Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 12




Tô Ngự nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh chạy tới, nhào vào lòng của Quan Nghiên Bạch, sau đó ôm chặt lấy hắn.

Tô Ngự đoán người con gái này có lẽ chính là vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch, cậu nhớ người này tên Hạ Thư Điềm.

Hạ Thư Điềm khóc lê hóa đái vũ*, ôm Quan Nghiên Bạch nói: “Nghiên Bạch, cuối cùng anh cũng đến cứu em rồi.”

* Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Quan Nghiên Bạch không đẩy cô ra, cũng không ôm lại. Tô Ngự sững sờ nhìn, thậm chí không nhận ra Thiệu Tĩnh Trì đã đến chỗ cậu.

“Này, gà con, chồng em ở bên này cơ mà.” Thiệu Tĩnh Trì khó chịu đưa tay ra quơ quơ trước mắt Tô Ngự.

Tô Ngự mới hồi thần.

Hạ Thư Điềm vẫn còn đang khóc lóc: “Nghiên Bạch, em đã đợi anh rất lâu rồi. Bây giờ bên ngoài tất cả đều là cương thi, mỗi ngày em luôn sợ hãi. Thật may là cuối cùng anh cũng đến.”

Quan Nghiên Bạch lãnh đạm nói: “Cô sống đương nhiên là tốt nhất.”

Hạ Thư Điềm không nói thêm nữa, rúc vào trong lòng Quan Nghiên Bạch khóc thút thít. Có lẽ xem như là cô đang làm nũng với hắn biểu đạt khoảng thời gian này đã phải chịu tủi thân.

Chỉ là Tô Ngự cảm thấy lời của Quan Nghiên Bạch nghe có chút kỳ quái, vì vậy nói nhỏ bên tai Thiệu Tĩnh Trì: “Sao tôi thấy thái độ của Quan Nghiên Bạch cứ là lạ.”

Thiệu Tĩnh Trì bất mãn nói: “Không thấy không thấy, không phải là em nên quan tâm đến tôi trước sao?”

Tô Ngự cúi đầu nhìn dải băng dính máu tươi trên bụng Thiệu Tĩnh Trì, giọng điệu buồn bực: “Ở chỗ này của anh rất nghiêm trọng sao? Có đau không?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tô Ngự, rốt cuộc cũng biết quan tâm hắn, Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy bớt ghen, dửng dưng nói: “Vết thương nhỏ, mấy ngày nữa sẽ lành rồi.”

“Nhưng tôi nghe bọn họ nói anh bị thanh thép đâm thủng ở đây, sao lại có thể là vết thương nhỏ, làm sao lành nhanh như thế được.” Tô Ngự nghĩ Thiệu Tĩnh Trì chỉ muốn an ủi cậu. Nếu vết thương nhỏ mấy ngày nữa khỏi thì tốt rồi. Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy làm gì có khả năng vài ngày đã lành lặn, thép xuyên thủng bụng, nghe đã thấy kinh người.

Tô Ngự cũng không muốn nhìn hình ảnh Quan Nghiên Bạch và vị hôn thê của mình tương thân tương ái nên đỡ Thiệu Tĩnh Trì đến ngồi ghế dựa mà hắn ngồi khi nãy.

Mặc dù hiện tại Thiệu Tĩnh Trì có thể chạy nhảy hoặc thậm chí giết cương thi nhưng hắn vẫn rất hưởng thụ sự quan tâm của Tô Ngự, vậy nên cứ để cậu đỡ mình đến ghế ngồi.

Thiệu Tĩnh Trì: “Đúng là không thương em vô ích, còn biết quay lại tìm tôi.”

Tô Ngự ngồi xổm xuống bên cạnh Thiệu Tĩnh Trì nói: “Thật may là anh không sao cả. Lúc đó Trương Hà nói bên trong toàn là cương thi, mấy người không chạy thoát được, nói anh để anh ta đưa tôi đi trốn trước, tôi còn tưởng anh…”

Thiệu Tĩnh Trì bật cười, nói: “Cậu ta nói vớ va vớ vẩn, lúc đó tôi ở trên tầng ba, bọn họ ở dưới, ngay cả mặt còn không nhìn thấy thì sao tôi có thể bảo cậu ta đưa em chạy được?”

Thì ra Quan Nghiên Bạch đã đoán đúng, Trương Hà thật sự tự mình chạy trốn.

Tô Ngự áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không biết. Tôi không ngăn cản anh ta… Tôi còn chạy với anh ta…”

Thiệu Tĩnh Trì xoa xoa tóc cậu: “Không sao, tôi không trách em.”

Thiệu Tĩnh Trì không nói, hắn ra ngoài từ trong biển cương thi ở trung tâm thương mại, không nhìn thấy xe cũng đã đoán được kết quả. Nhưng hắn phát hiện Tô Ngự không ở lại mà cũng chạy, quả thực có chút thất vọng. Mà hôm nay khi thấy Tô Ngự quay về tìm hắn, chút cảm giác thất vọng này của hắn cũng biến mất gần hết.

Tô Ngự vốn tưởng rằng Thiệu Tĩnh Trì nhất định sẽ ghét cậu tham sống sợ chết, vứt bỏ hắn chạy lấy người. Nhưng Thiệu Tĩnh Trì chẳng những không trách cậu, thậm chí còn nói với cậu hôm nay định đi tìm cậu, sợ Tô Ngự không có hắn bảo vệ sẽ bị hù chết mất.

Sau khi nghe Thiệu Tĩnh Trì nói xong, Tô Ngự càng cảm thấy xấu hổ hơn. Nhưng cậu biết xin lỗi cũng vô dụng nên cậu nghĩ trong lòng rằng về sau nhất định phải đối xử thật tốt với Thiệu Tĩnh Trì.

Tô Ngự: “Anh thoát như thế nào vậy? Làm sao lại bị thương ở trên bụng?”

Thiệu Tĩnh Trì lúng túng ho khan, nói: “Đây là một sai lầm.”

Từ những gì Thiệu Tĩnh Trì kể lại, Tô Ngự đã biết thực sự có rất nhiều cương thi trong trung tâm mua sắm, nhưng vì trung tâm có tổng cộng năm tầng và các cương thi đều nằm rải rác nên Thiệu Tĩnh Trì có thể giải quyết dễ dàng cả tầng ba. Nhưng có lẽ Trương Hà và Lý Khắc ở dưới vì phải đối mặt với quá nhiều cương thi nên đã hoảng loạn không suy nghĩ mà chọn nổ súng liên hoàn. Tiếng động lớn đã thu hút tất cả cương thi trong tòa nhà chạy lên tầng hai, cuối cùng tầng hai bị lượng cương thi dày đặc bao vây lại…

Thiệu Tĩnh Trì cảm thấy việc giết nhiều cương thi như vậy rất phiền phức, hắn cũng lo lắng Tô Ngự ở trên xe bị cương thi vây quanh nên trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống. Vốn dĩ hắn muốn mượn tấm vải bạt để giảm xóc rồi đáp xuống đất nhưng tấm vải bạt bị hỏng, thanh thép nhỏ bên trong lộ ra đâm thẳng vào bụng trái của Thiệu Tĩnh Trì.

Tô Ngự kinh hãi nói: “Nhảy xuống từ tầng ba? Phải cao hơn tận mười mét đúng không?”

Thiệu Tĩnh Trì nhìn Tô Ngự với ánh mắt “Đừng chưa hiểu sự đời như vậy”, kiêu ngạo nói: “Bình tĩnh đi, chuyện này đối với Thiệu ca ca của em không là gì cả.”

Ai không thấy kinh ngạc mới là người kỳ lạ. Nhưng Thiệu Tĩnh Trì bọn họ có nhiều nơi đặc biệt, không bằng cứ coi họ là quái vật là được.

“May là anh tìm được chỗ này.” Tô Ngự vui mừng nói, mùi máu tươi sẽ thu hút thêm nhiều cương thi, may mà Thiệu Tĩnh Trì may mắn.

Lúc này cậu nhìn thấy hai người đã tách nhau ra ở phía không xa, hỏi: “Người con gái đó là vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch đúng không?”

Thiệu Tĩnh Trì gật đầu: “Nếu không phải vì cô ta thì tôi đã đi từ lâu rồi.”

Tô Ngự: “Không ngờ anh còn trọng tình trọng nghĩa như vậy.” Cậu nghĩ rằng Thiệu Tĩnh Trì đặc biệt ở lại để bảo về vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch.

Thiệu Tĩnh Trì cười cười không nói gì.

Bấy giờ có một cô gái vẻ ngoài dịu dàng rụt rè bước đến hỏi: “Hai người… là bạn à?”

Cô hỏi Tô Ngự, nhưng ánh mắt lại nhìn Thiệu Tĩnh Trì.

Thân trên của Thiệu Tĩnh Trì trần trụi lộ ra cơ bắp như tạc, dù phần bụng quấn băng vải nhưng lại càng thể hiện rõ vẻ nam tính của hắn hơn, xứng với gương mặt điển trai và khí chất của người ngạo mạn ngang tàng, cũng khó trách sẽ thu hút sự chú ý của các cô gái.

Tô Ngự chưa kịp mở miệng trả lời đã nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì lưu manh giận dữ nói: “Cô nói sai rồi, chúng tôi là một đôi.”

Cô gái kia hiển nhiên không ngờ Thiệu Tĩnh Trì sẽ trả lời như vậy, bị cứng họng, xấu hổ nói: “Hóa ra… là như vậy, vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.” Sau đó cô quay người quay người chạy về nơi những người sống sót khác.

Ở đó có năm sáu người sống sót, cũng nghe thấy Thiệu Tĩnh Trì nói thì tất cả đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về bên này, rồi cúi đầu lầm bầm nói gì đó với nhau.

Tô Ngự nghĩ rằng họ cũng sẽ không nói lời gì dễ nghe. Suy cho cùng, ngay cả trong thời tận thế, đồng tính luyến ái vẫn là chuyện tương đối khó chấp nhận với mọi người.

Tô Ngự không muốn để bản thân chú ý quá nhiều đến tình hình bên phía Quan Nghiên Bạch, vì vậy cậu lại nói chuyện phiếm với Thiệu Tĩnh Trì: “Tôi nghe Quan Nghiên Bạch nói anh ấy đến thành phố H ngoại trừ để tìm vị hôn thê thì còn để đưa anh đến tổng khu tị nạn nữa.”

Thiệu Tĩnh Trì: “Đúng vậy.”

Tô Ngự khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao lúc trước anh còn muốn ở lại nhà tù?”

Khi Quan Nghiên Bạch không tìm thấy vị hôn thê trong nhà tù thì đã đi rồi, vì sao Thiệu Tĩnh Trì lại không đi cùng hắn?

“Đương nhiên là bởi vì em.”

“Hả?”

Thiệu Tĩnh Trì nở một nụ cười không đứng đắn: “Bởi vì ca ca yêu em từ cái nhìn đầu tiên, em có tin không?”

Tô Ngự mở to hai mắt, sau khi phản ứng lại thì má cậu hơi nóng lên…

Mặc dù cậu cảm thấy câu nói này của Thiệu Tĩnh Trì chỉ cà lơ phất phơ mà thôi, độ tin cậy rất thấp, nhưng bị anh chàng đẹp trai trêu chọc vẫn khiến tim Tô Ngự đập nhanh hơn.

“Ui, em được chứng kiến hiện trường tỏ tình sao?”

Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía sau, Tô Ngự quay lại thì thấy Quan Nghiên Bạch và Hạ Thư Điềm không biết đã đến sau bọn họ từ lúc nào.

Tô Ngự nghĩ những lời Thiệu Tĩnh Trì vừa trêu chọc mình có thể đã bị Quan Nghiên Bạch nghe thấy, sự bối rối và xấu hổ khiến mặt cậu đỏ bừng ngay lập tức.

Quan Nghiên Bạch mặt vô cảm nhìn họ, không nói lời nào.

Còn Hạ Thư Điềm, nhìn Tô Ngự rồi lại nhìn Thiệu Tĩnh Trì: “Tĩnh Trì, vừa rồi anh nói đùa phải không? Em thấy anh không giống đồng tính luyến ái mà.”

Không ngờ Thiệu Tĩnh Trì lại ôm chặt Tô Ngự, cười nói: “Ha ha, tôi đúng là đồng tính luyến ái, em ấy chính là vợ của tôi.”

Tô Ngự không tránh được nên chỉ có thể bị Thiệu Tĩnh Trì ôm vào trong ngực, không dám ngẩng đầu nhìn Quan Nghiên Bạch, cũng không dám phản bác lại câu nói cậu là vợ hắn của Thiệu Tĩnh Trì.

Lần này đến lượt Hạ Thư Điềm lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liếc nhìn Tô Ngự đang cụp mi rũ mắt, có chút ghét bỏ nói: “Anh thích một thể loại con trai õng ẹo đàn bà như thế này? Vậy tại sao không thích con gái luôn đi?”

Thiệu Tĩnh Trì vẻ mặt u ám nói: “Nói chuyện cẩn thận cho tôi.”

Õng ẹo đàn bà? Tô Ngự bị đả kích, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác nói như vậy. Tuy rằng bởi vì học múa quanh năm nên dáng người cậu hơi tinh tế một chút, cộng thêm vẻ ngoài có thể thoạt nhìn hơi mềm mại, nhưng Tô Ngự cảm thấy cậu không hề có chút nữ tính nào cả. Đã từng có rất nhiều cô gái thích cậu và tỏ tình với cậu.

Hạ Thư Điềm bị thái độ của Thiệu Tĩnh Trì làm cho hoảng sợ, nhưng cô lại cho rằng thái độ của Thiệu Tĩnh Trì đối với mình là quá đáng nên cũng không xin lỗi vì những gì mình đã nói. Đương nhiên cô sẽ không bao giờ nói rằng đó là bởi vì cô vừa nhìn thấy Tô Ngự đã sinh ra cảm giác mâu thuẫn, giống như giác quan thứ sáu của con gái, nên cô mới cố ý chèn ép cậu.

Quan Nghiên Bạch đứng ở một bên không nói chuyện, lúc này cũng không thèm nhìn bọn họ.

Tô Ngự nghĩ hắn chắc chắn sẽ bảo vệ cho vị hôn thê của mình, điều này khiến cậu có hơi mất mát. Nhưng cậu nghĩ đến Thiệu Tĩnh Trì vẫn bảo vệ mình thì cảm thấy được an ủi đôi chút.

Có tổng cộng hai mươi bảy người sống sót trong tòa nhà, tính thêm Thiệu Tĩnh Trì và Tô Ngự bọn họ là vừa đúng ba mươi người. Trong đó có tám phụ nữ, mười lăm đàn ông và bốn đứa trẻ mười mấy tuổi.

Sau khi họ biết quân đội đã thiết lập một khu an toàn ở thành phố N, tất cả đều hy vọng có thể đến đó. Nhưng bọn họ quá đông, cũng không có xe để đi, hơn nữa bên ngoài toàn là cương thi, vậy nên không biết sẽ có nguy hiểm hay điều gì đang chờ đón bọn họ… Điều này khiến cho những người đo vừa nhen nhúm hy vọng lại trở nên buồn rầu.

Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của những người này, vậy nên muốn hắn chủ động dẫn họ đi là không có khả năng. Hắn cảm thấy những người này đều là gánh nặng trên đường.

Trong lòng Tô Ngự rất rối, một nửa vì lương tâm, cũng hy vọng mọi người có thể đến khu vực an toàn mà sống sót. Một nửa là vì ích kỷ, cậu cho rằng mình không có khả năng đưa bọn họ đến thành phố N thì không nên chủ động gánh vác trách nhiệm này.

Những người đó cũng không biết thực lực của Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nên cũng sẽ không ép họ làm gì, một số người thì vẫn còn bài xích người đồng tính là Thiệu Tĩnh Trì và Tô Ngự. Và còn một số ít người sống sót nghĩ Tô Ngự có thể nói cho họ biết có khu an toàn cũng đã là cho bọn họ hy vọng lớn lao rồi.

Sau đó vài người có năng lực hơi mạnh hơn chút đã bàn bạc với nhau và quyết định tìm cơ hội ra ngoài tìm thêm một ít xe rồi tất cả mọi người cùng xuất phát, trên đường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Tô Ngự cũng cảm thấy đây là giải pháp tốt nhất, trên đường sống hay chết phải xem tạo hóa của mỗi người, tất cả đều thuận lợi đến thành phố N là tốt nhất.

Nhưng Quan Nghiên Bạch lại biểu đạt sẽ không đi cùng họ, hắn nói hắn phải về thành phố W để làm một việc quan trọng.

Hạ Thư Điềm đứng bên cạnh Quan Nghiên Bạch nhất thời trông không được tự nhiên, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái ban đầu, cô lộ ra vẻ mặt buồn khổ nói: “Nghiên Bạch, vì sao anh lại muốn quay về? Em… Không phải em đã nói với anh rồi sao… Ông nội và bác trai bác gái đều đã biến thành cương thi…”

“Tôi biết.” Quan Nghiên Bạch vô cảm đáp lại, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Thư Điềm: “Cô không muốn đi cùng tôi?”

Vẻ mặt Hạ Thư Điềm vẫn đau buồn, nghe Quan Nghiên Bạch hỏi vậy đã nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, không phải, đương nhiên em muốn ở bên cạnh anh. Em nghe lời anh, anh đi đâu em sẽ đi đó.”

Bởi vì lời nói của Hạ Thư Điềm đã chọc tức Thiệu Tĩnh Trì nên Thiệu Tĩnh Trì vẫn luôn mặc kệ bọn họ, mãi đến khi nghe Quan Nghiên Bạch nói phải về thành phố W thì hắn mới buông Tô Ngự đứng lên nói: “Đúng lúc cảm thấy nhàm chán, tôi cũng đến thành phố W chơi chơi.”

“?!” Tô Ngự bị hắn ôm lâu như thế mới được tự do mông muội.

Tô Ngự nói: “Tôi thì sao?”

Thiệu Tĩnh Trì cười lưu manh: “Đương nhiên là phu xướng phụ tùy, đi theo ca ca đến thành phố W.”

Phan Nham Tùng ở một bên nói: “Bây giờ bên ngoài đều là cương thi, đi thành phố N đã rất khó khăn rồi, mấy anh còn định đến thành phố W, không phải như vậy là đi tìm chết sao? Hãy cứ đi cùng chúng tôi đến thành phố N đi.”

Cậu ta cũng xuất phát từ lòng tốt, nhưng Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch nào sẽ nghe họ.

Tô Ngự cũng không thể hiểu tại sao Quan Nghiên Bạch phải mạo hiểm trở lại thành phố W. Mặc dù cậu cũng muốn nhanh chóng đến khi an toàn, nhưng nếu Thiệu Tĩnh Trì cũng muốn đi theo Quan Nghiên Bạch đến thành phố W thì Tô Ngự cũng chỉ có thể đi theo. Cậu cho rằng đi theo Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều so với một đội ngũ lớn của bọn Phan Nham Tùng này.

Thiệu Tĩnh Trì chỉ cười, nói với Phan Nham Tùng và những người khác: “Chúc mấy người may mắn.”

Cuối cùng Tô Ngự cũng lên ngồi xe Quan Nghiên Bạch, chuẩn bị rời khỏi thành phố H và tiến về thành phố W…

Tô Ngự và Thiệu Tĩnh Trì ngồi ở ghế sau, Quan Nghiên Bạch lái xe, còn Hạ Thư Điềm ngồi ghế phụ.

Thiệu Tĩnh Trì luôn động tay động chân với Tô Ngự, không hề để ý đến sự hiện diện của hai người phía trước, sờ đến mức Tô Ngự mặt đỏ tai hồng.

Hạ Thư Điềm thi thoảng quay đầu nhìn bọn họ đều sẽ trợn trắng mắt, Tô Ngự cảm thấy Hạ Thư Điềm có vẻ như không thích cậu.

Kể từ ngày tận thế, cậu nhận thấy hình như có rất nhiều cô gái đều không thích cậu.

Không lẽ vì cậu bị nhiều người đè nên trong mắt những người con gái đó, cậu thoạt nhìn không giống con trai sao?

Tô Ngự phát hiện hôm nay Thiệu Tĩnh Trì dường như muốn tuyên bố chủ quyền rất mãnh liệt, ở trong tòa nhà cố ý trả lời cô gái kia họ là một đôi, còn nói với Hạ Thư Điềm cậu là vợ hắn, còn cả hiện giờ không màng đến những người khác đã sờ tới sờ lui cậu…

Không lẽ là chó con bị thương đang tìm kiếm sự an ủi sao?

Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì sờ soạng đến mức phải cố nén thở dốc thì nghe được Thiệu Tĩnh Trì dán vào lỗ tai cậu bình tĩnh hỏi:

“Dấu răng trên cổ em là từ đâu ra?”

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường của công quân:

Phó Niên Xuyên: Vẫn chưa đến lượt tôi lên sân khấu à? Tôi nghi ngờ mình chỉ là một nhân vật phụ.

Lục Phó Hành: Lên sân khấu muộn cũng không sao, chỉ cần viết lên phần giới thiệu tôi đã làm em ấy ba ngày ba đêm là được.

Phó Niên Xuyên: Làm phiền cũng sắp xếp cho tôi luôn.