Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 7




Xe địa hình dừng lại ở trước một căn nhà dân. Tô Ngự đi theo bọn Thiệu Tĩnh Trì vào nhà. Nhà có hai tầng, cửa không đóng. Có lẽ là do virus bùng nổ nên người nhà này vội vàng chạy trốn không kịp đóng cửa. Hoặc có lẽ người nhà này đều đã biến thành cương thi, đi ra khỏi nhà…

Trong nhà hơi lộn xộn, Trương Hà và Lý Khắc cẩn thận kiểm tra từng tầng một, bên trong không có con cương thi nào. Bọn họ nhanh chóng dời ghế sô pha đến chặn cửa, sau đó đóng cửa sổ lại, kéo tất cả rèm vào.

“Vậy tôi sẽ canh đêm.” Trương Hà chủ động đề nghị.

Những người khác không phản đối, Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự lên phòng ngủ chính.

Trong bóng tối, Tô Ngự nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Thiệu Tĩnh Trì bị cậu xoay người đến phiền, nghiêng người giữ chặt lấy cậu: “Nhích tới nhích lui làm gì, dục cầu bất mãn?”

Thân thể rắn chắc của Thiệu Tĩnh Trì đè lên Tô Ngự, Tô Ngự không động đậy nổi, bất an nói: “Tôi chỉ là hơi sợ…”

“Sợ cái gì? Cương thi? Chém rơi đầu mấy thứ ngu xuẩn đấy là được.” Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói.

Đương nhiên cậu sợ cương thi, nhưng cậu càng sợ Thiệu Tĩnh Trì sẽ mất hứng thú và không bảo vệ cậu nữa. Hiện giờ nhà tù đã bị cương thi đánh chiếm, với cậu mà nói đã không còn có vùng an toàn. Nếu để cậu một mình sống trong tận thế, chắc chắn cậu không thể sống được mấy ngày…

“Đối với anh thì đương nhiên dễ dàng.” Tô Ngự lẩm bẩm, chém đầu một con cương thi đối với Thiệu Tĩnh Trì dễ như cắt đậu phụ vậy.

Thiệu Tĩnh Trì buồn cười: “Không có cách nào khác, ai bảo Thiệu ca ca của em mạnh vậy đâu.”

Tô Ngự không thể phủ nhận sự tự luyến của Thiệu Tĩnh Trì.

Thiệu Tĩnh Trì hỏi: “Em có muốn sống không?”

“Tôi đương nhiên muốn!” Tô Ngự lập tức nói.

“Vậy thì hãy học cách tự bảo vệ mình. Nếu không thể dùng súng, hãy dùng đao. Hướng Viện Viện kia là nữ cũng dám dùng đao giết cương thi rồi, em là nam dù sao cũng sẽ không kém hơn con gái phải không?”

Nhắc đến Hướng Viện Viện, Tô Ngự lại nghĩ tới dáng vẻ tuyệt vọng của cô, trong lòng rất không thoải mái.

Cảm nhận được sự im lặng của Tô Ngự, Thiệu Tĩnh Trì hỏi: “Làm sao, cảm thấy tôi vứt bỏ cô ta là rất vô tình?”

Tô Ngự hơi ngạc nhiên khi Thiệu Tĩnh Trì sẽ nghĩ đến điều này, cậu trả lời: “Không. Cô ấy bị cắn, anh bỏ cô ấy đi cũng là chuyện bình thường.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Cô ta sẽ biến đổi trong vòng một giờ. Thay vì chết dưới đao của tôi thì tốt hơn là nên trở thành cương thi ở đó.”

Tô Ngự không ngờ Thiệu Tĩnh Trì vì không muốn tự tay chém chết Hướng Viện Viện nên mới bỏ lại cô ở đó. Cậu đột nhiên cảm thấy mình có chút hiểu lầm với Thiệu Tĩnh Trì.

“Vậy nên cái này xem như là tình cảm cuối cùng anh dành cho cô ấy sao?”

“Cái quái gì cơ? Tôi không có tình cảm với cô ta.”

“?”

Tô Ngự chuẩn bị rút lại ý nghĩ mình đã hiểu lầm Thiệu Tĩnh Trì, hắn vẫn rất cặn bã.

Thiệu Tĩnh Trì không an phận thò tay vào quần lót Tô Ngự bóp chặt mông cậu, khẽ nói: “Ca ca trời sinh chỉ cảm thấy có hứng thú với con trai, không phải tôi đã nói lần đầu nhìn thấy em tôi đã muốn chịch em thật mạnh sao.”

“??!!” Tô Ngự kinh hãi: “Nhưng không phải Hướng Viện Viện nói cô ấy là bạn gái của anh sao?”

Thiệu Tĩnh Trì kéo quần lót Tô Ngự xuống, cọ xát cái gốc khổng lồ đã cứng ngắc của mình giữa hai chân Tô Ngự, thở ra một hơi bên tai cậu: “Tôi chưa từng thừa nhận mà? Ngay cả chạm tôi cũng chưa từng chạm vào cô ta.”

Hắn nói xong cũng không tán gẫu với Tô Ngự nữa, tách hai chân cậu ra bôi chất bôi trơn rồi cắm vào…

“A…” Tô Ngự không còn đường phản kháng, chỉ có thể quấn lấy cổ Thiệu Tĩnh Trì chịu sự xâm nhập của hắn…

Sau đó Tô Ngự cũng biết được từ Thiệu Tĩnh Trì rằng Hướng Viện Viện là hàng xóm của hắn, vẫn luôn thích hắn và đã theo đuổi trong nhiều năm rồi. Đương nhiên Thiệu Tĩnh Trì nói mình là đồng tính luyến ái nên không có ý đối với cô. Sau này virus bùng nổ, Hướng Viện Viện vẫn luôn đi theo Thiệu Tĩnh Trì. Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy chỉ cần đối phương không kéo chân hắn thì thích đi theo liền đi theo. Đến nỗi với danh hiệu bạn gái, cho dù cô có tự xưng như vậy thì hắn cũng không mất miếng thịt nào. Thiệu Tĩnh Trì tỏ vẻ mình quá lười biếng để quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.

Thiệu Tĩnh Trì còn nói hắn là một người đàn ông lịch thiệp với các cô gái, Tô Ngự từ chối phủ nhận tính xác thực của điều này.

Ân ái xong, Tô Ngự nằm trên ngực Thiệu Tĩnh Trì thở dốc. Sau khi thỏa mãn dục vọng thì dường như những lo lắng, sợ hãi trước đây của cậu đã vơi đi rất nhiều…

“Nói mới nhớ, không phải xe và vật tư của anh đều bị anh Trương thu rồi sao. Tại sao vẫn còn ở đó vậy?” Tô Ngự hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Thiệu Tĩnh Trì nói: “Xe có hai chìa khóa, nhóc ngốc.”

Tô Ngự nói: “Vậy đồ thua thì sao?” Cậu tận mắt thấy người của anh Trương đều lấy đi rồi.

“Tôi lấy lại rồi, còn tiện thể lấy thêm mấy vũ khí của gã. Tôi đã sớm đoán nơi đó không tồn tại được lâu rồi.”

Tô Ngự đã hiểu vì sao lúc trước Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch luôn biến mất. Hóa ra là đi làm những việc này.

“Vậy vì sao anh lại phải nộp lên.” Không nộp thì cũng không cần phải phiền phức như vậy.

“Không đưa thì làm sao tìm được kho vũ khí của họ. Hơn nữa không phải đám Lý Khắc muốn ở lại sao, không đưa thì sao họ Trương để họ ở lại?”

“Vậy Quan Nghiên Bạch cũng lấy đồ đi rồi sao?” Tô Ngự lén hỏi một câu, vốn cậu cũng đã định Thiệu Tĩnh Trì sẽ không trả lời mình.

“Lấy một ít, chủ yếu là vì cậu ta không tìm được vị hôn thê của mình ở đấy mới đi.”

Trong lòng Tô Ngự lại có chút khó chịu, cậu ép mình không nghĩ tới chuyện này nữa. Hiện tại sống sót mới là quan trọng nhất.

“Vì sao anh biết nhà tù sẽ không tồn tại được lâu?” Tô Ngự hỏi xong mới nhớ: “Tôi nhớ anh nói có người đưa cương thi vào?”

“Do mấy cái hố mà người sống ở ngoài phòng đào, lúc mới đến tôi đi dạo đã nhìn thấy.” Thiệu Tĩnh Trì nói một cách thờ ơ.

Tô Ngự không thể tin được, vậy mà những người ở trong sân thể dục lại chủ động đào hố để cho cương thi vào sao? Sau đó nghĩ đến Thiệu Tĩnh Trì rõ ràng biết chuyện này mà lại không nói, cậu hơi giận dữ la lên: “Vì sao anh biết mà anh không thông báo với mọi người?!”

Thiệu Tĩnh Trì rất bất mãn với thái độ của Tô Ngự: “Vì sao tôi phải nói?”

Tô Ngự nói: “Nếu anh nói sớm hơn một chút thì có lẽ bọn họ sẽ không phải chết.”

Thông báo trước cho mọi người biết để đề phòng, chẳng phải lấp hố xong càng sớm càng tốt sao? Vì sao không nói, trơ mắt nhìn những người chết thảm trong nhà tù, cậu cũng mất đi khu an toàn duy nhất.

Thiệu Tĩnh Trì cười lạnh: “Bọn họ sống hay chết thì liên quan gì tới tôi? Hơn nữa, cương thi là tôi bỏ vào sao? Trách tôi là có ý gì?”

Tô Ngự ngây người. Thiệu Tĩnh Trì nói không sai, những cương thi vào nhà tù đó không phải do hắn gây ra. Nhưng cậu vẫn không thể hiểu được sự coi thường tính mạng của Thiệu Tĩnh Trì. Giờ đã là tận thế, còn rất ít người sống sót, mọi người đều là đồng loại. Rõ ràng hắn đã thấy âm mưu của người khác, chỉ cần nhắc nhở một câu sẽ có thể tránh được một thảm họa. Vì sao hắn lại không muốn nói ra.

Tô Ngự quay lưng về phía Thiệu Tĩnh Trì không muốn nói lời nào.

Thấy Tô Ngự giận dỗi mình, Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy có chút buồn cười: “Em biết thành phố H có bao nhiêu dân cư không? Hơn chín triệu người. Phải có hàng triệu người biến thành cương thi, mà cương thi có thể mất hàng chục năm để chết một cách tự nhiên. Không có tài nguyên sản sinh, sau này nhà tù chắc chắn sẽ cạn nước. Sớm muộn tài nguyên cũng cạn kiện, sớm muộn lũ cương thi cũng vây lấy nhà tù. Cho nên em cảm thấy em có thể sống ở trong đó bao lâu nữa?”

Tô Ngự không thể trả lời. Cậu cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Khi đó nghĩ đến cảm thấy rất đáng sợ, tựa như thật ra bọn họ đang ngồi trong nhà tù chờ chết vậy…

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Tô Ngự bị lời nói của Thiệu Tĩnh Trì làm cho sợ hãi. Cậu quay người lại rúc vào trong ngực Thiệu Tĩnh Trì.

Bây giờ bọn họ đã rời khỏi nhà tù. Họ đang phải đối mặt với một khốn cảnh lớn hơn trước. Trên xe chỉ có một ít của cải, bên ngoài thì có ngàn vạn cương thi. Thành phố này dù lớn nhưng không có khu an toàn tuyệt đối. Bọn họ nên sống sót thế nào đây? Đâu là nơi bắt đầu đây? Chính quyền F đã sắp xếp việc sơ tán từ giai đoạn đầu của đợt bùng phát virus, nhưng sau đó thì hoàn toàn không có tin tức gì nữa.

Tô Ngự sợ hãi và hoang mang về một tương lai không rõ…

“Sợ thì bám lấy tôi, không sợ thì lại không để ý tới tôi. Em xem tôi là công cụ người sao?” Mặc dù giọng điệu Thiệu Tĩnh Trì rất khó chịu nhưng cũng không đẩy Tô Ngự ra.

Tô Ngự úp mặt vào lồng ngực Thiệu Tĩnh Trì, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn lấy lòng: “Làm sao tôi dám đối xử với anh như vậy được.”

Thiệu Tĩnh Trì hừ lạnh một tiếng.

Tô Ngự nói thầm: “Anh nghĩ vì sao họ lại đào hố để cương thi vào? Làm vậy bọn họ cũng không trốn thoát được.”

Thiệu Tĩnh Trì bực dọc nói: “Làm sao tôi biết được, có thể là muốn kéo mọi người chôn cùng.” Hắn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói với Tô Ngự: “Ngủ.”

“Ò.” Tô Ngự đáp, nghe lời nhắm mắt lại.

Nhưng cậu vẫn không khỏi suy nghĩ về vấn đề này. Cậu nghĩ hầu hết những người sống trong lều đều ở độ tuổi 50 đến 60, có nhiều nam trung niên hơn, và một số ít nữ trung niên là vợ những người đàn ông đó. Anh Trương ghét bỏ sức lao động kém của họ, cũng không thể đi ra ngoài tìm kiếm của cải nên vẫn luôn đối xử tệ với bọn họ. Họ luôn bị bắt làm một số công việc khổ cực mà lại được cho rất ít thức ăn, thậm chí có khi chỉ được ăn một bữa… Đến lúc đói không chịu nổi cũng đi xin anh Trương cho thêm chút thức ăn nhưng cuối cùng cũng chỉ bị đánh. Ngay cả khi những người đó bị ốm, anh Trương cũng không cho họ thuốc giúp họ điều trị, những người làm ầm lên còn bị tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà tù… Những người khác trong tù đều nhìn thấy, nhưng để tồn tại, tất cả đều không dám chống lại anh Trương, chỉ thờ ơ lạnh nhạt…

Tô Ngự cũng là người đứng xem, cậu không phải thánh mẫu. Vì sống sốt mà cậu cũng phải trả giá rất nhiều. Hơn nữa cậu cũng không thể làm bất cứ điều gì có thể thay đổi hoàn cảnh của những người đó.

Nghĩ đến điều này, Tô Ngự đột nhiên có chút đồng ý với cách nói của Thiệu Tĩnh Trì. Có lẽ bọn họ thực sự muốn mọi người chôn cùng họ.

Ngày hôm sau Tô Ngự tỉnh lại đã là buổi trưa. Cậu thật sự rất mệt mỏi, nếu không sẽ không dám ngủ lâu như vậy trong những ngày như thế này…

Sau khi ăn xong đồ hộp và bánh mỳ, Thiệu Tĩnh Trì nói muốn dẫn cậu đi ra ngoài.

“Làm… Làm gì!” Tô Ngự bám cửa không muốn đi.

Đùa à, bên ngoài toàn là cương thi, đi ra ngoài tìm chết sao.

“Đương nhiên là dẫn em đi chơi rồi.” Thiệu Tĩnh Trì cười xấu xa, gỡ tay đang bám cửa của cậu, trực tiếp khiêng cậu lên lưng mang ra ngoài.

Tô Ngự vùng vẫy trên người Thiệu Tĩnh Trì hét lên: “Không… Tôi không muốn! Tôi không đi!”

Nhưng tất nhiên là vô ích, Thiệu Tĩnh Trì dễ dàng vác cậu rời khỏi nhà dân.

Lý Khắc và Trương Hà đứng nhìn nhau trong nhà, không biết Thiệu Tĩnh Trì định làm gì. Nhưng đột nhiên Lý Khắc nói: “Anh Thiệu sẽ không bỏ lại chúng ta đâu đúng không?”

Trương Hà nói: “Không thể nào, xe hắn vẫn còn ở đây.”

Lý Khắc yên tâm đóng cửa lại.

“Rốt cuộc chúng ta đi đâu vậy.” Tô Ngự đã được Thiệu Tĩnh Trì thả xuống, bị hắn kéo tay đi trên đường.

Thành phố nhộn nhịp một thời nay đã trở nên tiêu điều đáng sợ, trên mặt đất có rất nhiều rác, giấy vụn bay tứ tung… Trên đường có rất nhiều xe ô tô bị móp méo, dù bên ngoài hay bên trong thì đều có chút vết máu đen… Nhà cửa hai bên tối om, vắng lặng không một bóng người sống. Nơi đây đã là một thành phố chết rồi…

Tô Ngự liếc trái liếc phải vì sợ lũ cương thi lao ra từ bên cạnh. Hiện giờ còn chưa nhìn thấy cương thi mà cậu đã sợ hãi đến mức nhũn cả chân.

Lúc này, Thiệu Tĩnh Trì dừng lại ở trước một cửa hàng nhỏ.

Tô Ngự theo tầm mắt hắn nhìn vào bên trong, thấy có một con cương thi đứng im cúi đầu bên trong quầy thu ngân.

Thiệu Tĩnh Trì nhếch khóe miệng, Tô Ngự có dự cảm không tốt.

Sau đó Thiệu Tĩnh Trì nhét con dao nhỏ đang cầm trên tay vào tay Tô Ngự, mỉm cười: “Gà con, trò chơi bắt đầu rồi.”

Nói xong đẩy mạnh Tô Ngự vào cửa hàng, sau đó chặn ngang hai tấm kính thủy tinh lên.

Cương thi bên trong ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động bên ngoài, khuôn mặt đen xám tràn đầy vẻ chết chóc, hai mắt lồi ra, tròng mắt đỏ ngầu. Bóng Tô Ngự ở cửa phản chiếu vào bên trong, giây tiếp theo nó há mồm gầm lên chạy vọt về phía Tô Ngự…

Tô Ngự đánh sầm cửa kính hoảng sợ la hét: “Thả tôi ra ngoài, tôi chết mất!!!”

Thiệu Tĩnh Trì đứng ngoài chỉ chỉ phía sau cậu.

Tô Ngự lập tức quay người thấy con cương thi đã ở gần trong gang tấc, bản năng cầu sinh của cậu khiến cậu dồn sức trốn sang bên cạnh, nhưng cậu đụng phải cái ghế và ngã xuống đất.

Cương thi ngay lập tức quay sang nhào về phía cậu.

Tô Ngự hét lên, bò dậy chạy vào bên trong. Bàn ghế đều bị cậu đẩy xuống, tận đến khi cậu chạy vào góc trong cùng của cửa hàng, không còn đường để đi nữa…

Cương thi không có cảm giác đau, một đường va phải bàn ghế nhanh chóng tới gần Tô Ngự…

Tô Ngự run lên vì sợ hãi, giữ chặt con dao mà Thiệu Tĩnh Trì đã đưa cho cậu trước đó…

Nhìn thấy con cương thi há miệng sắp cắn được mình, Tô Ngự giơ tay chém mạnh về phía cương thi…

Đồng thời “đoàng” một tiếng, tiếng súng vang lên, cương thi bị bắn nát đầu ngã xuống đất.

Tô Ngự thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt hoảng hồn, cúi đầu thấy con dao của mình đã chém trên vai của cương thi…