Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 57




“Tên mặt liệt, lại ăn bơ làm biếng đấy à?” Thiệu Tĩnh Trì cầm cây khảm đao dính đầy máu đen đi từ đằng xa tới. Bởi vì Quan Nghiên Bạch quay lưng về phía hắn, Thiệu Tĩnh Trì chỉ nhìn thấy Quan Nghiên Bạch ôm một người. Hắn còn cảm thấy kỳ lạ, dù sao Quan Nghiên Bạch cũng không thích tiếp xúc với người khác, hắn cười tiến lên trêu đùa: “Tên mặt liệt, thay lòng đổi dạ rồi hả? Tốt quá, tôi đá văng hai người kia thì gà con chính là của mình tôi…”

Kết quả, sau khi nhìn thấy người trong lòng Quan Nghiên Bạch là Tô Ngự, nụ cười nháy mắt cứng đờ…

Hắn nghe thấy Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Tô Ngự bị cắn.”

Thiệu Tĩnh Trì như bị sét đánh giữa trời quang, sững sờ tại chỗ, vậy mà hắn không có dũng khí để tới gần.

“Vì sao bị cắn?” Giọng Thiệu Tĩnh Trì có hơi run rẩy, thậm chí hắn còn hy vọng hiện tại mình đang nằm mơ.

“Vương Cảnh Bân.”

Quan Nghiên Bạch chỉ nói tên, Thiệu Tĩnh Trì đã đoán được nguyên nhân Tô Ngự bị cắn.

“Mẹ kiếp lần trước nên nã cho nó một phát súng!”

Thiệu Tĩnh Trì đến bên Tô Ngự ngồi xổm xuống, nhìn Tô Ngự hai mắt nhắm nghiền nằm trong lòng Quan Nghiên Bạch, sắc mặt tái nhợt tựa như mất đi sinh khí, còn vết thương ghê người trên bàn tay của cậu. Hình ảnh này khiến cơn đau hằn sâu trong tim hắn.

Hắn nện một quyền xuống đất, mặt đất trực tiếp xuất hiện một lỗ nhỏ, tay hắn cũng bị đập rách. Mà hắn như thể không cảm nhận được sự đau đớn, liên tục đấm vài quyền cho đến khi mu bàn tay hắn máu thịt lẫn lộn. Nhưng đối mặt với việc Tô Ngự vĩnh viễn rời xa hắn, loại đau đớn này vốn không thể diễn tả nổi cơn đau thấu tim sắp bóp vụn hắn. Đáng lẽ ngay từ đầu hắn nên dứt khoát giết chết Vương Cảnh Bân, chỉ bởi đối phương trông yếu ớt mà Thiệu Tĩnh Trì cũng chẳng để cậu ta vào mắt. Nhưng rồi lại để Tô Ngự gặp phải chuyện này, khiến hắn chìm đắm trong tự trách cùng hối hận không thôi…

Hắn muốn ôm lấy Tô Ngự, nhưng Quan Nghiên Bạch không thả. Thiệu Tĩnh Trì cuối cùng không nhịn được, rơi nước mắt phẫn nộ nói: “Quan Nghiên Bạch mẹ nó cậu đã ôm em ấy lâu như thế rồi, giờ này còn muốn tranh giành cùng tôi?!”

Quan Nghiên Bạch đột nhiên nói: “Không thích hợp.”

Đôi tay đang muốn ôm lấy của Thiệu Tĩnh Trì khựng lại, hỏi: “Có ý gì?”

“Thời gian tôi gặp được Tô Ngự đã gần một giờ, nhưng đến giờ em ấy vẫn chưa biến dị, chỉ hôn mê. Tôi nghĩ có liên quan đến việc em ấy tiêm thuốc II.”

“Có lẽ em ấy còn có thể cứu.”

Như thể nhìn thấy hy vọng, Thiệu Tĩnh Trì lập tức đứng dậy: “Tôi đi tìm Lục Phó Hành bảo anh ta lập tức yêu cầu trực thăng từ tổng khu.”



Lúc Tô Ngự tỉnh lại trên giường bệnh, chính cậu còn không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu quả thực không thể tin được, vậy mà cậu vẫn còn sống?!!!

“Tô Ngự!”

Ngay sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói kích động gọi tên cậu, rồi bị ôm khảm vào cõi lòng.

“Ưm.”

Đối phương ôm rất chặt, Tô Ngự cảm thấy như mình sắp không thở nổi nữa rồi.

“Chó Thiệu mau buông ra, không thấy Tô Ngự bị cậu ôm không thở ra hơi rồi à?”

Phó Niên Xuyên tiến lên túm Thiệu Tĩnh Trì ra.

Sau khi Thiệu Tĩnh Trì bị túm ra, hắn đứng nơi đó nhìn chằm chằm vào cậu.

Lúc này Tô Ngự mới thấy hai người họ đều râu ria xồm xoàm, quầng thâm mắt dày đặc.

Quan Nghiên Bạch ngồi xuống cạnh giường bệnh, khẽ hỏi: “Có cảm thấy nơi nào không thoải mái không?”

Tô Ngự nhận thấy sắc mặt Quan Nghiên Bạch cũng có hơi nhợt nhạt.

Tô Ngự lắc đầu rất khẽ, giọng nói hơi khàn khàn, nỉ non: “Vì sao… em không biến thành cương thi?”

Quan Nghiên Bạch chạm tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy nhiệt độ cơ thể của Tô Ngự đã trwor lại bình thường, hắn nói: “Thuốc II trong cơ thể em phát huy hiệu lực, ngăn ngừa việc nhiễm virus.”

Tô Ngự hoàn toàn không ngờ, loại thuốc vô hiệu sẽ phát huy tác dụng sau khi cậu bị cương thi cắn, khiến cậu không bị cảm nhiễm.

Cậu kích động không nói nên lời. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cậu cảm thấy cậu có thể may mắn đến thế, có thể được ông trời thiên vị, để cậu không biến thành cương thi, còn có thể tiếp tục tồn tại.

Cảm giác sống sót, thật sự quá tốt.

Phó Niên Xuyên cũng tới cạnh giường bệnh, ánh mắt hắn có chút ưu thương, nhưng vẫn mỉm cười nói với Tô Ngự: “Tô Ngự, em tỉnh lại là tốt rồi.”

Tô Ngự nhìn ba người họ, hỏi: “Các anh, sao nhìn trông đều tiều tụy như vậy?”

Đặc biệt là Thiệu Tĩnh Trì, cả người thoạt nhìn như gầy sộp đi.

Thiệu Tĩnh Trì khàn giọng: “Đừng lo lắng, chỉ là ngủ không ngon thôi. Chỉ cần em không có việc gì là được.”

Tô Ngự thấy hốc mắt Thiệu Tĩnh Trì đỏ lên, cậu bèn đưa tay về phía hắn.

Thiệu Tĩnh Trì bước đến ngồi xổm cạnh giường bệnh.

Tô Ngự vươn tay ôm hắn vào lòng.

Thiệu Tĩnh Trì vùi đầu vào vai cậu, Tô Ngự cảm nhận được cơ thể hắn khẽ run rẩy.

Mặc dù Phó Niên Xuyên có hơi ghen nhưng giờ phút này hắn cảm thấy mình nên rộng lượng một chút. Để Thiệu Tĩnh Trì trút hết cảm xúc trước.

Tô Ngự đưa tay vỗ về sau lưng để trấn an Thiệu Tĩnh Trì. Cậu thầm nghĩ cách khóc của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch còn rất giống nhau, đều thích chôn mặt vào khóc.

Lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, Tần Học mặc áo nghiên cứu màu trắng đi vào. Trước giường bệnh Tô Ngự có ba người đàn ông cao lớn vây quanh, trong mắt họ cũng chỉ có người trên giường bệnh, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh ta. Anh ta chỉ có thể xấu hổ ho một tiếng, lên tiếng cho bọn họ biết có người tới.

Tô Ngự buông lỏng Thiệu Tĩnh Trì, Thiệu Tĩnh Trì đỏ mắt vô cùng khó chịu ngẩng đầu trừng Tần Học.

Tần Học cảm thấy rất vô tội, anh ta đến trước mặt họ, nhìn Tô Ngự cười nói: “Tô Ngự, lâu rồi không gặp. Cậu còn nhớ tôi không?”

Tô Ngự: “Tôi nhớ, tiến sĩ Tần đúng không?”

Tần Học cười: “Gọi tôi Tần Học là được rồi. Hiện giờ cơ thể cậu có chỗ nào còn khó chịu không?”

Tô Ngự trả lời: “Không khó chịu, chỉ là cảm thấy không có sức lực.”

Tần Học: “Cũng là bình thường, dù sao cậu đã nằm hôn mê trên giường một tuần rồi.”

Tô Ngự kinh ngạc: “Tôi hôn mê lâu như thế?”

Tần Học: “Đúng vậy, may là có bốn người họ nên cậu mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.”

Tô Ngự nhìn quanh ba người họ, mơ hồ cảm thấy họ chắc chắn đang giấu cậu điều gì đó, lại hỏi: “Không phải tôi tiêm thuốc II mới không bị cảm nhiễm sao?”

Tần Học: “Đương nhiên thuốc là điểm mấu chốt, nhưng máu của họ cũng là điểm mấu chốt.”

“Được rồi, không cần nói mấy việc này.” Thiệu Tĩnh Trì ngắt lời.

Tần Học cười: “Vì sao? Để Tô Ngự biết không phải tốt hơn ư? Chắc chắn cậu ấy sẽ rất cảm động.”

Tô Ngự nôn nóng, hỏi: “Rốt cuộc là sao? Tĩnh Trì, vì sao anh không muốn để em biết?”

Thiệu Tĩnh Trì có hơi ảo não: “Mấy thứ đó có gì hay ho mà nghe, để em bị cắn mới là lỗi lớn nhất của tôi. Chỉ cần có thể cứu em, mất tí máu có đáng là gì?”

Tần Học: “Cậu thấy bộ dáng khủng khiếp này của họ cũng rất tò mò đúng không? Thật ra một tuần này họ ở với cậu chưa từng rời đi.”

“Có điều còn có một nguyên nhần là để truyền máu cho cậu, vì cậu cần phải được truyền máu của họ trong 24 giờ liên tiếp mới có thể duy trì nhiệt độ cơ thể bình thường. Dù cơ thể họ có khác người thường nhưng mỗi ngày đều phải rút rất nhiều máu thì cơ thể họ cũng không chịu đựng được.”

Tô Ngự: “Nhiệt độ cơ thể bình thường? Là sao?”

Quan Nghiên Bạch nói: “Sau khi em bị cắn, nhiệt độ cơ thể đã tăng lên hơn 60 độ.”

“Bao nhiêu độ?!” Tô Ngự còn tưởng mình nghe lầm, hơn 60 độ? Đó là nhiệt độ cơ thể người thường có thể đạt tới sao?

Tần Học: “Cậu không nghe lầm đâu, lúc cậu được đưa tới tổng khu, thân nhiệt thật sự tăng cao như vậy. Người bình thường vốn không thể chịu được nhiệt độ cơ thể cao như thế, cho dù cậu không biến thành cương thi thì cũng bị nóng chết. Nhưng chúng tôi dùng rất nhiều phương pháp đều không thể hạ thân nhiệt cậu được. Sau đó đội trưởng Lục đề nghị cho cậu uống máu của cậu ấy, cậu ấy nói đã từng dùng máu trị khỏi cho cậu. Chúng tôi đành thử phương pháp này, không ngờ thật sự có hiệu quả, có điều sau khi ngừng truyền máu thì thân nhiệt cậu sẽ tăng lại ngay lập tức. Vậy nên cuối cùng phải duy trì truyền máu đều đặn cho cậu.”

Tô Ngự hiểu rõ, bốn người họ luôn truyền máu cho cậu, không chỉ một lần mà một tuần nay vẫn luôn truyền. Vậy nên nhìn họ mới tiều tụy và sắc mặt mới kém như vậy.

Chẳng trách lúc trước cậu nhìn lên thấy trong túi truyền dịch của mình còn sót lại một ít chất lỏng màu đỏ. Cậu chỉ nghĩ đó là thuốc đặc hiệu, không hề nghĩ đó là máu tươi.

Tô Ngự cảm thấy trong lòng chua xót, hốc mắt cay cay, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống.

Quan Nghiên Bạch vươn tay lau nước mắt cậu, an ủi: “Đừng khóc, cơ thể chúng tôi hồi phục rất nhanh.”

Tô Ngự nghe vậy càng khó chịu, thân thể họ vốn có khả năng khôi phục mạnh mẽ đến thế mà hiện giờ trông vẫn tiều tụy như vậy, có thể thấy bọn họ đã truyền bao nhiêu máu mới có thể thành ra như thế này.

Tần Học nói họ vẫn luôn ở đây, Thiệu Tĩnh Trì nói họ chỉ là ngủ không ngon. Cậu nhìn quầng thâm mắt dày đặc dưới mắt ba người, có lẽ họ vẫn luôn đợi cậu tỉnh lại. Nỗi đau trong tim cậu ngày càng sâu, cậu vừa cảm động vừa đau lòng, lại vô cùng tự trách.

Đều do cậu khinh suất lơ là, không có phòng bị với Vương Cảnh Bân mới có thể trúng kế cậu ta, mới có thể làm cho họ phải khổ vì cậu.

Cậu càng khóc càng thương tâm, đau buồn nói: “Xin lỗi…”

Phó Niên Xuyên dịu dàng nói: “Em ngốc à? Người xin lỗi nên là bọn anh mới đúng.”

“Biết ngay em sẽ khóc mà.” Thiệu Tĩnh Trì bực bội vò đầu, nhìn chằm chằm Tần Học: “Đã bảo tên này đừng nói rồi, nhiều lời vô nghĩa.”

Tần Học nở nụ cười bất đắc dĩ: “Vậy tôi không nhiều lời nữa, tôi tới để nói với mọi người, cơ thể Tô Ngự có thể miễn dịch với virus sau khi thuốc có hiệu lực là một phát hiện mới. Vậy nên tôi muốn rút máu cậu ấy để làm thí nghiệm, xem có thể nghiên cứu ra vaccine phòng bệnh được không.”

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng: “Rút bao nhiêu?”

Nghiên cứu khẳng định phải rút không ít máu của Tô Ngự, hắn hơi không muốn.

Tần Học có thể cảm nhận được sự kháng cự của họ, đành nói: “Rút một ít trước, chỉ một ống nhỏ thôi, có thể chứ?”

Thiệu Tĩnh Trì: “Em ấy vừa mới tỉnh lại, không rõ cơ thể đã hồi phục hẳn hay chưa. Để em ấy nghỉ ngơi một thời gian rồi tính.”

Thật ra Tô Ngự cảm thấy không thành vấn đề, chỉ một ống nhỉ mà thôi, có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến cậu nhiều lắm.

Trên thực thế, cậu nghĩ nếu máu của cậu có thể khiến họ nghiên cứu ra loại vaccine chống virus, thì không phải cậu là vị cứu tinh của toàn nhân loại sao? Vậy cậu chính là anh hùng thực sự nhỉ?

Tần Học cười nói: “Cái này các cậu không phải lo lắng, vì kết quả kiểm tra cho thấy khả năng khôi phục của Tô Ngự cũng gần giống các cậu, vậy nên rút một ống máu nhỏ về cơ bản không ảnh hưởng đến cậu ấy.”

Tô Ngự nghe vậy kinh ngạc: “Anh nói khả năng khôi phục của tôi giống với họ? Vậy hiện giờ năng lực của tôi cũng mạnh như họ sao?”

“Khụ.” Tần Học ho khan một tiếng: “Bây giờ chỉ phát hiện khả năng khôi phục của cậu mạnh lên, còn về phương diện khác thì không có. Nhưng cậu có thể tự mình thử xem, có lẽ cũng có thay đổi.”

Tô Ngự: “…”

Vì sao cơ thể cậu lại không giống họ chứ, không phải toàn bộ đều tăng mạnh vào một lần sao?

Cuối cùng Tần Học cũng thuận lợi rút một ống máu nhỏ của Tô Ngự, sau đó cầm máu rời đi.

Thiệu Tĩnh Trì còn nhấn mạnh hỏi cậu xem sau khi bị rút máu có chỗ nào không thoải mái không.

Tô Ngự nhìn khuỷu tay mình, lỗ kim nho nhỏ kia thật sự biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cảm giác này rất thần kỳ, cậu còn phát hiện vết cắn cương thi trên tay cậu cũng đã lành hẳn, khôi phục lại nguyên vẹn, không lỗ hổng cũng không có sẹo.

“Em không sao, cũng không cảm thấy gì.” Tô Ngự nói với Thiệu Tĩnh Trì.

“À mà, Lục Phó Hành đâu rồi? Hình như em không thấy anh ấy.” Tô Ngự cuối cùng cũng hỏi nghi vấn trong lòng ra.

Từ lúc tỉnh lại, cậu đã phát hiện không có Lục Phó Hành trong phòng bệnh, nhưng Tần Học có nhắc đến Lục Phó Hành là người nói đến việc rút máu, hơn nữa cũng nói bốn người truyền máu, vậy có nghĩa là Lục Phó Hành cũng đã truyền cho cậu.

Nhưng mà người đâu rồi? Vì sao đến bây giờ vẫn không thấy anh ấy.

Phó Niên Xuyên buồn tủi: “Tô Ngự, bọn anh ở đây cùng em ngày đêm, vậy mà em chỉ nghĩ tới đội trưởng?”

Tô Ngự vội giải thích: “Không phải, em chỉ muốn…”

Chỉ là cậu cảm thấy, chắc hẳn Lục Phó Hành sẽ không rời xa cậu vào lúc này.

Phó Niên Xuyên cũng không đùa cậu nữa, nói: “Đội trưởng đi làm nhiệm vụ rồi.”

“Không còn cách nào khác, chúng ta vẫn phải thực hiện nhiệm vụ, ba ngày trước đội trưởng đã đi rồi.”

Tô Ngự hỏi: “Một mình anh ấy sao?”

Nhiều cương thi như vậy, một mình Lục Phó Hành có thể không? Tô Ngự có hơi lo lắng.

Phó Niên Xuyên: “Anh cũng sẽ đến đó cùng. Vì không biết khi em tỉnh lại nên bọn anh dự định đi từng người một, sau đó luân phiên quay lại truyền máu cho em.”

Tô Ngự ngập ngừng hỏi: “Vậy… Vương Cảnh Bân đâu?”

Vừa dứt lời, cậu đã nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì hung ác nói: “Tôi sẽ để cậu ta cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Nụ cười của Phó Niên Xuyên tắt dần, biểu tình trở nên lạnh nhạt.

Quan Nghiên Bạch trực tiếp lạnh thành một khối băng.

Tô Ngự nghĩ đến lời cậu từng nói với Vương Cảnh Bân: Họ sẽ báo thù cho tôi. Tôi có chết, thì cậu cũng sẽ không khá hơn.

Những lời này, thật sự sẽ trở thành sự thật.

____________________

Sâm: Giả dụ em Tô mà hóa cương thi rồi bị các anh xích lại, nhưng vẫn chăm sóc em nói chuyện với em thì sao nhỉ hí hí hí.