban tên họ cho ta."

" Thiên Du, một cái tên rất thông thường, là không biết đối với một người không có tên họ như ta là có bao nhiêu ân huệ."

Ôn Nhu cúi đầu nhìn ly trà trong tay phản chiếu ảnh ngược của mình, tinh tế lắng nghe thiên kể rõ.

" Vương phi, tiền thính có người đến truyền lời, nói đại quản sự thỉnh người đến chính sảnh xem." Đột nhiên, thanh âm của Duẫn nhi bên ngoài phòng đột ngột truyền đến.

"Đã vào đêm, người đến có thể nói đại quản sự có chuyện gì?"

"Nô tỳ không biết, người đến cũng không nói, nhưng cho tới bây giờ nhìn nhân thần sắc của người đó, tựa hồ là việc gấp."

"Hiểu, ta đây liền có thể liền có thể đi."

--- ------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- --------