Vốn dĩ Tô Ngự còn tưởng Lục Phó Hành chỉ kiếm cớ, nhưng không ngờ buổi chiều đội cứu hộ thật sự tới.
Mặc dù luôn nghe Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên nhắc đến, nhưng đây là lần đầu cậu nhìn thấy đội cứu hộ.
Đội cứu hộ lái hai xe vũ trang cải tiến lớn tương tự loại xe buýt, mười mấy quân nhân vũ trang bước xuống xe. Người đàn ông dẫn đầu trông khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cường tráng, khuôn mặt uy nghiêm, chắc hẳn là đội trưởng của họ.
Người đàn ông trung niên bước tới bắt tay Lục Phó Hành: “Lục đội, chào cậu. Tôi là Trương Thành Dũng, đội trưởng đội cứu hộ thuộc phân khu an toàn tỉnh J. Tôi được giao nhiệm vụ đến đón những người sống sót ở đây.”
Lục Phó Hành nói: “Ngày hôm qua đã xảy ra chút chuyện, hiện giờ chỉ còn 27 người sống sót và một thi thể. Làm phiền anh đến lúc đó hay cử một tổ đội nhỏ đưa đến tổng khu.”
Trương Thành Dũng lộ vẻ khó hiểu, xác nhận một lần: “Gửi cái xác về tổng khu?”
Lục Phó Hành gật đầu: “Tôi sẽ báo tình hình cụ thể với tổng khu, các anh chỉ cần gửi qua là được.”
Trương Thành Dũng tỏ vẻ đã biết.
Đội cứu hộ bắt đầu kiểm kê và đăng ký người sống sót, xếp thành hàng dài trong nông trại.
“Hóa ra tỉnh J cũng có khu an toàn à?”
Hiện giờ không còn việc của nhóm Tô Ngự nên năm người họ đứng sang một bên, Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên nhàm chán đến mức nhổ cỏ để nghịch.
“Ừ, các tỉnh lớn cách xa tổng khu đều được thiết lập phân khu an toàn.” Lục Phó Hành trả lời.
Tô Ngự gật đầu, lúc này cậu nhìn thấy bóng dáng Dư Uyển trong hàng dài. Cô ta rất phấn khích, dù sao khu an toàn do nhà nước thiết lập mới là khu an toàn thực sự. Là nơi không cần vì sinh tồn mà phải đi lấy lòng người khác mới có thể được sống tốt.
Chỉ là hiện tại luồng thông tin bị chặn, từng ở thời kỳ công nghệ cao nên đã không còn nhiều người sử dụng đồ vật như đài, bộ đàm và các sản phẩm khác cũng rất hiếm. Điều này dẫn tới việc sau tận thế, những người may mắn còn sống không nhận được thông báo của Quốc gia nên không thể biết Quốc gia đã thiết lập khu an toàn, và vị trí khu an toàn cụ thể ở nơi nào.
Quan Nghiên Bạch nhìn theo tầm mắt của Tô Ngự về phía Dư Uyển, mặt không cảm xúc: “Để cô ta ở lại?”
Tô Ngự hiểu ý Quan Nghiên Bạch thì lập tức lắc đầu, Quan Nghiên Bạch bảo để cô ta ở lại chắc chắn sẽ không để cô ta sống sót.
“Đã qua cả rồi, tôi cũng không muốn so đo nữa.”
“Không muốn so đo cái gì?” Phó Niên Xuyên nghiêng đầu sang hỏi.
Tô Ngự lắc đầu nói không có gì.
Phó Niên Xuyên ôm ngực với vẻ mặt đau khổ: “Tô Ngự à, em luôn không nói với tôi điều gì hết, cứ coi tôi như người ngoài, lòng tôi đau quá.”
Tô Ngự cạn lời: “Tôi thấy anh không nên tham gia quân đội, lúc trước nên đi làm diễn viên mới đúng.”
Phó Niên Xuyên cười: “Cũng từng có người nói vậy.”
Khóe miệng Tô Ngự khẽ giật.
Phó Niên Xuyên: “Em vừa nói đến Dư Uyển đúng không?”
Tô Ngự đáp: “Chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu thôi.”
Phó Niên Xuyên: “Nếu em ghét cô ta, vậy tôi giúp em bắt nạt cô ta nhé? Tôi để cô ta đến phân khu làm cu li.”
Tô Ngự đôi khi cảm thấy cảm quan của Phó Niên Xuyên rất nhạy bén, có nhiều chuyện hắn đều biết, mà có đôi khi hắn sẽ phát hiện ra nhiều tình huống và chi tiết trước.
Tô Ngự nói: “Đừng, cảm giác như đang lợi dụng việc công để trả thù riêng ấy.”
Phó Niên Xuyên chớp mắt, mỉm cười: “Sẽ rất nhàm chán nếu không có quyền ở những nơi thế này mà.”
Tô Ngự nhìn Phó Niên Xuyên đến cạnh Trương Thành Dũng, thì thầm với anh ta vài câu. Trương Thành Dũng liếc nhìn Dư Uyển, gật đầu.
Tô Ngự nghĩ, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông của Dư Uyển khá thông minh. Có lẽ đến lúc đó cô ta quyến rũ được một người có quyền thì không cần làm cu li nữa. Cũng không biết lần này phó Niên Xuyên ngầm gây khó khăn cho cô ta được bao lâu.
Nhưng cho dù để cô ta chịu đựng chút khổ cực cũng không tệ, ít nhất vẫn có thể giải tỏa cơn tức giận mà lúc trước Tô Ngự phải chịu đựng khi bị Dư Uyển bắt nạt.
Hàng người sống sót càng ngày càng ngắn, Tô Ngự đột nhiên phát hiện không có Vương Cảnh Bân. Cậu biết Vương Cảnh Bân không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, vậy vì sao cậu ta lại không có ở trong hàng ngũ?
Tô Ngự hỏi: “Vì sao không thấy Vương Cảnh Bân?”
“Không rõ lắm, có lẽ sẽ đến sau.” Lục Phó Hành đáp. Nếu Tô Ngự không hỏi, hắn cũng không phát hiện Vương Cảnh Bân không ở đó.
Kết quả khi đội cứu hộ đi rồi, Vương Cảnh Bân vẫn không xuất hiện. Cuối cùng Tô Ngự bọn họ phát hiện Vương Cảnh Bân ở trong xe căn cứ.
Mặc dù lần trước đã xảy ra sự cố mất trộm đồ, nhưng Phó Niên Xuyên vẫn thường quên khóa cửa xe.
“Sao cậu lại ở đây?” Lục Phó Hành nhíu mày: “Đội cứu hộ đã rời đi rồi!”
Vương Cảnh Bân tủi thân nói: “Em không muốn đi cùng họ, xin anh, anh có thể để em ở lại cùng với mọi người được không?”
“Không thể.” Thiệu Tĩnh Trì nói không chút lưu tình.
Hốc mắt Vương Cảnh Bân đỏ lên, nhìn trông vô cùng yếu đuối đáng thương, cậu ta nói: “Em vốn không phải người ở đây, những nơi đó đối với em rất xa lạ. Cha mẹ em đều đã chết, hiện giờ em chỉ quen biết mọi người, nếu mọi người không đồng ý thì cứ ném em ở lại chỗ này đi, em cũng không còn ý nghĩa gì để sống nữa.”
Lời này của cậu ta rõ ràng có nghĩa, nếu họ thật sự bỏ rơi cậu ta thì cậu ta sẽ đi tìm chết ngay tức khắc.
Thật ra nếu là Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch, mạng sống Vương Cảnh Bân cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Nhưng Phó Niên Xuyên và Lục Phó Hành đều là quân nhân phục vụ vì nhân dân, họ có sứ mệnh. Ý thức về sứ mệnh của Lục Phó Hành còn sâu hơn Phó Niên Xuyên, họ đều là quân nhân đúng quy cách. Vậy nên Vương Cảnh Bân dùng tính mạng đe dọa, Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đều không có biện pháp.
Phó Niên Xuyên bất lực: “Chúng tôi không ai có thể chăm sóc cậu đâu.”
Vương Cảnh Bân: “Tôi sẽ không để các anh cẩm thấy phiền phức.”
Thiệu Tĩnh Trì: “Cậu ở lại chính là phiền phức.”
“Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân. Nếu khi làm nhiệm vụ các anh không tiện mang tôi theo, tôi sẽ ở lại trên xe. Nếu cương thi xông vào cắn hoặc có chuyện gì khác xảy ra, tôi sẽ tự chịu mọi hậu quả.” Vương Cảnh Bân kiên định.
Tô Ngự biết nguyên nhân Vương Cảnh Bân nhất quyết phải ở lại là vì Lục Phó Hành.
Lục Phó Hành chắc hẳn cũng biết điều này, Tô Ngự phát hiện lông mày của hắn từ đầu tới giờ vẫn luôn nhăn lại.
Tô Ngự không ngờ Vương Cảnh Bân lại chấp nhất như vậy, vốn cho rằng Vương Cảnh Bân sẽ đi theo đội cứu hộ, nhưng không phải.
Từ lúc Vương Cảnh Bân lấy cái chết để kiên quyết ở lại, Tô Ngự thấy tính cách Vương Cảnh Bân có hơi cố chấp.
Cậu và Lục Phó Hành đã tỏ lòng với nhau, về sau chắc chắn sẽ có những hành vi thân mật. Vương Cảnh Bân thích Lục Phó Hành, còn từng nói cậu đừng quyến rũ Lục Phó Hành. Nếu Vương Cảnh Bân phát hiện, nghĩ đến đây, Tô Ngự có hơi lo lắng một cách khó hiểu.
Cuối cùng, Vương Cảnh Bân đã ở lại.
Thiệu Tĩnh Trì lén tỏ vẻ với Phó Niên Xuyên bọn họ, dù sao Vương Cảnh Bân cũng chẳng muốn sống, hắn có thể giúp cậu ta lên đường luôn. Nhưng sau khi nói ra thì đã bị Lục Phó Hành nghiêm giọng quát lớn, Lục Phó Hành không cho phép nhóm Thiệu Tĩnh Trì làm hại dân thường.
…
Bọn họ lái xe đến thành phố tiếp theo. Đã hơn một tháng, Tô Ngự vẫn luôn đi theo bọn họ dọn dẹp cương thi trong các thành phố, càng đi nhiều, thể lực của cậu cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, không giống trước kia chạy được một chút đã thấy mệt nữa.
Mà Vương Cảnh Bân cũng làm theo lời cậu ta nói, ở lại trong xe căn cứ, không yêu cầu đi theo họ.
Chỉ là bây giờ tình huống có chút thay đổi, Vương Cảnh Bân biết lái xe, vậy nên cậu ta học cách lái xe căn cứ. Đợi khi Lục Phó Hành bọn họ thực hiện bước cuối dẫn cương thi vào vùng nổ thì sẽ dùng bộ đàm gọi Vương Cảnh Bân. Vương Cảnh Bân sẽ lái xe căn cứ đến đón bọn họ, sau đó Phó Niên Xuyên hoặc Lục Phó Hành sẽ đổi ghế lái cho cậu ta, đưa họ ra khỏi khu vực nổ mìn…
Nhờ sự tiếp ứng của Vương Cảnh Bân, hiệu suất nhóm Lục Phó Hành trở nên nhanh hơn một chút.
Cũng vì Vương Cảnh Bân có tác dụng, ngoài Quan Nghiên Bạch vẫn luôn lạnh nhạt với người khác, thái độ của Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên với cậu ta trở nên không tệ, thái độ Thiệu Tĩnh Trì cũng tốt hơn một ít, không còn nhằm vào cậu ta như trước nữa.
Điều này khiến Tô Ngự gần đây có chút phiền muộn, bởi vì cậu phát hiện dường như trong số họ, chỉ có mình cậu là kẻ vô dụng nhất.
Bốn người Lục Phó Hành khi làm nhiệm vụ vì mang theo cậu mà luôn phải bận tâm đến cậu khi giết cương thi. Có đôi khi còn mất tập trung vì bảo vệ cậu, cho nên tốc độ hành động của họ sẽ chậm lại.
Tô Ngự cũng từng nói để cậu ở lại trong xe căn cứ với Vương Cảnh Bân, như vậy sẽ không kéo chân sau của họ nữa.
Nhưng đề nghị này bị Thiệu Tĩnh Trì lập tức từ chối. Thiệu Tĩnh Trì nói rằng nếu Tô Ngự không đi cùng hắn thì hắn sẽ chẳng có hứng thú gì hết. Hơn nữa bảo vệ Tô Ngự đối với bọn họ rất đơn giản, bảo cậu không cần nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng Tô Ngự vẫn không kiềm chế được mà suy nghĩ rất nhiều. Cậu cảm thấy mình thật sự không bằng Vương Cảnh Bân, Vương Cảnh Bân sẽ vì muốn ở là mà tạo nên giá trị tồn tại của bản thân. Nhưng Tô Ngự chưa bao giờ làm vậy, cậu quả thực thấy bản thân rất vô dụng. Ngay cả khi cậu có thể giết vài con cương thi, nhưng đối với Thiệu Tĩnh Trì bọn họ cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi. Cậu không giúp họ được bất cứ điều gì, thật ra cậu cũng biết lái xe, nhưng cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ học lái xe căn cứ. Cứ như thể từ lúc bắt đầu cậu đã tạo thành thói quen dựa dẫm vào sự bảo vệ của họ, không nghĩ đến việc mình có thể giúp họ như thế nào.
Giá trị nhan sắc và năng lực của Vương Cảnh Bân đều cao hơn cậu, Tô Ngự cảm thấy nếu là cậu, có lẽ sẽ chọn Vương Cảnh Bân thay vì chính mình.
Nghĩ đến đây, Tô Ngự không khỏi thở dài. Khi đối mặt với những người ưu tú hơn mình, người ta sẽ luôn trở nên thiếu tự tin. Thật ra khi Vương Cảnh Bân ở lại và đi theo bọn họ, trong lòng cậu đã có linh cảm không tốt.
“Sao em lại thở dài? Vừa rồi không thỏa mãn em?” Thiệu Tĩnh Trì đột nhiên hỏi.
Tô Ngự giật mình: “Anh còn thức à?”
Trước kia, Thiệu Tĩnh Trì vốn luôn nằm xuống ngủ thiếp đi sau khi làm xong, Tô Ngự không ngủ vì có tâm sự, không ngờ hôm nay Thiệu Tĩnh Trì cũng không ngủ.
Thiệu Tĩnh Trì nói: “Em cứ luôn trằn trọc lăn lộn, sao tôi ngủ được?”
Tô Ngự cười gượng, cậu thật sự không nhận ra cậu vẫn luôn trở mình.
“Dù sao cũng sắp phải đổi gác rồi nên cũng không ngủ nữa.” Thiệu Tĩnh Trì ôm Tô Ngự vào lòng, hỏi: “Em có tâm sự à? Nói với ca ca, tâm sự gì mà làm gà con phiền não như thế?”
Hôm nay Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì thay phiên gác đêm, hiện giờ Quan Nghiên Bạch gác, cũng sắp nửa đêm còn lại rồi, Thiệu Tĩnh Trì cũng chuẩn bị thay ca cùng hắn.
Tô Ngự chôn mặt vào ngực Thiệu Tĩnh Trì, âm thanh rầu rĩ trả lời: “Không có gì…”
Mấy suy nghĩ trong đầu cậu sao có thể nói ra được, Tô Ngự biết sự tự ti của mình nằm ở đâu, cậu khó có thể mở miệng.
Cậu cũng sợ, cậu sợ bọn họ sẽ bỏ rơi cậu sau khi phát hiện Vương Cảnh Bân tốt hơn cậu. Có lẽ trước kia Tô Ngự sẽ ép mình chấp nhận kết cục bỉ bỏ rơi, nhưng bây giờ, ngay cả khi Tô Ngự biết Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch chỉ coi cậu là bạn tình, cậu cũng không thể rời khỏi họ. Cũng bởi điều này mà cậu vô cùng thấy có lỗi với Lục Phó Hành. Lục Phó Hành và cậu đã tỏ lòng với nhau, cậu lại muốn Lục Phó Hành chấp nhận cậu vẫn sẽ phát sinh quan hệ với Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch. Vì vậy mỗi lần làm tình cùng Lục Phó Hành, Tô Ngự luôn vô cùng ngoan ngoãn và ân cần.
Nhưng cậu cảm thấy nếu mối quan hệ của họ cứ tiếp tục như vậy, đến cuối Lục Phó Hành sẽ không thể chịu đựng nổi. Điều quan trọng nhất là Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch vẫn không biết mối quan hệ của cậu với Lục Phó Hành. Vậy nên Tô Ngự cảm thấy cậu cuối cùng sẽ bị mọi người vứt bỏ, bởi vì cậu không biết ý tứ, bởi vì cậu không một lòng.
Chỉ là cho dù Tô Ngự đoán được kết cục tương lai của mình, cậu vẫn không thể rời khỏi bất kỳ người nào trong số họ.
Thiệu Tĩnh Trì đưa tay nâng đầu Tô Ngự từ trong lòng mình ra: “Mấy hôm nay vẫn luôn thấy em ủ rũ không vui, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Trước đây tôi cảm thấy anh rất không thích Vương Cảnh Bân, vì sao vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Luôn cảm giác thằng nhóc đó sẽ làm ra chuyện gì đấy.”
Tô Ngự nghi hoặc: “Vì sao làm cảm giác như vậy?”
Thiệu Tĩnh Trì: “Giác quan thứ sáu của đàn ông.”
Tô Ngự: “…”
Thiệu Tĩnh Trì cười: “Không trêu em nữa, chỉ là trước đây tôi cũng tình cờ gặp phải loại con trai như vậy, rất có thể làm ra chuyện.”
Tô Ngự bĩu mỗi: “Nói vậy trước đây anh tìm bạn trai đều tìm theo loại hình như Vương Cảnh Bân?”
“Khụ.” Thiệu Tĩnh Trì ho một tiếng: “Đã qua cả rồi, hiện giờ ca ca chỉ có cảm giác với em thôi.”
Nhưng sau khi nghe Thiệu Tĩnh Trì nói xong, lòng Tô Ngự lại càng thêm mất mát. Cậu và Vương Cảnh Bân thật sự là hai kiểu con trai hoàn toàn khác nhau, bất kể là ngoại hình hay tính cách. Hôm nay cậu mới biết hóa ra trước đây Thiệu Tĩnh Trì thích kiểu con trai như Vương Cảnh Bân…
Sau đó đã đến giờ đổi gác, Thiệu Tĩnh Trì đứng dậy, hôn nhẹ lên khóe môi Tô Ngự rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, cuộc trò chuyện của họ cũng không có hồi kết.
Tô Ngự càng thêm phiền muộn, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm đó chờ Quan Nghiên Bạch quay về. Nhưng đợi một hồi, Quan Nghiên Bạch cũng không có trở lại. Tô Ngự cảm thấy có hơi kỳ lạ, vì trước giờ khi đổi gác Quan Nghiên Bạch vẫn sẽ luôn về rất nhanh.
Tô Ngự mặc lại quần áo, ra khỏi phòng muốn ra ban công nhìn xe,
Cậu vừa đi ra thì thấy Vương Cảnh Bân tình cờ cũng ra khỏi phòng, chỉ là căn phòng cậu ta bước ra không phải của cậu ta, mà là của Lục Phó Hành.
Tô Ngự sững người một lúc.
Vương Cảnh Bân cũng thấy cậu, nói: “Thật trùng hợp, cậu cũng chưa ngủ à?”
Tô Ngự đáp, hỏi: “Cậu… vì sao lại ở trong phòng Lục đội?”
Vương Cảnh Bân không trả lời cậu mà nói: “Hình như cương thi đến nên đội trưởng Lục cũng đã xuống rồi.”
Tô Ngự đành gật đầu. Cậu không rõ vì sao Vương Cảnh Bân lại ra khỏi phòng Lục Phó Hành vào lúc nửa đêm, mà lời Vương Cảnh Bân nói như thể đang giải thích thay cho Lục Phó Hành vậy. Gần đây buổi tối cậu không hay gặp Lục Phó Hành, không lẽ quan hệ giữa Vương Cảnh Bân và Lục Phó Hành đã đạt tới mức độ này? Tô Ngự cảm thấy hụt hẫng.
Gió đêm thổi bay tóc mái trên trán Vương Cảnh Bân, để lộ khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cậu ta. Mái tóc dài ngang vai đã bị cắt, lúc trước cậu ta bị người của Dương Khải bắt đi vì để tóc dài, hơn nữa nhìn giống dáng dấp thiếu nữ. Sau này ngay cả khi Dương Khải phát hiện cậu ta là nam, cũng vẫn cưỡng hiếp cậu ta. Dù sao diện mạo Vương Cảnh Bân xinh đẹp hơn hầu hết các cô gái, nhưng vì chuyện này mà Vương Cảnh Bân đã cắt phăng mái tóc dài của mình.
Vương Cảnh Bân thấp hơn Tô Ngự nửa đầu, so với bốn người họ thì càng thêm nhỏ nhắn. Nhìn bộ dáng này của cậu ta hẳn là càng khiến cho người ta có ý muốn bảo vệ nhỉ?
Tô Ngự bực bội vò đầu, cậu cảm thấy mình như có bệnh vậy. Vì sao bây giờ luôn vô thức so sánh bản thân với Vương Cảnh Bân như vậy.
Ngay khi cậu đang ảo não thì nghe thấy tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Rồi Tô Ngự nhìn thấy Quan Nghiên Bạch mặt không cảm xúc, trong tay cầm thanh trường đao ánh sáng lạnh lẽo chậm rãi đi lên.
Quan Nghiên Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Tô Ngự, vẻ mặt dịu đi một chút, khẽ khàng hỏi: “Sao lại đứng ở bên ngoài?”
Tô Ngự đi tới gần hắn: “Tôi thấy anh vẫn chưa lên nên ra ngoài xem một chút.”
Quan Nghiên Bạch cười nhẹ, duỗi tay xoa đầu cậu.
Thật ra mỗi lần Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu, Tô Ngự đều có cảm giác như hắn đang xoa thú cưng vậy.
Đôi khi Tô Ngự cầm lòng không đậu mà nghĩ, không lẽ trong mắt Quan Nghiên Bạch, hắn chỉ coi cậu như thú cưng?
Lúc này Quan Nghiên Bạch cũng nhìn thấy Vương Cảnh Bân phía sau Tô Ngự.
Vương Cảnh Bân cười chào hắn.
Quan Nghiên Bạch gật đầu, kéo Tô Ngự trở về phòng.