Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 13: Thiếp thất khiêu khích




Editor: Luna Huang

Tay của Liên nhi cứng đờ giữa không trung, sợ hãi không ngớt nhìn chủ tử nhà mình, Lý An Âm vẫn như cũ trêu chọc hộ giáp của mình, giễu cợt nói: "Liên nhi, không nghe được bản phu nhân nói gì sao? Đem đánh đến chết."

" Đừng tưởng rằng kêu một tiếng Vương phi, là có thể lừa dối bổn phu nhân, loại thời thần này, Vương phi vẫn còn ở Ngõa Phủ Lôi Minh không có không có, cũng không biết còn có thể hay không sống mà bước ra ngoài?" Lý An Âm nói xong có chút ít châm chọc, từng từ ghen ghét, từng câu ôm nỗi hận.

" Âm phu nhân! Người —" Duẫn nhi kinh ngạc không thôi kinh ngạc không thôi trợn mắt nhìn Lý An Âm, nàng thực sự không tưởng tượng nổi, một phu nhân, làm sao dám như thế đến Vương phi cũng khi dễ, lập tức đứng lên che trước mặt Ôn Nhu.

"Vâng! Nô tỳ tuân mệnh!" Liên nhi cùng Cúc nhi nhất thời dũng khí tăng nhiều, đem tay áo kéo cao, giơ tay lên liền lại muốn đánh tiếp, lại nghe được thanh âm ôn nhu thanh âm của Ôn Nhu lạnh lùng vang lên, mang theo một loại lực chấn nhiếp vô hình, làm cho các nàng làm cho cánh tay vừa nâng lên của các nàng lại lần nữa cứng đờ.

" Có can đảm, các ngươi liền thực sự hạ thủ thử xem?" Ôn nhu ngữ điệu không cao, cũng lạnh đến khiến người thở không thông, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lý An Âm.

Bị khí thế của Ôn Nhu chấn trụ, Lý An Âm không thể tin nhìn Ôn Nhu, rất nhanh thay cái loại tình miệt thị này giọng the thé nói giọng the thé nói giọng the thé nói: "Ngươi từ đâu chạy tới không biết tốt xấu lại dám giả mạo Vương phi tỷ tỷ, tỷ tỷ đường đường là Vương phi, sao lại ăn vận y phục xấu xí như ngươi, xem ra ngày hôm nay bổn phu nhân không trị tội ngươi, ngươi cũng không biết trời cao đất rộng!"

Lý An Âm nói xong, cũng không gọi Cúc nhi cùng Liên nhi động thủ, khóe miệng cong lên một cái đắc ý cười nhạt, bản thân liền thẳng đến giơ cao tay.

Lý An Âm không phải là không biết Ôn Nhu trưởng thành ra cái dáng dấp gì, cứ cho là hôm qua không có đi kính trà, nàng vẫn như cũ biết dáng dấp của Ôn Nhu, nàng đã sớm hận Ôn Nhu có khuôn mặt đẹp, hận Ôn Nhu trong đế đô được khen, rốt cục đợi được Ôn Nhu thân bại danh liệt, nàng còn không có cao hứng hết, cư nhiên leo đến trên đầu nàng đảm đương vị trí Bạch vương! Điều này sao có thể khiến nàng không hận được?

Hôm nay Lý An Âm sở dĩ rời giường sớm như vậy, chính là vì muốn đi đến viện môn của Ngõa Phủ Lôi Minh, trước tiên nghe được tin tức Ôn Nhu tử vong, không nghĩ tới, nàng cư nhiên sống đi ra! Không chỉ có sống đi ra, lại còn dám cho nàng xem loại nhãn thân này!

Lý An Âm Nàng không có thể như vậy không có thể như trái hồng mềm vậy, cứ cho là biết người trước mặt là Vương phi thì như thế nào, nàng cũng muốn để cho nàng biết, cứ cho là nàng là Bạch vương, bất quá cũng là hữu danh vô thực, nữ chủ nhân của Bạch vương phủ này, chỉ có thể có một chính là Lý An Âm nàng! Cứ cho là sau này Túc Dạ muốn truy cứu, nàng cũng có lý do từ chối, ăn mặc chẳng ra cái gì như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không tin tưởng đây đường đường là Bạch vương! Lý An Âm Nàng giáo huấn bất quá là một thị nữ không hiểu quy củ mà thôi!



Nghĩ đến ngày uy phong của mình, đánh tốt bàn tính của mình, Lý An Âm chỉ cao khí ngang cái tát còn chưa rơi xuống trên mặt Ôn Nhu, "Ba!" một tiếng nàng đã nhận ngay cái tát.

Liên nhi cùng Cúc nhi ngây dại, Duẫn nhi ngây dại, Lý An Âm càng ngây dại, bưng nửa bên mặt của mình, khiếp sợ nhìn chằm chằm Ôn Nhu hàm chứa cười nhạt, lúc sau mới lấy lại tinh thần, hai tròng mắt phun lửa nâng tay phải lên muốn cấp Ôn Nhu một bạt tai, nhưng mà tay nàng vừa giơ lên đã bị Ôn Nhu hung hăng nắm cổ tay, liền trừng mắt Liên nhi cùng Cúc nhi trước mặt, âm thanh ra lệnh: "Hai người ngu xuẩn các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh lên đánh cho bổn phu nhân!"

Nhưng mà còn chưa động tác của Cúc nhi cùng Liên nhi, chỉ thấy tay phải của Ôn Nhu hơi vừa nhấc, Liên nhi cùng Cúc nhi liền ngã trên mặt đất, ngất đi.

Lý An Âm giận dữ, dữ tợn nhìn chằm chằm Ôn Nhu, vung lên tay kia còn muốn đánh lại, tay phải của Ôn Nhu nhẹ nhàng vung lên, Lý An Âm nâng tay lên chợt cảm thấy chợt cảm thấy như roi quất một dạng, bị đau rũ xuống, lại cũng vô lực không thể tiếp tục giơ lên, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi mắng: "Ôn Nhu nữ nhân không biết xấu hổ này! Ngươi lại dám đánh bổn phu nhân! Thức thời còn không nhanh lên cấp bổn phu nhân buông tay!"

Cổ tay Lý An Âm bị Ôn Nhu bóp nên đau, nhưng mà trên thái độ, lại giống như nàng là người thắng, khiến Ôn Nhu không khỏi đối với nàng cười nhạt.

" Nga? Nguyên lai muội muội biết ta là Bạch vương, ta còn tưởng rằng muội muội không biết nữa?" Ôn Nhu cười lạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn của Lý An Âm, thật là vì khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà tiếc.

Lý An Âm ngơ ngẩn, trong cơn giận dữ liền đem tên của Ôn Nhu thốt ra, nhưng mà trong nháy mắt nàng giật mình, rất nhanh đổi lại biểu tình tài trí hơn người, hung ác nói: "Vương phi tỷ tỷ, rõ ràng là thị nữ của ngươi xông tới trước mặt ta, bất quá ta giáo huấn nàng một chút mà thôi, hiện nay tỷ tỷ như vậy, cũng không biết cũng không biết nhường đường để bọn nha hoàn nhìn đến, cũng không biết là ai khi dễ ai, là ai không hiểu quy củ."

" Ta cùng với muội muội vốn không quen biết, hôm qua muội muội cũng không có đến Yên Thủy các kính trà cho ta, sớm biết được dung mạo của ta, chẳng lẽ, muội muội mỗi ngày đều tưởng nhớ ta?" Ôn Nhu đem cổ tay của Lý An Âm càng bóp càng chặt, bất quá nàng chỉ chia nhỏ đạo lực một chút thôi, nếu nàng lại xúc phạm nàng, nàng liền có thể bóp cho đầu khớp xương của nàng nát bấy, "Hôm qua muội muội còn cảm nhiễm phong hàn ôm bệnh giường, không nghĩ tới hôm nay là có thể sinh long hoạt hổ như vậy, nếu là muội muội còn muốn nằm thêm vài ngày, tỷ tỷ cũng có thể thành toàn cho người."

"Tiến công chiếm đóng thượng tướng kia."

Lý An Âm từ trong mắt của Ôn Nhu thấy được sát ý lạnh như băng, khiến cả người nàng run lên, nhưng vẫn là mạnh miệng, "Ngươi có ý tứ gì?"


"Chỉ cần cổ tay này của muội muội bị chặt đứt, tự nhiên liền không bao giờ có thể dùng để hướng ta mời trà nữa, nếu là muội muội không muốn cổ tay bị gảy mất cũng có thể, muội muội cũng có thể lựa chọn gảy xương chân, như vậy muội muội vẫn có thể nằm ở trên giường."

Khóe miệng của Ôn Nhu cười nhạt, trong mắt Lý An Âm, quả thực chính là sát thủ khiến người sợ hãi.

" Ngươi, ngươi dám?"

" Muội muội dĩ hạ phạm thượng, mà ta là nữ chủ nhân của vương phủ này, dựa vào cái gì ta không dám?" Ôn Nhu vẫn ở chỗ cũ cười, ngón tay càng cố sức chia lựa ra, an tĩnh sáng sớm, có thể nghe được tiếng xương cốt thanh thúy nhẹ nhàng vỡ vụn.

" A — —!" Lý An Âm cũng không nhịn được đau nhức, kêu thành tiếng to, từng từ như khóc, "Muội muội sai rồi! Cầu tỷ tỷ bỏ qua cho muội muội một lần!"

Ôn Nhu giảm bớt lực đạo, cũng không có buông tay ra, hỏi: "Như vậy muội muội tự nói, muội muội là sai ở đâu rồi? Tỷ tỷ tương đối ngu dốt, muội muội không nói mình sai ở nơi nào, tỷ tỷ cũng không biết thế nào tha muội muội."

Muốn trên đầu nàng tác uy tác phúc, xem nàng như xem nàng như bùn nát dẫm dưới chân, các nàng cảm thấy, nàng thật dễ khi dễ như vậy? Ai trước không chịu nỗi sẽ là người đầu tiên cúi đầu, nàng cũng không cần tiết kiệm đạn trong súng của bản thân, chính là đả thương chim đầu đàn, chính là như vậy.

"Muội muội sai ở, không nên bao biện làm thay, không nên dĩ hạ phạm thượng." Lý An Âm cố nén oán hận trong lòng oán hận trong lòng cùng lửa giận hừng hực, mỗi chữ mỗi câu mỗi chữ mỗi câu cắn răng nghiến lợi nói.

"Ừ, bao biện làm thay, dĩ hạ phạm thượng, nói không sai, tỷ tỷ nhớ kỹ." Ôn Nhu hơi hài lòng gật đầu, vẫn không có dự định buông Lý An Âm ra, tiếp tục nói: "Thế nhưng, tỷ tỷ cũng không cảm thấy Duẫn nhi phạm vào tội gì, cứ như vậy vô duyên vô cớ gặp muội muội rồi bị một cái tát, chẳng phải là không oán chịu tội? Muội muội nói, vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?"

"..." Lý An Âm hận hận nhìn chằm chằm Ôn Nhu, hận không thể đem mặt của nàng chọc ra một cái lỗ thủng to lớn, thế nhưng Ôn Nhu lại giống như không có thấy ánh mắt hận ý đó.


" Nếu Muội muội không nói lời nào, vậy cứ như vậy đi, để Duẫn nhi hồi cho ngươi một chưởng, việc này tỷ tỷ liền không truy cứu, ý muội muội như thế nào?" Nhìn sắc mặt của Lý An Âm lúc xanh lúc trắng, kinh ngạc không nói nên lời, Ôn Nhu vừa bị hủy đi hảo tâm tình tốt đẹp liền từ tử thu thập trở về.

" Duẫn nhi, Âm phu nhân không nói lời nào chẳng khác nào thầm chấp nhận, đến đây đi, da của Âm phu nhân tốt như vậy, không phải mỗi người đều có thể đụng." Ôn Nhu ném cho Duẫn nhi một ánh mắt "Không phải sợ", Duẫn nhi nơm nớp lo sợ những cùng nhác chân bước đến bên Lý An Âm.

Lý An Âm dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Duẫn nhi, tay Duẫn nhi run run, thủy chung không ngẩng nổi đầu, nhìn về phía Ôn Nhu rung giọng nói: "Vương phi... Nô tỳ..."

"Đánh!" Ôn Nhu lạnh lùng hạ lệnh.

Duẫn nhi nỗ lực nâng tay lên, sau đó chăm chú nhắm mắt lại, một cái tát hướng gò má trơn bóng của Lý An Âm mà đánh xuống.

" Ba — —! một tiếng thanh thúy như một tràng pháo tay, Ôn Nhu hài lòng buông lỏng cổ tay của Lý An Âm ra.

" Muội muội lần sau nhất định phải nhớ cho kỹ thân phận của mình." Ôn Nhu nhàn nhạt phun ra một hơi thở, hoán Duẫn nhi một tiếng, cười lạnh rời khỏi.

Lý An Âm nâng cổ tay của mình, hàm răng cắn cắn thật chặt môi dưới, trong lòng nàng bốc lên lửa giận chết lặng cảm nhận sâu sắc, thế cho nên môi dưới của nàng bị nàng cắn ra máu cũng không biết.

Ôn Nhu! Sỉ nhục hôm nay, ngày sau Lý An Âm ta chắc chắn ngươi trả lại gấp mười gấp trăm lần! Ta muốn cho sống không bằng chết!