Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 62




Vừa ăn xong Thiệu Tĩnh Trì đã đè Tô Ngự lên sô pha chuẩn bị làm một phát, kết quả quần đã cởi rồi, hắn phát hiện vậy mà hắn thật sự không! Cứng! Dậy! Nổi!

“***! Mẹ!” Thiệu Tĩnh Trì đứng dậy khỏi Tô Ngự, mặt đen lại vì tức giận.

Tô Ngự lúng túng: “Cha anh thật sự tiêm cho anh loại thuốc này sao?”

Thật ra lời Thiệu Tĩnh Trì nói lúc trước không phải không có cơ sở. Hắn hiểu tính cách của cha mình, hơn nữa trước khi đến đây hắn từng đi vệ sinh, phát hiện phía dưới có hơi vô lực nên mới đoán có phải về phương diện này hay không.

“Cha con chúng tôi sợ là phải xung đột bạo lực rồi.”

Thiệu Tĩnh Trì kéo quần đi tìm cha hắn tính sổ.

Tô Ngự vội giữ hắn lại: “Anh đừng kích động quá.”

Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để lão chết đẹp hơn ít.”

Tô Ngự thật sự lo lắng Thiệu Tĩnh Trì thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó hấp tấp, bèn đứng dậy: “Em đi cùng anh nhé?”

“Không cần.”

Thiệu Tĩnh Trì thả cậu ra rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Lúc Tô Ngự đuổi ra ngoài đã chỉ còn ngửi được đám khói xe.

Tô Ngự thở dài, Thiệu Tĩnh Trì phát hiện phương diện này của mình không được chắc chắn sẽ bị đả kích nặng nề. Dù sao phương diện này rất quan trọng đối với đàn ông, cậu cảm thấy cha Thiệu Tĩnh Trì vì không cho hắn làm đồng tính mà thật sự rất tàn nhẫn.

Tô Ngự không đóng cửa biệt thự chỉ để đợi Thiệu Tĩnh Trì trở về. Mãi đến chạng vạng với thấy Thiệu Tĩnh Trì về với áp suất quanh người vô cùng thấp.

“Như, như thế nào rồi?”

Nhìn dáng vẻ này của Thiệu Tĩnh Trì, Tô Ngự cảm thấy tình huống chắc chắn sẽ không quá khả quan.

“Con mẹ nó lão già chết tiệt, dám tính kế tôi như vậy.” Thiệu Tĩnh Trì nghiến răng nghiến lợi chửi mắng cha hắn suốt một đường vào biệt thự.

“Anh sẽ không thật sự làm gì cha mình đúng không?” Tô Ngự lo lắng hỏi.

Thiệu Tĩnh Trì xụ mặt ngồi cạnh Tô Ngự, nói: “Lão là cha tôi, tôi có thể làm gì lão. Tôi tìm lão là để lão mau chóng khôi phục thân thể của tôi.”

“Vậy bây giờ thân thể của anh khá hơn chưa?”

“Đương nhiên là không.” Sắc mặt Thiệu Tĩnh Trì càng thêm xấu.

“Vậy làm sao bây giờ!”

Mất đi khả năng tình dục là giáng đòn bao lớn với Thiệu Tĩnh Trì cơ chứ.

“Hai ngày nay tôi không thể làm được em.” Thiệu Tĩnh Trì căm giận nói.

“Hả?”

Hai ngày?

“Lão già chết tiệt nói loại thuốc cứt chó này sẽ kéo dài khoảng một tháng.”

Một tháng… quả thật là một thời gian dài.

“Vậy anh nói hai ngày, ý là ngày mốt anh cũng phải đi rồi sao?”

“Ừ, vốn mai tôi phải đi nhưng không phải tôi bị hôn mê hai ngày sao, nên hoãn lại một ngày.” Nói đến đây, Thiệu Tĩnh Trì lại nổi đóa: “Mẹ nó vốn muốn hung hăng đ*t em hai ngày hai đêm, không ngờ bị lão già chết tiệt này tính kế.”

Khi Tô Ngự nghe Thiệu Tĩnh Trì nói muốn làm cậu hai ngày hai đêm, cậu vẫn cứ đỏ mặt.

“Đúng rồi, vì sao lại tiêm thuốc khiến anh hôn mê hai ngày?”

Thiệu Tĩnh Trì oán giận: “Còn không phải vì ca ca em thể chất cường đại, lão già chết tiệt sợ không có tác dụng nên cho liều thuốc nặng hơn, cơ thể tôi sinh ra bài xích nên ngất đi.”

Tô Ngự nghe vậy cười khan: “Tiến sĩ Thiệu, thật sự rất tàn nhẫn.”

Đối với con ruột còn tàn nhẫn như vậy, Tô Ngự thầm lo lắng, đối phương sẽ thật sự bỏ qua cho cậu sao?

“Không ngờ có một ngày tôi phải cùng gà con yêu kiểu tình yêu Platonic, chậc.”

*Platonic love /pləˈtɑːnɪk lʌv/ (danh từ) chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tình dục giữa hai người.

Thiệu Tĩnh Trì nghĩ một hồi, lại trở nên bực bội.

Buổi tối Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự, Tô Ngự bị hắn cởi sạch sẽ, bị hắn ôm trong lồng ngực, bị hắn dùng ngón tay trêu chọc đầu v*. Cảm giác tê tê dại dại làm xuân tâm Tô Ngự nhộn nhạo, cậu bé phía dưới bán cương phun ra một ít chất lỏng trong suốt.

“Ưm… Hay là chúng ta ngủ nhé?” Tô Ngự giương mắt nhìn Thiệu Tĩnh Trì, đáng thương nói.

Thiệu Tĩnh Trì khiêu khích cậu, tra tấn cậu như vậy cậu cũng rất thống khổ đó. Tô Ngự khóc không ra nước mắt.

“Không ngủ được.” Giọng nói rầu rĩ của Thiệu Tĩnh Trì vang lên trên đỉnh đầu.

Cả ngày nay tâm trạng Thiệu Tĩnh Trì vô cùng buồn bực, Tô Ngự cũng cảm thấy rất thương hắn, muốn để hắn vui vẻ một chút.

“Vậy có điều gì khiến anh vui vẻ hơn không?”

“Đ*t em.”

“Nhưng mà anh…”

Tô Ngự không nói tiếp nữa, sợ kích thích đến Thiệu Tĩnh Trì.

“Vậy nên tôi không vui.”

“Vậy anh nghĩ xem, ngoài chuyện này còn có chuyện gì khác có thể làm anh vui vẻ không?”

Nhìn Thiệu Tĩnh Trì như vậy, tâm trạng của Tô Ngự cũng sẽ khó chịu theo. Vậy nên cậu thực sự hy vọng có điều gì đó có thể khiến tâm trạng Thiệu Tĩnh Trì tốt một chút.

Thiệu Tĩnh Trì nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Vậy em tự an ủi cho tôi xem.”

Tô Ngự lập tức đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

“Nếu tôi không thể làm được em, vậy em tự làm bản thân cho tôi xem đi.”

Khi hai người làm tình thì sẽ cảm thấy đê mê, chỉ biết đắm chìm trong khoái cảm. Mà một người tự an ủi, lại còn tự an ủi cho người khác xem, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đỏ mặt rồi.

Tô Ngự còn chưa bao giờ tự an ủi cùng người khác. Dù sao với cậu, tự an ủi là chuyện thầm kín, trước đây cậu cũng chưa từng quan hệ tình dục với ai mới có thể tự mình âm thầm giải quyết nhu cầu sinh lý. Cho nên chuyện này luôn có cảm giác lén lút. Hiện giờ phải tự an ủi cho người khác, cậu đúng thật là hơi không làm nổi.

“Muốn ca ca giúp em mở đầu?”

Thiệu Tĩnh Trì vươn đầu lưỡi liếm vành tai Tô Ngự, Tô Ngự đang đưa lưng nằm trong lòng hắn, cậu đỏ mặt gật đầu.

Thiệu tĩnh cười khẽ ngồi dậy, sau đó kéo Tô Ngự ngồi trong lòng mình. Hắn nắm lấy tay Tô Ngự đặt lên cậu bé nửa cương của cậu, giọng đầy dụ dỗ:

“Tự mình sờ nó.”

Tô Ngự mặt đỏ như sắp chảy ra máu, cậu cúi đầu không dám nhìn Thiệu Tĩnh Trì đang chằm chằm nhìn cậu, nhắm chặt hai mắt tự mình vuốt ve.

Ngón tay Thiệu Tĩnh Trì khiêu khích đầu v* hai bên khiến Tô Ngự lâm vào khoái cảm càng mạnh hơn.

Tô Ngự hơi thở gấp, cậu nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì thì thào bên tai: “Không thể chỉ lo cho phía trước, đằng sau cũng phải được chăm sóc mới được.”

Tô Ngự mở mắt, thấy Thiệu Tĩnh Trì đang cưởi mỉm nhìn cậu, nhưng đôi mắt trần trụi ngập tràn dục vọng, nhìn mà khiến Tô Ngự mặt đỏ tim đập.

Cậu nghe lời Thiệu Tĩnh Trì, nằm xuống một chút, dựa vào cơ bụng của Thiệu Tĩnh Trì, bóp thật nhiều chất bôi trơn lên ngón tay mình rồi vươn tay đến nếp uốn ngoài cửa động nho nhỏ giữa hai chân kia, chậm rãi đưa vào…

“Ưm…”

Cảm giác tự mình cắm vào rất kỳ lạ, đây cũng là lần đầu Tô Ngự dùng ngón tay của mình tiến vào vách tràng, bấy giờ mới biết bên trong ấm áp trơn trượt như vậy. Cậu chuyển động hai lần, cảm giác đó xấu hổ tới mức cậu lập tức muốn rút ngón tay ra.

“Tôi giúp em tìm chiều sâu, tự em động.”

“A…”

Thiệu Tĩnh Trì nắm tay Tô Ngự, đưa ngón tay cậu ấn vào sâu bên trong vài lần. Họ biết rõ điểm mẫn cảm của Tô Ngự, ấn vào đúng chiều sâu của Tô Ngự, sẽ có cảm giác khác hẳn.

“Gà con, đừng ngại. Em không động thì sao cảm thấy sướng được?”

Tô Ngự nhắm hai mắt, cắn môi bắt đầu đâm rút ngón tay mình vào. Ngón tay đã biết chính xác vị trí điểm mẫn cảm ấy, mỗi lần cậu đều sẽ dùng sức cọ xát vào đó. Dần dà cảm nhận được khoái cảm do ngón tay đem lại, Tô Ngự cũng không phát hiện cậu đã thả lỏng miệng, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.

Ngón tay càng cắm càng lanh lẹ, lỗ hậu phát ra tiếng nước “phụt phụt”. Lúc sau Tô Ngự đã ngập trong khoái cảm do thủ dâm mang lại, cũng chẳng cảm thấy xấu hổ nữa, chỉ muốn đạt cao trào mà thôi.

Ngón tay di chuyển ngày càng nhanh, khoái cảm trào dâng từ đốt sống đuôi lan tràn ra khắp người như thủy triều. Tô Ngự cong người, cuối cùng khi Thiệu Tĩnh Trì vuốt cậu nhỏ của cậu, cậu đạt cực khoái mà bắn tinh.

Cả cơ thể cậu mềm nhũn trong vòng tay Thiệu Tĩnh Trì…

Tay Thiệu Tĩnh Trì dính đầy t/inh d/ịch của cậu, hắn nâng tay xoa lên trên bụng đang phập phồng của Tô Ngự, hỏi: “Tự mình làm mình có sướng không?”

Tô Ngự nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Thiệu Tĩnh Trì nhéo nhéo mặt cậu: “Lúc bắt đầu còn ngại ngùng như vậy, về sau sao lại dâm chảy nước thế chứ.”

Mặt Tô Ngự lại đỏ phừng sau khi bị hắn trêu chọc.

“Lần sau trở về, tôi nhất định sẽ chơi em đến ngất luôn.”

Tô Ngự nghe vậy thực sự xấu hổ không tả nổi, chôn vùi đầu vào ngực Thiệu Tĩnh Trì.

Hôm sau, Tô Ngự tỉnh lại trong vòng tay Thiệu Tĩnh Trì, cậu phát hiện Thiệu Tĩnh Trì đã dậy trước đó và đang cúi đầu nhìn cậu.

“Anh dậy sớm vậy.” Tô Ngự còn mơ màng nói.

“Tôi cũng không ngủ được.” Giọng điệu Thiệu Tĩnh Trì ẩn chứa nồng đậm sự bất mãn.

Tô Ngự biết đó là do hắn không thể phát tiết, bèn ôm lấy hắn: “Để anh ấm ức rồi.”

Được Tô Ngự an ủi như vậy, Thiệu Tĩnh Trì mới miễn cưỡng thoải mái hơn một chút. Hắn thầm thề độc, chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù ông già nhà hắn một lần.



Thiệu Tĩnh Trì đưa Tô Ngự đi dạo quanh tổng khu, giới thiệu cho cậu những nơi đó dùng để làm gì, nhưng nơi kia dùng để làm gì. Để cho Tô Ngự làm quen với môi trường của tổng khu.

Tô Ngự khó hiểu: “Không phải anh cũng không ở đây sao? Sao lại quen thuộc nơi này vậy?”

Cậu biết Thiệu Tĩnh Trì đến tổng khu gần như cùng lúc với cậu, hơn nữa họ cũng rời đi cùng một khoảng thời gian. Mà lần này trở về, hầu hết thời gian Thiệu Tĩnh Trì cũng đều ở cùng cậu.

“Mấy hôm trước tôi đặc biệt tìm người đưa tôi đi rồi ghi nhớ. Tôi sợ vợ mình lạc mất.”

“Em không quen thuộc với nơi này, đến lúc đó có việc cũng không biết nên đi đâu để tìm người.”

Tô Ngự nghe Thiệu Tĩnh Trì nói đặc biệt vì cậu mà nhớ đường, vì cậu làm quen với tổng khu, rồi còn nhớ kỹ nhiều nơi như thế, lòng cậu ấm áp lắm. Thiệu Tĩnh Trì là người mù đường mà, trong thời gian ngắn như vậy hắn có thể nhớ kỹ được những con đường này, thật sự giống một kỳ tích vậy.

“Em có chuyện gì muốn làm không? Nói cho tôi biết, tôi có thể giúp em thu xếp.” Thiệu Tĩnh Trì hỏi, hắn cũng sợ Tô Ngự sẽ cảm thấy nhàm chán.

Tô Ngự nhớ Phó Niên Xuyên từng nói với cậu rằng vẫn cần phải làm việc để kiếm tiền trong tổng khu. Một là để sản xuất tài nguyên, hai là để tránh cho mọi người lười biếng.

“Hình như em không biết làm gì cả.”

Tô Ngự cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra mình chính là một người vô dụng. Bởi vì cậu chưa học đại học xong thì virus đã bùng phát. Cậu chưa học được gì đã không có cơ hội học tiếp nữa.

“Vậy làm sâu gạo đi, ca ca nuôi em.”

Khi Thiệu Tĩnh Trì nói lời này, Tô Ngự lại cảm động. Sau đó cậu nghe thấy hắn nói tiếp:

“Ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi về lâm hạnh em.”

Tô Ngự nghĩ đến tối qua Thiệu Tĩnh Trì nói, khi trở về sẽ làm cậu đến ngất, bất đắc dĩ cười.

Thời điểm Thiệu Tĩnh Trì đi, Tô Ngự không thể kìm nước mắt. Bây giờ cậu mới thật sự cảm thấy rằng cậu phải ở lại đây một mình.

Cậu đi theo Thiệu Tĩnh Trì đến sân bay của căn cứ quân sự trong tổng khu, Thiệu Tĩnh Trì ôm cậu: “Ngoan ngoãn chờ ca ca trở về.”

Tô Ngự ôm chặt hắn: “Em sẽ luôn chờ các anh trở về.”

Sau đó cậu nhìn theo bóng dáng Thiệu Tĩnh Trì cao lớn đĩnh bạt anh tuấn mặc quân phục tác chiến của lực lượng đặc chủng bước lên máy bay. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, cậu bật khóc ướt nhòa đôi mắt.

Lần này họ thật sự đều đi rồi.

Buổi tối Tô Ngự nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu đã quen có người ngủ cùng, bây giờ bỗng dưng ngủ một mình, làm thế nào cũng không thể an tâm.

Biệt thự rất lớn, trước đây Tô Ngự mơ ước được sống trong một căn nhà như vậy. Nhưng bây giờ cậu chỉ nghĩ biệt thự này quá lớn, quá trống trải. Một mình cậu sống ở đây, vừa tịch mịch vừa có chút đáng sợ.

Cậu cảm thấy mối quan hệ yêu xa của mình còn khó khăn hơn những mối quan hệ yêu xa khác. Bởi vì trước đây những người yêu xa đều có thể nhắn tin trò chuyện, gọi điện thoại và cả gọi video. Họ có thể biết đối phương đang làm việc gì. Ngay cả thời cổ đại cũng tốt hơn, ở cổ đại còn có thể viết thư. Mà cậu chỉ có thể ở đây đợi họ trở về, không biết họ đang làm gì bên ngoài, sẽ xảy ra chuyện gì. Cậu cũng không có cách nào liên lạc với bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tô Ngự lại không kìm lòng được, nằm trên giường âm thầm rơi lệ.

Cậu nhớ họ.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thiệu Tĩnh Trì: Chết tiệt, tất cả họ đều được ăn thịt mà tôi thì bị tiêm? Ha ha, tác giả chết chắc rồi!!

Lục Phó Hành: Tôi nên lên sân khấu rồi, đừng nói đến độc giả đang sốt ruột, tôi cũng rất vội!