Nhường Nàng Ba Phần

Chương 27: Nhường nàng bảy điểm: Thực hiện giấc mơ




Kiều Lạc Du cảm thấy bữa cơm này ăn cũng rất gian nan, bởi vì cứ cách vài phút cô phải gắp đồ ăn cho Lâm Kiến Ngộ để bình ổn cuộc "hùng biện ngẫu hứng" của bọn họ.

"Hoa Trung tái các cậu gặp ai?" Ninh Trì rốt cuộc cũng hỏi đàng hoàng.

"Tây Chính."

"Lại là Tây Chính, duyên phận của cậu với Kỷ Bác rốt cuộc là sao vậy?"

Lâm Kiến Ngộ đã xem qua lịch thi đấu, biết Lạc Cùng lần này vòng loại gặp Nam Hoa, anh cười: "Tôi hy vọng các cậu có thể thắng đại học Nam Hoa."

"Đương nhiên." Ninh Trì nhìn anh nói: "Tôi chờ mong lần gặp nhau tiếp theo."

Đại học Ôn Lâm ở bảng A, đại học Lạc Cùng ở bảng B, nếu bọn họ thắng vòng loại, thì sẽ gặp nhau ở trận bán kết.

Lâm Kiến Ngộ thanh âm cũng thấp xuống: "Chúng tôi sẽ không thua các cậu lần thứ hai."

"Nói lời tạm biệt sớm vậy."

Hai người dựa vào ghế, trong ánh mắt thêm vài phần địch ý, Kiều Lạc Du nghe cuộc đối thoại, càng tin tưởng hai đội sẽ có gặp nhau, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện đại học Ôn Lâm không cần thua nữa.

Kết quả ——

Ba ngày sau, đại học Ôn Lâm không địch lại đại học Tây Chính, đại học Lạc Cùng bại bởi đại học Nam Hoa, hai đội đồng thời bị loại ở vòng loại, anh em cùng cảnh ngộ.

Biết rằng không nên nhưng Kiều Lạc Du mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tự tin ngời ngời của bọn họ ngày hôm đó, cảm thấy đặc biệt buồn cười.

May mắn tháng 7 đại học Ôn Lâm giành được chức quán quân hai cuộc thi. Lâm Kiến Ngộ tâm trạng không tồi, đặc biệt là lúc biết đại học Lạc Cùng cũng thua, lập tức chạy đi thu hai số radio.

Kiều Lạc Du buổi tối nghe xong radio của anh mới đi ngủ. Ngủ một giấc đặc biệt an ổn, thẳng đến buổi sáng hôm sau chuông cửa vang lên cô mới rời giường.

"Ai vậy?"

"Mình, là mình đây." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Lâm Ngô.

Kiều Lạc Du xuống giường mở cửa cho cô, có chút bất đắc dĩ, "Không phải đã đưa chìa khóa cho cậu sao?"

"Mình ra cửa mới phát hiện quên mang theo." Lâm Ngô đem hai túi lớn trong tay giơ lên, "Xem, mình đem quà sinh nhật cho cậu đây! Sinh nhật vui vẻ Cá Vàng tỷ tỷ."

"Cảm ơn." Kiều Lạc Du cong môi tiếp nhận, thuận tay đóng cửa lại, mở điều hoà.

Lâm Ngô ngồi ở ghế trên xoay hai vòng, kỳ quái nói: "Cậu mới rời giường sao? Hiện tại đã là buổi chiều rồi, hôm qua chẳng phải cậu đi ngủ sớm sao?"

"Đúng vậy, ngày hôm qua mười giờ đã ngủ, hiện tại mới dậy."

"Ngủ lâu như vậy." Lâm Ngô mở hai túi lớn mình đem đến ra, "Dù sao cũng không mơ thấy ác mộng, đúng lúc mình có mang theo đồ ăn vặt cùng bánh mì, khẳng định cậu cái gì cũng chưa ăn, trước tiên ăn một cái lót bụng trước đi."

"Cậu ăn đi, mình đi rửa mặt."

Kiều Lạc Du vừa ra khỏi phòng liền ngó tới quyển lịch, ngày chín tháng tám hôm nay đã được Lâm Ngô dùng bút hồng khoanh một nét, nhắc nhở cô đừng quên sinh nhật mình.

Trước mười tám tuổi, Kiều Lạc Du rất thích ăn sinh nhật, thích nhận được lời chúc mừng từ các bạn, thích mở quà của các bạn, thích cùng bố mẹ ăn bánh kem thổi ngọn nến. Nhưng sau khi vào đại học thì những chuyện đó cũng ít hẳn đi, các lời chúc mừng biến thành các lời nói đúng hẹn lại nhận được, quà sinh nhật biến thành "Bạn gửi cho tôi tài khoản đi", bánh kem cùng nến trở thành hình thức.

Đại khái hiện tại cảm thấy càng lúc càng mờ nhạt, Tết Âm Lịch có bảy ngày nghỉ, sinh nhật thì đến ngày nghỉ cũng không có. Năm nay sinh nhật của cô trùng hợp cũng là ngày Thất Tịch.

Kiều Lạc Du nặn kem đánh răng, vừa đánh răng vừa mở điện thoại, WeChat và Weibo nhận được không ít tin nhắn. Weibo tự động cập nhật trạng thái sinh nhật, phía dưới khung bình luận tất cả đều cùng một nội dung "Sinh nhật vui vẻ".

Nhưng sao lại không thấy Lâm Kiến Ngộ?

Kiều Lạc Du đang muốn vào trang cá nhân của anh thì nghe được Lâm Ngô kêu cô: "Lạc Du, cậu cất máy làm móng chỗ nào thế?"

"Hình như ở trong ngăn tủ." Cô buông di động, phun bọt trong miệng ra, lặp lại: "Hình như ở tủ quần áo của mình, tầng dưới cùng."

"Mình nhìn thấy rồi!"

Kiều Lạc Du nhanh chóng rửa mặt. Lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Lâm Ngô đem máy vẽ móng để trên bàn trà ngoài phòng khách, đang trông mong cô.

"Cậu tính làm móng tay sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy chờ mình thay quần áo không khéo lại làm bẩn đồ."

Lâm Ngô đi theo cô vào phòng, "Không vội không vội, mình có đặt cho cậu một bộ Hán phục, cậu thử trước xem."

"Cậu mua Hán phục cho mình?" Kiều Lạc Du nghe được lời này không khỏi có chút tò mò, hai người mở túi lấy quần áo bên trong ra, nháy mắt liền nhận ra chất vải sợi gai. Sợi gai là một loại vải lanh, mỏng tương đối mềm mại, tôn dáng, quan trọng nhất chính là thoáng khí, mùa hè mặc rất mát.

"Lần này có vẻ tiêu hết cả tiền rồi nhỉ?" Kiều Lạc Du trong giọng nói mang theo ý cười rõ ràng.

"Cần thiết." Lâm Ngô đem áo cùng váy lấy ra, "Cậu mặc thử xem."

Kiều Lạc Du chuẩn bị duỗi tay cởi quần áo, mới vừa cởi bỏ hai cúc áo, phát hiện Lâm Ngô còn ở trong phòng, ngước mắt nhìn về phía cô, ý vị rõ ràng.

Trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, Kiều Lạc Du và Lâm Ngô đối mặt ba giây, đồng thời bật cười.

"Cậu cười cái gì?"

"Cậu cười mình mới cười."

"Rõ ràng là cậu cười mình mới cười theo."

"Mau đi ra, mình thay quần áo!"

Lâm Ngô cười đến nước mắt đều chảy ra, "Được được được", đi thẳng ra ngoài.

"Đinh linh linh, đinh linh linh ~"

Chuông cửa tiếng vang, hai người lại lần nữa đồng thời dừng lại.

"Mình đi mở cửa." Kiều Lạc Du cài chặt cúc áo, bước ra cửa, Lâm Ngô ở phía sau cô nhỏ giọng dặn dò "Nhìn mắt mèo xem là ai đã."

"Ai vậy?"

Kiều Lạc Du hỏi một câu, bên ngoài không có người trả lời, cô từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, không vội vã mở cửa, xoay người cùng Lâm Ngô nói: "Không quen biết, là đàn ông."

"Cậu gọi đồ ăn à? Hay là chuyển phát nhanh?" Lâm Ngô đè thấp âm lượng hỏi.

"Không có."

Bên ngoài người đàn ông kia lại nhấn chuông thêm hai lần nữa, Lâm Ngô đi vào phòng bếp cầm theo dao phay, giơ giơ lên cằm, ý bảo cô mở hé cửa.

Kiều Lạc Du vốn dĩ không sợ hãi, nhưng nhìn thấy bộ dáng này cũng bị làm cho khẩn trương. Giấu nửa người sau cánh cửa, đưa tay mở cửa.

"Xin chào, cô có chuyển phát nhanh."

Người đàn ông đưa cho cô một bó hoa lớn, Kiều Lạc Du nhìn hoa hồng trước mắt ngẩn ra, duỗi tay tiếp nhận hoa, "...... Cảm ơn."

"Không có gì."

Người đàn ông đưa hoa xong xoay người rời đi, Kiều Lạc Du một tay ôm hoa một tay đóng cửa, xoay người cùng Lâm Ngô đối diện, hai người nhìn nhau có chút xấu hổ.

Chờ phản ứng lại, ánh mắt cô bỗng nhiên sáng lên, kêu lên: "Thất Tịch! Là anh trai mình tặng cậu sao?"

Kiều Lạc Du thấy cô nhảy nhót, không khỏi lui bước, gắt gao bảo vệ hoa tươi trong tay, "Cậu bỏ dao xuống đã."

Trong lúc Lâm Ngô vào bếp cất dao, Kiều Lạc Du quét mắt nhìn tấm thiệp đặt giữa bó hoa hồng, bỏ vào trong túi áo ngủ.

"Anh trai mình thật sự... Giấu giấu diếm diếm." Lâm Ngô cầm lấy bó hoa hồng trong tay cô, đặt trên mặt bàn trà, chống cằm hâm mộ: "Món quà thô tục nhất, thú vị nhất của con gái~"

"Như thế nào, chẳng lẽ có người tặng hoa hồng cho cậu, cậu rung động với người đó?"

"Đúng vậy."

"Đây có phải muốn mình ám chỉ Tề Thần giúp cậu hay không?" Kiều Lạc Du trêu chọc một câu, không đợi Lâm Ngô đáp lời, xoay người đi vào trong phòng.

Cô dựa vào trên cửa, lấy tấm thiệp trong túi ra, là do Lâm Kiến Ngộ tự tay viết.

"Anh nghe nói người con gái nào cũng có giấc mơ rất đẹp đối với tình yêu. Vậy anh sẽ cùng em tạo nên một giấc mơ kỳ quái và đầy màu sắc.

Ký tên: Lâm Kiến Ngộ"

Kiều Lạc Du đọc đi đọc lại những dòng chữ này, chỉ cảm thấy tim có chút xao động, như là thấm vào trong nước ấm, từng chút mềm mại.

Chỉ nhìn đoạn văn này thôi cũng khiến lòng người rất cảm động.

"Lạc Du, thay quần áo xong chưa?" Lâm Ngô ở bên ngoài kêu cô.

"Xong ngay đây." Kiều Lạc Du đem tấm thiệp để dưới gối, nhanh chóng thay áo thun ngắn tay màu đen ra khỏi phòng, ngồi xuống đối diện, "Muốn sơn màu gì?"

"Cậu chọn đi, rồi mình sẽ vẽ cho cậu, kịp cho buổi tối đi ra ngoài hẹn hò cùng anh trai mình."

Kiều Lạc Du lấy kiềm và giũa xốp ra, giúp cô sửa móng tay, cười hỏi: "Vậy buổi tối cậu đi ra ngoài với ai?"

Lâm Ngô nhỏ giọng nói: "Mình không hay đi ra ngoài với bạn cùng lớp..."

"Vậy cậu đi với ai?" Kiều Lạc Du buồn cười liếc mắt một cái, "Chắc hẳn là mình cũng biết."

Lâm Ngô mơ hồ không nói rõ: "Tề Thần."

"Ai? Ai vậy?" Cô làm bộ nghe không rõ.

"Tề Thần, chính là Tề Thần." Lâm Ngô ngượng ngùng rũ đầu xuống, bĩu môi, "Cậu rõ ràng đã biết."

Kiều Lạc Du không khỏi bật cười, dùng chổi quét bụi khỏi móng tay cô, lấy ra hai lọ sơn móng tay, "Màu đỏ cùng với màu trắng, thế nào?"

"Có thể, sơn đi."

Năm trước Lâm Ngô tặng máy làm móng, Kiều Lạc Du với cô cũng không còn ra ngoài làm móng, đều ở nhà tự chọn màu cho nhau.

"Được, vậy để tay vào máy đi."

Lâm Ngô đặt tay vào máy, mặt đầy tò mò hỏi: "Anh trai mình tính đưa cậu đi đâu vậy?"

"Không biết, mình chưa xem điện thoại nữa."

"Mau đi xem." Lâm Ngô thúc giục cô: "Mau đi mau đi."

Kiều Lạc Du đi tới bồn rửa tay lấy điện thoại, còn chưa trở về chuông cửa lại vang lên, cô như cũ từ mắt mèo nhìn xem, là nhân viên chuyển phát nhanh.

"Chào cô, cô là Kiều Lạc Du phải không?"

"Đúng vậy, cảm ơn."

Kiều Lạc Du cảm giác được gói hàng có vẻ nặng, nhưng sờ vào hình như là quần áo, cô ôm vào trong ngực ngồi trên sô pha, mở gói hàng ra xem.

"Cái này ai gửi vậy? Anh trai mình?"

Kiều Lạc Du gật gật đầu.

Địa chỉ ở đây trừ Lâm Ngô với Lâm Kiến Ngộ thì không ai biết.

Lâm Ngô làm xong móng tay cũng gấp không chờ nổi giúp cô mở, sau đó thấy một bộ Hán phục.

"Mẹ...... Kiếp......?" Lâm Ngô nhìn thấy đồ vật kia trực tiếp nằm dài trên sô pha, "Anh ấy cũng quá đáng ghét đi, sao lại tặng đồ giống mình chứ, cũng không nói qua với mình."

Kiều Lạc Du lấy váy ra, "Là tơ tằm dệt kim, váy trắng có hoạ tiết mây."

Ngay sau đó lại lục tìm phía dưới, tìm ra quạt tròn, "Đây là làm từ vải dệt lụa hoa."

Lâm Ngô: "......"

Lâm Ngô làm bộ muốn đứng dậy, "Mình nên cầm bộ Hán phục kia về thôi, hôm nào lại bù vậy."

Kiều Lạc Du cười ấn cô xuống, "Không cần, đều rất đẹp, mình đều thích, hôm nào mặc cho các cậu xem."

"Được thôi, dù sao mình cũng không giàu bằng anh ấy." Lâm Ngô kéo cô ngồi xuống đối diện, "Mình giúp cậu làm móng tay."

Kiều Lạc Du cầm di động ngồi xuống, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Lâm Kiến Ngộ, cô cong môi cười cười, trả lời tin nhắn.

Kiều Lạc Du: Em đã nhận được rồi.

Kiều Lạc Du: Em đã nhận được cả hai món quà, đặc biệt đặc biệt thích.

Lâm Kiến Ngộ: Em thích là tốt rồi.

Kiều Lạc Du: Thật bất ngờ.

Tin nhắn này gửi đi, rất lâu sau mới nhận được hồi âm.

Lâm Kiến Ngộ: Anh không ngại tạo bất ngờ lớn hơn cho em.

Kiều Lạc Du vừa nhận được tin nhắn, chuông cửa lại vang lên.

Cô đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy Lâm Kiến Ngộ đứng ở cửa, khóe môi nở nụ cười, tiếng nói ôn nhu mang theo từng đợt từng đợt ấm áp.

"Món quà thứ ba tới rồi."