Chương 10 : Hóa hình.
Việc kích động chân khí một cách vội vã, phần nào đã mang lại sự phản vệ cho cơ thể vốn đã bị tổn thương của Kinh Như Tuyết.
Khiến hắn không tự chủ được mà phun ra một ngụm máu tươi. Mạch đập bắt đầu hỗn loạn, điều này đã nằm trong sự dự tính từ trước. Nhưng hắn không ngờ, lại kinh khủng như thế.
Kinh mạch trong cơ thể không còn được nguyên vẹn, đến nổi cảm giác đau đớn không còn thấy được nữa. Bởi vì đã vượt quá sức chịu đựng từ lâu.
Tuy nhiên, không biết là do sự tự tôn của một cường giả đỉnh phong không cho phép bản thân thua cuộc. Hay là do còn một lý do đặt biệt nào khác nữa hay không, mà hắn phải cố gắng đến mức này.
Nhưng từ trong ánh mắt đó vẫn chưa hề hiện hữu một tia tuyệt vọng, cứ như thể mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của con người này.
Chân khí được kích hoạt nhanh chóng, thúc đẩy sự chuyển biến của bản thể.
Những mảnh đạm tử sắc chân khí, di chuyển liên tục quanh Kinh Như Tuyết, khiến hắn phát sáng bởi quầng hào quang.
Phần tóc cũng đã bị sức mạnh làm cho bung xõa, mặc dù trước đó đã không còn gọn gàng nữa. Theo sự biến đổi mà bay lên, đồng thời chuyển hẳn sang màu tím đậm.
Những phần da thịt có thể nhìn được bằng mắt, lần lượt xuất hiện những hình xăm phát quang, không rõ được hình dạng nhưng chung quy lại chúng tựa như những đóa hoa được cắt rời.
Đồng thời mang theo những tia sét tím nhỏ, xuất hiện không liên tục nhưng phủ khắp nơi trên cơ thể.
Khi từng đường nét vẽ trên lớp da trắng dần hoàn thiện, thì cũng là lúc xuất hiện một bộ thần trang.
Giúp cho Kinh Như Tuyết lúc này, tỏ ra tương xứng với sức mạnh hiện có và thân phận của hắn.
Bộ thần trang đó là sự kết hợp của những vật chất không xác định. Nhưng theo vẻ bề ngoài thì giống như những thanh sắt đã được điêu khắc tỉ mỉ, với nhiều hình thái khác biệt và không nối liền nhau. Hình thành nên một đôi cánh quyền lực.
Đôi cánh được xếp đối xứng trên lưng Kinh Như Tuyết và bị chia cắt bởi một quả cầu tử bạch sắc ở ngay chính diện.
Và khi ấy, đôi mắt của Kinh Như Tuyết đã mang theo một ánh sáng rực rỡ không thua kém gì mặt trời.
Không hề kém cạnh, Tiêu Chính Nam cũng đã nhanh chóng biến đổi.
Những tiếng gầm gừ của chúa sơn lâm, vang vọng tứ bề. Quyền uy trấn áp tựa thái sơn áp đảo, một hình bóng trắng trong to lớn ước chừng bảy mươi trượng.
Hình thể hổ trắng với chiếc khăn thần pháp quấn quanh người, đây là chân thân của Tiêu Chính Nam “Bạch Hổ”.
Lần lượt những bộ phận của một bộ giáp hoàn chỉnh xuất hiện, nhập vào cơ thể hiện tại và trang bị cho hắn. Từ bả vai, hông, ngực, đai, quần, hài,... Đi kèm với những thứ đó là một bộ y phục trắng mới thay thế cho bộ đương mặt, đã được hóa ra và lồng làm áo sống bên trong.
Tiếp đến những đường nét vàng, được vẽ lên những vành áo gần nơi quần. Tạo nên những đường nét hoàn mỹ cho bộ chiến giáp vừa được hình thành.
Cuối cùng là những tia sấm sét mỏng như kẻ chỉ, được nối liền với nhau và đi vòng qua cổ lưu lại trên hai ấn vật hổ đầu đen.
Chiến giáp thành hình, sấm rền gió cuốn, uy chấn thiên hạ.
Tiêu Chính Nam đã giữ đúng giao ước thể hiện ra sức mạnh thực sự, thì Lưu Nghị Thành cũng không thể chịu lép vế.
Trước khi biến hình, hàng trăm những luồng khí vàng kim từ hư vô hội tụ nơi phía sau lưng của Lưu Nghị Thành.
Ảo ảnh hóa siêu thự, một hình ảnh của Địa Tạng Vương Bồ Tát bằng vàng to lớn như một ngọn núi cao.
Và khi đó, Lưu Nghị Thành được khoác lên người một bộ áo giống như phật sống, nhưng nhuốm một màu đen tối hơn vì pha lẫn một vài chi tiết tử sắc.
Dũng mãnh khoe ra phần thân trên đầy cơ bắp, đi kèm với một mảnh vải bắt chéo từ hông trái lên vai bên phải và mộ chuỗi hạt với 52 viên. Cùng kích thước mỗi hạt ước chừng cũng 32 phân, nặng đến 44 lạng.
Đồng thời vầng hào quang phía sau lưng, cô đặc lại bằng một hình tròn với những đường nét như lửa.
...
Khí thế của cả ba không ai chịu thua trước ai. Nơi giao nhau cũng những luồng kình khí khiến không gian bị bóp méo, không những thế còn khiến không khí có phần ngột ngạt.
Điều đáng nói, nằm ở chỗ Kinh Như Tuyết khi mà chân thân của hắn vẫn chưa thể lộ diện, mà chỉ có những mảng bụi khí dày đặc tựa sương mù.
Một phần là bởi, hắn đang bị trọng thương nguyên khí. Hơn nữa kỳ kinh bát mạch đang bị tổn thương, khiến không thể thuận lợi mà phát công.
Tình hình nếu càng kéo dài sẽ càng bất lợi, tuy nhiên hắn không thể tự quyết được. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và vội vã, khiến không có gì là chắc chắn. Đã đặt Kinh Như Tuyết vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng hắn vẫn chưa bao giờ ngừng việc phát công, đến nỗi động mạch chủ sắp vỡ đến nơi. Nếu cố gắng thêm một chút hắn chẳng khác nào đang tự đoạn kinh mạch.
Nhưng đối diện với đại thù trước mặt, hắn tuyệt đối không muốn thua.
Khi mọi chuyện tưởng chừng như là ngõ cụt thì một thanh âm nữ giới, từ phương xa truyền tới.
“Như Tuyết à! Nóng giận, vội vã sẽ không thành đại sự được đâu. Sẽ c·hết thật nếu làm thế đấy.”
Không như Bạch Hổ với quyền uy thể hiện, thì lời nói này mang đến một giai điệu du dương. Ngọt ngào không thể tả.
Ngay lập tức khiến tất cả đều ngưng việc phát công lại, mà đưa ánh nhìn đi tìm xem nó đến từ đâu. Nhờ đó mà bầu không khí mới đỡ căng thẳng hơn một chút.
Một ánh sáng đỏ rực từ phương đông, cử động như một ngọn lửa sống. Bay đến với tốc độ siêu nhanh.
Nhìn thật kỹ thì đó chính là một con phượng hoàng lửa to lớn. Nó chưa đến nhưng thứ âm thanh,
Lách tách.
Đã đến trước từ rất lâu.
Khi vừa giáp mặt với ba đại cường giả, nó liền thay đổi quỷ đạo bay thành hình tròn. Tự dùng thân vẽ ra một hình thù đồng dạng với cách di chuyển.
Chỉ một thoáng chốc, hình ảnh đó lại là một cánh cổng dẫn đến một chiều không gian khác. Khi cánh cửa dần hé mở, mùi hương ngào ngạt đã đến trước một hình bóng yêu kiều thướt tha.
Hình bóng vừa hé dạng đã khiến Lưu Nghị Thành trừng mắt. Miệng trong vô thức mà mở hé.
Chân khí không thể tự không chế mà thu liễm lại. Hắn như thể đang c·hết trân trước dung mạo đấy.
Đồng một thể ấy, nhưng Tiêu Chính Nam lại có cảm xúc chán ghét hơn là thèm muốn. Hắn lạnh nhạt nhìn về hướng đó mà tặc lưỡi.
Bắt được ánh mắt không khát gì thú hoang đang nhìn về nữ nhân của Lưu Nghị Thành, Bạch Hổ cũng hết cách với đồng minh của mình. Mà tự nhủ.
“Một kẻ chỉ biết đến nữ nhân, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá vì điều đó.”
Đồng thời nhìn thấy được cả Kinh Như Tuyết cũng đã giảm cường độ vận công đi. Thì hắn cũng đồng điệu làm theo.
Cả ba giảm sức mạnh xuống, đã trả lại bầu không khí dễ thở hơn và cũng phần nào giảm tải đi sức ép mà không gian đang phải hứng chịu, bởi sự đối ngạnh của nguồn năng lượng phát ra từ ba người.
Nữ nhân từ bên trong, bước đi những bước chân đầu tiên trên không trung. Đôi chân của nàng không mang hài, tuy nhiên thay vào đó lại được nâng niu bởi hình ảnh phượng hoàng uốn tròn quanh chân như thể một đóa hoa.
Nàng vừa bước qua thì cánh cửa đã đóng lại, hỏa phượng hoàng khi nãy. Vung nhẹ cánh hóa thành một con thú cưng với kích thước nhỏ nhắn, xà xuống đậu bên vai nàng.
Nàng khẽ mỉm cười, dưới ánh nắng chói chang.