Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 56: 56: Chuyện Xưa Quá Khéo Cố Tình Lại Là Hai Chúng Ta




Thời thanh niên.

Trang Đồ Nam làm một việc cực kỳ ấu trĩ, cực kỳ không ga lăng. Anh chạy như bay rời khỏi phòng họp rồi chạy tới nửa cầu thang lầu một thì đẩy cửa kính ra và nhảy xuống. Tòa nhà không cao, nhảy xuống từ giữa tầng một cũng không phải vấn đề lớn.

Trang Đồ Nam quen thuộc địa hình, ỷ vào sự dũng mãnh của kẻ thất phu mà chạy từ lầu ba xuống nửa lầu một và nhảy khỏi cửa sổ. Nhưng trong lúc xúc động anh quên mất bên dưới là đá cuội vì thế anh trượt chân, dập mông.

Lúc mông và đùi hôn mặt đất đắm đuối anh chỉ thấy đau nhói, mắt đầy sao xẹt. Trong đầu anh nhanh chóng nảy lên ký ức bi thảm khi còn nhỏ bị ngã ở trường, miệng thì hét một tiếng thảm thiết.

Tiếng hét đột ngột này đến tai bảo vệ thế là ông vội cầm đèn pin nhảy ra đỡ Trang Đồ Nam lúc này ngã không dậy nổi vào phòng trực ban. Sau đó ông gọi điện cho Lâm Đống Triết tới đón người.

Lâm Đống Triết kêu khóc um xùm và đưa anh vợ vào bệnh viện.

Vết thương không nặng, chỉ bị ngoài da nên Trang Đồ Nam có thể tập tễnh tự đi WC, cũng có thể tự chăm lo cho bản thân. Nhưng mông anh sưng vác lên vì thế tạm thời chỉ có thể nằm sấp chứ không thể ngồi lâu.

Vết thương dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, cái Trang Đồ Nam sợ chính là lúc trở về sẽ phải đối mặt với Lý Giai. Nghĩ tới đây anh chỉ muốn bỏ mạng nơi thiên nhai. Anh đành xin nghỉ và viện thiết kế cũng hào phóng đồng ý cho anh nghỉ luôn một tuần. Lý do là vì họ nghĩ nhân viên ưu tú Trang Đồ Nam tăng ca làm thêm thêm đến mất ăn mất ngủ dẫn tới nghĩ quẩn nhảy lầu bị thương. Thế nên cho nghỉ là đúng rồi. Còn bản thân anh thì thở dài nhẹ nhõm một hơi sau đó tới nhà Lâm Đống Triết tĩnh dưỡng.

Trang Đồ Nam ở tạm nhà Lâm Đống Triết là muốn tránh những dò hỏi của Dư Đào. Nhưng anh không đoán được thằng nhãi Lâm Đống Triết lại lắm mồm như thế.

Thằng em rể khốn nạn cứ bô bô, “Anh Đồ Nam may mắn lắm mới không bị thương chỗ quan trọng đấy, nếu không nhà họ Trang sau này chỉ đành dựa vào em và Tiêu Đình khai chi tán diệp. Chả biết trong trường hợp ấy bọn em có được ưu tiên cộng thêm suất của anh rồi sinh hai đứa hay không. Vậy sẽ để một đứa họ Lâm, một đứa họ Trang.”

Trang Đồ Nam tức đến độ mắt đầy sao, cuốn tạp chí trong tay cũng bị ném vèo một cái.



Trong phòng Lâm Đống Triết có điện thoại, lúc nào mọi người trong tổ có vấn đề không hiểu sẽ gọi điện tới hỏi anh. Trang Đồ Nam nói bóng nói gió hỏi thăm và biết Lý Giai tạm thời gánh phần việc của anh. Cô mệt chết mệt sống làm hai, ba phần việc, còn phải thay anh chạy tới Phổ Đông một lần.

Lòng Trang Đồ Nam như tro tàn mà nghĩ: nhảy lầu chết đi sống lại nhưng vẫn công cốc, còn thiếu nợ người ta.



Phòng của Lâm Đống Triết rộng rãi thoải mái, lại có phòng bếp và nhà vệ sinh độc lập nên rất tiện. Nếu không phải nơi này cách viện thiết kế khá xa thì Trang Đồ Nam thật sự muốn ở lại đây luôn. Đáng tiếc anh không làm thế được, sau khi hết phép anh phải dọn về nhà mình để tiếp tục dọn gạch xây tường.

Rèm đóng chặt, trong phòng ngủ tối tăm. Trang Đồ Nam gian nan trằn trọc —— chỗ mông và đùi anh có một khối cơ bắp vẫn còn hơi đau vì thế tốc độ xoay người chưa được nhanh nhẹn. Lúc này Lâm Đống Triết nằm bên cạnh đột nhiên mở miệng, “Anh Đồ Nam đừng lật người nữa, anh khó xử thế à?!”

Lâm Đống Triết nói, “Sau khi cha mẹ chị Lý Giai về hưu sẽ về Thượng Hải. Phòng chị ấy mua để bọn họ ở. Tiền lương hưu của khu Hắc Long Giang rất thấp nhưng cũng đủ bọn họ ăn uống, cả hai cũng có bảo hiểm chữa bệnh chẳng qua thủ tục hơi lằng nhằng một chút. Nói tóm lại thì gánh nặng của nhà họ Lý không nhẹ nhưng nếu có thu nhập của hai người thì cũng không thành vấn đề.”

Trang Đồ Nam sửng sốt một lúc mới chậm rãi hỏi, “Sao cậu biết?”

Lâm Đống Triết đáp, “Từ lần đầu tiên gặp em đã nhận ra chị ấy là chị gái năm xưa, sau đó em nói chuyện phiếm với Lý Văn một chút thế là thằng nhóc ấy khai hết.”

Trang Đồ Nam hỏi lại, “Không, anh hỏi vì sao cậu biết anh đang băn khoăn những cái này?”

Lâm Đống Triết không trả lời mà hỏi ngược lại, “Anh sợ đi vào vết xe đổ của mẹ hả? Anh nghĩ đúng rồi đó.”

Trang Đồ Nam càng ngạc nhiên, “Anh còn tưởng cậu sẽ khuyên anh đừng nghĩ nhiều.”

Lâm Đống Triết nói, “Vô nghĩa, nếu hai người ở bên nhau thì vấn đề hộ khẩu, công việc và quan hệ của cha mẹ hai bên……, dù anh có nghĩ nhiều đến mấy cũng không thể tưởng tượng được nó lại nhiều như thế. Hơn nữa nếu không thẳng thắn với nhau từ đầu rồi đối phương không có cùng suy nghĩ với anh thì hai người sống với nhau kiểu gì.”

Trang Đồ Nam cảm thấy thằng nhãi Lâm Đống Triết này quá trưởng thành, quá sâu sắc, “Sao cậu biết…… không ‘một lòng’?”

Lâm Đống Triết chán chả buồn nói, “Anh còn phải hỏi nữa à?! Nếu hai người mà tình đầu ý hợp thì ba em đã ngậm kẹo dạy cháu học tiểu học rồi.”

Anh nhìn xa trông rộng mà đưa ra kiến nghị, “Mẹ nói gặp chuyện không quyết định được thì cầu Bồ Tát. Anh mà thật sự không quyết được thì tới chùa Tĩnh An thắp hương nhé, hoặc bói một quẻ?”



Trang Đồ Nam dở khóc dở cười, “Mẹ còn nói gì nữa?”

Lâm Đống Triết ngáp một cái, “Mẹ em còn bảo vận may lớn nhất của mẹ không phải là sinh ra anh mà là sinh ra Trang Tiêu Đình, nếu không bà ấy căn bản không có chỗ đứng trong nhà. Anh đừng có phủ nhận, trong cuộc chiến của ba mẹ lúc xưa chỉ có Tiêu Đình kiên định đứng về phía mẹ, Hướng Bằng Phi thì đánh yểm trợ, còn anh là đồ ba phải.”



Trang Đồ Nam không tới chùa Tĩnh An dâng hương mà vác mặt mo đi làm.

Tổ của họ có cuộc họp ngắn trong phòng họp.

Trang Đồ Nam một mực khẳng định bản thân vẽ nhiều quá nên ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại phát hiện cửa bị khóa nên bí quá hóa liều mà nhảy khỏi cửa sổ rồi mới bị thương. Cái này khá phù hợp logic, cũng phù hợp với tác phong cần cù thành thật của anh nên các tổ viên đều cười hi hi ha ha trêu anh làm việc tới mất ăn mất ngủ. Chẳng có ai nghi ngờ.

Một tổ viên vừa cười như điên vừa nói, “Viện thiết kế đã đóng thêm song cửa cho toàn bộ cửa sổ rồi. Tổ trưởng đúng là trâu bò, dùng sức lực của bản thân để “thiết kế” lại cả viện.”

Sau khi trêu đùa xong mọi người mới vào việc. Lý Giai đưa bản vẽ trong tuần này cùng hồ sơ tiến độ cho anh xem và bàn giao kỹ càng. Cô vẫn trước sau như một nghiêm túc và tinh tế, thái độ không hề có gì khác thường thế nên Trang Đồ Nam cũng bình tĩnh hơn.

Sau khi họp xong mọi người lục tục đi ra ngoài. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trang Đồ Nam đã đi ra ngoài rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Mấy giọt nước mắt trong suốt đang rơi xuống mặt Lý Giai và vương trên cuốn sổ dày cô đang cầm.

Trước khi bị những người khác phát hiện Trang Đồ Nam lập tức xoay người dùng thân thể chặn tầm mắt bọn họ và nói, “Lý Giai, còn một vấn đề nhỏ tôi muốn bàn, xin cậu hai phút nhé.”

Anh lại vặn cửa phòng họp rồi ra hiệu bảo cô vào đó lánh tạm đồng thời anh hô to, “Ai đó tới nhà ăn mua ít bánh ngọt đi! Tôi mời.”

Lý Giai đưa lưng về phía cửa kính phòng họp và ngồi xuống. Để tránh mọi người đi qua nhìn thấy vẻ chật vật của mình nên cô cố gắng khống chế bản thân không run rẩy. Cô nỗ lực để bản thân trở nên tự nhiên nhất.

Trang Đồ Nam không chút nghĩ ngợi đã kéo chớp cửa xuống đồng thời mở máy chiếu lên. Bản thiết kế lập tức hiện ra tạo không khí giả dối cho phòng họp.

Lý Giai nghẹn ngào một câu, “Cảm…… cảm ơn.”

Tiếng nức nở của cô và tiếng máy chiếu ong ong đan xen vào nhau như đánh vào lòng Trang Đồ Nam. Anh đưa một bịch khăn giấy qua và cẩn thận hỏi, “Tôi ra ngoài trước nhé? Cậu ở lại đây một mình được không?”

Lý Giai lắc lắc đầu và duỗi tay tắt máy chiếu.

Cô vẫn đưa lưng về phía anh và mở miệng nói, “Kiến trúc sư Trang, trong viện có hai hạng mục ở Phổ Đông thiếu người giám sát ở công trường nên tôi đã xin tới đó. Lát nữa tôi sẽ đưa đơn cho cậu, hy vọng cậu ký tên.”

Nói tới công việc là Trang Đồ Nam lập tức cẩn thận hơn hẳn, “Tiền lương năm thứ nhất ở viện thiết kế là lương tạm thời, từ năm thứ hai trở đi sẽ chia tiền thưởng theo hạng mục. Vì thế người giám sát ở công trường mà không kiêm thêm nhiệm vụ thiết kế thì tiền thưởng sẽ rất thấp.”

Anh cảm thấy mình nhất định là được thừa hưởng gien chủ nhiệm giáo dục của ba mình vì thế lại lải nhải nói, “Hiện tại cậu nên nâng cao trình độ vẽ bản đồ và hiệu suất thiết kế, đừng đặt quá nhiều thời gian và sức lực vào mấy việc vặt.”

Lý Giai dùng khăn giấy lung tung lau nước mắt, “Quản lý cũng là một con đường.”

Trang Đồ Nam nói, “Hai hạng mục này kéo dài bao lâu? Nếu trong vòng nửa năm thì tôi sẽ phê duyệt còn nếu dài hơn thì không được.”

Anh lại nói, “Cậu muốn…… cảm thấy làm việc với tôi xấu hổ thì có thể xin đổi tổ khác chứ không cần đi làm giám sát công trường. Nếu cậu không ở viện quá lâu về sau rất khó lấy được những hạng mục có hiệu quả và lợi ích. Cậu chỉ có thể làm những hạng mục vặt vãnh rồi cứ thế theo một vòng tuần hoàn ác tính.”

Trang Đồ Nam tận tình khuyên bảo, “Nếu không thể nhận được hạng mục tốt thì hồ sơ sẽ rất xấu, cũng không dễ tìm việc khác.”

Lý Giai chỉ nói được một từ “tôi” đã nghẹn họng rồi lại rơi nước mắt như mưa.

Có người lỗ mãng hấp tấp đẩy cửa tiến vào vừa lúc thấy được cảnh này thế là Trang Đồ Nam vội nói, “Lý Giai…… Lý Giai tính sai một số liệu.”

Trang Đồ Nam nói xong trực tiếp đẩy kẻ kia ra ngoài, “Trở về làm việc đi.”

Sau đó anh đóng sầm cửa rồi kéo màn chớp cửa kính lên để người ngoài có thể nhìn rõ tình hình trong phòng họp và đừng vào quấy rầy hai người.



Làm sai là chuyện bình thường, Lý Giai bị mắng thì uất ức khóc cũng là chuyện bình thường, sẽ không ai bàn tán linh tinh. Lúc này có cái cớ nên cô không nén nổi tâm tình nữa, cứ thế cầm khăn giấy khóc tu tu.

Một phần cổ của cô lộ ra trước mặt anh thế là Trang Đồ Nam vô thức nhớ tới một câu ‘dục vọng’ mà Lâm Đống Triết nói rồi bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Một tổ viên đứng ngoài cửa sổ, trong lòng ôm một túi bánh mì và làm mặt quỷ với anh thế là Trang Đồ Nam hét to, “Lát nữa anh sẽ trả tiền.”

Không biết cậu chàng kia nghe được hay đọc được khẩu hình chỉ biết mặt cậu lập tức lộ vẻ mỹ mãn và bỏ đi.

Trang Đồ Nam hỏi một câu hỏi vô cùng ngu xuẩn, “Lý Giai, cậu có muốn ăn bánh kem không?”

Lý Giai lắc đầu.

Một lát sau cô nhẹ nhàng nói một câu, “Trang Đồ Nam, tôi xin lỗi. Lúc đại học cậu muốn một lời giải thích nhưng tôi không cho cậu được. Hiện tại cậu chỉ muốn làm đồng nghiệp thì tôi lại một hai đẩy chúng ta vào tình huống này.”

Lòng Trang Đồ Nam cảm thấy bi ai, “Không, không, phải là tôi xin lỗi cậu mới đúng.”

Anh nói, “Lý Giai, tối hôm ấy tôi nói toàn mấy lời khó nghe nên tôi xin lỗi. Nếu cậu muốn biết nguyên nhân tôi sẽ nói, nếu cậu không muốn biết…”

Lý Giai gật gật đầu, nhẹ nhưng kiên quyết.

Trang Đồ Nam cảm nhận được xấu hổ khôn kể nhưng anh quyết tâm thẳng thắn thành khẩn khai báo. Đây là tôn trọng lớn nhất của anh với Lý Giai và với bản thân mình.

Anh nói, “Một khắc nhảy khỏi cửa sổ tôi chỉ nghĩ tới cậu. Tôi chưa từng gặp cô gái nào hiểu bản thân và khiến tôi động lòng như cậu. Lúc ấy tôi chỉ muốn cáu giận một lần sau đó lại quay về tìm cậu. Nhưng sau mấy ngày nghỉ ngơi tôi đã suy nghĩ cẩn thận vì sao mình lại cáu……”

Trang Đồ Nam nhắc nhở, “Ngày đó ở buổi nướng BBQ sư mẫu nghe nói cậu mua nhà chuẩn bị cho cha mẹ có chỗ ở khi về đây thì khen cậu hiếu thảo. Nhưng cậu lại chỉ nói một câu ’em không thể làm ba mẹ thất vọng’.”

Anh nói, “Tối hôm ấy tôi không nhịn được cáu giận. Vốn tôi nghĩ đó là vì không cam lòng trước kia nhưng lúc nghỉ phép tôi đã nghĩ kỹ và phát hiện hóa ra mình vì một câu ‘em không thể để ba mẹ thất vọng’ mà cáu giận.”

Giọng anh càng thấp hơn, “Tôi đã nghe câu ấy rất nhiều lần, ba tôi thường nói ‘anh là con cả, không thể để người lớn trong nhà phải lo lắng’ hoặc ‘anh là anh cả, không thể để em trai và em gái đau lòng’……Trong cuộc sống nhất định sẽ có mâu thuẫn, nhưng nếu ba mẹ cậu không thể thất vọng vậy ai sẽ là người thất vọng đây?”

Lý Giai loáng thoáng hiểu ý anh.

Trang Đồ Nam vẫn nói tiếp, “Vào đảng, vào cục quy hoạch, vào viện thiết kế, mua nhà… đón ba mẹ cậu về Thượng Hải chính là……”

Trang Đồ Nam muốn nói lại thôi còn Lý Giai thì hiểu những chữ còn thiếu chính là “dục vọng.”

Trong tiếng sấm sét ầm ầm, Lý Giai đoán được những từ anh không muốn nói. Quả thực chẳng có từ ngữ nào chính xác hơn thế nữa.

Đó là dục vọng cũng là bản năng, dù chết cũng không buông tha.

Cô nhẹ giọng nói, “Ba mẹ tôi đã bị Thượng Hải và người thân vứt bỏ, tôi không thể ruồng bỏ họ.”

Cô lau nước mắt nói, “Trang Đồ Nam, cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết nguyên nhân thực sự.”

Trang Đồ Nam đáp, “Người cân nhắc lợi hay hại là tôi, vì tôi hy vọng có người có thể toàn tâm toàn ý với mình và bản thân cũng toàn tâm toàn ý với cô ấy……”

 

------oOo------