Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 107: Tuyệt không ép ngươi




Editor: Luna huang

Loan Hoàng cung.

Tiểu Lý tử quỳ một gối xuống trước mặt thái hậu, không dám ngẩng đầu, thái hậu nghe xong lời của hắn bắp chân hung hăng lảo đảo một chút, sắc mặt trắng bệch đến suýt nữa ngã ra sau, may mà Tiểu Lý tử tay mắt lanh lẹ đỡ được nàng, dìu nàng ngồi vững trên quý phi tháp.

"Tiểu Lý tử, năm đó Bổn cung bỏ qua tất cả đi vào hậu cung, chỉ vì thành toàn một người, hôm nay người kia mất, ngươi lại cùng Bổn cung nói, Bổn cung ở Đại Di mười năm kinh doanh, hầu như bị hủy." Thái hậu như trước sắc mặt trắng bệch, hai tay chăm chú giữ trên vai tiểu Lý tử, xuyên thấu qua y phục trên người, tiểu Lý tử tinh tường cảm thụ được móng tay của nàng đang từ từ khảm vào trong da thịt hắn.

(Luna: Ta quên giải thích mất kinh doanh ở đây là ẩn nhẫn bí mật lập kế hoạch không phải buôn bán đâu nha)

"Vẫn là chúng ta quá mức đánh giá thấp Bạch vương." Tiểu Lý tử không dám cũng không nhẫn nói gì nhiều, nàng tân tân khổ khổ kinh doanh mười năm, ngay khi nàng không biết chuyện gì bị Bạch vương rút từng chút một, làm sao có thể để cho nàng thừa nhận được.

"Lãnh Triệt?" Sắc mặt Thái hậu cứng đờ, sau đó nhãn thần trở nên thâm độc, "Lãnh Triệt, một tiểu nhi non nớt, làm sao cùng Bổn cung đấu?" Dù cho hắn rút hết quan viên Bổn cung xếp vào, thế nhưng hắn lại không nhúc nhích được được thế tộc quý trụ!"

Thái hậu đem tiểu Lý tử bỏ qua, bởi vì hận, khóe miệng của nàng đã bị bản thân cắn phá, "Đại Di là thiên hạ của thế tộc quý trụ, tân pháp không thể nghi ngờ là hoàn toàn không có đem thế tộc để vào mắt, Bổn cung để tiểu nhi Lãnh Triệt xem cho rõ, Bổn cung là như thế nào đem Đại Di vì hắn chôn cùng!"

(Luna: Hắn là thất vương gia của Hải quốc.)

"Tiểu Lý tử!"

"Cẩn nghe thái hậu phân phó."

"Biết nên làm như thế nào?"

"Nô tài biết được, nô tài liền đi làm." Tiểu Lý tử cung kính nói xong, lại không có lui xuống, dáng dấp muốn nói lại thôi.

"Có chuyện liền nói!" Thái hậu tức giận phất tay áo, nét mặt trắng bệch chưa thối lui, căm thù đến tận xương tuỷ.

"Thái hậu, phải đáp ứng điều kiện của Huyền vương gia rôf?"

"Huyền vương? A! Huyền vương ẩn giấu rất tốt! Đến Bổn cung cũng không phát hiện ra." Ngũ chỉ của Thái hậu đột nhiên nắm chặt, đáy mắt sát ý nồng hậu.

"Hôm nay Huyền vương gia rời đi, lấy thân phận của hắn, ngày sau thái hậu chắc chắn có lợi dụng." Tiểu Lý tử đem đề nghị của nàng trong lòng mình không giữ lại chút nào nói ra, "Hôm nay, xem ra Huyền vương gia đã ra khỏi Đại Di."

"Lệnh bài của Bổn cung, hiện nay ở Đại Di, vẫn hữu dụng, Huyền vương, theo lý nên hảo hảo cảm tạ Bổn cung một phen mới đúng." Giọng của Thái hậu âm trầm đến đáng sợ, "Về phần điều kiện hắn nói, hôm nay hắn ngay cả nơi sống yên ổn của mình còn vô pháp xác định, lấy gì cùng Bổn cung đàm điều kiện, xem Bổn cung là tiểu nhi ba tuổi dễ gạt sao? Trợ hắn ly khai Đại Di, đã là nhân từ lớn nhất của Bổn cung, còn lại, đợi hắn bò lên trên vị trí hữu dụng mới nói đi!"

"Vâng, nô tài hiểu rõ." Đáy lòng Tiểu Lý tử thở dài, khom người lui xuống, "Nô tài đi chuẩn bị việc thái hậu phân phó ngay."

"Chậm đã." Tiểu Lý tử đang muốn rời đi, thái hậu gọi hắn lại.

"Thái hậu còn có gì phân phó?"

"Hôm nay chỗ Vương Thượng có động tĩnh gì?"



"Hồi thái hậu, Vương Thượng hiện nay không dám động người, thế tộc cũng dùng trấn an chi sách, bất quá..."

"Bổn cung hiểu, đi đi, đem sự tình làm được cành nhanh càng tốt."

"Vâng, nô tài xin cáo lui."

Bạch vương, Vương Thượng, dĩ nhiên có thể dưới tình huống nàng không biết chuyện hủy đi kinh doanh của nàng, lại vì sao chậm chạp không có hành động với nàng? Quả thực chỉ là lo lắng rút giây động rừng sao? Chỉ là, mặc kệ bọn họ làm sao, mặc kệ nàng sống hay chết, một bước cờ cuối cùng nàng đã đi, bọn họ, nàng nhất định phải hủy!

Thư phòng Vương Thượng.

Lãnh Hạo đứng chắp tay ở trước địa đồ Đại Di treo trên tường lớn, nhìn chằm chằm di dã bộ tộc ở tây bộ Đại Di, lâm sâu đậm vào trầm tư.

"Vương Thượng, đêm đã khuya, người nên đi ngủ rồi." Tiểu An tử nhìn Lãnh Hạo đứng ở trước địa đồ bất động thật lâu, không khỏi quan tâm nhắc nhở, "Vương Thượng như vậy hầu như mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, dù thân thể bằng sắt cũng không nhịn được a."

"Tiểu An tử, hiện nay giờ gì?"

"Hồi Vương Thượng, sắp giờ Tý."

"Giờ tý? Còn sớm như vậy?"

"Vương Thượng, đã sắp giờ Tý, không còn sớm!" Tiểu An tử có chút dở khóc dở cười, "Người cũng nhanh nghỉ ngơi một chút đi, nô tài đều đã để cung nữ vì làm ấm giường rồi."

"Vô liêm sỉ, trẫm bao giờ cần làm ấm giường? Bảo các nàng mau cút, lập tức đổi chăn cho trẫm." Lãnh Hạo chán ghét nói xong, đi nhanh ra khỏi ngoài thư phòng, gấp đến độ tiểu An tử suýt nữa chưa quỳ xuống.

"Vương Thượng ai Vương Thượng, nô tài bất quá là muốn cho người ngủ thoải mái một chút, nô tài biết sai rồi, nô tài lập tức cho người dổi chăn." Tiểu An tử hối hận nói rằng, thấy Lãnh Hạo cũng đã kéo ra cửa phòng đóng chặt, vội vàng đuổi theo, không khỏi vừa vội nói, "Vương Thượng người là muốn đi đâu a!"

"Tùy ý đi một chút, không cần ở bên hầu hạ." Lãnh Hạo trước ngăn chặn lời của hắn, cũng không quay đầu lại nói xong liền nhảy qua bậc cửa, tiểu An tử sửng sốt, Vương Thượng đây là ghét bỏ hắn sao?

Phục hồi tinh thần lại, Lãnh Hạo đi xa rồi, chỉ có tiểu An tử khẩn trương hô ở phía sau: "Vương Thượng, người dù cho không cần nô tài ở bên, cũng nên choàng thêm kiện ngoại y sam mới đi chứ!"

Tiểu An tử chạy vài bước, đâu còn thấy thân ảnh của Lãnh Hạo, không khỏi trọng trọng thở dài.

Một trận gió đêm mang theo hàn ý thổi qua, trên vai Lãnh Hạo mát lạnh, lúc này mới phát giác bản thân không có choàng ngoại y sam, bất quá như vậy cũng tốt, có thể để cho hắn thanh tỉnh hơn một ít.

Trong lòng Lãnh Hạo suy nghĩ, tùy ý đi tới, cũng không thèm để ý bản thân đi tới nơi nào.

"Tiểu mao nhi, tiểu mao nhi ngươi ở chỗ nào?" Bỗng nhiên, thanh âm dịu dàng mang theo một chút lo lắng cùng khẩn trương truyền vào trong tai Lãnh Hạo, làm hắn không khỏi nghỉ chân, nhìn hoàn cảnh quanh mình, tuy là phong đăng chập chờn, hắn lại nhất thời không rõ đây là chỗ nào trong cung.

Chỉ là, thanh âm nữ tử dễ nghe truyền tới lòng của Lãnh Hạo, thì dường như một tảng đá to rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, đẩy ra tầng tầng rung động thật lâu không thể dẹp loạn.

"Tiểu mao nhi, mau ra đây, đừng đùa có được hay không?" Vị đạo lo lắng càng đậm, thanh âm mà Lãnh Hạo cả đời người lần đầu tiên nghe được, phảng phất có người đang nhẹ nhàng chọc tim của hắn, để hắn muốn ngừng mà không được, trong nháy mắt hắn tựa hồ có một loại nghĩ cách, mong muốn mình chính là mao nhi mà âm thanh kia gọi, vì chủ nhân của âm thanh kia mà khẩn trương.


Thiên! Hắn đang suy nghĩ gì? Lãnh Hạo bị ý nghĩ của chính mình khiến cho đột nhiên một cái giật mình, dĩ nhiên sẽ đối với âm thanh nữ tử chỉ nghe còn chưa từng gặp mặt có nghĩ cách hoang đường như vậy! Giơ tay lên cho mình một cái tát, xoay người đang muốn đi!

"Tiểu mao nhi nguyên lai ngươi ở đây! Thật để cho ta dễ tìm!"

Nhưng ngay khi Lãnh Hạo nhấc chân đang muốn rời đi trong nháy mắt, một vật đoàn mao nhung nhung bạch nhảy tới trên hài của hắn, tiện đà thanh âm bên tai, kèm theo bóng lưng nho nhỏ của một nho nhỏ xuất hiện ở trước mắt, lúc này chính khom người bắt vật đoàn mao nhung nhung trên hài của hắn, hắn chưa thấy khuôn mặt của nàng, cũng đã để tim của hắn vừa nhảy, bước chân đã nhấc lên cũng rơi trở về.

"Sao bướng bỉnh như thế?" Nữ tử vững vàng bắt được mèo trắng, giận một tiếng, tiện đà mới nhìn rõ một đôi hắc hài không nhiễm một hạt bụi, hiển nhiên lại càng hoảng sợ, đầu cũng không dám ngẩng ôm mèo trắng bỏ chạy.

"Cô nương chờ một chút!" Nhìn giai nhân trước mặt hiển nhiên bị bản thân hù dọa muốn chạy trốn, trong lòng Lãnh Hạo đột nhiên mọc lên một cái không muốn, vươn tay muốn nữ tử, thế nhưng nữ tử chạy trốn quá nhanh, Lãnh Hạo vương tay đụng phải tay áo của nàng, muốn đuổi theo, lại cảm thấy dưới chân đạp phải phải đồ gì đó, để không khỏi dừng bước, khom người nhặt lên thứ đồ bị mình dẫm lên.

Đúng là, một khuyên tai ngọc thạch.

Lãnh Hạo cầm khuyên tai ngọc thạch, nhìn phương hướng nữ tử ly khai, cũng đã không thấy thân ảnh của nữ tử.

Đem khuyên tai đặt trong lòng bàn tay nhìn hồi lâu, Lãnh Hạo mới liếc mắt phương hướng nữ tử ly khai, như có điều suy nghĩ, đem khuyên tai nắm chặt trong lòng bàn tay, xoay người ly khai.

**

Ôn Nhu trở lại Bạch vương phủ, Lãnh Triệt đứng ở ngoài cửa chờ nàng, điều này làm cho Ôn Nhu có chút giật mình, lại có chút vui vẻ.

"Triệt? Làm sao không ở Tây Uyển? Không phải là có rất nhiều chuyện phải xử lý?" Vân Lãng thay Ôn Nhu xốc màn xe lên, Túc Dạ đang muốn dìu Ôn Nhu xuống xe ngựa, Lãnh Triệt đi tới trước mặt Ôn Nhu, trước mắt bao người đem nàng từ trên xe ngựa ôm xuống, cả kinh Túc Dạ suýt nữa không dám tin tưởng hai mắt của mình, Vân Lãng cùng tất cả mọi người ở đây thức thời cúi đầu.

"Chờ nàng một chút mà thôi." Lãnh Triệt nhàn nhạt nói xong, không có tình cảm đáy lòng biểu hiện lên mặt, không thể theo nàng đi làm chuyện nàng muốn làm, hắn sẽ khiến cho lúc nàng trở lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là hắn.

"Ân." Ôn Nhu tựa hồ đọc được nghĩ cách đáy lòng Lãnh Triệt, cũng không vạch trần hắn, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người bên ngoài, tựa đầu trong lòng Lãnh Triệt, cảm thụ nhịp tim của hắn, "Không trở về Yên Thủy các, đến Tây Uyển, cùng ngươi."

Tựa ở trong lòng Lãnh Triệt, Ôn Nhu có thể cảm giác được tim của Lãnh Triệt chợt tăng nhanh, ngước mắt nhìn thần sắc của hắn, vẫn là gương mặt đạm nhiên, Ôn Nhu trong ngực hắn khẽ cười, cảm thụ được Ôn Nhu hài lòng, Lãnh Triệt đem nàng ôm chặt hơn nữa.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả quan viên ở Tây Uyển, Lãnh Triệt ôm Ôn Nhu mặt không thay đổi đến gian thứ hai xử lý công thự.

"Tay làm sao vậy?" Lãnh Triệt đem Ôn Nhu đặt lên ghế thái sư trước bàn chưa bày ra công văn, giơ tay trái của nàng lên, đau lòng hỏi, sau đó lập tức ở một bên tủ âm tường trở mình tìm băng gạc và dược, cẩn thận thay Ôn Nhu bôi, nhẹ nhàng thay nàng băng vết thương.

"Tại sao không hỏi ta đi đâu, đi làm cái gì?" Cảm thụ được động tác Lãnh Triệt mềm nhẹ, tâm Ôn Nhu lần thứ hai biến hóa.

"A Nhu nếu là muốn nói tự nhiên sẽ tự nhiên sẽ nói với ta, nếu không phải muốn nói, ta cũng không cần hỏi nhiều." Hắn chỉ làm chuyện nàng nguyện ý, chuyện nàng không muốn nói không muốn làm, hắn vĩnh viễn sẽ không nàng.

"Triệt. .." Lại có bao nhiêu người biết, bề ngoài hắn lạnh như băng cất giấu một lòng ôn nhu bao nhiêu, lúc này nàng có chút hận, hận bản thân vì sao không thể gặp hắn sớm hơn, như vậy hắn sẽ ít chịu đau khổ.

"Ân?" Lãnh Triệt đem băng gạc kết nhẹ trên mu bàn tay của Ôn Nhu, mới ngước mắt nhìn nàng.

"Không có việc gì." Ôn Nhu hạnh phúc nhợt nhạt cười, đưa tay ôm hông Lãnh Triệt, "Cảm tạ ngươi, sỏa đầu gỗ."


Cảm tạ ngươi thương ta, yêu ta.

"Ta không phải là sỏa đầu gỗ." Vốn nên là nhất khắc ấm áp ngọt, Lãnh Triệt cũng không chút phong tình kéo mặt xuống.

"Không phải là sỏa đầu gỗ vậy là cái gì?" Mỗi khi đầu óc Lãnh Triệt vừa đến khúc cong, nhìn lại mặt hắn rõ ràng không được tự nhiên rồi lại nghiêm trang, Ôn Nhu liền không nhịn được muốn trêu ghẹo hắn.

"Để ta nghĩ." Phu quân? Phu quân đại nhân? Tướng...công? Lãnh Triệt bị từ trong đầu bản thân hiện ra khiến cho chỉ cảm thấy rùng cả mình, sắc mặt càng đen hơn, không khỏi nhíu mi tâm lên.

"Phốc. .." Ôn Nhu nhìn dáng dấp Lãnh Triệt nghiêm trang suy tính, không khỏi nở nụ cười, trời biết trong đầu gỗ kia cuae hắn đã nghĩ đều gì mà ngay cả bản thân mình mình cũng không chịu được, bộ dáng kia, thực sự là khả ái.

"Không được cười." Lãnh Triệt kéo mặt xuống, được rồi, hắn thừa nhận, hắn nghĩ không ra xưng hô gì tương đối khá, "Ta không nghĩ ra được."

Ôn Nhu cuối cùng nhịn không được che miệng cười, hình dạng bán nguyệt đẹp mắt, lại một lần nữa ôm hông của Lãnh Triệt, cười nói: "Sỏa đầu gỗ, ngươi có thể nào đáng yêu như vậy."

Cũng chỉ có hắn, có thể để cho nàng cười đến vui vẻ như vậy.

Lãnh Triệt từ lâu đen mặt, một đại nam nhân khả ái so với một đại nam nhân bị gọi là sỏa đầu gỗ còn xấu hổ hơn, thế nhưng, toàn bộ thiên hạ này, cũng chỉ có nàng gọi hắn như vậy, hơn nữa, nàng là thoải mái như vậy, nụ cười của nàng, phảng phất nhứ nắng ấm rọi sáng toàn bộ sinh mệnh của hắn.

"Ngô. .." Bỗng nhiên, hai tay Lãnh Triệt chống ghế, khom người ngậm đôi môi ôn nhuận mê người của Ôn Nhu, Ôn Nhu chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay quàng cổ của hắn.

Lãnh Triệt đem ghế thái sư dời đến bên cạnh bàn sách mình, để Ôn Nhu ngồi ở bên cạnh hắn, Ôn Nhu bản muốn cự tuyệt, nhưng là nghĩ bản thân cự tuyệt cũng vô dụng, liền cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, chỉ là, ngồi xuống bàn hắn chuẩn bị cầm bút lông, cùng với người trước mắt nàng cơ hồ là tưởng như hai người, thâm trầm cùng lý trí, đối đãi quốc gia cẩn thận tỉ mỉ, phảng phất bên người của hắn không có bất kỳ người nào, chỉ có đại nghĩa quốc gia, ngay cả nàng ở tại bên người, hắn tựa hồ cũng không cảm giác được, Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt nghiêm túc mặt mày xuất thần, năng gặp được hắn, nàng là hạnh phúc, nên, nàng muốn ủng hộ những thứ hắn ủng hộ, thủ hộ những thứ hắn thủ hộ, hắn hài lòng là hạnh phúc của nàng.

Không có ai biết, quốc cùng gia ở trong lòng hắn, lúc trước lúc gặp hắn và sau khi gặp hắn, đã từ chất giản đơn biến thành hợp chất phức tạp thành hàm nghĩa quan trọng.

Trước khi gặp nàng, hắn đới với sinh tử của mình cảm thấy vô vị, có thể vì Đại Di hóa thành cát đá, có thể vì Đại Di bị vạn dẫm nát dưới chân, có thể vì Đại Di hy sinh tất cả của ra bản thân, không vì sao cả, đơn giản là gia quốc hưng vong, thất phu hữu trách, huống chi hắn là huyết mạch hoàng thất, hắn nên gánh tất cả, hộ quốc không ngã, bảo quốc không vong.

Thế nhưng, sau khi gặp nàng, hắn thấy được mình quan trọng, vì trên cái thế giới này còn có người vì hắn mà thương vì hắn mà đau, hắn không thể tiếp tục đối với sinh tử của mình cảm thấy vô vị nữa, bởi vì có người để thề sống chết phải bảo vệ, như vậy, đại nghĩa gia quốc trong mắt hắn liền quan trọng hắn, không chỉ có là vì trách nhiệm của gia quốc hưng vong thất phu hữu trách trên vai mình, hắn muốn ổn định an bình của quốc gia, là vì để cho nàng có nhà an bình, hắn khắc sâu đạo lý phúc sào chi hạ, chỉ có giữ được quốc gia, mới có thể cho nàng nhà bình an, thủ hộ mẫu tử các nàng một đời an bình vô ưu.

Hắn không có thề non hẹn biển, không có sông cạn đá mòn, không có vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, cũng không có lời thề son sắt, hắn không tin kiếp sau không tin luân hồi, hắn hắn, chỉ là ở đời này, cho nàng một nhà, không chỉ có thể để cho nàng che gió che mưa, hơn nữa để cho nàng hạnh phúc an bình.

Nhiên mà hết thảy này, nhất định phải có một Đại Di ổn định tường hòa, mới có thể nói được cái nhà trong lòng hắn, hắn làm không được mang theo nàng quy ẩn sơn lâm cùng tranh, sinh trong vương thất, quyết định con đường cả đời này của hắn phải đi, duy nhất có thể hắn làm, là thủ vững Đại Di, còn có vì mỗi một gia viên Đại Di ổn định.

Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt, chậm rãi đem đường nhìn dời đến băng gạc trong tay trái của mình.

Ba ngày sau, tứ phương lai triều, đây nên là một cổ lực lượng như thế nào?

------ đề lời nói ngoài ------

Vựng, ta tưởng ta tuyên bố, nguyên lai ta chưa tuyên bố, ân hận ân hận...