Nhuỵ Quang - Du Di

Chương 10




Khi vừa nghe xong câu nói của Bạch Nhụy Ngâm, Thẩm Quang Khải vẫn chưa kịp phản ứng, theo bản năng đáp lại một tiếng “Ừm.”

Hai giây sau, anh dừng lại, lông mi dài chợt run lên, ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên không thể che giấu, khó tin nhìn về phía Bạch Nhụy Ngâm.

Bạch Nhụy Ngâm vẫn giữ nét mặt tươi cười, biểu cảm và giọng điệu nhẹ nhàng như thể vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một câu “Hôm nay thời tiết thế nào?”

Thấy Thẩm Quang Khải sững người, cô chống khuỷu tay lên mặt bàn phủ khăn trải màu trắng ngà họa tiết hoa nhỏ, chống cằm trêu chọc: “Sao vậy? Nhìn tôi mà không nói gì, bị vẻ đẹp của tôi làm cho choáng váng rồi à?”

Thẩm Quang Khải chợt tỉnh lại, mi mắt cụp xuống, khẽ thu lại cảm xúc, “Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe rõ, em có thể nói lại một lần nữa không?”

“Được.” Bạch Nhụy Ngâm đồng ý với yêu cầu của anh một cách vui vẻ, rồi lặp lại nguyên văn câu hỏi vừa rồi, “Anh có muốn yêu đương không?”

Lần này Thẩm Quang Khải không phản ứng quá mạnh mẽ như lúc đầu nữa.

Chỉ sau ba, năm giây, anh đã đưa ra câu trả lời chắc chắn cho Bạch Nhụy Ngâm: “Muốn.”

Tốt lắm.

Bạch Nhụy Ngân thầm nghĩ, trả lời rất nhanh, được cộng điểm.

Vì vậy cô ừ một tiếng, đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang món ăn lên, Bạch Nhụy Ngâm cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức bữa ăn một cách tao nhã.

Thẩm Quang Khải: “…?”

Bạch Nhụy Ngâm ăn vài miếng, thấy Thẩm Quang Khải vẫn ngồi yên không nhúc nhích, cô hơi nhướng mày: “Còn ngồi ngẩn ra làm gì, anh không ăn à?”

“…”

Thẩm Quang Khải ngây người một lúc, không nói thêm gì, cũng cầm lấy dao nĩa.

Bữa ăn này diễn ra trong sự im lặng đến lạ thường.

Tất nhiên không phải là không nói chuyện, giữa bữa ăn Bạch Nhụy Ngâm có đưa ra vài nhận xét về món ăn ở đây, chẳng hạn như món này hơi ngọt, món kia không có vị, còn món súp kem nấm này thì rất ngon.

Thẩm Quang Khải đều đáp lại, nhưng hầu hết chỉ là những câu ngắn gọn như “Ừ” hoặc “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Hơn nữa, anh rõ ràng ăn trong tâm trạng không mấy tập trung.

Người gây ra sự lơ đễnh ấy lại không hề áy náy, sau khi ăn no uống đủ, cô đặt đũa xuống, “Tôi ăn xong rồi.”

Vì gọi hơi nhiều món nên vẫn còn dư lại một ít, Bạch Nhụy Ngâm nhờ phục vụ lấy hộp đóng gói mang về.

Tiện thể cô cũng thanh toán luôn. Vừa thanh toán xong, điện thoại vang lên giọng nữ điện tử thông báo “Alipay đã nhận được 180 tệ.”

Âm thanh ấy trong nhà hàng vắng vẻ này có vẻ hơi lớn, khiến những người xung quanh phải ngoái nhìn.

Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười nhìn Thẩm Quang Khải: “Đối với tôi thì đây là âm thanh tuyệt vời nhất trên thế giới.”

Thẩm Quang Khải lắc đầu: “Đối với tôi thì không phải.”

Bạch Nhụy Ngâm nhướn mày: “Khải thiếu gia, anh nói thế nghĩa là sao?”

Chậc, lại bị anh làm cho ấn tượng rồi.

“Chẳng lẽ người giàu các anh không dùng Alipay mà chỉ quẹt thẻ tín dụng thôi sao?”

Thẩm Quang Khải dừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô: “Bởi vì trong tâm trí tôi có âm thanh còn hay hơn thế nhiều.”

Nghe xong câu này, Bạch Nhụy Ngâm cảm thấy tim mình như bị gõ nhẹ một cái.

Cô đã đoán được nửa câu sau của Thẩm Quang Khải là gì rồi, liền theo phản xạ khẽ ho một tiếng muốn ngắt lời, nhưng đến khi chuẩn bị nói lại chợt dừng lại, cắn môi một chút rồi liều mình hỏi thẳng: “Này, anh nói cái âm thanh đó chẳng lẽ là tôi sao?”

“Ừm.”

Thẩm Quang Khải thẳng thắn thừa nhận.

Bạch Nhụy Ngâm nheo mắt lại, cười nói: “Miệng anh ngọt quá đấy.”

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Được, được rồi.” Bạch Nhụy Ngâm đứng dậy, “Tiếp theo anh còn đi đâu nữa không?”

“Về nhà.” Thẩm Quang Khải cũng đứng lên, “Còn em?”

“Thật khéo, tôi cũng vậy.” Cô mỉm cười, ánh mắt hơi cong lên, “Cùng về nhé?”

Cô cười như một con cáo nhỏ ranh mãnh làm Thẩm Quang Khải cảm thấy tim mình như lỡ một nhịp.

Anh khẽ đáp lại bằng một tiếng “Ừm”.

Người lái xe vẫn là Tiểu Vương lần trước, nhưng xe đã đổi sang một chiếc Porsche Cayenne màu đen kín đáo.

Đoạn đường không xa, rất nhanh đã về đến nhà. Vừa đặt tay lên khóa vân tay, cánh cửa của căn hộ đối diện mở ra.

“Này, cô Bạch.” Cô hàng xóm – dì Trần vui vẻ chào hỏi cô, “Vừa mới về à? Đi chơi đâu thế?”

“Chào dì.” Bạch Nhụy Ngâm mỉm cười, “Không đi đâu xa, chỉ là đi ăn với bạn thôi.”

Dì Trần ngay lập tức chú ý đến từ khóa: “Bạn? Là bạn trai hay bạn gái vậy?”

Bạch Nhụy Ngâm mới chuyển đến không lâu, dì Trần đã đến làm quen. Dì mới nghỉ hưu vài năm, con gái dì ở nước ngoài, Lê Tâm Ngữ nói rằng dì rất tốt, chỉ có điều là dì rất thích làm mối.

Bạch Nhụy Ngâm khẽ mím môi, rồi đáp một cách miễn cưỡng: “Bạn gái ạ.”

Dì Trần bật lên một tiếng “ồ”, “Đúng lúc thật, để dì kể cho con nghe, dì có một cậu trai rất tốt. Hơn con ba tuổi, là giáo viên trung học, dạy môn Lịch sử, đã có biên chế, bố mẹ cũng đều là giáo viên. Dì đã gặp rồi, dáng dấp rất đứng đắn, mang đậm khí chất của người trí thức, chiều cao thì… cũng tầm bằng con.”

Dì Trần liến thoắng nói một tràng rồi nhìn Bạch Nhụy Ngâm với ánh mắt đầy hy vọng: “Thế nào? Con có muốn đi ăn thử với cậu ấy không?”

Bình thường Bạch Nhụy Ngâm sẽ từ chối ngay lập tức.

Nhưng lần này cô ngừng lại một chút, sau đó hỏi dì Trần: “Có ảnh không ạ?”

Dì Trần ngạc nhiên một chút, rồi ngay lập tức vui mừng khôn xiết: “Con đồng ý rồi sao?”

Bạch Nhụy Ngâm trả lời mập mờ: “Không hẳn, để con xem đã.”

“Dì không có ảnh, nhưng cậu ấy đang dạy ở trường gần đây, không cần chọn ngày nữa, trưa ngày mai thế nào? Con có tiện không?”

Dì Trần lải nhải một hồi, hẹn giờ xong xuôi mới vui vẻ thả Bạch Nhụy Ngâm về.

Cửa phòng Lê Tâm Ngữ đóng kín, đến bữa tối mới mở ra. Vừa ra ngoài, cô nàng đã lớn tiếng hỏi Bạch Nhụy Ngâm: “Cái quái gì thế! Cậu sắp đi xem mắt á?”

“Ừm.” Bạch Nhụy Ngâm có vẻ bất ngờ, “Tin tức lan nhanh thật, dì Trần đã nói cho cậu biết rồi?”

“Đương nhiên.” Lê Tâm Ngữ tức giận đáp, “Dì ấy nói với mình rằng mai cậu sẽ đi xem mắt, còn hỏi xem mình có muốn được sắp xếp một cuộc hẹn nữa không, suýt nữa thì mình bị ép phải đồng ý đấy. Bực mình thật, mình không muốn yêu đương với đàn ông trong thế giới thực chút nào.”

Sau khi than phiền xong, cô nàng lại phản ứng lại: “Khoan đã, cậu đừng chuyển chủ đề, mà này, mấy hôm trước cậu còn đang băn khoăn với Thẩm Quang Khải cơ mà? Sao lại nhanh chóng đổi ý vậy?”

“Không có.” Bạch Nhụy Ngâm lắc đầu, thành thật nói, “Chưa từng xem mắt, chỉ muốn thử một lần thôi.”

“Vậy thì được.” Lê Tâm Ngữ đưa ngón tay cái lên, “Nhưng những điều dì Trần nói, chỉ mấy điều kiện cơ bản là có thể tin, còn về chiều cao, diện mạo… Ừm, nói chiều cao gần giống cậu thì chắc chắn là thấp hơn cậu, nói về dung mạo thì chính là xấu, vì nếu người ta có diện mạo bình thường dì ấy sẽ dùng từ ‘tuấn tú’ để miêu tả.”

Ngày hôm sau.

Bạch Nhụy Ngâm không chuẩn bị gì đặc biệt, chỉ trang điểm nhẹ nhàng như bình thường, chọn một chiếc quần bò ống rộng phối với áo thun xanh lá hẹp vai rồi ra ngoài.

Khi đi được một nửa đường, điện thoại bất ngờ reo lên.

Lấy ra xem, là cuộc gọi từ dì Trần. Bạch Nhụy Ngâm nhận máy, vừa định nói rằng mình đã ra ngoài rồi thì nghe thấy giọng dì Trần lo lắng: “Ôi, cô Bạch, con đã đi chưa? Cậu Trương nói rằng cậu ấy vừa bị trường gọi về, hôm nay không đến được.”

Bạch Nhụy Ngâm nhíu mày, “Không sao, con cũng mới vừa ra ngoài, vậy thì hẹn ngày khác đi.”

“Đừng đừng đừng, đã hẹn trước rồi, là cậu Trương không thể đến được.” Dì Trần nói với tốc độ chóng mặt, “Hôm nay dì vừa quen một chàng trai rất đẹp trai, gia đình làm kinh doanh, rất giàu có. Bữa ăn này dì mời, con đến gặp thử nhé? Chỉ là ăn cơm thôi, coi như dì thay mặt cậu Trương xin lỗi con.”

Bạch Nhụy Ngâm vốn không quá muốn, nhưng dì Trần cứ liên tục xin lỗi, cô thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng đồng ý, “Được rồi, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.”

Dù gì cũng đến rồi, xem mắt với ai đều như nhau cả, cô cũng không có ý định nghiêm túc tìm bạn trai qua xem mắt.

Nhà hàng đã đổi nhưng cũng không xa, đi thêm một hai phút nữa là đến.

Nhà hàng khá lớn, Bạch Nhụy Ngâm báo số bàn cho quầy lễ tân, nhân viên dẫn cô đến.

Khi đến bàn, Bạch Nhụy Ngâm ngẩn người.

Cô không ngờ rằng người thay thế mà dì Trần sắp xếp lại là Thẩm Quang Khải.