Thời thanh niên.
Tống Oánh không nói sai, Lâm Đống Triết quả thực đang đi thăm người thâm. Lâm Võ Phong là người ở Phúc Kiến, sau khi thi đậu đại học ông được phân tới Tô Châu làm việc. Em trai và em gái ông đều làm nghề nông ở nhà, sau khi cải cách họ giúp đỡ nhau cùng làm giàu.
Khi Lâm Võ Phong còn thiếu niên cha ông đã qua đời, trong nhà nghèo rớt mồng tơi. Thế nên từ khi có công việc ông đều gửi phần lớn tiền lương của mình về nhà giúp mẹ nuôi các em. Ông giúp trong nhà nhiều năm, chờ các em lớn hết và có thể đi làm lấy công điểm là mẹ ông nhất quyết không cho ông gửi tiền về nữa. Lúc ấy ông mới nghĩ tới chuyện cá nhân và theo đuổi Tống Oánh rồi kết hôn.
Sau khi kết hôn mỗi tháng Lâm Võ Phong đều gửi tiền cho mẹ, dù số tiền không lớn như trước nhưng ông vẫn muốn gửi về cho bà có tiền tiêu vặt. Ông cứ gửi cho tới khi mẹ qua đời.
Gần ba mươi năm ông chưa từng quên gửi tiền vì thế trong gia tộc ông là người có địa vị rất cao. Dù hiện tại em trai và em gái ông giàu có hơn ông nhiều nhưng vẫn luôn kính trọng người vừa làm anh vừa cha như Lâm Võ Phong.
Lâm Võ Phong kết hôn quá muộn, hai em trai đã kết hôn và có con trước cả anh mình. Nhưng con trai Tống Oánh sinh ra lại là đích tôn đời thứ ba của nhà họ Lâm nên địa vị khác hẳn.
Người Phúc Kiến trọng nam đinh, trước Lâm Đống Triết nhà họ chỉ có bốn đứa cháu gái thế nên lúc anh ra đời Lâm gia ở cách ngàn dặm vẫn vô cùng vui vẻ. Bà nội anh càng thêm ảo não vì bản thân không giỏi tiếng phổ thông, lại bị say xe nên không thể tới chăm con dâu ở cữ.
Giao thông từ Giang Tô đến Phúc Kiến không tiện nên khi Lâm Đống Triết còn nhỏ chỉ về quê hai lần. Sau khi anh thi đỗ đại học Lâm Võ Phong đặc biệt dẫn anh về nhà dâng hương trước mộ cha mẹ, thông báo nhà họ Lâm lại có một sinh viên đại học.
Lâm Võ Phong là người anh được các em cực kỳ kính trọng, Lâm Đống Triết là cháu đích tôn đời thứ ba cũng là sinh viên duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lâm vì thế trong hôn lễ hoặc những dịp quan trọng của gia tộc anh có thể cùng ngồi mâm các cụ với Lâm Võ Phong.
Hiện tại Lâm Đống Triết mang theo Trang Đồ Nam đi Tấn Giang thăm người thân —— chồng cô hai của anh mở xưởng làm buôn bán ở địa phương nên quan hệ rộng. Ông còn bỏ sức giúp Lâm Đống Triết thành công bàn xong nguồn cung cấp hàng ở mấy nơi.
—
Lâm Đống Triết mang theo hai vạn tệ tiền tiết kiệm của nhà họ Lâm và của bản thân tới bàn chuyện làm ăn. Lúc trước Tống Oánh bán vàng và lời không ít tuy nhiên chồng cô hai thấy số ấy vẫn không là gì thế là vội mở họp để mỗi nhà góp một chút giúp anh đủ năm vạn tệ.
Lúc chồng cô hai đặt từng chồng tiền trước mặt mình Lâm Đống Triết cảm thấy rất hổ thẹn nhưng ông chỉ cười to nói, “Sợ cái gì, người Phúc Kiến đều lập nghiệp như thế. Có cơ hội kiếm tiền anh chị em trong nhà đều góp tiền vào kéo nhau một phen. Chúng ta tuyệt đối không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.”
Cô hai kéo tay anh và nhẹ vỗ vỗ rồi trấn an, “Trước kia trong nhà chỉ có chút ruộng, không có cách nào kiếm thêm tiền. Cả nhà đều trông chờ vào tiền ba cháu gửi về để cắt ít vải, mua ít muối. Vốn dĩ tiền này cô phải bỏ ra nhưng chú của cháu nói mọi người đều có trách nhiệm báo đáp anh cả nên mỗi nhà đều phải góp. Cháu xem 5 vạn đã đủ chưa, nếu không đủ thì cô còn tiền.”
Chú út cũng nói, “Hiện tại anh cả cứ khư khư phần tiền lương hàng tháng kia nên anh ấy lại thành người nghèo nhất trong nhà. Nếu cháu chịu làm buôn bán thì thế nào cô chú cũng phải giúp đỡ một phen.”
Chồng cô hai đặc biệt thích Trang Đồ Nam ôn tồn lễ độ nên lôi kéo tay anh giảng giải nghệ thuật sống, “Phúc Kiến trước kia rất nghèo, từng thôn đều xuống Nam Dương kiếm ăn, thậm chí có người nhập cư trái phép tới tận nước Mỹ. Một khi xa rời quê hương thì cần phải đoàn kết, ở New York hay ở Ý chúng ta đều phải tranh địa bàn với mafia nơi ấy……”
Lâm Đống Triết đang trò chuyện với cô hai cũng giật mình kinh ngạc, “Mafia Ý ư?”
Chồng cô hai nói, “Người Phúc Kiến tụ tập lại tạo thành một thế lực tranh giành với Mafia ở đó. Nếu một người trong số chúng ta mà chết thì cả thôn đều xách dao đi liều mạng. Vì ai cũng hiểu nếu mình bất hạnh chết đồng hương sẽ chăm sóc vợ con mình. Người Phúc Kiến ra ngoài đều liều mạng và cũng vì thế mà Ý dần dần trở thành địa bàn của chúng ta.”
—
Chồng cô hai là người thần thông quảng đại nhưng ông không xách dao đi tranh giành mà cung cấp hai nguồn hàng cho Lâm Đống Triết lựa chọn: Một là buôn lậu đồng hồ, hai là buôn đài và băng từ địa phương sản xuất được.
Đồng hồ tiện mang theo người nên Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam khiêng hai tải đồng hồ lên xe lửa là về được Tô Châu. Đài thì cần phải vận chuyển riêng.
Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết thận trọng suy nghĩ thật kỹ rồi cuối cùng chọn đài.
Giống với vận chuyển hành khách, khu vực vận chuyển hàng cũng có người ra ngoài làm riêng. Những công ty tư này không những có xe mà còn giúp thông xe hàng qua các trạm kiểm soát. Giá cả bọn họ lấy cũng không phải quá đáng nên khi Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam nam hạ thì Hướng Bằng Phi ở tại Tô Châu hỏi thăm các công ty vận chuyển hàng giữa Giang Tô và Phúc Kiến. Nhưng thời gian anh vào nghề không dài, lại phải chạy khắp nơi chở khách nên còn chưa nắm được con đường kia, cũng không biết người nào.
Chồng cô hai thấy thế thì đưa Phật đưa tới tây phương và giúp bọn họ tìm được một công ty đáng tin cậy.
—
Mưa to tầm tã, nước mưa bùm bùm gõ lên từng thùng hàng trên xe. Thùng xe chứa cả trăm cái đài, Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết ngồi cuộn giữa những thùng giấy chồng chất. Tình hình giao thông không tốt, xe tải xóc nảy liên tục, trên đầu là mưa rơi liên miên cùng tiếng sấm rền. Dù đã là đêm khuya, hai người cũng đã cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được.
Trong tiếng mưa ồn ào Lâm Đống Triết lẩm bẩm tự nói, “Đây mới là đêm đầu tiên, còn mất hai ngày một đêm nữa cơ. Khó trách chồng cô hai nói làm buôn bán không dễ dàng.”
Trang Đồ Nam gật gật đầu còn Lâm Đống Triết thì ngồi cạnh anh nhưng vì trong xe quá tối nên không nhìn rõ phản ứng của anh.
Lâm Đống Triết duỗi duỗi đôi chân cứng đờ và tiếp tục tìm chuyện để nói, “Không biết Hướng Bằng Phi ở Tô Châu tìm xe đến đâu rồi!”
Trang Đồ Nam nói, “Nó bảo xe thì không khó tìm. Nghe nói nó đang phân vân không biết xin chú Tiền Tiến cho nghỉ bằng cách nào nhưng ba anh bảo không thể bỏ công việc đó được.”
Lâm Đống Triết nói, “Đừng nói ba anh, ba em chịu thuyết phục mẹ mang hết tiền tiết kiệm trong nhà ra cho em thử làm buôn bán cũng khiến em giật hết cả mình.”
Anh tiếp tục nói, “Ba và cô em ủng hộ như thế là do nghe anh phân tích xong và cảm thấy được nên mới bật đèn xanh. Đại ca, vẫn là anh thông minh, em và Tiêu…… Trang Tiêu Đình nhìn thấy người ta đầu cơ trục lợi tín phiếu nhà nước ở trước cửa chùa nhưng không nghĩ tới chiêu này.”
Trang Đồ Nam nói, “Anh cũng nghĩ kỹ rồi. Năm 1985 Thượng Hải cho phép dùng ‘tiền khấu hao’ để đổi trả tín phiếu nhà nước lấy tiền mặt. Rất nhiều quầy bán quà vặt, sạp báo, quầy thuốc lá đều treo biển ‘thu mua tín phiếu nhà nước’. Bọn họ chính đại quang minh thu mua tín phiếu nhà nước và người Thượng Hải gọi đó là ‘khuôn mẫu đóng cọc’. Khi đó, trong trường đều thảo luận các vấn đề kinh tế, xã hội, anh cũng nghe được không ít tranh luận và tọa đàm về vấn đề này.”
Anh nói tiếp, “Chú Lâm ủng hộ em, còn ba anh thì chẳng qua không nói lại mọi người trong nhà nên mới đành đồng ý.”
Lâm Đống Triết cười, “Bốn so một cơ đấy, mẹ em thế mà cũng tán thành.”
Trang Đồ Nam trầm mặc trong chốc lát mới nói, “Vốn mẹ anh cũng không đồng ý đâu nhưng anh đã kể chuyện Bằng Phi nhờ em đưa cho anh 300 tệ. Anh muốn tương lai không cần khó xử để anh em trong nhà phải cứu tế giống như cô anh chỉ có thể cầu ba anh hỗ trợ chăm sóc Bằng Phi ấy. Mẹ anh nghe xong lập tức đồng ý.”
Hai người lại trầm mặc, sau đó Trang Đồ Nam thình lình hỏi một câu, “Tiêu Đình nói với ba mẹ con bé được học bổng hạng nhất, học kỳ sau không cần nhà gửi tiền lên nữa. Hai đứa bán túi nilon mà kiếm được nhiều thế à? Rồi hai đứa chia thế nào?”
Lâm Đống Triết theo bản năng thẳng lưng, chọn lựa từ ngữ rồi mới nói, “Lúc mới bắt đầu việc làm ăn cũng không phải tốt ngay, nhưng cũng tạm. Còn chia tiền thì theo quy tắc lúc nhỏ, mỗi người một nửa, ngày thường tiêu tiền cũng thế. Trang Tiêu Đình kiên trì góp một nửa, từ ăn cơm, xem phim tới chèo thuyền cô ấy đều trả phần mình. Trừ phi em nói trước là em mời nếu không chẳng có ngoại lệ nào khác.”
Giọng anh đột nhiên trở nên tự hào, “Cô ấy thực sự có học bổng đó, còn không ít đâu. Em còn được mời ăn một bữa mì lạnh.”
—
Tối ngày thứ ba xe chạy tới Tô Châu.
Lâm Đống Triết ngồi ở ghế phụ chỉ đường cho tài xế chạy tới đầu hẻm nhỏ.
Hướng Bằng Phi và một chiếc xe ba bánh đã sớm chờ ở gần đó. Trang Đồ Nam được ‘phóng thích’ thì nhảy khỏi thùng xe, sau đó ba anh chàng cùng hai tài xế cùng nhau dỡ hàng.
Hướng Bằng Phi dùng hai tấm vải bạt trùm kín đống đài đã xếp gọn trên xe. Trang Đồ Nam thì lái xe ba bánh qua lại mấy phen rồi hợp lực cùng Trang Tiêu Đình dọn cả trăm cái đài vào phòng trống phía tây.
Tài xế là người quen của chồng cô hai nên sau khi dỡ hàng Lâm Đống Triết mời bọn họ tới nhà khách ăn cơm, nghỉ ngơi. Lúc này trong nhà chỉ có người nhà họ Trang.
Trang Đồ Nam cuộn người ngồi trên xe ba ngày nên eo và chân đều đau. Hướng Bằng Phi ngày ngày đều ngồi trên ghế lái 8 tiếng nên rất có kinh nghiệm và vội mang rượu thuốc tới xoa bóp cho anh họ. Nhờ thế đau nhức kia cũng thoáng giảm bớt.
Hướng Bằng Phi vừa xoa bóp vừa kể cho Trang Đồ Nam nghe, “Em có thể thuê xe tải, cái này không làm khó được em, chỉ khó chỗ chú Tiền. Bác cả nói không thể từ bỏ công việc đó thế là bác dâu cả đưa ra ý kiến. Hiện tại công việc ở xưởng dệt ít, tài xế cũng đều ra ngoài làm thêm, nhà họ Chu ở đầu hẻm cũng làm vận chuyển nên em tới đó tìm họ……”
Hướng Bằng Phi mạnh tay khiến Trang Đồ Nam đau đến nhe răng trợn mắt, “Nhẹ chút, nhẹ thôi.”
Hướng Bằng Phi thả nhẹ hơn và nói ngắn gọn, “Em tới nhà tìm bác Chu thì biết gần đây bác ấy không có việc gì, có thể giúp em chạy xe của chú Tiền, một ngày chỉ lấy 20 tệ. Vốn em định trả 30 tệ nhưng bác ấy không chịu. Em cũng đồng ý, dù sao bác ấy cũng có thể lén chở thêm người, mỗi ngày ít nhất cũng được thêm 10, 20 tệ.”
Trang Đồ Nam xoay người ngồi dậy mặc áo và nói, “Chiều mai anh về Thượng Hải, mấy ngày này phải nhờ cậu với Đống Triết rồi.”
Hướng Bằng Phi lầm bầm, “Bọn em không sợ vất vả chỉ sợ đài không dễ bán……Anh Đồ Nam, anh đừng cười nhé. Lúc anh và Lâm Đống Triết tới Phúc Kiến thì em đã tới chùa Tây Viên thắp vài nén hương, cầu Bồ Tát cho chúng ta phát tài.”
—
Trang Siêu Anh ngồi trong phòng ngủ chính phía đông nghe con trai và cháu trai nói chuyện ở phòng bên cạnh thì trong lòng nôn nóng bất an.
Trang Tiêu Đình đang xem TV với Hoàng Linh. Hai mẹ con thân tại Tào doanh tâm tại Hán nên tai cũng dựng lên nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh.
Con gái thường thận trọng vì thế Trang Tiêu Đình chú ý tới việc Trang Siêu Anh bực bội và an ủi, “Ba đừng quá lo lắng, trong trường cũng có người vừa học vừa kinh doanh.”
Trang Siêu Anh và Hoàng Linh cùng nhau nhìn về phía con gái còn Trang Tiêu Đình thì kể, “Ký túc xá bên cạnh có một bạn học có ba mở công ty buôn đồ đặc sản. Cô ấy mua mấy bao mì ăn liền từ trong nhà rồi mang tới ký túc xá bán, cán bộ quản lý biết nhưng chẳng nói gì.”
Hoàng Linh thấy hứng thú với cuộc sống của con gái ở đại học nên cười và cổ vũ cô nói tiếp, “Trước kia chưa từng nghe con nói về cái này, còn chuyện gì nữa không?”
Trang Tiêu Đình nói, “Vài khoa hợp tác với nhau thực hiện các hoạt động, trong đó có việc tới các xí nghiệp tư để nghiên cứu xem chính sách kinh tế có ảnh hưởng thế nào, làm sao để mở rộng cơ hội nghề nghiệp cho nông dân. Lúc các sinh viên khóa trên viết báo cáo điều tra cũng sẽ nhân tiện bán hàng, như thế họ sẽ dễ thu thập thông tin phản hồi cho các xí nghiệp.”
Trong lòng cô quay cuồng một câu, “Con và Lâm Đống Triết bán túi nilon còn kiếm được hơn một ngàn tệ ấy.” Nhưng ở trước mặt cha mẹ cô luôn là đứa con ngoan vì thế trước sau cũng không có dũng khí nói ra những lời này.
Trang Siêu Anh nghe thế thì ngây người, “Thật khác với lúc anh con mới vào đại học. Khi đó anh con chỉ nghe giảng, tham gia văn xã gì đó.”
Nghe con gái nói thế ông cũng dễ chịu hơn, nhưng vẫn lo lắng, “Đồ Nam nói tới việc mua tín phiếu nhà nước……”
Nói tới chủ đề này ông vẫn ửng sốt một lát mới nói tiếp được, “Công việc của Bằng Phi không có biên chế, Tiền Tiến cũng là người linh hoạt nên ba không lo cho thằng bé. Ba chỉ sợ chuyện này truyền ra sẽ ảnh hưởng tới anh con và Đống Triết. Đặc biệt là thằng nhóc Đống Triết kia, từ nhỏ nó đã lắm mồm, nếu ở trong trường lỡ miệng nói hớ……”
Hoàng Linh khó có lúc đồng tình với chồng, “Mẹ cũng lo lắng điểm này.”
Hai phòng chỉ cách nhau một cánh cửa thế nên Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi cũng nghe thấy lời mọi người ở phòng bên nói. Hướng Bằng Phi hô to, “Không sao, mai cháu sẽ dặn Lâm Đống Triết cẩn thận một chút.”
Trang Đồ Nam thầm nghĩ, “Xưa đâu bằng nay, hiện tại thằng nhóc ấy thận trọng lắm. Nó và Tiêu Đình yêu đương mà có ai biết đâu.”
Trang Đồ Nam đang chửi thầm lại nghe thấy Trang Tiêu Đình nhỏ nhẹ mở miệng, “Lâm Đống Triết không phải người hay đi nói bậy khắp nơi đâu.”
Trang Đồ Nam lại tiếp tục chửi thầm, “Đúng vậy, còn em nữa đó. Đúng là con chó cắn người thường không sủa, anh quả thực không ngờ em là người vừa giỏi giấu bí mật lại kín miệng.”
—
Cửa hàng bán đồ ăn vặt của Tống Oánh ngày càng bận rộn, mỗi ngày bán tới khuya mới đóng cửa.
Tối hôm nay Tống Oánh về nhà thì kiệt sức nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhưng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện và nói với Lâm Võ Phong đang chuẩn bị nước tắm cho vợ, “Hôm nay em nhận được điện thoại của em gái anh.”
Lâm Võ Phong giật mình, “Nó gọi cho em à? Xảy ra chuyện gì thế?”
Tống Oánh ngồi dậy cười ha ha, “Lúc em nhận được điện thoại cũng tưởng chuyện gì to tát, tiếng phổ thông của cô ấy lại không tốt nên càng nói em càng thấy sốt ruột. Gần cuối em mới hiểu cô ấy đang trộm hỏi liệu Đống Triết và Đồ Nam có đáng tin không. Liệu hai đứa hợp lực làm ăn buôn bán có ổn không. Đống Triết nói Đồ Nam là anh của bạn gái nó, em vừa nghe tới đó đã phì cười ha ha ha ha ha……”
Lâm Võ Phong cũng yên lòng, “Đống Triết nói tiếng Phúc Kiến không giỏi lắm nên có lẽ em gái anh nghe lầm.”
Mặt mày Tống Oánh hớn hở, “Em gái anh rất thích Đồ Nam, nghe nói em gái thằng bé cũng là sinh viên thì khen nửa ngày, ha ha ha ha ha……”
Tống Oánh cười vui vẻ còn Lâm Võ Phong lại dặn dò, “Em nói với anh thôi nhé, đừng nói với chị Linh. Chị ấy thương Tiêu Đình nhất nên sẽ không thích kiểu nói đùa này đâu.”
—
Kế hoạch đầu cơ trục lợi được Trang Đồ Nam thúc đẩy. Anh chủ yếu nghĩ tới hai vấn đề, một là độ phổ biến của đài ở nông thôn không lớn, thị trường hiện tại rất lớn. Hai là quốc gia đã cho phép lưu thông và mua bán tín phiếu nhà nước nhưng thị trường mới mở cửa nên chỉ có mấy thành phố lớn vận hành thí điểm. Nơi ngoại thành hoặc nông thôn còn chưa có nơi nào thực hiện việc này thế nên bọn họ có thể tranh thủ đi theo con đường ấy. Vì hai điểm này nên Trang Đồ Nam quyết định liều một phen, vừa thu tín phiếu nhà nước ở khu nông thôn vừa bán đài.
Mấy nghiên cứu sinh thay phiên nhau tới trực công trường nên Trang Đồ Nam cần phải chạy về Thượng Hải trực ban. Hướng Bằng Phi dùng xe tải thuê mang theo Lâm Đống Triết bắt đầu hoạt động buôn bán —— bọn họ chạy xe tới các chợ ngoại thành chung quanh để rao hàng.
Trang Tiêu Đình cũng muốn tham dự nhưng cả nhà phản đối. Đó là vì công việc này quá vất vả. Hướng Bằng Phi chuyên chạy tới các nơi hẻo lánh, ban ngày bán hàng, buổi tối cả hai ngủ trên đống hàng hóa trông coi đồ. Dưới tình huống an ninh không đảm bảo, đi WC hay ngủ đều là vấn đề thì mang theo một cô gái quả là không sáng suốt —— cuối cùng Trang Tiêu Đình chỉ có thể từ bỏ.
Xe tải chạy tới chợ là dừng lại. Lâm Đống Triết bỏ pin vào đài sau đó bật băng từ đã chuẩn bị sẵn rồi cứ thế rao bán.
Những bài hát tiếng Quảng Đông đang lưu hành vang lên, Lâm Đống Triết cao giọng rao hàng còn Hướng Bằng Phi thì vùi đầu gói hàng, lấy tiền —— nhân dân tệ hoặc tín phiếu nhà nước đều được. Một tệ tín phiếu nhà nước sẽ đổi bằng 6 hào.
Mỗi nhà đều có một đống tín phiếu nhà nước chẳng dùng để làm gì nên những người xem náo nhiệt đều nửa tin nửa ngờ. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nhưng sau khi thấy có người mua được đài và phát hiện bọn họ quả thực nhận tín phiếu nhà nước thế là người nào muốn mua đài sẽ lập tức về nhà lấy tín phiếu ra đổi.
Trang Đồ Nam đoán không sai, đa phần mọi người sẽ dùng tín phiếu để mua đài.
Trong con nước tranh giành mua bán của làn sóng giá cả mới, hai người bán hết 120 cái đài chỉ trong 5 ngày.
—
Lâm Đống Triết bỏ chỗ nhân dân tệ và tín phiếu nhà nước kiếm được vào một cái cặp và một cái túi du lịch mang về Thượng Hải. Số tiền thu được đa phần là mệnh giá nhỏ nên phải đựng trong 2 túi. Trang Đồ Nam đã sớm chờ từ lâu rồi cả hai cùng ra ngân hàng đổi tín phiếu thành nhân dân tệ.
Năm vạn nhân dân tệ tiền vốn ban đầu mua đài lúc này thu được hơn 5000 nhân dân tệ cùng 6 vạn 6000 tín phiếu nhà nước. Ngân hàng Thượng Hải lấy tỉ giá 1.04 để thu mua tín phiếu, tức là 1 tín phiếu đổi 1,04 nhân dân tệ. Vậy 6 vạn 6000 tín phiếu đổi được hơn 6 vạn 8000 nhân dân tệ.
Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết mang theo 7 vạn 4000 nhân dân tệ tới Tấn Giang. Lần này bọn họ có mục đích rõ ràng hơn lần trước. Lúc Lâm Đống Triết bán đài đã hỏi được nhu cầu của dân ở ngoại thành và nông thôn thế nên bọn họ mua vào một đống giày du lịch cùng đồng hồ điện tử.
Ba người liên tiếp xuống phía nam nhập hàng rồi tới các vùng nông thôn bán hàng thu tín phiếu nhà nước sau đó lại về ngân hàng đổi tiền. Tới giữa tháng 8, trải qua ba lần xuống phía nam nhập hàng và bán hàng số tiền 5 vạn ban đầu đã lên tới 14 vạn.
—
Trang Đồ Nam lại phải về Thượng Hải trực ban còn Lâm Đống Triết thì cũng muốn về Tấn Giang trả tiền. Thực ra anh có thể gửi tiền qua bưu điện nhưng Lâm Võ Phong kiên trì muốn Lâm Đống Triết về quê mời họ hàng ăn một bữa cơm rồi trả tiền đàng hoàng. Lúc này ba anh em chui trong phòng Lâm Đống Triết đếm tiền, kết toán sổ sách.
Sau khi trừ tiền vốn và phí vận chuyển bọn họ kiếm được 8 vạn tệ trong một tháng rưỡi vất vả. Hướng Bằng Phi ôm cái túi đựng tiền mà cười haha sau đó tiếc nuối hỏi Lâm Đống Triết, “Thật sự không làm nữa à?”
Lâm Đống Triết cũng tiếc nuối, “Ba mình không cho làm nữa. Ông ấy nói chúng ta một là dựa vào mặt mũi của chồng cô hai mới tìm được nguồn cung cấp hàng và đoàn xe. Hai là chúng ta may mắn vì trên đường không bị ai làm khó, nếu không chỉ cần bị chặn hàng ở một trạm kiểm soát là đủ chúng ta khóc không ra nước mắt rồi.”
Trang Đồ Nam cũng cảm thấy sợ hãi, “Đúng vậy, hai lần vận chuyển hàng anh luôn lo lắng đề phòng. Nếu bị giữ hàng thì chúng ta có bán tháo cũng chẳng bù nổi.”
Hướng Bằng Phi hậm hực, “Em cảm thấy đây là bác cả tạo áp lực cho chú Lâm ngăn cản chúng ta kiếm tiền.”
Trang Đồ Nam còn chưa kịp trả lời Lâm Đống Triết đã tự giải vây cho bố vợ tương lai, “Không chỉ có chú Trang mà ba mẹ tớ đều không muốn chúng ta tiếp tục buôn bán. Ba tớ nói anh Đồ Nam và tớ đều đang đi học, ngẫu nhiên làm thì được, nhưng không thể làm mãi.”
Trang Tiêu Đình mang ba chai nước có ga vào cho ba người và bổ sung thêm, “Ba lo lắng các anh thường xuyên bán tín phiếu nhà nước sẽ bị trường xử phạt. Mấy ngày nay ông vẫn luôn đọc báo, sợ các anh làm trái với chính sách.”
Lâm Đống Triết lập tức gật đầu như đảo tỏi, “Không làm, không làm nữa, không thể để chú lo lắng.”
Trang Đồ Nam đồng thời mở miệng, “Quốc gia đã có văn bản quy định rõ ràng cho phép tín phiếu nhà nước lưu thông chuyển nhượng rồi thì lo gì. Ba đúng là cẩn thận quá.”
Hướng Bằng Phi tò mò hỏi, “Bác cả xem báo thì em cũng ngó được một ít. Trên báo đang thảo luận về tín phiếu nhà nước và nói ‘chỗ nào giá đó’, vậy là ý gì thế?”
Trang Đồ Nam giải thích, “Ngân hàng các nơi sẽ thu mua tín phiếu nhà nước với tỉ lệ khác nhau. Thượng Hải thu mua với tỉ lệ 1.04 nhưng ở Hợp Phì là 0.95. Nói đơn giản thì thành thị càng xa xôi thì ngân hàng địa phương càng bỏ giá thấp để mua tín phiếu, như thế gọi là “chỗ nào giá đó.”
Hướng Bằng Phi gật đầu, “Vậy ngân hàng ở Hợp Phì mua tín phiếu nhà nước rồi bán cho ngân hàng ở Thượng Hải là có thể kiếm tiền đúng không? Càng bán nhiều càng kiếm nhiều.”
Anh vô cùng hoang mang và quay đầu nhìn về phía Trang Tiêu Đình học kinh tế rồi hỏi, “Vì sao?”
Lâm Đống Triết buột miệng thốt ra, “Ngân hàng chưa có kết nối với nhau nên các ngân hàng ở địa phương có thể làm theo ý mình, mạnh ai nấy làm.”
Hướng Bằng Phi châm biếm Lâm Đống Triết, “Nói như cậu hiểu kinh tế ấy? Có quỷ mới tin cậu.”
Lâm Đống Triết vừa không cẩn thận đã lỡ miệng, “Thi thoảng tớ sẽ tới lớp Trang Tiêu Đình học lỏm.”
Hướng Bằng Phi kinh ngạc, “Không ngờ nhé, cậu còn chăm học quá nhỉ?”
—
Sau khi trừ tiền vốn và phí vận chuyển ba người chia theo tỉ lệ 5: 2.5: 2.5 —— Lâm Đống Triết là người ra nhiều tiền nhất, lại còn phải về Tấn Giang mời họ hàng ăn cơm nên Trang Đồ Nam và Hướng Bằng Phi kiên trì muốn anh lấy một nửa.
Sắc trời còn sớm nên Trang Đồ Nam đề nghị mọi người cùng tới ngân hàng mở sổ tiết kiệm.
Hướng Bằng Phi nói, “Bác dâu cả bảo anh để tên mình, miễn cho ông bà ngoại tìm cớ vay tiền.”
Trang Đồ Nam im lặng không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này mày không nói gì cũng chẳng ai bảo mày câm đâu.
Hướng Bằng Phi lại nói, “Em tới bưu cục gửi tiền cho mẹ em đã rồi mới gửi tiết kiệm phần còn thừa.”
Lâm Đống Triết cũng nói, “Em gửi trả ba mẹ em 2 vạn đã, nếu không mang nhiều tiền lên xe lửa thế này lòng em cũng không yên ổn, buổi tối cũng không dám ngủ.”
Hướng Bằng Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và nhẹ giọng nói, “Năm trước nghỉ hè em và ba cùng đi làm. Cả ngày ông ấy vừa kiểm tra đường ray vừa tranh thủ nhặt đồng nát. Ông ấy nói dây thép, chai nhựa, bìa cứng đều có thể đổi tiền, đầu gỗ bỏ đi cũng có thể mang về nhóm lò. Lúc ấy em đã nghĩ mình phải kiếm thật nhiều tiền.”
Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết đồng thời im miệng, không biết an ủi Hướng Bằng Phi thế nào.
Trong phòng đột nhiên trầm mặc, chỉ có tiếng ve kêu râm ran bên ngoài. Một lát sau Hướng Bằng Phi quay đầu nói, “Em đã bàn với bác Chu rồi, ngày mai em sẽ quay về lái xe của chú Tiền. Em nói trước nhé, nếu em thấy xe cũ nào giá cả phù hợp là em sẽ vay mọi người tiền để mua. Chạy xe của mình kiếm tiền nhanh hơn nên em sẽ trả mọi người sớm, lãi gấp đôi.”
—
Ngày hôm sau Lâm Đống Triết và Trang Đồ Nam trước sau rời khỏi Tô Châu. Lâm Đống Triết tới Tấn Giang trả tiền rồi về Quảng Châu với ba mẹ vài ngày. Trang Đồ Nam thì về trường làm việc.
Lâm Đống Triết bắt xe lửa buổi sáng, bỏ cả thói quen ngủ nướng hàng ngày mà ra cửa từ sớm.
Nắng sớm dịu dàng, trong sân nhỏ là cỏ cây mang màu xanh tươi mát, trong không khí có mùi hoa thoang thoảng.
Trang Siêu Anh và Hoàng Linh đã ra ngoài luyện Thái Cực quyền.
Hướng Bằng Phi đang ở trong bếp ăn cơm sáng chuẩn bị lát nữa ra ngoài làm việc. Thấy Lâm Đống Triết xách túi ra khỏi phòng còn Trang Tiêu Đình cũng đã ở trong sân giống như cũng định ra cửa thế là cậu buông bánh nướng trong tay và nhiệt tình tạm biệt, “Tiêu Đình, em cũng ra ngoài à? Em tiễn Đống Triết giúp anh nhé, nhớ mua một phần cơm sáng ở đầu phố cho nó, coi như anh mời. Lát nữa anh trả tiền em.”
Trang Đồ Nam mơ màng buồn ngủ nhìn qua cửa sổ thấy Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết cùng nhau ra ngoài. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh chính là sớm thế này hẳn chưa có chuyến nào tới Thượng Hải.
Anh nghĩ nghĩ một lát rồi coi như không nhìn thấy và tiếp tục ngủ.
—
Mùa hè năm 1988 vừa nóng vừa mưa nhiều.
Ngô Quân thi đậu khoa bưu điện hệ trung cấp và vào ở ký túc xá trong trường. Tống Oánh, Hoàng Linh và Trang Siêu Anh đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi nếu không bọn họ thực sự không biết phải đối mặt với lời nhờ vả của Ngô San San thế nào.
Trang Siêu Anh nhận được bằng đại học tại chức rồi dựa vào bằng cấp và thành tích tốt mà chuyển từ trường trung học phụ thuộc xưởng dệt tới trường trung học số 10 của thành phố.
Trang Đồ Nam, Hướng Bằng Phi kiếm được 2 vạn, Lâm Đống Triết kiếm được 3 vạn 8 thế là ba người đồng thời trở thành “Vạn nguyên hộ”.
—
Giá cả thay đổi dẫn tới mọi người tranh nhau mua sắm, lạm phát tăng cao ảnh hưởng nghiêm trọng tới kinh tế và khiến cuộc sống mất dần trật tự.
Tới tháng 10 trung ương lại điều chỉnh chính sách và đưa ra “khống chế mang tính vĩ mô” để chỉnh đốn chính sách kinh tế. Chính sách này mạnh mẽ khống chế cục diện khiến giá cả chậm rãi ổn định, thậm chí giảm xuống.
Đến tận đây chính sách thay đổi giá cả của thời kỳ quá độ lên kinh tế thị trường đã hoàn toàn thất bại.
------oOo------