Vào ngày nghỉ lễ, đội ngũ đến đăng ký, nộp viện phí vẫn xếp hàng dài từ đại sảnh bệnh viện đến cổng chính của bệnh viện nhân dân II, sáu hàng đợi đều đầy người. Tôi vừa nhìn thấy tình cảnh này đương nhiên bị dọa sợ không ít. Cũng may thay, mấy vị chủ nhiệm khoa ngoại não và bác sĩ khoa thần kinh tôi đều có quen biết. Vào bệnh viện, tôi theo dặn dò của chủ nhiệm Ngô đến thẳng bên trong bệnh viện, đồng thời tìm được chủ nhiệm Trương trong phòng bệnh khoa ngoại thần kinh. Dưới sự sắp xếp của chủ nhiệm Trương, tôi làm một loạt kiểm tra thông thường, sau đó lại kiểm tra bao quát sóng điện não.
Làm việc trong trung tâm đã lâu như vậy, tôi hiểu rất rõ tầm quan trọng của việc kiểm tra sóng điện não. Xuất hiện các triệu chứng thất thần, mất trí nhớ, co giật, hôn mê, hơn nữa đang hoài nghi mắc chứng tâm thần, lúc đó bác sĩ nhất định sẽ yêu cầu bệnh nhân đi làm kiểm tra sóng điện não, bởi vì người mắc chứng động kinh cũng có những triệu chứng trên. Tình hình phát bệnh của hai bệnh chứng động kinh và bệnh tâm thần rất giống nhau, bình thường sẽ dễ bị chuẩn đoán sai. Làm kiểm tra sóng điện não thông thường, nếu như xuất hiện “sóng động kinh”, có thể kết luận là chứng động kinh. Người mắc bệnh tâm thần làm kiểm tra sóng điện não thông thường bình thường sẽ không có sóng dị thường.
Tôi biết rõ, bản thân mình không thể nào mắc chứng động kinh. Cho nên sau khi nhận kết quả kiểm tra sóng điện não tất cả đều bình thường, tôi yêu cầu bác sĩ làm kiểm tra thực nghiệm điện não đồ gây ra bệnh tâm thần cho tôi một lần. Nghe theo lời căn dặn của bác sĩ phòng kiểm tra, tôi mở mắt hoặc nhắm mắt, hít thở 20 lần mỗi phút[1]. Trong trạng thái gây ra hít thở quá độ, sóng điện não của tôi vẫn biểu thị bình thường như cũ. Người mắc bệnh tâm thần trong trạng thái gây ra hít thở quá độ thì biểu hiện của sóng điện não rất có khả năng xuất hiện kiểu sóng khác thường. Nhưng mà, sóng điện não biểu hiện bình thường cũng không thể loại trừ hoàn toàn khả năng bị mắc chứng tâm thần. Chủ nhiệm Trương nói cho tôi biết, nếu như vẫn còn hoài nghi đối với kết quả kiểm tra, thì có thể dành thời gian đến bệnh viện làm một lần kiểm tra giám sát sóng điện não trong vòng 24 tiếng. Tôi cúi đầu cảm ơn chủ nhiệm Trương, trong lòng tôi lúc đó vô cùng mâu thuẫn.
[1] Trong tình trạng thư giãn, con người sẽ hít thở trung bình 12-15 lần mỗi phút, mỗi lần thở 500ml (một phút khoảng 6-8l).
Tôi không muốn tin rằng tôi mắc “bệnh tâm thần”, trước khi làm kiểm tra tôi rất thấp thỏm lo âu. Thế nhưng lúc làm thực nghiệm gây ra, tôi lại hi vọng bác sĩ nói với tôi rằng “Kết quả sóng điện não của cô quả thực có mắc bệnh tâm thần.” So với việc bị sự vật “không biết” uy hiếp tính mạng tôi, thì bị chuẩn đoán là “bệnh thần kinh” đại khái sẽ làm tôi dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao, bệnh tâm thần là một loại bệnh, tôi biết vấn đề của nó nảy sinh ở đâu, là có thể tìm được biện pháp và cách giải quyết. Ngược lại, nếu nguồn gốc của tất cả những chuyện quỷ dị này thực sự không nằm trên người “tôi”, tôi có thể giải quyết nó bằng cách nào đây?
Ra khỏi tòa nhà khoa ngoại, tôi một mặt đi về bãi đỗ xe của bệnh viện, mặt khác cầm điện thoại không ngừng nhấn nút gọi đến một dãy số. Từ lúc tôi đến bệnh viện, đã không ngừng gọi đến số điện thoại đó. Lúc đầu, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói máy tính “Thuê bao vừa gọi hiện đang tắt máy”. Đợi tôi làm kiểm tra xong, lại gọi tiếp, giọng nói đó đã đổi thành “Thuê bao vừa gọi hiện đang nợ phí.”. Cái gì mà vừa tắt máy rồi lại nợ phí, làm tôi nhất thời sinh nghi. Có phải lúc trước thái độ của tôi với cậu ta không tốt, nên cậu em Chu đã cho tôi vào sổ đen? Tôi tỉ mỉ nhớ lại tình hình lần cuối cùng tôi gặp mặt cậu ta, thấy tôi cũng chẳng làm gì nên tội với cậu ta, không phải cậu ta còn cho tôi thuốc nhỏ mắt sao? Tôi vội vàng dùng điện thoại di động đăng nhập trang Alipay[2], giúp tên nhóc đó trả nợ mười đồng tiền phí. Tôi gọi lại lần nữa, vẫn còn thiếu nợ như trước. Tôi lại lần nữa đăng nhập Alipay, lại giúp cậu ta trả nợ thêm mười đồng nữa. Cứ vậy, tôi một mặt đi thẳng đến bãi đỗ xe, mặt khác cứ chuyển mười đồng rồi lại mười đồng, giúp cậu ta trả nợ tiền cước điện thoại. Số tiền cứ tăng lên, cộng lại cũng một trăm đồng rồi, mà điện thoại của cậu ta vẫn ở trạng thái nợ cước. Tôi thật không biết đến tột cùng cậu nhóc này thiếu công ty mạng di động bao nhiêu tiền. Nhưng lúc này tôi thật sự rất nôn nóng tìm cậu ta. Tôi cắn răng, giậm chân một cái. Tôi bất chấp tất cả, lại nạp tiền thêm lần cuối. Lần này, tôi nạp vào khoản tiền hai trăm tệ!
[2] Alipay.com: là trang thanh toán bên thứ ba hàng đầu, được thành lập vào tháng 12 năm 2004, cung cấp dịch vụ thanh toán nhanh chóng, đơn giản và an toàn, bao gồm các dịch vụ mua sắm trực tuyến, thanh toán trực tuyến, chuyển khoản, thanh toán bằng thẻ tín dụng, điện thoại, thanh toán điện, nước, tài chính cá nhân v.v.
Khi tôi gọi cho cậu em Chu lần nữa, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến bài nhạc chờ “Trừng phạt của sự sốc nổi”[3]. Tôi cảm thấy tiếng hát của Đao Lang chưa từng xúc động dạt dào như bây giờ. Tôi nghe đoạn nhạc chờ này cảm động muốn khóc rồi. Ba trăm tệ tiền phí nói chuyện đó nha!
[3] Trừng phạt của sự sốc nổi:là bài hát của Đao Lang phát hành năm 2004 trong album Trận tuyết đầu năm 2002. Bài hát này đã nhận được giải thưởng Kim Khúc lần thứ 27. Xem MV:
“A lô…”
Hết tiếng nhạc chờ, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của cậu Chu, vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ như xưa.
Tôi nói, “Tôi là Lưu Hân Dương.”
Cậu ta nói, “Biết mà.”
Tôi hỏi: “Cậu đã ăn trưa chưa?”
Cậu ta nói: “Chưa ăn.”
Tôi nói: “Vậy cậu mau dậy đi! Chị mời cậu ăn. Ăn thịt ba chỉ nướng Hàn Quốc gần bệnh viện nhân dân II nhé… Cậu nhanh lên một chút!”
Cậu ta nói: “Ừ.”, sau đó cúp điện thoại.
Ngắt máy với cậu em Chu, tôi cũng đi đến bãi đỗ xe. Đầu óc tôi đang suy nghĩ đến chuyện nói kết quả kiểm tra cho chủ nhiệm Ngô biết, rồi hỏi thầy xem tiếp theo phải làm thế nào. Vì vậy, tôi đương nhiên không chú ý đến nghe giọng điệu của cậu Chu, giọng nói nghe qua vẫn vô cùng bình thường, nhưng trong đó âm thầm cất giấu phấn khởi và vui sướng.
Tôi mở cửa xe, chủ nhiệm Ngô đang chợp mắt trong xe. Hiển nhiên thầy ngủ không được sâu, tôi vừa lên xe thầy đã tỉnh dậy. Thầy vuốt mặt, quay đầu hỏi tôi tình hình ra sao. Tôi nói, kết quả kiểm tra tất cả đều bình thường. Chủ nhiệm Ngô dường như cũng đã dự đoán sẽ có kết quả này. Thầy nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, sau đó bảo tôi thắt dây an toàn.
“Tiểu Lưu, em đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta đi ăn trưa trước đã, sau đó đi tìm gặp vị lãnh đạo của mợ em. Em đã cảm thấy căn nhà hôm qua có điểm kỳ lạ, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ đến căn nhà đó xem sao.”
Nghe chủ nhiệm Ngô nói như thế, tôi có hơi lo lắng. Tôi hỏi thầy: “Không phải anh chưa bao giờ tin ma quỷ gì đó sao? Sao đột nhiên muốn đến căn nhà đó xem một chút?”
Thầy cười cười, “Không phải anh không tin ma quỷ, mà là không thích bàn luận những chuyện không có căn cứ. Dù nói thế nào đi nữa, thì căn nhà kia, tầng lầu kia coi như là một khúc mắc trong lòng em bây giờ, không tới xem thì làm sao giúp được đây? Đến bây giờ, những chuyện em nghe về căn nhà kia, căn phòng kia đều là nghe đồn. Nếu như tin đồn có dựa theo chứng cứ, nó có thể liên quan đến tình trạng của em bây giờ. Nếu như tin đồn không căn cứ, chúng ta càng phải hiểu rõ nó, như vậy lòng em cũng yên tâm hơn. Ngoài ra, biết đâu lúc đó chúng ta có thể tìm được điểm đột phá nào khác thì sao?”
Phân tích của chủ nhiệm Ngô rất hợp lý. Hơn hết, điểm đột phá khác không phải hoàn toàn không có. Tôi nhớ đến cuộc hẹn với cậu nhóc Chu kia, liền nói chuyện này với chủ nhiệm Ngô, “Em có hẹn một người, cậu ta cũng có ít nhiều liên quan đến chuyện này. Bây giờ chúng ta đến quán thịt ba chỉ nướng Hàn Quốc. Những chuyện gần đây xảy ra với em, đúng lúc em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu ta.”
Chủ nhiệm Ngô hỏi tôi hẹn với ai. Tôi nói cho thầy biết chính là cái cậu con trai đã đưa tôi sợi dây chuyền gỗ đàn hương kia. Nhưng chuyện tôi gặp liên tiếp gần đây, đều bắt đầu từ khi nhận sợi dây chuyền hạt gỗ. Đối với cậu em Chu thần kỳ, chủ nhiệm Ngô đã sớm nghe nhắc qua từ tôi, nhưng thầy không đồng ý chuyện này nghiêng về khuynh hướng đó của tôi.
Vừa qua một giờ trưa, khi tôi cùng chủ nhiệm Ngô đến nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc, lúc đó chỉ cách thời gian tôi gọi cậu em Chu nhiều nhất là hai mươi phút. Thế mà, khi chủ nhiệm Ngô tìm bãi đỗ xe, đậu xe xong xuôi, chúng tôi sóng vai đi qua cửa nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc kia, tôi đã thấy cậu em Chu đang im lặng ngồi xổm bên cạnh bồn hoa của nhà hàng. Cậu ta mặc một chiếc quần jean màu xám xanh nhạt màu vì bột giặt, cùng một chiếc áo thun màu cà phê, khiến hai cánh tay trắng trắng gầy gầy của cậu ta càng thêm rõ nét. Ôi trời, là một trai trẻ yếu ớt.
Trong giây phút cậu em Chu thấy tôi cùng chủ nhiệm Ngô, bỗng nhiên sửng sốt một chút. Sau đó, cậu ta muốn đứng lên cạnh bồn hoa, lại lảo đảo một cái, xém tí nữa đã ngã đè lên bồn hoa rồi. Khi cậu ta vất vả lắm mới giữ được thăng bằng ổn định lại bước chân ngả nghiêng ngả ngữa, thì tôi và chủ nhiệm Ngô đã đến trước mặt cậu ta rồi.
“Làm gì vậy, vừa thấy đã đã muốn rạp đầu xuống đất bái lạy chị đây à?”
Tôi cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu em Chu thì tôi không nhịn được liền muốn trêu đùa cậu ta. Nhưng mà lúc này chủ nhiệm Ngô đang đứng bên cạnh tôi. Giọng điệu nữ lưu manh bất cần đời của tôi trước mặt lão Ngô ít nhiều cũng thu lại bớt. Vì vậy, thấy cậu em Chu không hé răng, tôi vỗ vai cậu ta, giới thiệu:
“Em Chu, đây là thầy cũng là sếp của chị, chủ nhiệm Ngô. Chủ nhiệm Ngô, cậu này chính là người bạn em đã nhắc đến, cậu ta tên là… Á, em Chu này, cậu tên là gì nhỉ?”
Giọng điệu vô liêm sỉ của tôi làm cho chủ nhiệm Ngô thẳng thừng ném cho tôi một cái liếc mắt. Tuy nhiên, cậu Chu hình như không có vẻ quá chú ý điều đó.
“Tôi tên là Chu Do Kiệm.” Cậu ta nói.
Tôi nghe cái tên này có chút quen tai. “Trư Du Tiễn”, “Trư Du Tiễn”[3], một cây kéo dính đầy mỡ heo. Có trời mới biết cha mẹ cậu ta lúc đặt tên này cho cậu ta trong đầu đang nghĩ đến cái gì. Khi chủ nhiệm Ngô nghe cậu em Chu nói tên, phản ứng của thầy lại hoàn toàn không giống điệu bộ cười trộm của tôi. Thầy sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nở nụ cười.
[3] Trư Du Tiễn (猪油剪) Trư – heo, Du - mỡ, Tiễn – kéo. Ở đây nhân vật tôi đã nghe nhầm, vì Chu Do Kiệm và Trư Du Tiễn phát âm gần giống nhau.
“Cái tên thật là cao quý. Là cùng họ cùng tên với Minh Tư Tông Chu Do Kiểm[4] sao?” Chủ nhiệm Ngô hỏi.
[4] Minh Tư Tông Chu Do Kiểm (明思宗崇禎帝): là vị vua thứ 17 và cuối cùng của triều đại nhà Minh, cũng là vị hoàng đế cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu.
s
0
Cậu em Chu lắc đầu nói: “Không giống, ngài ấy là “Kiểm” trong kiểm tra, còn tôi là “Kiệm” trong tiết kiệm.”[5]
[5] Kiểm - 检 và Kiệm - 俭 chữ viết khác nhau không nhiều.
“Ồ, thì ra là thế.”
Vì trình độ văn hóa của tôi không cao, lịch sử gì đó lại càng học dốt, lúc đó tôi có nghe nhưng không hiểu chủ nhiệm Ngô và cậu em Chu đang nói cái gì. Sau khi vào phòng ăn, tôi mới hỏi chủ nhiệm Ngô: “Minh Tư Tông là ai?”
Chủ nhiệm Ngô búng trán tôi, có vẻ như chỉ hận rèn sắt không thành thép.
“Thường ngày em ở nhà, sao không siêng đọc sách chút đi hả? Minh Tư Tông Chu Do Kiểm là hoàng đế cuối cùng của triều Minh.”
Tôi nghe xong, lúc này mới tỉnh ngộ, tôi nói cái tên này có phần quen thuộc, hóa ra là vị vua mất nước treo cổ trên núi Môi Sơn. Tôi nghe người ta nói qua, vị vua này đặc biệt tiết kiệm. Lúc thát tử tấn công, trong quốc khố của ông ta vẫn còn không ít vàng bạc gấm vóc. Có tiền không lấy ra chiêu binh mãi mã, khổ sở tích trữ, cuối cùng toàn đều để cho Thát tử hưởng lợi. Tôi bá vai cậu em Chu, nghiêng đầu nói nhỏ: “Sao cậu lại trùng tên với tên hoàng đế mất nước tham tiền kia chứ? Quá đen…”
Cậu em Chu xem ra rất không bằng lòng với cách nói này, cậu ta quay đầu nói: “Tôi là kiệm trong tiết kiệm.” Bộ dạng đó của cậu ta làm tôi bật cười ha hả.
Sau khi chúng tôi tìm được chỗ ngồi, cậu em Chu nhìn tôi chằm chằm một lúc, đột nhiên hỏi tôi: “Sợi dây chuyền tôi đưa cho chị, sao chị không đeo?”
Tôi “á” một tiếng, đưa tay sờ cổ mình, lúc này mới phát hiện sợi dây chuyền gỗ kia không có trên cổ. Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ đến, buổi tối sau khi bị bóng đè, tôi hình như đã nhất thời tức giận mà tháo chiếc dây chuyền đó để trên bàn làm việc rồi.