Ôi, cái đầu của mình! Nó choáng váng cả thân xác và mơ mơ màng màng những hình ảnh trong đầu. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Định thần lại được vài giây, nó bắt đầu cảm giác lơ lửng và nó đã biết mình đang ở đâu... Hai con mắt mở to cùng ánh nhìn thật rõ. Mình đang được ai bế bồng trên vai... Cái gã này chắc chính là người nện cho mình một cú đau điếng. Cơn tức giận nổi lên, nó bấu lấy bàn tay của mình vào bả vai u thịt bắp kia.
Cảm nhận được cơn đau điếng cả thân người, gã con trai to tướng bỗng khựng người lại. Lúc này cắn chặt lấy đôi môi, nhíu hai bàn chân nện xuống nền đất, hai bàn chân thoăn thoắt chạy nhanh hơn nữa.
“Cái con người này...?” Nó nói to muốn xuyên thủng qua lớp da kia, để gã bỏ mình xuống.
Nó càng mạnh mẽ dữ dội xoáy thẳng vào lớp da ấy nhưng cái con người kia càng như hổ báo phóng thật nhanh, lao với vận tốc kinh hoàng, đến cả nó cũng bơ phờ cả gương mặt. Cho đến khi tỉnh lại cơn xây xẩm mặt mày cũng là lúc nó được bế vào xe, gương mặt đờ đẫn. Sao mà nhiều sao nổi lên thế này?
... Một bàn tay bỗng chìa ra và nắm thật chặt vào tay nó. Như có phản xạ nó giật, giật thật mạnh vào gương mặt kia cú đau điếng vào đầu và lúc này cái miệng cong cong lên, nó chỉ còn biết nhe răng ra cười.
“Trời ơi là Tuấn Minh???”
“Em đánh người cứu em bằng màn chào đón nồng hậu quá!!!” Ôm cái đầu và bắt đầu thê thảm kêu nó rối rít.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Nó tiến lại gần, bắt đầu cử chỉ nhẹ nhàng gờ lên gương mặt kia một cách đáng yêu.
“Để em xem cú đấm có đau không?” Cùng lúc nó xuýt xoa, xoa lên vết thương cách đáng yêu.
Nụ cười tươi tắn hiện hữu trên đôi môi của hắn, chỉ cần nhìn nó là bao buồn phiền ở tận sâu trong lòng tan biến hết. Nắm lấy bàn tay, hắn nhìn nó thật chậm rãi... Khung cảnh trong chiếc xe lúc này mới thật là lung linh và huyền ảo làm sao... Se se một chút lành lạnh của không gian trong chiếc xe. Chỗ ngồi thì không quá rộng cũng không quá chật nhưng đủ để hai con người, hai trái tim bừng bừng cơn nóng của tình yêu...
“Anh nhớ em lắm Phương Liên!” Hắn hằn học giọng nói khi bắt đầu, nhìn vào từng vết thương đang hiện hữu trên thân thể nó.
“Tại sao em phải chịu đựng nhiều nỗi đau vất vả thế này chứ? Anh ước gì mình có thể bảo vệ cho em... Anh không muốn ai làm tổn thương em nữa!!!” Vuốt lên thật êm gương mặt có chút tèm nhem của vết thương ở khóe miệng, hắn chợt thốt nên câu nói ấp úng.
Câu nói lúc này cùng khoé mắt giọt ngắn giọt dài của nó, khẽ hiện hữu trong cơn nấc nghẹn.
“Tuấn Minh!!!” Nó bỗng ôm choàng lấy con người đó và bắt đầu những tiếng khóc trào ra với bao nhiêu là nỗi buồn phiền.
Có lẽ đã rất lâu, lâu lắm rồi. Nó không thể biết cảm giác khóc lại sung sướng thế này? Nếu ngày xưa giọt nước mắt đầu tiên mà nó trải qua là chứng kiến cảnh mẹ nó bị ức hiếp hay mắng mỏ. Lúc ấy nó đã thầm nhủ, dù chỉ là một giọt nước mắt nó cũng không hề muốn tuôn trào ra nhưng sao bây giờ... Sao bây giờ, nó cảm thấy được khóc trên bờ vai ấm áp kia thật là hạnh phúc, ngọt ngào biết bao nhiêu. Ngay lúc này, nó chợt hiểu ra rằng, chỉ cần được ở bên con người kia, được tựa đầu vào bờ vai ấy cũng đủ lắm rồi!
- ---o----
23:00“Chúng tôi muốn đến hỏi những người có liên quan đến vụ án đánh nhau đó? Xin hỏi ai là người chứng kiến?” Giọng nói của anh công an bận y phục màu xanh bắt mắt tiến vào.
“Dạ, có chúng em!!!” Gã nhanh nhảu nói to.
“Còn có ai khác nữa hay không? Chúng tôi muốn tìm hiểu vì đây là một việc nghiêm trọng.” Anh công an lúc này nhấn giọng hỏi.
“Dạ, có em nữa!” Khiêm đứng dậy và nói.
“Vậy mời hai cậu đến đồn công an, để chúng tôi hỏi về tình tiết của sự việc!” Anh công an chìa bàn tay ra với vẻ thiện chí, mời hai chàng trai bước ra khỏi phòng chờ cấp cứu.
“Hai cháu đi đi... Có việc gì để bác và bác gái lo cho con Dương được rồi.” Giọng của ba Thuỳ Dương lên tiếng.
Hít một làn hơi, Khiêm quay lại nhìn vào căn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt ánh đèn sáng, buồn buồn nét mặt anh hạ giọng.
“Dạ, vậy cháu đi rồi lại về... Có gì bác cho cháu biết tin tức của Dương nha bác!!!” Nhấn giọng nhìn ba của của nhỏ.
“Ừ, cháu yên tâm!” Ba nhỏ nói nhẹ.
Cả hai anh chàng lúc này in những dấu chân ra khỏi căn phòng chờ cấp cứu... Bao nỗi niềm lo lắng cứ bao vây lấy Gia Khiêm.
Tiếng “bụp” vang lên cùng lúc ánh đèn bỗng vụt tắt và tiếng bánh xe nghiến chặt xuống nền đất, chạy ra khỏi phòng cấp cứu. Ba mẹ của Dương tức nhỏ vội chạy lại cùng câu nói liến láu vào cô con gái của mình.
“Bác sĩ, con gái của tôi?” Mẹ của nhỏ run run hỏi.
Mở lấy chiếc khẩu trang y tế ra, vị bác sĩ lúc này bỗng hạ thấp giọng nói xuống.
“Tình hình rất nguy kịch, vết thương do dây nịt càn quét hết toàn thân của cô gái nhưng...” Lúc này giọng nói bỗng nhiều suy tư nhìn ba mẹ nhỏ.
“Nhưng sao thế hả bác sĩ?” Người cha chen vào hỏi.
“Cú đánh thẳng vào đầu chấn thương não quá nặng mà có lẽ cả nhà không biết cô gái có một khối u trong não từ rất lâu. Sau vết đánh ấy, khối u đã di căn lớn hơn tấn công vào não bộ. Theo suy đoán của chúng tôi, khối u đó có thể đè lên dây thần kinh gây mù vĩnh viễn.” Vị bác sĩ hạ giọng nói.
“Cái... cái gì? Gây mù vĩnh viễn ư?” Người mẹ của nhỏ lúc này bỗng choáng váng cả thân người, khi nghe rõ mồn một từng câu nói của vị bác sĩ kia.
“Ông ơi... con gái của chúng ta... sao nó lại bạc mệnh đến thế này chứ?!!” Hai tay chân run run đứng không vững. Giọng nói kêu gào thiết tha từng hồi, trong không gian yên ắng lạ thường của dãy phòng chờ cấp cứu.
Ba mẹ của nhỏ chỉ còn biết ôm lấy nhau, khóc cho đứa con gái yêu thương của họ lại gặp hoàn cảnh oái ăm thế này... Ông trời quả thật không có mắt mà.
Có những sóng gió nổi lên, sóng của cuộc đời thường đầy cạm bẫy mà chính bản thân của từng con người không thể nào có thể ngăn cản được. Ngoài bình thản chấp nhận nó đến một cách từ tốn nhất.Cùng lúc đó tại đồn công an“Mọi chuyện là thế này...” Hắc Động trả lời.
“Chúng tôi đã hiểu và chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra!” Anh công an nhỏ nhẹ nói.
“Vậy bọn em xin về trước!” Hắc Động nói.
Bất thình lình, có một anh công an khác chạy vào và thủ thỉ bên đôi tai của anh sếp công an đang ngồi ban nãy. Ngước một cái nhìn nghiêm nghị, anh công an lúc này chợt nói to.
“Anh Gia Khiêm có thể về còn anh Hắc Động thì không thể?!”
“Có chuyện gì thế?” Ánh mắt lúc này chợt lóe lên và nhìn vào anh sếp công an đang nói kia.
“Có người báo án cho chúng tôi biết, anh đang bắt cóc người và họ chỉ anh là thủ phạm” Anh công an hạ giọng.
“Bắt cóc ai? Có lầm hay không?” Hắc Động phân bua.
“Người ta nói anh bắt cóc Vũ Thanh Thủy Tiên!!!”
Cái gì? Mình có nghe lầm hay không, vu cáo mình bắt cóc cô ấy ư? Mình thương cô ấy không hết mà bắt cóc gì chứ? Ngã cái đầu về một bên ngẫm nghĩ. Kiểu này chắc ba của Thủy Tiên đã tố cáo mình rồi... Lắp bắp, lẩm bẩm đủ thứ với chút hi vọng ít ỏi là gã có thể tìm hiểu sự việc này hay không...
“Bây giờ mời anh Bang Hắc Động ở lại cho chúng ta điều tra!!!” Anh công an lúc này nghiêm nghị nói.
Nắm lấy bả vai của gã, Gia Khiêm trấn an.
“Em sẽ mời luật sư cho anh, lát nữa sẽ có người đến bảo lãnh anh ra. Giờ em phải đến bệnh viện gấp, anh thông cảm cho em nha!”
“Ừ, anh hiểu rồi. Thôi em về đi!” Hắc Động chép môi trả lời.
- ---o----
Vòng vây ngày càng căng thẳng, đám vệ sĩ đen chỉ có năm người mà đã hạ gục hết tất cả thẩy đám đàn em của Vỹ đầu gấu... Cơn tức giận dâng lên hừng hực, đỏ cả vành tai, bậm chặt lấy cái môi thâm thâm tim tím vì khói thuốc lá của mình. Ngay lúc này, ông ta hét lên vang lên cả góc trời. Tiếng hét có uy lực ghê gớm như cơn vũ bão muốn xé tan màn đêm... Vịn chặt lấy thành ghế, Vỹ đầu gấu rút ra từ trong chiếc túi của mình một vũ khí, thứ vũ khí mà có lẽ bọn đàn em hay bất cứ ai trong căn nhà đều chưa từng biết...
“Đùng” Tiếng thất thanh vang lớn khi vừa được tung ra, làm cả bọn đàn em xanh rờn cả mặt. Cả đám quá khiếp vía bởi sức công phá mà thứ vũ khí kia được tung ra... Chỉ cần một phát, bọn vệ sĩ đen kia đã ngã nhào xuống không còn chút sức lực nào.
Tiếng bước chận chậm rãi tiếng về phía trước, nơi đám vệ sĩ đen đang nằm sải lai hết cả năm người. Hít làn hơi dài, lúc này ông mới cảm nhận được sức mạnh mà thứ vũ khí ấy đem lại.
“Quả thật chúng có ma lực có thể thay đổi cục diện...” Khẽ ra hiệu, bảo bọn đàn em tháo khăn bịt mặt của đám vệ sĩ đen ấy là ai...
Điều tồi tệ có lẽ đã đến, lúc này Vỹ đầu gấu chỉ còn nước run run hai bàn tay... Các cơ mặt đơ cứng của một người dùng quá nhiều thuốc lá. Nuốt cơn nước bọt vào trong cuống họng, mồ hôi tay chân tuôn ra ào ào như vũ bão.
“Đây chính là... là...” Lẩm bẩm câu nói ngập ngừng.
- ---o----
Nó được đưa đến một căn phòng mà khi bước vào, hai con mắt ngơ ngác của nó chỉ còn biết trầm trồ vì quá là đẹp. Cả căn phòng được dát toàn bộ một màu trắng tinh ngà ngà, tôn lên sắc thái của khu vườn cổ tích hiện đại, từ những vật trang trí nhỏ nhất. Dù là cái bàn hay chiếc ghế, những vật dụng lộng lẫy nhất làm lóe mắt người nhìn. Ánh lên vẻ ngưỡng mộ của một cô gái mà có lẽ lần đầu tiên trong cuộc đời nó mới thấy quần áo, giày dép đẹp lung linh đến như vậy. Những vật dụng điểm xuyến vào nét đẹp của người phụ nữ ngày nay.
“Đây là phòng gì thế?” Bờ môi láu táu hỏi dồn dập nhìn hắn.
“Đây là nơi trang điểm, em sẽ vào đây và sẽ có người biến hóa cho em. Anh muốn tạo cho em một điều kì diệu!” Hắn túm lấy bàn tay của nó và nhỏ nhẹ.
“Điều kì diệu...?” Nó ấp úng nhìn hắn.
“Em muốn biết khi em là Liên thanh tao như thế nào không? Nơi này ngày xưa em đến nhiều lắm đó, khi ấy em là Liên thanh tao nên em không nhớ còn bây giờ em hãy là Liên nắm đấm của anh nhé!!!” Hắn tựa đầu hắn vào đầu nó nhìn nhau song song.
Nhoẻn một nụ cười e ấp, nó khẽ giật cách nhẹ nhàng và buông ra bàn tay hắn. Khi người tư vấn bước ra với vẻ mặt hân hoan nhìn nó nói.
“Mời quý cô vào!”
Đôi mắt nó cứ giãn ra và chớp chớp liên hồi, nhìn những hành động và cử chỉ của các chuyên gia tư vấn trang điểm... Mọi thứ quá nhanh và quá dồn dập. Từ người làm tóc cắt tỉa, xoay qua xoay lại, nó chỉ còn ngơ ngác mà nhìn mình từ chiếc gương ma mị. Có phải đây là mình hay không? Mái tóc tém cũn cỡn tuy thật thô kệch nhưng được các chuyên gia chỉnh sửa lại thành những đường nét mềm mại và... lại có thêm những lọn uốn uốn ở khóe đuôi tóc nữa chứ? Nó chợt cười mỉm trước cái diện mạo quá mới mẻ này của mình. Cúi gương mặt xuống, nó nắm chặt các ngón tay lại với nhau, lòng nhủ thầm. Mình cũng nữ tính, con gái lắm chứ bộ!
Và có lẽ đến lúc này, thật sự nó chỉ còn có thể đứng chết lặng đi mà không còn có thể nói lấy dù chỉ là một lời nói...
“Quý cô muốn mặc thử loại quần áo nào?” Người con gái thanh lịch bước ra hỏi nó.
“Ơ?! Tôi... tôi không biết...” Nó ấp úng.
“Vậy để tôi chọn cho quý cô nha... Với ngoại hình này của quý cô, bộ quần áo này là tuyệt vời nhất. Quý cô có thể thử nếu không ưng, chúng tôi có thể cho quý cô nhiều sự lựa chọn khác.” Nhìn dáo dát qua toàn căn phòng và cô gái thanh lịch nhẹ nhàng ướm thử bộ đồ với cái nhìn.
Hai bàn tay cứ ngọ nguậy vào nhau và chúng lấn cấn một cái gì đó. Hắn đứng cũng không yên mà ngồi cũng không xong. Hít một hơi dài, ngó vào căn phòng xa xa kia, lẩm bẩm câu nói trong ngờ nghệch. Sao mà lâu thế nhỉ? Chớp con mắt nhìn vào chiếc đồng hồ, hắn vội rút ra chiếc điện thoại dặn dò thêm một lần nữa.
“Chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa vào!!!” Giọng nói thì hết sức vẻ nghiêm trọng.
- ---o----
Lúc này tại nhà của thứ trưởng Bách Tùng“Cái gì? Đám thuộc hạ của ta chỉ về một nữa thôi ư?!” Giọng nói ồ ồ hét vang.
“Dạ, đám tinh binh của chúng chỉ về một nửa còn một nửa không biết bây giờ ra sao nữa...” Thuộc hạ giãn ra câu nói như sợ cơn tức giận của ngài thử trưởng.
“Đám tinh binh còn lại nói gì? Phi vụ mà Tuấn Minh sai đi làm gì?” Hỏi dồn dập nhìn tên thuộc hạ.
“Dạ, đám tinh binh của chúng ta về nói cậu Tuấn Minh sai đi giải cứu cho một cô gái!” Tên thuộc hạ e dè trả lời.
“Đừng nói với ta là Liên nắm đấm?!” Ngài thứ trưởng lúc này bỗng quay sang chăm chăm ánh nhìn vào tên thuộc hạ.
“Dạ thưa đúng...” Giọng nói hạ xuống thấy rõ.
“Thế thì ta biết đám tinh binh còn lại ở đâu rồi. Mau sai người đến nhà của Lý Vỹ đi. Đám tinh binh còn lại ở đó đấy! Việc này cần làm cho gọn nếu không ngài thủ tướng biết thì phiền phức nữa!!!” Ngài thứ trưởng nhấn giọng và bắt đầu ánh mắt nhiều suy tư.
Cô gái kia là ai? Bản lĩnh mồi chài thằng cháu của mình quả cao thâm. Mượn đám tinh binh của mình vào mục đích quái gỡ ư? Lại còn... xem ra cả dòng họ đã quá nuông chiều thằng cháu này rồi...