Chương 26: Lạnh lùng và đồng cảm.
Về phía Lý Linh Ngọc, nàng cũng như Trương Vệ đã trở về Lý Gia Trang ngay sau khi chia tay.
Sở dĩ rất ít người có thể biết được nhân dạng của nàng cũng bởi vì cái tính xuất hiện âm thầm lặng lẽ, đi sớm về muộn.
Nên hầu như ngoài các trưởng bối có địa vị cùng người thân thì số người còn lại biết nàng là người của Lý Gia chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lần này cũng như vậy, nàng bước qua cổng chính thì cũng chỉ có sáu hộ vệ đứng canh bên ngoài là nhận ra. Liền chắp tay hô:
"Đại tiểu thư!"
"Ừm!" Đáp lại nàng chỉ lạnh lùng như thế, ở lý gia này ngột ngạt gia quy. Khiến nàng không mấy thoải mái.
Trời cũng đã tối nên nhường như không còn mấy người còn thức. Chỉ có những hộ vệ đi tuần xung quanh trang viện, nên nàng cũng theo lối hành lang mà trở về phòng mình.
Khi đi ngang sảnh chính. Thì.
"Đợi đã!"
Vừa nghe được có người gọi, nàng liền dừng bước mà quay đầu nhìn vào trong sảnh. Thì bắt gặp Lý Tấn, hắn giờ này vẫn chưa ngủ.
Mà ngồi trên một chiếc ghế ở đại sảnh hướng tầm nhìn về phía nàng. Khi thấy nàng dừng lại thì hắn cũng nhanh chân đứng lên mà di chuyển lại gần nàng mà nói:
"Tỷ lại về muộn thế này, đi gặp tiểu tử họ Trương à?"
"Ta đi đâu làm gì, có cần phải báo cho đệ biết hay không?" Linh Ngọc lạnh lùng đáp.
"Ta chỉ có lòng tốt mà thôi, hai gia tộc tuy không gọi là thù địch. Nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, tỷ thân với nhà họ Trương quá thì không hay lắm đâu."
Nghe đến đây, Lý Linh Ngọc cũng đoán ra được thứ mà Lý Tấn muốn nói, bèn cười nhạt:
"Đệ chẳng qua sợ rằng ta sẽ chỉ cho Trương Vệ biết Điêu Linh Thuật, nên mới nói với ta ư."
Nói đoạn nàng, nhìn thẳng Lý Tấn nói tiếp:
"Nếu ta nói, điều đệ lo lắng đã thành sự thật thì sao? Đệ sẽ làm gì ta?"
Nhận được câu trả lời, không như mong đợi khiến Lý Tấn bất giác không kìm nén được xúc cảm.
Môi miệng run giật liên hồi. Ngữ khí có phần tức giận nói:
"Đúng là đàn bà, không bao giờ làm nên đại sự." Sau khi tuôn ra những lời đó thì Lý Tấn xoay người định rời đi.
"Dù cho có là thiên tài của gia tộc nhưng là phường may vá thì cũng không làm nên trò trống gì."
Những lời không chút nể nang gì của Lý Tấn nhắm thẳng vào Lý Linh Ngọc, đương nhiên là phải vậy rồi.
Mối quan hệ của họ từ trước đến nay chưa bao giờ là tốt đẹp. Cho nên một khi nhẹ giọng thân mật thì ắt hẳn là có m·ưu đ·ồ riêng. Như một lẽ thường, Linh Ngọc đã nhận ra điều này ngay từ đầu.
Lý Tấn chịu khó chờ nàng trở về để đưa ra lời nhắc nhở sao?
Hắn làm gì tốt đến vậy. Chẳng qua hắn đang lo lắng về Tam Minh Tranh Bá sắp đến mà thôi.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Lý Tấn mang danh là công tử đại diện cho Lý gia tham gia sự kiện lớn sắp đến. Tuy nhiên hắn lại không hề được Lý Gia tôn trọng bởi vì một sai lầm trong quá khứ.
Mà giờ đây nơi hắn ngủ nghĩ không phải là giường êm nệm ấm. Mà là nhà kho với mùi rơm và nấm mốc.
Chỉ khi ra đường hắn mới được khoác lên người dáng vẻ của một công tử, còn khi ở nhà hắn không khác gì một con chó.
Sống một cách đầy tủi hổ.
Cho nên cái hắn muốn là ngôi vị quán quân của Tam Minh Tranh Bá. Chỉ có thế hắn mới đạp lên kẻ khác hướng đến vinh quang và được mọi người công nhận.
Mọi thứ sẽ trở về bên hắn một lần nữa.
Tuy nhiên hắn sợ thất bại, chỉ cần thất bại hắn sẽ không thể nào hình dung được cuộc đời của hắn về sau sẽ bi thảm đến nhường nào nữa.
Bất giác hắn nghiến răng trách:
"Dù cho ta có bị người thân bán đứng, thì tỷ cũng không quan tâm. Cùng một dòng máu mà như vậy hay sao?"
Đang nóng như lửa, thì bỗng nhiên Lý Tấn thay đổi trở nên mong manh dễ vỡ và đầy uất ức.
Lại nói về mối quan hệ của hai người. Giống như các gia tộc khác, phụ thân của cả hai đều là huynh đệ ruột. Vậy cũng xem như họ là người một nhà.
Tuy nhiên cũng như mối quan hệ của hai người. Hai nhà chỉ có một chữ để hình dung về nhau.
"Ghét."
Lý Linh Ngọc không phải là người sắt đá. Nàng nhìn ra sự khổ tâm của Lý Tấn nên đã tạm thời bỏ qua hiềm khích mà nhẹ giọng ủi an.
"Đệ đừng lo, việc ta vừa nói chỉ là bịa. Dù cho ta muốn chỉ nhưng Trương Vệ một mực chối từ. Nói vậy, đệ đã yên tâm rồi chứ!"
Nói đoạn nàng chỉnh lại giọng có phần cảnh báo cho Lý Tấn:
"Mặc dù vậy, Trương Vệ đã tiến bộ rất nhiều. Rất có thể đã tìm được một tông môn thích hợp, e rằng đệ có nỗ lực cũng chỉ phí hoài vô ích."
Nghe được điều bản thân cần, cảm xúc của Lý Tấn phần nào được điều chỉnh lại. Hắn hít một hơi thật sâu. Rồi thở ra thật mạnh, cười nói.
"Đa tạ tỷ đã cho đệ biết sự thật. Đệ chỉ cần như vậy thôi. Còn việc Trương Vệ có mạnh lên hay không, đó không bao giờ là vấn đề."
Nụ cười có phần chua chát đó không một ai nhìn thấy kể cả Lý Linh Ngọc vì hắn đang xoay lưng lại với nàng kia mà.
Một kẻ ở bên ngoài được xem là du đãng, hống hách như Lý Tấn mà lại có lúc yếu lòng đến vậy. Đúng là con người luôn tồn tại một thứ gọi là tình cảm.
Dù cho là ai cũng sẽ có lúc yếu lòng như vậy.
"Cuộc đời của đệ, phải do đệ quyết định. Cuộc đời chứ không phải một ván bài, đặt hết vào một lần." Lý Linh Ngọc cũng xoay người về hướng về phía phòng của mình. Nên lúc này lưng đối lưng không ai nhìn được biểu cảm của đối phương.
"Tam Minh Tranh Bá dù có thể giúp đệ lật ngược ván cờ mang tên số mệnh. Nhưng lỡ thất bại thì sao đây. Phải tự tìm một đường lui cho chính mình, kể cả việc phải từ bỏ chữ Lý trong tên của đệ."
Nói đoạn nàng bước đi mà không ngoái đầu nhìn lại, lời khuyên mà nàng dành cho Lý Tấn cũng là dành cho chính nàng.
Nàng cũng như Lý Tấn đều được gắn với danh xưng thiên tài của gia tộc. Nhưng nàng lại là nữ nhân.
Mà đã là nữ nhân thì không hề có địa vị gì trong một gia tộc trọng nam hơn nữ. Đáng lý ra giờ này, chiếc ghế thiếu chủ Lý Gia Trang đã thuộc về nàng, nhưng tất cả cũng là vì môn quy mà nàng đành ngậm ngùi lùi bước để nhường như những nam nhân xứng đáng hơn bản thân.
Lời mắng của Lý Tấn chính là những gì nàng đã từng nghe trước đây. Nhưng nàng cũng đã quen với điều đó, tha thứ cho họ cũng như là nhẹ lòng cho chính mình.
Tuy nhiên không biết vì lý do gì khuôn mặt của nàng lại vô cùng nghiêm trọng.
Khi nàng đã đi khuất dạng, thì chỉ còn lại một mình Lý Tấn hắn nhận lấy lời nói đó của nàng thì có chút suy tư.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến nó, tuy nhiên cái hắn cần là tiền tài là danh vọng. Hắn không muốn mất đi những thứ kia.
Nói từ bỏ thật dễ, nhưng liệu có dễ dàng đến vậy khi mà tâm niệm vẫn đặt để nơi đó. Điều hắn không yên tâm tạm thời đã được gỡ bỏ.
Trương Vệ không biết đến Điêu Linh Thuật, cho nên sự tự tin một lần nữa đã trở lại bên người của Lý Tấn. Sự yếu đuối khi nãy biến tan còn nhanh hơn bọt xà phòng.
Lý Tấn lạnh giọng nói:
"Trương Vệ ngươi đã quá tự cao khi không muốn biết Điêu Linh Thuật là gì? Vậy thì ngày hôm đó, nợ mới oán cũ ta sẽ trả lại hết cho người không thiếu dù là một hạt cát."