Nhược Tuyết Và Thanh Tế

Chương 4: Hoàn




16



Internet cuối cùng đã hạ nhiệt.



Sau vài ngày im lặng, Hoắc Thừa Diệp lại đến tìm tôi.



Vì dư luận, hắn đã bị ban lãnh đạo tập đoàn cách chức.



Kể từ ngày đó, hắn bắt đầu trở thành kẻ li3m cẩu.



Mỗi ngày mang theo quà tặng, hoa chờ ở bên ngoài khu biệt thự, gióng trống khua chiêng thổ lộ.



Dù bị đuổi hay mắng mỏ, hắn vẫn kiên trì mỗi ngày.



Thậm chí mỗi một con đường tôi sẽ đi qua, còn có những màn hình lớn thể hiện tình yêu của mình dành cho tôi.



Một mình đến trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông trước đây và mọi nơi mà tôi và hắn từng đi qua, viết những bài văn đầy kích động để hồi tưởng quá khứ.



Tôi còn chưa nói gì, Chu Vi đã thiếu kiên nhẫn rồi.



Cô ta đăng trên weibo.



[Từ đầu đến cuối đều là tôi quấy rầy Thừa Diệp, tôi là người phạm sai lầm, nhưng đứa nhỏ vô tội, tôi chỉ cầu xin chị Nhược Tuyết tha thứ cho Thừa Diệp và nhận con của tôi.]



Hình ảnh đính kèm là phiếu khám thai.



17



Cùng lúc đó.



Tập đoàn Hoắc thị bị đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội cướp đi mấy khách hàng lớn, mấy hạng mục lớn vốn nắm chắc phần thắng cũng thua, tổn thất nặng nề.



Vì lý do này mà hai gia đình chúng tôi lại ngồi lại với nhau.



Khi phiếu khám thai được đặt lên bàn, Hoắc Thừa Diệp không nhịn được nữa mà điên cuồng hét lên: “Không thể! Tuyệt đối không thể! Không thể nào cô ấy lại có thể mang thai con của con được!"



Tôi hỏi: “Tại sao lại không thể được? Anh đã ngủ với cô ta nhiều lần như vậy, trong hoàn cảnh bình thường, cô ta sẽ mang thai đứa con của anh. Trừ khi……"



Chưa kịp nói xong, Hoắc Thừa Diệp đã dùng nắm đấm đấm vào tường, nhìn chằm chằm vào tôi.



Cha mẹ hắn cố gắng giải quyết mọi việc nhưng bị Hoắc Thanh Tế đột nhiên bước vào can thiệp.



"Bố, trong công ty xảy ra chuyện, con cần bố giải quyết ngay."



Bữa ăn giải tán chỉ sau vài miếng.



Tôi đi phía sau thì bị Hoắc Thừa Diệp tóm lấy.



Vẫn là lời xin lỗi cũ rích, cầu xin tha thứ, cầu xin tôi đừng giải trừ hôn ước với hắn, đừng hủy bỏ hôn lễ.



Tôi bật cười.



Tôi không nói có tha thứ cho anh hay không, cũng không nói có hủy hôn hay không, tôi chỉ hỏi lại: "Anh xem tôi có đề cập đến chuyện hủy bỏ hôn lễ không?”



Lời này vừa nói ra, hắn vui mừng khôn xiết, muốn ôm tôi nhưng lại bị vòng tay của ai đó chặn lại.



Tôi rơi vào vòng tay rộng rãi của mùi cỏ xanh thoang thoảng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy quai hàm rắn chắc.



Hoắc Thanh Tế buông tôi ra, bình tĩnh nói: “Hôn lễ còn đang chuẩn bị, không đến lượt chú quan tâm đâu.”



18



Cho dù Hoắc Thừa Diệp muốn quan tâm, cũng không có biện pháp quan tâm.



Ngày hôm sau, hắn và mẹ hắn đều bị chú Hoắc cấm túc ở nhà, không cho ra ngoài.



Tôi lập lờ đăng lên nhóm bạn bè: [Không vội, hôn lễ đúng hạn.]



Hoắc Thừa Diệp vui vẻ đến mức ngày nào cũng gửi tin nhắn cho tôi.



Tôi phớt lờ tất cả.



Thời gian trôi qua từng ngày, ngày cưới đang đến gần.



Các tài khoản weibo chính thức của tập đoàn Hoắc thị và tập đoàn Đại thị lần lượt thông báo ngày kết hôn, “Hoắc, Đại liên hôn" không thay đổi, lại xông lên hot search..



Cùng lúc đó, cũng có thông tin cổ đông lớn nhất của Hoắc thị là Hoắc Thanh Tế.



Tôi không biết Hoắc Thanh Tế đã làm gì để trở thành cổ đông lớn nhất của Hoắc thị.



Bố tôi nói rằng Ban giám đốc của tập đoàn Hoắc thị cũng muốn Hoắc Thanh Tế đảm nhận vị trí chủ tịch nhưng anh đã từ chối.



Tôi không hiểu.





Nhưng ông lại mỉm cười: “Thanh Tế là một thiên tài kinh doanh, tuổi còn trẻ như vậy đã dựa vào năng lực của bản thân để lập thân ở nước ngoài, Nhà họ Hoắc ba dưa hai táo, chỉ sợ cậu ấy cho tới bây giờ cũng không để vào mắt.”



Tôi vẫn chưa hiểu lắm.



Nhưng điều này không ngăn cản tôi xác nhận rằng bố tôi hài lòng với Hoắc Thanh Tế.



Tôi đến gặp Hoắc Thanh Tế vào buổi tối.



Anh mua căn nhà mới ở cùng khu biệt thự với nhà bố mẹ tôi.



Ngay khi anh vừa mở cửa, tôi đã treo mình lên người anh, nghiêng người áp sát vào anh.



Tôi không quan tâm: “Em phải kiểm tra trước khi kết hôn. Nếu anh không làm được…”



Lời còn chưa dứt, anh đảo khách thành chủ, bình tĩnh nói: "Đừng chọc giận người ta."



Tôi cười nói: “Nếu họ biết chú rể là anh, có tức c..hết không?”



“Người tức giận như vậy chỉ có Hoắc Thừa Diệp và mẹ cậu ta thôi.”



"Hả? Vậy chú Hoắc..."



Anh bất lực nhéo d ái tai tôi: “Sau khi biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho Hoắc Thừa Diệp, ông ấy đã để mắt đến anh rồi.



“Đối với ông ấy mà nói, lợi ích trước mắt, ai cũng có thể là lợi thế.”



19




Khi tôi vô tư, thoải mái và mập mạp thì có người bắt đầu không an phận.



Chu Vi không tìm được Hoắc Thừa Diệp nên đến công ty, nhưng bị người nổi tiếng mạng đang quay phim đẩy ngã.



Mang thai giả được xác nhận.



Cô ta chịu không nổi áp lực của bạo lực trên mạng, cùng với ánh mắt khác thường trong hiện thực, chửi rủa th ô tục, mở một chương trình truyền hình trực tiếp.



“Nếu không vì hắn anh ta ngay cả thêu hoa châm cũng không bằng, tôi đã sớm mang thai rồi!



“Các người cho rằng anh ta vì cái gì không thể rời khỏi tôi như vậy??



“Bởi vì anh ta không dám để Đại Nhược Tuyết biết! Thiên kim đại tiêu rthu người ta muón cái gì có cái đó. Anh ta sợ Đại Nhược Tuyết biết anh ta dị tật về phát d..ục sẽ không ưa anh ta! Nhưng anh ta nghiện ăn nên đành phải tìm tôi! Tôi rất yêu anh ta. Tôi đã từ bỏ thể diện và nhân phẩm của mình vì anh ta, nhưng anh ta vẫn chọn Nhược Tuyết! Tôi chỉ có thể giả mang thai! Tôi mới là nạn nhân thực sự! Tôi là người vô tội nhất!"







Giờ đây, nhà họ Hoắc lại càng hỗn loạn hơn.



Sau khi dì Hoắc biết chuyện, bà ấy bị đột quỵ và phải nhập viện.



Chu Vi bị bắt cóc vào lúc nửa đêm.



Chỉ trong vài ngày, một số cư dân mạng đã nhảy ra và cho rằng Chu Vi bị đ..iên và bị gia đình đưa vào bệnh viện tâm thần.



Nhưng Hoắc Thừa Diệp vẫn đóng kín cửa.



Anh ta gửi cho tôi một tin nhắn: [Nhược Tuyết, tất cả những gì Chu Vi nói đều không đúng, một người phụ nữ như cô ta sẽ làm bất cứ điều gì vì tiền. ]



[Nhược Tuyết, dạo này dư luận xôn xao quá, chúng ta đi đăng ký nhé? Có thể bù đắp sau đám cưới được không? ]



Tôi còn chưa đọc hết đã ném điện thoại của mình cho Hoắc Thanh Tế và gợi ý cho anh một chút.



"Em có nên giả mang thai không? Em sẽ nhân cơ hội cắm sừng Hoắc Thừa Diệp."



Trên con đường khiến Hoắc Thừa Diệp ghê tởm, tôi nguyện ý thêm một viên gạch vào đó.



Hoắc Thanh Tế đưa tay ôm lấy eo tôi, đặt lòng bàn tay lên bụng dưới của tôi, cười nói nhỏ: “Cũng chưa chắc là giả.”



Tôi cười nói đùa, cười nhạo anh quá tự tin vào khả năng của mình.



Trên đường về nhà, tôi lặng lẽ mua que thử thai.



Không ngờ là hai vạch.



Trong lúc còn đang thất thần thì tin nhắn của Hoắc Thanh Tế đã đến.



Đầu tiên anh gửi một bức ảnh chụp màn hình lịch, trong đó năm ngày được khoanh tròn bằng những bông hoa nhỏ.



Sau đó anh gửi một câu khác: [Trễ tám ngày.]



20



Ngày cưới, ai nhận được thiệp mời đến hiện trường đều biết chú rể đã thay đổi.




Nhưng trên mạng lại cho rằng chú rể vẫn là Hoắc Thừa Diệp.



Vì danh phận, Hoắc Thanh Tế bực bội đã tìm một đội truyền hình trực tiếp để phát sóng trực tiếp trong đám cưới.



Sau lời thề, chúng tôi trao nhẫn và hôn nhau.



Sau khi hôn lễ kết thúc, khách mời gần như đã rời đi, Hoắc Thừa Diệp xông vào.



Hắn bối rối và hét lên điên cuồng: “Các người đều nhầm chú rể rồi! Chú rể cưới Đại Nhược Tuyết hôm nay là tôi! Là tôi!"



Hắn hét toáng lên, tức giận lao tới, cách tôi còn hai ba cái ghế bị vệ sĩ ngăn lại.



"Hoắc Thừa Diệp tới đây làm gì?"



"Trên mạng không phải nói Đại Nhược Tuyết mang thai sao? Đứa bé kia là của ai?”



“Sẽ không phải mang thai con của Hoắc Thừa Diệp, đi gả cho anh trai anh ta chứ?”



Ở hành lang, có vài vị khách đang bàn tán.



Hoắc Thừa Diệp đột nhiên sửng sốt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào bụng tôi, không thể tin nổi.



"Em... trong bụng ngươi có cái gì..."



Tôi rúc vào trong ngực Hoắc Thanh Tế, cong môi cười nhẹ: “Anh muốn nói gì?”



“Sao em lại có thai…” Hoắc Thừa Diệp đã nói không rõ ràng.



“Tại sao tôi không thể có thai?”Tôi hỏi lại.



“Anh vẫn không muốn cưới tôi phải không? Thực ra, điều đó không phải là không thể. Tôi có thể sinh cho anh một đứa bé, nhưng anh không được hỏi bố của đứa bé là ai. Anh có làm được điều đó không?"



Khi tôi nói điều này, bàn tay của ai đó đã siết chặt lấy eo tôi.



Tôi đưa tay véo vào phần thịt sau lưng Hoắc Thanh Tế.



Sau đó, tiếp tục ra hiệu cho Hoắc Thừa Diệp: "Hoắc Thừa Diệp, để tôi dạy cho anh một bài học. Pháp luật quy định nếu một bên cố tình giấu bệnh nặng trước khi kết hôn thì sau khi kết hôn bên kia có thể khởi kiện hủy hôn. Anh đã giấu tôi nhiều năm như vậy, lại vội vàng kết hôn, chỉ là vì anh cảm thấy không thể giấu được nữa, muốn lừa tôi nhanh chóng cưới anh. Anh thật nực cười, tại sao anh cho rằng Đại Nhược Tuyết tôi lại bằng lòng chung sống với một kẻ cặn bã thất thường như anh?”



"Ồ!"



“Bang!” Một tiếng động lớn vang lên.



Hoắc Thừa Diệp ngất đi.



Các vệ sĩ lôi hắn ra ngoài và giao cho chú Hoắc.



Nghe nói sau khi tỉnh lại vẫn còn uể oải, một lúc sau, đột nhiên bật khóc.



Sau đó, hắn được đưa ra nước ngoài điều trị.



21



Sau đám cưới, Hoắc Thanh Tế cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra.



Hóa ra đó là một sai sót, chỉ là do mất cân bằng nội tiết tố và que thử thai sai mà thôi.




Tôi rất vui.



Người lớn rồi, nên ăn cái gì ngon.



Chuyện mang thai, ít nhất chờ tôi ăn chán rồi nói sau.



Trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật, tôi theo anh ra nước ngoài và đến nơi anh đã sống hơn mười năm.



Trong căn nhà trống trải chỉ có một chiếc giường của anh, tôi nhìn thấy một bức tường có viết tên chúng tôi trên đó.



Anh nói rằng khi đặt tên hai chúng tôi cạnh nhau, chúng trông giống như tên của một cặp tình nhân.



"Nhược Tuyết - Thanh Tế."



Ngoại truyện - góc nhìn của Hoắc Thanh Tế



Cô ấy có nhiều biểu cảm nhỏ.



Khi giận một chút thì sẽ nhăn mũi, khi giận dữ lắm thì sẽ không nhìn người.



Khi vui một chút thì mím môi, khi vui quá thì nhướng mày.



Cô ấy rất thích cười, khi cười, lông mi sẽ hơi run, khóe mắt có một khe rất mảnh.



Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy hạnh phúc.




Cô ấy cười nhiều hơn khi buồn.



Lần đầu tiên gặp, cô ấy mới tập đi và bập bẹ, câu đầu tiên cô ấy học được là “giegie”.



Lần đầu tiên ngã, cô ấy khóc, bị Hoắc Thừa Diệp ở bên cạnh cười nhạo, cô mím môi, sau đó rất ít khi thấy cô khóc.



Khi mẹ tôi qua đời, mọi người đều bận rộn trò chuyện, an ủi tôi, vỗ vai tôi hoặc nhìn tôi thở dài.



Chỉ có cô ấy, lặng lẽ ngồi cạnh tôi vẽ tranh.



Cô ấy nói: "Em vẽ anh và dì cùng một chỗ, vĩnh viễn sẽ không tách rời”.



Cô ấy còn chỉ vào một bông hoa nhỏ trên tranh và nói bông hoa đó chính là mình.



Ngày tôi được cử ra nước ngoài, cô ấy và mẹ nắm tay nhau ra sân bay tiễn tôi.



Cô ấy không nói gì và dúi vào tay tôi một mảnh giấy có ghi địa chỉ email của mình trên đó.



Khi lên máy bay, cô ấy giơ cao hai tay và mỉm cười rạng rỡ, tôi không dám nhìn cô ấy nữa.



Nhưng khi tôi quay lại nhìn lần nữa, cô ấy đang cúi đầu lau nước mắt.



Cô ấy hẳn phải miễn cưỡng để tôi đi.



Tôi nghĩ.



Tôi đã có một khoảng thời gian rất khó khăn ở nước ngoài và tôi thường nghĩ đến cô ấy.



Thỉnh thoảng cô ấy gửi email cho tôi, thường là một hoặc hai câu, nói những lời chúc mừng ngày lễ hoặc những lời chào ngắn gọn.



Khi trưởng thành, tôi lặng lẽ quay lại nhiều lần.



Lúc đầu tôi tưởng cô ấy chỉ là em gái trong lòng tôi thôi.



Tôi chỉ cần im lặng nhìn cô ấy và không để cô ấy bị tổn thương là đủ.



Cho đến khi nhìn thấy cô ấy tựa vào trong ngực Hoắc Thừa Diệp, tôi chợt cảm thấy rất khó chịu, cảm giác như bảo bối của tôi bị người ta trộm mất.



Tôi nhận ra rằng, không biết bắt đầu từ khi nào, cái loại tâm tình yên lặng bảo vệ này, đã biến chất.



Tôi muốn cô ấy cười hạnh phúc.



Tôi hy vọng người làm cô ấy hạnh phúc là tôi.



Để quên đi cô ấy, tôi đã dành toàn bộ thời gian và sức lực của mình để khởi nghiệp và khiến bản thân tê liệt.



Vào ngày công ty niêm yết thành công, tôi nhận được email mới từ cô ấy: [Em thấy buồn quá. ]



Tôi nhìn chằm chằm vào bốn chữ này và suy đi nghĩ lại trong hai ngày hai đêm.



Tôi nhờ trợ lý đặt vé máy bay, bay về Trung Quốc trước bình minh và lao đến nhà cô ấy.



Cô ấy thích nhất mùi hương của hoa nhài, không hiểu vì lý do gì mà cô ấy lại trồng hoa hồng dưới bệ cửa sổ trong phòng mình.



Sau này tôi mới biết đó là cách thông minh của cô ấy để trả thù Hoắc Thừa Diệp.



Khi tôi trở lại Trung Quốc lần nữa, tôi nhìn thấy vòng bạn bè của cô ấy: [Tiệc sinh nhật cho tôi. ]



Bức ảnh bên dưới dòng chữ được chụp bởi người khác.



Chỉ cần nhìn một cái là tôi biết cô ấy không vui.



Tôi như bị ma nhập, rời khỏi cuộc họp còn chưa kết thúc và bay về Giang Châu.



Nhìn cô ấy được Hoắc Thừa Diệp đưa về nhà, lại nhìn cô ấy đi ra ngoài khách sạn.



Tim tôi như bị bóp chặt khi cô ấy ngã xuống.



Lúc tôi bế cô ấy lên, cô ta ôm tôi lại theo phản xạ, lúc này tôi mới nhận ra đây lại là một “sự thông minh nho nhỏ” khác của cô ấy.



Đêm hôm đó, cô ấy đã mang đến cho tôi rất nhiều điều bất ngờ.



Ngày hôm sau tôi ra nước ngoài và bắt đầu chuẩn bị chuyển trụ sở công ty về Giang Châu.



Vì để cô ấy giải quyết dễ dàng hơn, tôi đưa ra thỉnh cầu muốn đến tập đoàn Hoắc thị hỗ trợ, cũng âm thầm thu mua cổ phần của tập đoàn Hoắc thị.



Việc xa nhà một thời gian dài khiến nhà họ Hoắc không có khả năng tự vệ trước tôi.



Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.



(--END--)