Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 47




Sao cô ta lại ở đây?

Thành thật mà nói, Tô Ngự khá ngạc nhiên khi thấy cô ta. Cậu nghĩ Dư Uyển đã chết ở nhà tù rồi.

Nghĩ đến hình thức quản lý ở đây, Tô Ngự nghĩ anh Trường không lẽ cũng ở chỗ này đấy chứ…

“Tô Ngự?!!” Dư Uyển cũng thấy Tô Ngự, kinh ngạc hỏi: “Cậu mà vẫn còn sống?”

“Không phải cô cũng vậy sao.” Tô Ngự không khách khí trả lời.

Lúc trước nếu không phải cậu gặp được Thiệu Tĩnh Trì, lần ra ngoài tìm kiếm vật tư có lẽ đã chết ở bên ngoài rồi, vì vậy cậu rất ghét Dư Uyển.

Đương nhiên cậu biết Dư Uyển cũng vậy.

Dư Uyển lướt qua Tô Ngự, nhìn thấy bốn người cao lớn đẹp trai đứng phía sau, ghen ghét nói: “Cậu có bản lĩnh thật đấy, thông đồng với hai người đàn ông tốt như thế.”

Tô Ngự cười với cô ta.

Dư Uyển tức giận, cứ cảm thấy Tô Ngự đang khoe khang với cô ta. Cô ta nhịn không mỉa móc, không muốn biểu hiện thất thố, bởi vì cô ta có ý với mấy người đàn ông đằng sau Tô Ngự. Dáng người và gương mặt của bốn người này, sẽ khiến bất kỳ người con gái nào cũng phải điên đảo. Dư Uyển không muốn phải hầu hạ mấy thằng bụng phệ đáng khinh nữa, lần này dù thế nào cô ta cũng phải dụ dỗ được một trong bốn người đàn ông đó. Cô ta cho rằng thân thể phụ nữ khẳng định sẽ hấp dẫn hơn so với đàn ông, cô ta cũng biết rõ đàn ông là sinh vật nghĩ bằng thân dưới, cho nên cô ta sẽ sử dụng cơ thể mình để đạt được mục đích.

Dư Uyển nở một nụ cười vừa thuần khiết vừa quyến rũ với Thiệu Tĩnh Trì: “Anh Thiệu, không ngờ em còn có thể được gặp lại anh, em thật sự rất vui mừng.”

“Cô là ai?” Thiệu Tĩnh Trì ngoáy ngoáy lỗ tai, lười nhác nói.

Vẻ mặt Dư Uyển cứng lại một chút, nụ cười hơi miễn cưỡng: “Em… là Dư Uyển đây…”

Thiệu Tĩnh Trì: “Không ấn tượng.”

Nụ cười của Dư Uyển sụp đổ…

“Phụt.” Tô Ngự không nhịn được cười.

Dư Uyển hung hắng trừng mắt nhìn cậu.

Tô Ngự sao có thể không nhìn ra tâm tư của Dư Uyển, dù sao cậu cũng sớm được chứng kiến bản lĩnh của người phụ nữ này rồi.

Dáng người của Dư Uyển rất tốt, là loại mà đàn ông có xu hướng tính dục bình thường khi nhìn thấy đều sẽ phải thèm muốn. Hôm may cô ta mặc váy hai dây, rất thiếu vải, nơi nên lộ đều lộ hết ra ngoài.

Tô Ngự không thể phủ nhận Dư Uyển mang lại cho người ta cảm giác phong tình vạn chủng*, nếu là người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ muốn làm cô ta, nhưng với thuần gay mà nói, thì thật sự không thể tạo ra sức hút gì.

*Nguyên văn 风情万种 – Phong tình vạn chủng hiểu nôm na là sức quyến rũ mê người, mỗi một cái nhấc tay, mỗi một ánh nhìn, mỗi một nụ cười trong vô thức lại có thể toát ra hàng vạn phong thái khiến lòng người say mê.

Vậy nên Dư Uyển chắc hẳn không bao giờ ngờ được rằng Thiệu Tĩnh Trì là một thuần gay không hề có hứng thú với nữ…

“Cô ta từng bắt nạt em?” Quan Nghiên Bạch cúi người dán sát bên tai Tô Ngự, nhỏ giọng hỏi.

Tô Ngự sờ sờ lỗ tai ngưa ngứa, nói: “Cũng không hẳn.”

“Ồ.” Quan Nghiên Bạch nhàn nhạt đáp, đứng thẳng dậy.

Thiệu Tĩnh Trì nhìn xung quanh, hỏi Dư Uyển: “Nơi này ai quản? Vẫn là anh Trương kia?”

Dư Uyển không cam lòng cắn môi, Thiệu Tĩnh Trì nhớ anh Trương mà lại không có ấn tượng với cô, cô biết nhất định là Thiệu Tĩnh Trì cố ý.

Nhưng cô không có biện pháp từ chối không trả lời Thiệu Tĩnh Trì, đành đáp: “Không phải, ở đây người đứng đầu tên là Dương Khải, nghe nói trước đây từng là xã hội đen.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Đang ở đâu?”

Dư Uyển: “Còn đang ngủ.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Giờ còn đang ngủ? Gã là lợn à?”

Dư Uyển dọa nói: “Đừng nói thế, nếu bị nghe thấy là xong đấy. Tính tình anh ta không tốt.”

Thiệu Tĩnh Trì nhướng mày: “Ồ? Tôi rất ưng những người tính tình không tốt, đưa tôi đi gặp gã.”

Dư Uyển: “Em không dám.”

Thiệu Tĩnh Trì chế nhạo: “Cô là tình nhân của gã chứ gì? Ngay cả đánh thức gã mà cũng không dám?”

Dư Uyển: “Anh ta không phải chỉ có mỗi mình em, hôm nay em thấy họ bắt một người về. Có lẽ giờ đang nằm trên giường anh ta.”

Hôm nay vừa bắt về?

Không phải là Vương Cảnh Bân chứ…

Thiệu Tĩnh Trì mất kiên nhẫn: “Đừng dông dài, đưa chúng tôi đến cửa phòng gã là được.”

Cuối cùng, dưới sự ép buộc của Thiệu Tĩnh Trì, Dư Uyển cũng đưa họ tới cửa phòng Dương Khải. Còn chưa đến nơi, cô ta đã chỉ cho họ phương hướng rồi chạy mất.

Dương Khải sống trong một ngôi nhà nhỏ độc lập sát núi, chỉ có một tầng, bên ngoài trồng đầy hoa cỏ, môi trường rất tốt.

“Người này rất biết hưởng thụ đấy.” Phó Niên Xuyên cười nói, rồi thuận tay ngắt một đóa hồng bên chân tặng Tô Ngự.

Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng, đóa hoa đã bị Thiệu Tĩnh Trì đánh bay, còn giẫm giẫm dưới chân.

Phó Niên Xuyên cười cười không hề gì.

Có lẽ bị kích thích bởi hành động tặng hoa của Phó Niên Xuyên, Thiệu Tĩnh Trì trực tiếp đá tung cánh cửa của ngôi nhà ra…

Tô Ngự nhìn tình hình nói: “Như vậy sẽ không thể trò chuyện được mất?”

Phó Niên Xuyên nói: “Vốn cũng không định trò chuyện mà.”

Tô Ngự: “Nhưng mà Lục Phó… đội trưởng Lục không phải đã nói tìm hiểu tình hình trước sao?”

Lục Phó Hành: “Tôi đã hiểu rõ tình hình đại khái rồi.”

Từ lúc nào cơ?!!

Không phải họ mới vào dạo một vòng, gặp phải Dư Uyển nói vài câu à. Hình như họ cũng chưa làm gì khác mà?

Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên đã vào phòng, Lục Phó Hành theo sát sau đó, Tô Ngự và Quan Nghiên Bạch đi cuối…

Tô Ngự nghe thấy tiếng rống giận từ bên trong: “Con mẹ nó chúng mày là ai?!!”

Thiệu Tĩnh Trì: “Là ông nội mày.”

“Con mẹ mày làm cái đếch gì trước mặt ông đây hả!!”

Tô Ngự vừa vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ mặt đỏ chót đang trần truồng ngồi trên giường chửi bọn họ.

Mà dưới tấm chăn bên người gã có một thân hình trắng nõn nằm sấp, trên cổ tay và mắt cá chân lộ ra dấu vết bầm tím. Có lẽ trước đó đã bị trói, trên đùi cũng có vết bầm và dính ít chất lỏng màu trắng ngà. Người nọ nằm đó bất động, có thể đã ngất xỉu…

Tô Ngự thấy sườn mặt người nọ, mới xác định người nằm trên giường là Vương Cảnh Bân.

Nhìn sơ qua, có thể cậu ta đã bị Dương Khải cưỡng hiếp. Hơn nữa trên người cậu ta nhiều vết thương như vậy, có thể tưởng tượng được lúc ấy cậu ta phản kháng kịch liệt đến mức nào…

Thiệu Tĩnh Trì khiêu khích: “Mày đến đây ông nội cho mày biết ai đang đánh rắm.”

“Con mẹ mày!” Dương Khải hiển nhiên không thể chấp nhận được loại khiêu khích này. Nhưng giờ gã chỉ có một mình, bốn người trước mắt cao to thoạt nhìn không dễ đối phó, vậy nên nhân cơ hội nhóm Thiệu Tĩnh Trì không chú ý, gã lấy một khẩu súng dưới gối bắn thẳng vào người Thiệu Tĩnh Trì.

Cùng lúc Dương Khải nổ súng, Tô Ngự bị Quan Nghiên Bạch kéo vào lòng. Cậu lập tức quay sang nhìn Thiệu Tĩnh Trì, thấy Thiệu Tĩnh Trì không bị trúng đạn mới thở phào.

Phó Niên Xuyên sải bước lên giường ngay khi Dương Khải bắn súng, đá bay khẩu súng trong tay gã, khiến viên đạn bắn lệch, không trúng Thiệu Tĩnh Trì.

Có điều với tốc độ phản ứng sau khi cải tạo thân thể của Thiệu Tĩnh Trì, tránh phát đạn này cũng dễ như trở bàn tay.

Phó Niên Xuyên vặn tay ấn đầu Dương Khải xuống giường.

Phó Niên Xuyên vốn không hề coi trọng Dương Khải nên cũng không dùng toàn lực, vì Dương Khải không hề có chút tính uy hiếp nào trong mắt họ. Vậy nên khi Dương Khải thoát khỏi sự kiềm chế của Phó Niên Xuyên và cho hắn một dấm, Phó Niên Xuyên nhất thời không kịp phản ứng.

Dương Khải trần truồng nhảy xuống giường, gã muốn trốn, nhưng Thiệu Tĩnh Trì chắn trước gã nên gã chỉ có thể đấm vào Thiệu Tĩnh Trì…

Thân hình mập mạp của gã vốn phải khiến gã chậm chạp cồng kềnh, nhưng thực tế thì ngược lại. Động tác của Dương Khải rất nhanh, Thiệu Tĩnh Trì đánh tay đôi với gã mà vẫn không chiếm thế thượng phong.

Cho dù trước đó Dương Khải có lợi hại thế nào trong thế giới ngầm đi chăng nữa, nhưng tuổi gã đã lớn, hơn nữa với thân hình mập mạp cũng không nên có tốt độ như vậy.

Quá không thích hợp.

“Không phải gã cũng tiêm thuốc chứ?” Tô Ngự kinh nghi.

Lục Phó Hành trả lời: “Không giống.”

Lúc này Dương Khải đã bị chế ngự, bị hai người Thiệu Tĩnh Trì và Phó Niên Xuyên chế ngự.

Lần này Phó Niên Xuyên dùng toàn lực ấn Dương Khải xuống đất, mặc cho Dương Khải vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Lúc trước Tô Ngự còn tưởng Dương Khải đỏ mặt vì tức giận, nhưng giờ cậu mới thấy rõ, làn da của Dương Khải dường như vốn có màu đỏ này. Nhìn rất kỳ dị, nhưng lại có hơi quen mắt.

Phó Niên Xuyên ấn gã: “Ai đã cải tạo cơ thể của mày?”

Dương Khải chế nhạo: “Biết rõ cố hỏi, không phải chúng mày cũng bị cải tạo à?”

Thiệu Tĩnh Trì giơ tay đấm vào mặt gã: “Đừng nói chuyện không đâu.”

Dương Khải: “Tao không nói thì chúng mày làm gì được tao?”

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng: “Nhiều lời vô nghĩa, giết chết đi.”

Dương Khải cười không tin: “Chúng mày là quân nhân chứ gì? Có thể tùy tiện giết người chắc?”

Tô Ngự cảm thấy không có gì ngạc nhiên khi Dương Khải có thể nhìn ra họ là quân nhân, bởi vì Lục Phó Hành đứng ở nói đó, lưng thẳng đứng, một thân chính khí, khí chất quân nhân thật sự quá là dày đặc. Ngay cả khi không mặc quân phục cũng không giấu được cảm giác.

Thiệu Tĩnh Trì cười nhạo: “Hai người họ thì đúng, bọn tao thì không. Hiện giờ đã không phải xã hội pháp trị, giết một người thì có là gì?” Nói xong hắn kề khảm đao vào cổ Dương Khải: “Chặt đầu luôn đi, tôi cảm thấy gã rất giống thể biến dị.”

Thiệu Tĩnh Trì vừa nói, Tô Ngự mới nhận ra cảm giác quen thuộc là cái gì. Là làn da Dương Khải, màu da gã giống hệt thể biến dị ở thành phố N khi đó. Chỉ là gã không có dáng vẻ đáng sợ như thể biến dị kia, ngoại trừ màu da giống, tổng thể vẫn là bộ dáng của con người.

Khảm đao sắc bén xẹt qua cổ Dương Khải, Dương Khải cảm thấy Thiệu Tĩnh Trì thật sự muốn làm, sợ tới mức vội nói: “Đừng đừng… Anh trai à, có chuyện gì thì nói đã!”

“Tao không có gì để nói.” Thiệu Tĩnh Trì treo nụ cười kiêu ngạo, tay dùng sức, cổ Dương Khải liền chảy ra máu.

Màu đỏ tươi, không phải loại máu nâu đỏ của cương thi. Gã quả thực vẫn còn sống.

Dương Khải kinh hồn táng đảm: “Anh trai giơ cao đánh khẽ, tôi nói, tôi nói hết, đừng xuống tay!”

Phó Niên Xuyên dùng sức ấn gã xuống, mất kiên nhẫn: “Mày vẫn đang nói đấy!”

Mặt Dương Khải bị ép xuống đấy, nhưng vẫn nhanh chóng nói: “Tôi trộm tiêm thuốc mới biến thành thế này, sau khi tiêm thì sức lực mạnh hơn mà tốc độ cũng nhanh hơn. Ngoài làn da đổi màu thì còn có…”

“Còn có cái gì? Mẹ nó thật lắm lời.” Thiệu Tĩnh Trì chửi.

Dương Khải do dự nói: “Còn có… Cần phải ăn thịt sống, nếu không cơ thể sẽ khó chịu không chịu nổi.”

Tô Ngự thầm nghĩ, như vậy không phải rất giống cương thi sao?

Lục Phó Hành hỏi: “Trộm thuốc từ đâu?”

Dương Khải trả lời: “Viện nghiên cứu khu an toàn ở thành phố N.”

Lục Phó Hành: “Từng ở thành phố N.”

Dương Khải: “Đúng vậy, tôi chạy trốn từ đó sang đây.”

Lục Phó Hành: “Có tham gia thí nghiệm hay không?”

Dương Khải lắc đầu: “Họ không chọn tôi nên tôi mới trộm lấy để tiêm.”

Tô Ngự nhớ Tần Học từng nói, cần phải hoàn toàn cảm nhiễm thành cương thi thì vaccine mới có hiệu lực. Dương Khải hẳn là không biết việc này, gã cũng sẽ không mạo hiểm lây nhiêm bản thân. Vậy vì sao cơ thể gã lại có thay đổi?

Không lẽ vaccine cũng có tác dụng đối với người chưa cảm nhiễm? Nhưng Tần Học nói họ đã thí nghiệm rồi, nhà khoa học như họ sao có khả năng phán đoán sai lệch được?

Tô Ngự vô thức nghĩ, Dương Khải không bị nhiễm virus cương thi, nhưng đã tiêm vaccine và nó có hiệu lực, vậy cuối cùng gã sẽ biến thành thể biến dị sao?

Phó Niên Xuyên: “Đồ vật trộm trên xe bọn tao để chỗ nào?”

Dương Khải toát mồ hôi hột, gã còn tưởng mình may mắn trộm được nhiều đồ tốt như vậy. Ai ngờ lại trộm trên đầu mấy người này, chọc phải phiền phức lớn.

“Trong… Trong nhà kho, tôi có thể mang mấy người đi.”

“Ưm…”

Đúng lúc này, Vương Cảnh Bân trên giường phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.

Tô Ngự thấy cậu ta chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn về phía họ…