Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 64




“Anh nhìn em này, em không sao cả, em chưa từng trách anh.” Tô Ngự nhẹ nhàng an ủi.

Lục Phó Hành ôm cậu không lên tiếng.

Tô Ngự do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: “Phó Hành, anh, bao lâu không tắm rồi?”

“Khụ khụ.” Lục Phó Hành xấu hổ ho vài tiếng, trả lời: “Khoảng ba bốn ngày rồi.”

Tô Ngự cũng có chút xấu hổ, ban nãy đắm chìm trong tình cảm không kịp để tâm đến mấy chuyện này. Bây giờ cảm xúc ổn định, xoang mũi liền tràn ngập một mùi vị, cũng không thể nói nó nặng mùi, nhưng đúng thật là không dễ ngửi.

Tô Ngự: “Vậy anh muốn đi tắm trước không?”

Lục Phó Hành: “Em tắm cùng anh đi, anh cũng làm em bẩn mất rồi.”

“Vâng.”

Tô Ngự đứng dậy theo Lục Phó Hành đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, bật đèn lên mới thấy người Lục Phó Hành thật sự rất bẩn.

“Vốn dĩ anh định tắm rửa sạch sẽ rồi mới chạm vào em, nhưng lúc trèo lên rồi nhìn thấy em thì anh không kìm lòng được.” Lục Phó Hành vừa nói vừa cởi quần áo.

Tô Ngự cười nói: “Anh trèo từ ban công vào sao?”

Phòng cậu ngủ có một ban rộng theo phong cách châu Âu, buổi tối khi ngủ cậu luôn mở cửa ban công, vừa thoáng gió vừa mát mẻ.

“Ừm, anh sợ đánh thức em nên đi vòng quanh biệt thự thì thấy cửa ban công này mở nên trèo lên. Trèo vào thì thấy em đang nằm trên giường ngủ.”

“Sao anh biết em ở nơi này? Bọn họ nói sao?”

“Ừ, anh hỏi Thiệu Tĩnh Trì.” Lục Phó Hành đã cởi sạch quần áo, để lộ một thân cơ bắp cường tráng. Hắn mở vòi hoa sen tráng người, nước từ người hắn rơi xuống đều có màu đen xám.

Nhìn dòng nước bẩn đó Tô Ngự lại cảm thấy khó chịu khôn cùng. Mỗi ngày Lục Phó Hành bọn họ đều phải giết rất nhiều cương thi, điều kiện khắc nghiệt, ngay cả việc đi tắm cũng là xa xỉ đối với họ, bọn họ thật sự không dễ dàng.

“Lần này anh có thể ở bao lâu?”

“Tầm ba bốn ngày.”

“Có thể được ở lâu như vậy sao? Lần này sẽ không bị phạt chứ?”

Tô Ngự nhớ hình như mỗi lần trở về họ đều bị phạt.

“Sẽ.”

“A!”

“Không bị phát hiện là tốt rồi.” Lục Phó Hành cười nói: “Em cảm thấy vì sao nửa đêm anh mới tới hả.”

Tô Ngự đã biết, Lục Phó Hành về vào lúc nửa đêm sẽ không bị nhiều người phát hiện.

“Về sau các anh cứ an tâm ở ngoài dọn dẹp cương thi đi, em không muốn vì em mà các anh lại bị phạt.” Tô Ngự áy náy, nếu không phải vì cậu, bọn họ cũng không cần phải luôn trở về.

“Không được.” Lục Phó Hành nghiêm túc nhìn Tô Ngự: “Những hình phạt đó đối với anh không hề gì cả, nhưng nếu không được gặp em mới khiến anh vô cùng đau khổ.”

Tô Ngự đỏ mặt hồng tai trước lời thổ lộ đột ngột của Lục Phó Hành.

“Lại đây.” Lục Phó Hành nói với Tô Ngự.

Tô Ngự ngoan ngoãn đến bên cạnh Lục Phó Hành, Lục Phó Hành dùng nước làm ướt người cậu: “Giờ anh đã rửa sạch rồi, anh giúp em rửa.”

“Vâng.”

Lục Phó Hành bóp sữa tắm bôi lên người Tô Ngự. Tô Ngự thấy d/ương v/ật giữa chân Lục Phó Hành cứng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường khi vuốt ve cơ thể cậu, điều này khiến cậu càng đỏ mặt hơn.

Lục Phó Hành đã lâu không làm cùng cậu, thật ra Tô Ngự cũng muốn làm cùng Lục Phó Hành.

Vì vậy, cậu đưa tay cầm lấy d/ương v/ật thô to cứng ngắc của Lục Phó Hành.

Hơi thở của Lục Phó Hành nháy mắt trở nên nặng nệ, hắn trầm trầm nói: “Tô Ngự, anh sẽ không khống chế được.”

Tô Ngự dùng ngón tay an ủi d/ương v/ật Lục Phó Hành, nhẹ giọng nói: “Không sao, anh muốn làm gì thì hãy làm thế ấy.”

Bọt tắm trên cơ thể hai ngươi đều bị nước cuốn trôi sạch…

Tô Ngự quỳ dưới đất nuốt lấy cây gậy của Lục Phó Hành. Lục Phó Hành tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt thở dốc.

Quy đầu Lục Phó Hành vừa tròn vừa dày, Tô Ngự chỉ có thể ngậm nó trong miệng, dùng vách miệng cọ xát. Nghe được tiếng thở dốc thâm trầm của Lục Phó Hành trên đỉnh đầu, cậu cũng vô cùng động tình, cậu bé giữa hai chân nhô cao lên, lỗ hậu không nhịn được mà co rút, khao khát bị cắm vào…

Tô Ngự chủ động nuốt sâu tận họng cho Lục Phó Hành, cảm giác d/ương v/ật dày cứng đâm vào cổ họng cũng không thoải mái, sẽ cảm thấy buồn nôn. Nhưng Tô Ngự nghe được tiếng thở dốc thoải mái của Lục Phó Hành vì được cậu nuốt sâu, trong lòng cậu cũng thấy thỏa mãn.

Tô Ngự ra sức phun ra nuốt vào, hốc mắt vì đâm sâu nên có hơi đỏ lên, nước miếng không kịp nuốt xuống chảy dọc theo khóe miệng. Cậu cảm thấy miệng mình đã sắp tê rần, nhưng Lục Phó Hành vẫn chưa có ý định bắn.

Có lẽ cảm giác được miệng Tô Ngự cũng không thoải mái, Lục Phó Hành giữ trán ngăn cậu tiếp tục nuốt vào.

Tô Ngự nghi hoặc nhìn hắn.

Lục Phó Hành rút d/ương v/ật bị liếm ướt đẫm từ trong miệng cậu, nói: “Anh muốn đâm vào sau em.”

Tô Ngự đỏ mặt gật đầu.

Cậu bị Lục Phó Hành ôm thả lên giường, Lục Phó Hành tách hai chân cậu ra, thấy giữa hai chân cậu cũng đã ướt một mảng.

Lục Phó Hành cười nhẹ: “Em cũng rất muốn, đúng không?”

Tô Ngự chủ động vòng tay ôm cổ hắn: “Chồng ơi, anh cắm vào đi.”

Đôi mắt Lục Phó Hành chìm sâu trong dục vọng, một tay chống cạnh người Tô Ngự, một tay đỡ d/ương v/ật nhắm vào cửa động rồi cắm thẳng vào.

“A ưm…”

Lỗ hậu được lấp đầy căng trướng ê ẩm làm Tô Ngự phát ra tiếng rên thoải mái.

Lục Phó Hành trầm giọng nói: “Đừng rên, vừa được em ngậm lâu như thế, em rên như vậy anh sẽ bắn mất.”

Miệng thì nói vậy, nhưng thân dưới lại không giống như muốn bắn, ngược lại hung hăng thọc vào rút ra, cắm Tô Ngự không nhịn được kêu rên không ngừng.

Lục Phó Hành cũng đã nhịn rất lâu, cắm vào lỗ nhỏ mềm mại ướt át kia cũng có chút không kiềm chế được, kịch liệt ấn vào trong Tô Ngự.

Làm một lần này đến tận sáng, Tô Ngự kiệt sức nằm trên giường. Trên bụng tràn đầy t/inh d/ịch của chính mình, dưới lỗ lại ngập đầy t/inh d/ịch của Lục Phó Hành…

Tô Ngự còn không có sức để động ngón tay, cuối cùng vẫn là Lục Phó Hành cầm khăn giúp cậu lau người.

Khăn lau đến lỗ hậu thì có một cảm giác ngứa ran hơi nhẹ.

Tô Ngự khàn giọng: “Nơi đó của em có hơi đau.”

Tối hôm qua cậu kêu khàn cả họng rồi.

“Cửa huyệt hơi sưng lên một chút, xin lỗi, là do anh không khống chế được.”

Tô Ngự thấy kể từ sau khi cậu bị cắn, Lục Phó Hành dường như luôn cảm thấy có lỗi với cậu, luôn nói lời xin lỗi. Cậu không hy vọng hắn như vậy.

“Không sao, hiện tại khả năng khôi phục của em rất mạnh đó, anh quên rồi sao. Chút sưng này sẽ hết ngay thôi.” Tô Ngự cười nói.

Lục Phó Hành xoa mặt cậu, nói: “Anh đi làm chút đồ ăn cho em.”

Tô Ngự khẽ gật đầu.

Nhưng đợi khi Lục Phó Hành mang đồ ăn lên, Tô Ngự đã ngủ rồi.

Lục Phó Hành cười bất đắc dĩ, để thức ăn sang một bên rồi leo lên giường nằm cạnh Tô Ngự, nhắm mắt ngủ cùng cậu.

Tô Ngự bị cơn đói đánh thức, khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Phó Hành. Cậu bèn điều chỉnh tư thế để có thể nhìn rõ khuôn mặt đang say ngủ của Lục Phó Hành hơn.

Sau khi ngủ Lục Phó Hành vẫn luôn hơi cau mày, không biết có phải mơ thấy giấc mộng xấu hay không. Tô Ngự vươn tay vuốt phẳng mi tâm của hắn, nhưng vừa mới đụng vào mặt thì Lục Phó Hành đã mở mắt.

Tô Ngự: “Em đánh thức anh rồi.”

“Không có.” Lục Phó Hành uể oải đáp.

“Em đói bụng chưa?”

“Rất đói bụng.” Tô Ngự xoa bụng nói.

Lục Phó Hành cười: “Anh đi hâm nóng đồ ăn cho em.”

Lúc trước hắn chỉ làm một món cơm rang đơn giản, nhưng Tô Ngự chưa kịp ăn thì đã ngủ mất.

Đến khi Tô Ngự ăn món cơm rang nóng hổi của Lục Phó Hành, cậu kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh nấu ăn ngon như thế.”

“Nó sẽ ngon hơn khi mới vừa được làm ra.” Lục Phó Hành cười: “Anh chỉ biết làm món này, lúc tham gia quân ngũ không muốn để bụng đói nên học làm.”

Tô Ngự không lãng phí gì cả, ăn sạch sành sanh. Lục Phó Hành dọn bát xuống dưới, khi đi lên vừa lúc thấy Tô Ngự đứng dậy muốn đi vệ sinh.

Hắn liền đi theo cậu vào, dán sát sau lưng Tô Ngự giúp cậu nâng cậu bé.

Tô Ngự ngượng ngùng: “Em tự làm được…”

“Anh giúp em.” Giọng nói của Lục Phó Hành trầm thấp, mang theo hương vị mê hoặc.

Tô Ngự đành để hắn đỡ giúp cậu, chỉ là bàn tay Lục Phó Hành thô ráp lại ấm áp, cậu đi tiểu rồi đi tiểu, phía dưới liền cứng…

“Em lại muốn rồi ư?” Hơi thở nóng bỏng của Lục Phó Hành phả bên tai Tô Ngự, khiến cậu rùng mình.

“Em… Không có…” Sự phủ nhận của Tô Ngự không có chút khí lực nào.

“Được rồi, là anh muốn, anh có thể làm không?”

Lục Phó Hành nhấn nhấn đũng quần vào sau mông Tô Ngự, Tô Ngự cảm nhận được một vật cứng rắn đang ấn vào mình.

Tô Ngự lại bị Lục Phó Hành đẩy ngã trên chiếc giường rộng lớn kia. Bên ngoài trời rất sáng, thân thể trần trụi của Lục Phó Hành lồ lộ ngay trước mắt Tô Ngự không sót một chút gì. Những lần làm tình trước đây hầu như đều vào ban đêm, loại cảm giác tuyên dâm vào ban ngày này làm Tô Ngự cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu che lại đôi mắt: “Như vậy em xấu hổ lắm.”

Lục Phó Hành khẽ cười, kéo một chiếc áo bên cạnh đặt lên mắt Tô Ngự: “Làm vậy em sẽ không nhìn thấy nữa.”

Nhưng sau khi mắt bị che lại, các giác quan trở nên vô cùng rõ ràng.

Nơi lòng bàn tay của Lục Phó Hành vuốt ve trên cơ thể cậu đều sẽ khiến cậu nổi da gà. Tô Ngự khẽ thở gấp, dùng cả hai tay nắm lấy tấm trải giường.

Tô Ngự có thể cảm giác được chân bị bẻ ra, chất bôi trơn lạnh lẽo được bóp vào giữa hai chân dần chảy theo kẽ hở luồn vào cửa động, rồi cậu cảm nhận được một cây gậy nóng rực ấn ở nơi đó, chậm rãi chen vào…

Tô Ngự nâng hai chân vòng lấy eo Lục Phó Hành, tư thế này làm d/ương v/ật Lục Phó Hành thâm nhập càng sâu…

Lục Phó Hành cúi người hôn môi Tô Ngự, thân dưới nhẹ nhàng đâm rút.

Hai tay Tô Ngự nắm lấy cánh tay Lục Phó Hành, trong bóng đêm, cậu chậm rãi chìm đắm trong khoái cảm ma sát mang lại.

Cậu bị hôn đến thở hổn hển, Lục Phó Hành lại nhấn vào nơi mẫn cảm nhất bên trong cậu mà từ từ cọ xát. Loại tê dại nhẹ bẫng này khiến Tô Ngự muốn chủ động lắc eo để đạt được nhiều khoái cảm hơn.

“A…” Tô Ngự rời khỏi môi Lục Phó Hành, cậu cầu xin: “Chồng ơi… Đừng tra tấn em… Anh đâm em nhanh một chút.”

Lục Phó Hành liếm khóe miệng Tô Ngự, dùng âm thanh chứa đầy dục vọng: “Vậy em hãy đồng ý với anh một yêu cầu.”

Lục Phó Hành vẫn cố ý nghiền qua điểm ấy, Tô Ngự bị hắn nghiền đến độ đã bật khóc thút thít:

“Ưm a… Anh nói gì em cũng đồng ý.”

“Anh muốn làm em ba ngày ba đêm.”

“A… Chồng em muốn làm mấy ngày liền làm mấy ngày… Bây giờ anh làm em sướng trước đi mà…”

“Chồng em sẽ thỏa mãn em.”

Nghe được câu trả lời của Tô Ngự, Lục Phó Hành không kiềm chế nữa, nâng eo cậu mạnh mẽ thọc vào…

Tô Ngự siết chặt lấy cánh tay Lục Phó Hành, mới không bị hắn đâm khiến đầu chạm vào đầu giường.

Sau đó, như Lục Phó Hành đã nói, ngoại trừ việc ăn uống và đi vệ sinh, những thời gian còn lại hầu như hắn luôn đè Tô Ngự trên giường đâm thọc. Ngay cả khi đi vệ sinh, Lục Phó Hành cũng cắm bên trong rồi bế cậu đi tiểu…

Lục Phó Hành nửa nằm trên giường, Tô Ngự ngồi trên hông hắn, hai tay cậu chống bụng hắn, mông nâng lên hạ xuống mà nuốt lấy d/ương v/ật của Lục Phó Hành.

Cậu đã bị làm ba ngày rồi, nếu không nhờ khả năng phụ hồi siêu phàm của cậu thì sợ là lỗ hậu của cậu đã bị đ*t nát. Nhưng cho dù như vậy, hiện giờ lỗ hậu của cậu vẫn sưng tấy, bên trong đã bị làm đến tê rần, những nơi d/ương v/ật cọ qua đều có thể làm cả người cậu rùng mình. Mấy ngày ân ái liên tục đã làm Tô Ngự vứt bỏ hết sự xấu hổ của mình. Cậu tự mình chống bụng hắn để làm mình, còn có thể rên hết sức dâm đãng.

Cậu lại sắp bắn, ba ngày nay cậu cảm giác cậu bắn tinh đến mức thận mệt rồi, nhưng khoái cảm mãnh liệt cứ dâng trào, Tô Ngự chống trên người Lục Phó Hành chuyển động càng nhanh thêm chút.

Cố tình khi cậu sắp bắn thì lại bị Lục Phó Hành giữ chặt lại, Tô Ngự nước mắt lưng trong nhìn Lục Phó Hành, tủi thân nói: “Em muốn bắn.”

Trời đất quay cuồng, cậu bị Lục Phó Hành lật lại trên giường, Lục Phó Hành đè tay lên lỗ niệu đạo của cậu, trầm giọng nói: “Em đã bắn rồi, lần này cùng anh bắn đi.”

“Đừng, anh quá lâu em không chịu nổi…”

Lục Phó Hành cũng không để ý Tô Ngự lên án mình, siết eo cậu hung hăng đâm thọc.

“A a… Chồng ơi anh mau bắn đi…”

“Nhanh lên… A… Bắn vào trong em đi…”

“A… Em sắp bị anh làm chết rồi… A… Em thật sự không chịu nổi nữa…”

Muốn bắn mà không được bắn khiến Tô Ngự rất khó chịu, nhưng lỗ hậu lại được Lục Phó Hành cắm sướng vô cùng, làm cậu thăng trầm giữa khoái cảm và đau đớn. Cậu bị xỏ xuyên đến mức thần trí mê ly, khóc lóc rên rỉ, không còn rõ miệng mình thốt lên những lời nào nữa…