Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 104: Bất phóng tâm nàng




Editor: Luna Huang

Ôn Nhu tựa hồ làm một giấc mộng rất dài, hàn mang, kiếm ảnh, để cho nàng từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, khi tỉnh lại mắt thấy trong phòng đã có nắng sớm mông lung rơi vào, thân ảnh của Lãnh Triệt hơi hoảng động, tiện đà rõ ràng.

"Triệt?" Ôn Nhu nhẹ nhàng kêu dựa lưng vào gối đầu chính thủ đang cầm một chiết tử của Lãnh Triệt, cũng lấy tay chống đứng dậy, "Bây giờ là giờ gì? Hôm nay không cần phải đến Tây Uyển?"

"Tỉnh?" Nghe được thanh âm của Ôn Nhu, Lãnh Triệt đem chiết tử cầm trong tay buông xuống, nhẹ nhàng ấn vai của Ôn Nhu, để cho nàng một lần nữa nằm trên giường, "Ngủ tiếp một chút, nàng một đêm ngủ không ngon, Tây Uyển, không đi, ở chỗ này cũng có thể hành sự."

Ôn Nhu nhẹ nhàng hất tay của Lãnh Triệt ra, không có nằm xuống, nhìn chiết tử Lãnh Triệt đặt ở trên chăn, cầm tay hắn nói: "Ở chỗ nayd làm sao hành sự được, chỉ cần ta không xuất Bạch vương phủ, ngươi không cần phải lo lắng ta sẽ xảy ra chuyện gì đúng không? Huống hồ dù cho ta muốn đi ra ngoài, chân ta đây cũng không đi được, không cần ngươi ở đây bồi ta."

Nàng biết hắn là lo lắng nàng gặp nguy hiểm, cho nên mới muốn coi chừng một tấc cũng không rời, thật là một sỏa đầu gỗ, bất quá là chân bị thương thôi mà, cũng không phải chuyện lớn gì, huống hồ mạng của nàng không có thể lấy được tốt như vậy, không cần dùng hắn như thế che chở nàng.

"Lo lắng." Trong con ngươi màu mực của Lãnh Triệt thể hiện đích tình nội tâm hắn.

"Sỏa đầu gỗ, vậy không bằng ta đi xem thương thế của tướng quân làm sao? Tướng quân vì cứu ta mà thụ thương, theo lý nên tạ ơn, đi gặp tướng quân, ngay trong Bạch vương phủ, nên yên tâm đi?" Nàng chưa từng nghĩ tới muốn làm chướng ngại vật, cũng không cho là nàng sẽ trở thành chướng ngại vật, đi tìm tướng quân, nàng còn có rất nhiều lời cũng muốn hỏi hỏi hắn.

" Ta cùng nàng đi." Lãnh Triệt nói xong không chút do dự.

". .." Ôn Nhu nhất thời có chút bất đắc dĩ với cố chấp của Lãnh Triệt, "Ta không phải đi lên núi đao xuống biển lửa, không cần dùng đại giá của người, nếu là thật lo lắng, để Túc Dạ cùng ta tìm tướng quân, thế nào?"

Lãnh Triệt vẫn như cũ là nhãn thần không yên lòng, còn không chờ Lãnh Triệt nói cái gì, Ôn Nhu liền lại bổ sung: "Nếu là ta muốn đi đâu, nhất định trước đó thông báo ngươi một tiếng, ân? Ta sẽ bảo vệ mình thật tốt, không cần lo lắng, đến Tây Uyển đi thôi, ta gặp qua tướng quân sẽ tìm ngươi, đứng ở bên cạnh ngươi, như vậy yên tâm chứ?"

"Ta cùng nàng đi." Lãnh Triệt cũng không có bởi vì Ôn Nhu nói mà thay đổi chủ ý, để Ôn Nhu rất là bất đắc dĩ, Lãnh Triệt lại nói, " Cùng tam đệ không cần nói cảm ơn, bất quá khi đem nàng trịnh trọng giới thiệu cho tam đệ nhận thức mới tốt."

Ôn Nhu vẫn như cũ bất đắc dĩ, thật là một nam nhân cố chấp, được rồi, theo hắn thôi.

Đang khi nói chuyện, Lãnh Triệt đã chỉnh tề y phục hài, sau đó đem Ôn Nhu ngồi lên mép giường, lấy sam y của nàng trên giá vì nàng mặc vào, hắn cúi người, tự mình làm mang hài thêu cho nàng, không có nhất ngôn nhất ngữ, thế nhưng nhất cử nhất động tiết lộ hắn đối với nàng nhu tình.

Đáy lòng Ôn Nhu lại một lần nữa bởi vì cử động của Lãnh Triệt mà rung động thật sâu, trước đây không có người đối đãi với nàng như vậy, làm sao có thể không để cho lòng cứng rắn của nàng vì hắn chậm rãi hòa tan, nhìn mặt mày của Lãnh Triệt, đáy lòng Ôn Nhu thương hắn yêu hắn càng mãnh liệt hơn.

Lãnh Triệt thay Ôn Nhu mang xong hài, lại ôm nàng đến trước bàn trang điểm ngồi, nhìn khuôn mặt Ôn Nhu trong gương đồng, thản nhiên nói: "Oản tóc ta không biết, ta đi gọi Duẫn Nhi tới."

Ôn Nhu nhìn mình trong gương đồng, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, nàng sẽ cho sẽ cho hạnh phúc như hắn mong muốn.



Duẫn Nhi một bên vì Ôn Nhu oản tóc, một bên từ tự đáy lòng cười: "Vương phi, Vương gia đối với người thực sự là tốt, người không nhìn thấy, dáng dấp khẩn trương của Vương gia hôm qua, Vương gia chạy trở về, lúc trở lại một thân máu, dọa nô tỳ giật mình, nô tỳ còn tưởng rằng Vương gia là người bất kể chuyện gì phát sinh cũng sẽ không hốt hoảng..."

"Duẫn Nhi ngươi nói cái gì?" Lời nói của Ôn Nhu đột nhiên lạnh lẽo, để động tác trên tay Duẫn Nhi bỗng nhiên cứng đờ, "Vương gia hôm qua lúc trở lại một thân máu?"

Chuyện gì xảy ra? Là như nàng bị gài bẫy sao? Vì sao không cùng nàng nói?

"Vâng, đúng vậy." Nhìn sắc mặt của Ôn Nhu chợt băng hàn, Duẫn Nhi đột nhiên cảm thấy mình nói sai, "Bất quá cũng may Vương phi người không có việc gì, bằng không tội của nô tỳ cùng Vân đại ca đáng chết vạn lần..."

"Đây cũng không liên quan đến các ngươi." Ôn Nhu nhàn nhạt lên tiếng, sau một lát Duẫn Nhi đã giúp Ôn Nhu oản xong búi tóc giản đơn hào phóng, sau đó đưa qua trâm cài trên bàn trang điểm hỏi, "Vương phi, người muốn dùng trâm nào?"

Nhìn cây trâm nắm trong tay Duẫn Nhi, Ôn Nhu bỗng nhiên mỉm cười, từ đó xuất ra một cây ngọc trâm được đánh bóng vô cùng tinh vi, "Cây này."

"Vương phi, cây này có quá đơn giản không?" Duẫn Nhi tiếp nhận ngọc trâm mộc mạc Ôn Nhu đưa tới, nhìn nhìn lại điêu khắc của cây trâm, lại một lần nữa trưng cầu ý kiến của Ôn Nhu.

"Thay ta thượng trâm." Chọn nó, không phải là bởi vì nàng nghĩ cây trâm có bao nhiêu đẹp, mà là nó ý nghĩa khác.

"Được rồi sao?" Duẫn Nhi đem ngọc trâm cắm trên búi tóc của Ôn Nhu, Lãnh Triệt vừa lúc từ ngoài phòng đi tới, Duẫn Nhi hướng Lãnh Triệt hơi phúc thân, liền thức thời lui xuống.

"Ân." Ôn Nhu khẽ lên tiếng, Lãnh Triệt liền lại đem nàng ôm ngang đi ra ngoài phòng, Ôn Nhu kinh ngạc một chút, hai gò má hơi ửng đỏ, "Triệt vẫn là buông ta xuống cho tốt, như vậy rất thu hút chú ý của người khác."

"Mới để cho Túc Dạ chuẩn bị bộ liễn, nếu ta không ôm nàng, nàng sẽ phải đi thế nào?" Lãnh Triệt nói như chuyện đương nhiên, chút nào cũng không cảm giác có gì không thích hợp.

"Vậy ngươi có thể đỡ ta, ta còn miễn cưỡng đi được." Mặc dù là trong Bạch vương phủ, thế nhưng cũng không cần phải cao điều như vậy, tuy rằng không ghét, nhưng là lại sẽ cảm thấy có chút không chịu được.

"Ta không thích." Lãnh Triệt trả lời chém đinh chặt sắt, Ôn Nhu suýt nữa bị hắn chọc đến tức giận, thật là một nam nhân kỳ lạ.

Đang khi nói chuyện, Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm đến ở trong viện ngồi vào trong đình, bộ liễn do hai gia đinh mang đến, Lãnh Triệt đi tới, Ôn Nhu khe khẽ thở dài, biết mình không lay chuyển được hắn, liền cũng hắn tùy ý, nhân nhượng hắn cũng không có gì không thể.

"Triệt." Một đường đi về phía Nam Uyển, lời nói Duẫn Nhi mới vừa rồi nói qua quanh quẩn bên tai Ôn Nhu, không khỏi nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Lãnh Triệt ở một bên, nhẹ giọng gọi.

"Ân?"


"Đêm qua chuyện gì xảy ra, vì sao không cùng ta nói?"

"Không có gì, một chút chuyện nhỏ mà thôi." Lãnh Triệt trả lời vân đạm phong khinh, hắn dù chưa cùng Ôn Nhu nói việc đêm qua, nhưng hắn biết nàng nhất định là nói đến chuyện đem qua hắn bị mai phục, thiên quân vạn mã hắn cũng không sợ, huống chi mấy tiểu lâu la.

"Một chút chuyện nhỏ? Ở trong mắt Vương gia, đến cùng cái gì mới là chuyện lớn?" Ôn Nhu bị thái độ lạnh nhạt của Lãnh Triệt khiến cho đáy lòng không khỏi giận dữ, nàng lo lắng hắn quan tâm hắn, hắn lại có thái độ này.

"Nước mất nhà tan." Lãnh Triệt trả lời rất nghiêm túc, "Còn có, không biết nàng ở đâu."

". .." Ôn Nhu suýt nữa tức giận vì nghẹn khí, đây là đầu óc gì, không có nghe ra trong lời nói của nàng có mang tức giận sao. còn trả lời nghiêm túc như vậy! Ôn Nhu nàng hai khiếp làm người cho là sẽ không thua trong tay ai, nếu là không nói thua, xem ra chỉ có với đầu gỗ này mới có thể đánh bại nàng.

"A Nhu làm sao không nói?" Lãnh Triệt phát hiện Ôn Nhu không nói nữa, hơi không giải thích được.

"Không muốn nói." Ôn Nhu tức giận trả lời, nếu Ôn Nhu nói không muốn nói, Lãnh Triệt cũng không nói thêm gì nữa.

Hai gia đinh nâng bộ liễn, đáy lòng nhịn không được thở dài, nghĩ đến, tưởng Vương gia chúng ta ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, mặc dù chỉ là gần đây mới có thể thấy hình dáng Vương gia, vẫn đường đường là thừa tướng Đại Di ta, càng là đại tài nghĩ ra tân pháp, thế nào cảm thấy Vương gia trong ngoài bất nhất, lẽ nào Vương gia chưa nghe ra được Vương phi tức giận sao? Nhưng là bọn hắn chỉ là hạ nhân nho nhỏ, nào dám nhắc nhở Vương gia, chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình.

Bên ngoài Nam Uyển viện, Lãnh Triệt để gia đinh dừng lại, gia đinh liền đem bộ liễn để xuống, cúi đầu ở một bên chờ phân phó của Lãnh Triệt.

Lãnh Triệt khom lưng muốn ôm lấy Ôn Nhu, lại bị Ôn Nhu đẩy ra, sau đó Ôn Nhu tự mình chống đứng lên, thế nhưng nàng mới đứng lên liền cảm giác mình bị nâng lên, cả người lại bị Lãnh Triệt bế lên.

"Thế nhưng ta nói sai?" Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu trong ngực, không hiểu hỏi.

"Không có, rất đúng." Nàng có thể nói phản ứng của hắn rất chậm không?

"A Nhu vì sao giận ta?" Nếu hắn không có nói sai, vì sao lại đẩy hắn ra?

"..." Nói hắn đúng, hắn thật đúng là cho là mình được rồi?

"Không có, ta không có tức giận." Ôn Nhu thở dài, thỏa hiệp, xem ra không thể tức giận với người như thế người như thế, chỉ biết tức chết mình, "Thả ta xuống đây đi, như thế gặp tướng quân sợ là không tốt."

Lãnh Triệt không có nghe lời Ôn Nhu, như cũ đem nàng vững vàng ôm vào trong ngực, hướng bên trái gian phòng thứ ba trong viện bước, nói: "Trước mặt tam đệ, không cần cố kỵ, A Nhu không cần lo lắng vấn đề tốt cùng không tốt."


Nếu là ở trước mặt tam đệ cũng không thể mở rộng cửa lòng, như vậy toàn bộ Đại Di liền thực sự đến một người cũng không thể tin.

"Triệt cùng tướng quân tình nghĩa là trung hậu?"

"Ân." Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, mâu quang Ôn Nhu chợt thâm trầm, xem ra tìm tướng quân, là tìm đúng người.

(Luna: Sợ thiệt, đang bế Nhu tỷ làm sao có thể dùng tay vuốt cằm @@ Ta có chút hoang mang rồi)

Thế nhưng Lãnh Triệt ôm Ôn Nhu bước vào gian nhà Tử vương nghỉ ngơi, trên giường hẹp lại rỗng tuếch, đâu còn bóng dáng của Tử vương, sắc mặt Lãnh Triệt không khỏi phát lạnh, đem Ôn Nhu đặt ở trên ghế, liền xoay người đi ra gian nhà, còn không chờ hắn ra, liền có một gia đinh chiến chiến nguy nguy đứng ở trước mặt Lãnh Triệt.

"Tử vương ở đâu?" Ngoại trừ đối đãi Ôn Nhu, thanh âm của Lãnh Triệt hàn đến có thể đem người quanh thân gió lạnh lạnh thấu xương.

"Hồi, hồi Vương gia." Gia đinh hung hăng nuốt hớp nước miếng, để cho mình còn có thể trả lời được trước một ánh mắt là có thể giết người của Vương gia, "Tử vương gia ở phía sau rừng trúc luyện kiếm."

"Hồi Vương gia! Tử vương gia không nên luyện kiếm, tiểu nhân, tiểu nhân ngăn không được a!" Gia đinh sợ đến lập tức quỳ trên mặt đất, chủ tử này làm chuyện không nên làm, đâu nô tài như bọn hắn có thể ngăn được a! Nếu có thể ngăn được, vậy còn còn gọi là nô tài sao...

"Triệt." Ôn Nhu khẽ gọi Lãnh Triệt một tiếng, "Nếu tướng quân ở phía sau rừng trúc luyện kiếm, đỡ ta đến phía sau rừng trúc thôi, như vậy mới có thể biểu hiện nói thành ý tạ ơn."

Thương chưa tốt còn luyện kiếm? Thật đúng là hai huynh đệ, bản chất không sợ chết lại vẫn là giống nhau.

"Cũng tốt," Lãnh Triệt xoay người, đem Ôn Nhu ôm lấy, đi đến rừng trúc, Ôn Nhu ôn nhu bất đắc dĩ.

Gió đầu xuân se lạnh, lá trúc ào ào rung động, thanh âm của trường kiếm huy vũ truyền đến.

"Tam đệ." Thanh âm của Lãnh Triệt cắt đứt kiếm vũ trong rừng trúc, kiếm ảnh chợt ngừng, Tử vương dừng kiếm trong tay nhìn theo phương hướng Lãnh Triệt, nguyên bản nghe được thanh âm của Lãnh Triệt nhếch lên khóe miệng, khi nhìn đến người trong lòng Lãnh Triệt, dáng tươi cười khóe miệng chợt sụp xuống.

Tay cứng đờ, kiếm nguyên bản nắm chặt trong tay phút chốc đâm xuống bùn đất.

------ đề lời nói ngoài ------

Xin lỗi xin lỗi, Thập Tứ đến trễ rồi...