Những Tháng Năm Tươi Đẹp

Chương 52




“Giờ trên thế gian này chỉ còn mỗi hai chị em mình, em hãy cùng về nhà sống chung với chị nhé!” Nó chậm rãi nói.

Cúi gương mặt xuống, Gia Hân xót xa mặn đắng bờ môi.

“Về cuộc sống giang hồ sao?” Hỏi dồn nhìn nó.

Nhoẻn một nụ cười tươi tắn, nó ghì chặt bàn tay mình vào bả vai cô em gái bé nhỏ.

“Chị sẽ cải tổ cuộc sống làm ăn của ba, sẽ không còn làm ăn phi pháp nữa đâu... em về sống với chị chứ...”

Khẽ chớp chớp hàng mi cong cong, cô gái bé nhỏ non nớt dường như tin vào sự thật và tin vào cả định mệnh là còn có người chị gái có thể lo lắng cho mình... Một người chị gái mà từ lúc bé đã ao ước, giờ đây tuy mất ba nhưng ở trên thế gian này vẫn còn niềm tin nhỏ nhoi. Đôi mắt mở to long lanh, Gia Hân vội nắm lại cái bàn tay ấy cùng lúc nở nụ cười tươi rói.

“Vâng!!!”

“Chị tên là Phương Liên, em gọi chị Liên hén!” Nó cười.

“Dạ em là Gia Hân, rất vui được gặp chị!” Gia Hân cười khanh khách.

“Ừ! Nào, chúng ta mau về để chị còn làm việc nữa. Sẵn tiện giới thiệu em với mọi người. Ừm... mà tại sao khi chị hỏi mọi người về em đều chưa ai biết và thấy em hết vậy Gia Hân?” Nó ngập ngừng câu nói thắc mắc nhìn Gia Hân.

Đáp lại câu hỏi kia là nụ cười mỉm chi. Gia Hân chậm rãi từng bước chân và nhỏ nhẹ nói.

“Ba không muốn em dính líu tới công việc và cuộc sống của ba. Có lẽ vì lo lắng cho cái ngành nghề này nên ba đã biệt lập em ra hẳn... Mỗi lần nghỉ hè em về đây chơi với ba khoảng một tháng, sau đó em lại về nước B du học tiếp. Có lẽ vì điều đó nên mọi người không ai biết em hết...” Gia Hân hạ giọng nói.

Khẽ chớp chớp đôi dòng, nó cảm thấy cô em gái bé bỏng này là một món quà mà thượng đế đã ban xuống cho ba mình. Cô em gái rất xinh xắn về ngoại hình, cốt cách cao sang hết chỗ nói. Lại còn được bồi dưỡng ăn học đàng hoàng. Nó hít làn hơi dài cùng những bước chân chầm chậm ra khuôn viên nghĩa địa. Một viên ngọc quý thế này! Ba ơi con sẽ thay ba bảo bọc cô em gái này. Nắm lấy bàn tay, nó dắt cô em gái từ từ bước đi và hỏi thêm một câu ẩn ý.

“Vậy... em có muốn mọi người biết em hay là chỉ một mình chị thôi?”

Lưỡng lự vài giây, Gia Hân xết hai bím tóc của mình lên và tung lên bồng bồng theo ý thích. Và có điều gì đó làm cô gái bé con này nở nụ cười thích thú.

“Em muốn được sống với chị. Em muốn mọi người biết, em là con gái của đại ca Lý Vỹ!!!” Cười tít mắt.

“Vả lại chị đã nói là sẽ cải tổ bộ máy của ba. Em tin, em tin chị sẽ làm được, chị Liên...” Gia Hân ồ lên vui sướng, ôm chầm lấy người chị của mình cách hớn hở.

“Đúng rồi và chị cần có em, em gái à...” Nó đáp lại cái ôm ấy và vẻ âu yếm vuốt thật êm lên bím tóc kia.

Lòng nhủ thầm, con nhóc tinh nghịch quá!!!

Giọng nói ồ ồ cất tiếng thất thanh cả quãng đường yên tĩnh.

“Hai chị em thắm thiết với nhau nhanh vậy!!!” Hắc Động cười tươi, dáng vẻ bảnh bao trong bộ vest thanh lịch, đứng chờ sẵn ở cửa xe hơi từ lúc nào.

“Vâng, tụi em đã thân nhau lắm anh à. Em gái đây là một người anh của chị, ảnh tên là Bang Hắc Động.” Nó cười đáp lễ giới thiệu cho cô em gái Gia Hân.

Nhặn xị cái mặt xuống, Gia Hân lườm vẻ khó chịu. Không nói không rằng, quay sang nói nhỏ vào nó.

“Chị à, em ghét cái tên này lắm, hồi nãy dám ăn hiếp em đó... Chị về trị tội anh ta đi nha!!!” Sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ về hướng gã con trai hách dịch là Hắc Động.

Nó cười vui mắt, quay sang hỏi ngược Hắc Động.

“Anh làm gì chọc giận con bé thế?”

Hắc Động cười khanh khách, ngoái lại nhìn dáng vẻ cùng cử chỉ con nít kia.

“Anh nào có làm gì nhóc đâu...” Kề sát gương mặt của gã vào gương mặt Gia Hân, gã nháy mắt đáng yêu.

“Ăn thêm nữa đi, nhóc ốm nhom à!!!” Gã cười lớn vẻ trêu ghẹo thấy rõ.

“Hả? Cái gì? Anh... chị ơi!!!” Gia Hân quát to chạy sang nhõng nhẹo với nó.

“Anh Động à, chọc con bé hoài... Mau chở em về nhà đi, có chuyện cần giải quyết rồi!” Nó nhìn vào chiếc điện thoại và nhấn giọng nghiêm nghị.

“Có chuyện gì hả em?” Hắc Động hỏi dồn, thay đổi hình tưởng chín chắn trong vài giây ngắn ngủi.

Gia Hân nhìn chăm chú...

“Lão Bắc vừa xảy ra tranh chấp với công an tại kho hàng rồi, có vẻ như thói quen cũ chưa thể dứt ra được... Em phải tới giải quyết cho lão ta, nhanh anh ơi!” Nó thúc giục.

“Anh biết rồi!” Chiếc xe phóng nhanh, chạy về địa điểm cần giải quyết ngay.

Người con trai này... anh ta thật là... Gia Hân lẩm bẩm.

“Lát em ngồi yên trong xe nha, mọi chuyện chờ chị giải quyết đó!!! Xong vụ này, chị em ta đi ăn uống mua sắm nha!” Nó cười trấn an.

“Dạ!!!” Gia Hân cười cùng ánh mắt hiện lên bao điều thích thú.

Xem ra lát nữa, mình sẽ được mở rộng tầm nhìn rồi hehe... Nắm lấy bàn tay của người chị gái và tựa thật êm lên bờ vai ấy.

- ---o----

Nước C

“Đây là phòng của cháu, còn đây là chìa khóa!” Người hướng dẫn nói.

Mở rộng bàn tay ra đón lấy chiếc chìa khóa. Cô bé chậm rãi ngoái cái nhìn cảnh vật xung quanh căn nhà mà cô bé sẽ phải mòn chân ở đây rất rất là lâu. Khuôn miệng hé mở.

“Căn nhà thanh thoát quá!!!”

Nho nhỏ và ấm áp làm sao, mọi vật dụng đều rất xinh. Tiến gần sát bên khung cửa sổ, cô bé mở toan cánh cửa ra đón lấy bao nhiêu làn gió vi vu thổi vào. Khẽ hít làn hơi thật sâu vào trong khí quản, mở nhẹ ánh nhìn. Mùa hè ở đây đẹp quá! Khác xa không khí nắng gắt ở thành phố A. Nụ cười càng thích thú hơn khi cô bé ngoái ánh nhìn xa xa sang phía ô cửa sổ bên kia... Đôi mắt lúc này giật điếng cả người, giơ bàn tay ra và chỉ về hướng ô cửa sổ đang có bàn tay vẫy vẫy mình. Có phải mình đang nhìn lầm hay không? Câu hỏi chính bản thân của cô bé nghẹn ở cuống họng và chẳng thể nuốt nổi cơn nước bọt xuống cổ.

“Là... là... Nhật Khang sao...?”

Cái vẫy tay càng thích thú, há mở khuôn miệng của mình, Nhật Khang hét lớn nhìn cô bé.

“Chào em Thủy Tiên! Từ giờ chúng ta là hàng xóm của nhau nhé!!!”

“Sao... sao anh lại ở đây?” Cô bé ngơ ngác cùng ánh nhìn trân trân dành cho Nhật Khang.

“Là vì em... anh muốn ở bên em!!!” Nhật Khang nói vang.

“Cái gì? Vì em ư?” Cô bé bật thốt ra câu nói với vẻ ngạc nhiên.

Câu nói của Nhật Khang kia thốt lên làm cô bé rùng mình giật bắn người. Ngay sau đó, không nói không rằng vội đóng rầm lại cánh cửa số và hít làn hơi dài với cái nặng nề, bờ miệng thì lắp bắp. Có khùng không vậy? Đến đây vì mình ư?! Nhíu hàng mi vẻ khó chịu. Tưởng mình còn là con nít à? Rõ là vớ vẩn mà... Vẻ hậm hực hiện rõ trên gương mặt cô bé.

Có thể việc làm của anh là rất ngu ngốc nhưng anh tin sẽ có một ngày với trái tim thành tâm và lòng yêu thương em vô vàn. Con tim em sẽ chấp nhận anh thêm một lần nữa... Chúng ta còn cả một thời gian dài, đủ nắng đủ gió và đủ mưa. Anh tin hoa sẽ nở, chỉ là sự kiên định có đủ đông đầy tất cả hay không?

Nhoẻn một nụ cười tươi tắn, Nhật Khang chạy thẳng vào nhà và bắt đầu kế hoạch chinh phục trái tim cô bé một lần nữa.

- ---o----

Lúc này tại cảng Mộng Mơ

Cú đấm như điên lao ra với vận tốc kinh hoàng vào đám sĩ quan. Mồm miệng ra rả câu nói.

“Có thả vũ khí xuống hay không?” Minh phi trảo nói to.

Đáp lại câu nói đanh thép kia là giọng nói chua chát, chĩa thẳng khẩu súng hạng nặng cùng âm thanh đùng đùng vào đám thuộc hạ tép riu.

“Giờ có buông ra hay muốn ăn kẹo đồng?”

“Anh Minh ơi, chúng ta chết rồi...” Đám đàn em cúi thấp người xuống, quăng xuống hàng loạt súng ngắn.

Cái nhìn lúc này bực tức, khóe môi bậm chặt vào và nén cú đấm của mình lại rồi nẩy lên nhanh chóng.

“Chúng mày đám...”

Bất thình lình, cú đấm khựng lại với câu nói to vang vọng.

“Chớ có dại, xem ai nè...” Viên sĩ quan tiến lại gần, chìa tay ra nhắm thẳng vào đại ca Bắc trong tay là khẩu súng chĩa tận não trái.

“Đại ca Bắc...” Minh phi trảo thất thanh nhìn phía xa xa.

“Minh phi trảo mau buông vũ khí xuống đi...” Đại ca Bắc nhấn giọng thở dốc cùng khẩu súng chĩa sát mình từng milimet kia.

Viên sĩ quan lúc này hé nở nụ cười ở khóe môi, đồng loạt thất thanh câu nói.

“Các anh em sĩ quan, mau trói bọn chúng lại. Giải hết về đồn, nhà tù chính là nơi chung thân của tụi bây. Dám ngang nhiên chống lại nhà nước à?!”

Bàn tay rơm rớm máu, chảy lỏn tỏn xuống nền đất. Hít làn hơi hậm hực, Minh phi trảo cảm thấy sự bế tắt thật sự đã xuất hiện rồi. Lần này lại bị tóm tận mặt, có chăng là màn chịu trận bóc lịch dài hạn quá! Ngước vội ánh nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm đôi môi khô rang của mình. Chả lẽ Minh phi trảo ta đây lại vô nhà đá ư?

Bước chân chậm rãi từ tốn tiến vào cánh cửa kia. Khẽ nhìn và rồi giọng nói lúc này nói vang.

“Khoan đã!!!”

“Liên nắm đấm?” Minh phi trảo lẩm bẩm.

Nụ cười tươi tắn từ từ tiến lại gần, mở choàng ra cặp kính mát.

“Chào anh sĩ quan, anh có thể cho tôi một chút thời gian có được không ạ?”

Đáp lại cái nhìn vào người con gái diễm lệ, thì thầm lời vàng ý ngọc kia. Khẽ lắc lắc cái đầu vui mắt. Anh chàng sĩ quan nói ngọt.

“Được thôi mời...”

“Cám ơn!!!” Nó cười.

“Mọi việc còn lại là của anh đó... Anh vào nói chuyện với gã ta đi, em cần giải quyết đám đàn em...” Quay sang thì thầm vào tai của Hắc Động.

“Ừ, mọi việc giờ là của em...” Gã nói.

Khẽ mở he hé cánh cửa xe hơi. Gia Hân dõi từng ánh nhìn vào hai con người kia. Là người chị gái vừa mới nhận và anh chàng kì lạ...

Nó quay sang nhìn đám đàn em đang bị bắt kia.

“Các anh tu tỉnh lại đi, nếu còn thế tôi không thể giúp các anh lần nữa đâu...” Hít làn hơi dài về người đàn ông đang ghì chặt chiếc còng trên tay.

“Vẫn là câu nói cũ, bác hãy suy nghĩ lại đi!” Nó hạ giọng.

“Anh có sao không? Xem ra vết thương cũng nặng lắm! Còn nhớ trận đấu của chúng ta ngày xưa chứ? Có muốn đánh vài cước không Minh phi trảo?” Nó cười tít mắt.

Khuôn mặt lúc này chợt bật lên tiếng cười, Minh phi trảo nhìn thẳng vào gương mặt đó cùng cái nhìn cảm tạ thấy rõ.

“Cám ơn cô về mọi chuyện!!!”

“...” Nó gật đầu và quay sang vào căn phòng.

Nơi cuộc trò chuyện giữa Hắc Động đang diễn ra, bậm chặt đôi môi, nó hít làn hơi dài nghĩ suy. Không biết mọi chuyện thế nào rồi...

Bước chân chầm chậm tiến ra từ căn phòng, vị sĩ quan nhún nhẹ bờ vai và cười khanh khách với Hắc Động.

“Chú em khá lắm!!! Mau thả bọn họ ra đi...” Giãn ra nụ cười quay sang đám đàn em ra lệnh.

“Dạ, cám ơn ngài về tất cả mọi chuyện. Lần sau mời ngài đến tệ xá dùng bữa cơm đạm bạc với chúng tôi!” Hắc Động cúi thấp người, cười tít mắt.

Chớp chớp hàng mi cong cong và dày của mình. Vị sĩ quan gật gù, chợt quay sang ánh nhìn vào nó.

“Không biết vinh hạnh này có thể dùng chung bữa với quý cô xinh đẹp này hay không?” Anh chàng sĩ quan nháy mắt.

Nhanh nhảu đáp lại nụ cười kia là cái vẻ bẽn lẽn.

“Vâng, đón tiếp ngài là vinh dự của chúng tôi!!!” Nó đáp lời.

Chậm rãi tiến những bước chân lại gần nó, vị sĩ quan chìa ra bàn tay lịch sự và nó cũng đáp lại là bàn tay cung kính. Cả hai nhìn nhau bằng nhiều cung bậc cảm xúc.

Phải chăng mối tình ngoại truyện đã bắt đầu từ đây?