Hẻm nhỏ tại Giang Nam
Tống Oánh đang cùng hàng xóm bên cạnh chửi nhau, “Đồ rùa đen, mấy người con mẹ nó đúng là một lũ trứng thối.”
Hoàng Linh cảm thấy Tống Oánh không nên mắng mấy lời thô tục như thế trước mặt bọn nhỏ nhưng nếu nói về lý do mắng chửi thì cô hoàn toàn ủng hộ Tống Oánh.
Hẻm nhỏ có hai cái mương rỗng che bằng tấm đan xi măng, trước mỗi nhà đều có ống nước thải bằng kim loại, như thế nước trong sân có thể theo ống này chảy ra ngoài mương.
Căn nhà nhỏ của hai nhà họ Trang và Lâm ở cuối hẻm, ở bên trái có hàng xóm còn bên phải thì không. Ai biết hàng xóm bên trái lại đập vỡ hai viên gạch ở góc tường rồi đào cái lỗ thế là nước trong nhà họ chảy theo hai hướng. Ngoài đống nước chảy theo ống thoát thì phần còn lại chảy vào từ lỗ hổng trên tường và tràn vào sân hai nhà Lâm và Trang.
Tống Oánh tức giận mắng, “Tôi báo bộ phận quản lý bất động sản rồi đó, đám rùa đen các người cứ chờ đi!”
Cách vách cũng là người cùng đơn vị và đương nhiên không phải hạng vừa, “Cô tưởng mọi người trong xưởng thích cô lắm ấy. Ai cũng nghĩ cô là kẻ cứng đầu thế nên xưởng mới sắp xếp cho nhà cô ở cuối hẻm đó, đi ị cũng phải chạy mấy trăm mét.”
Tống Oánh tức quá hóa cười, đang muốn trả lời một cách mỉa mai thì Hoàng Linh cũng lấy hết dũng khí để mở miệng, “Việc này mấy người đúng là không có đạo lý, tôi và Tống Oánh sẽ cùng tới bộ phận quản lý bất động sản.”
Cách vách lập tức dùng kế ly gián, “Tổ trưởng Hoàng, cô đừng có giúp cô ta. Cô và thầy Trang đều là người thành thật nên trong xưởng mới bắt nạt và phân cho hai người ở chung một nhà với cái kẻ bướng bỉnh như cô ta đó.”
—
Sân nhỏ bị ngập hai lần, sân toàn nước, mặt đất lầy lội cực kỳ. May mà mùa đông mưa ít nên nước không tràn vào nhà.
Lâm Võ Phong lặng lẽ vác mấy bao tải đất về chất ở một góc trong sân.
Vào một buổi sáng Hoàng Linh thức dậy và chuẩn bị tới phòng bếp nấu nước. Trong lúc mắt mũi lèm nhèm cô mở cửa nhà ra và lập tức ngây người.
Trong viện tràn đầy nước, vài miếng lá khô nổi trên mặt nước.
Trước cửa phòng phía đông, phía tây và nhà bếp đều xếp bao tải đất chặn nước tràn vào trong.
Tống Oánh và Lâm Đống Triết đều mặc ủng nhựa đi mưa và đứng cạnh cái lỗ trên tường mà đánh răng. Tống Oánh nghe thấy tiếng mở cửa thì vui vẻ gọi Hoàng Linh, “Chị Linh vào lấy đôi ủng ra đây mà đi, tối qua có mưa to mà Võ Phong lại chặn ống thoát nước rồi.”
Lâm Đống Triết phun bọt kem đánh răng trong miệng ra thế là bọt theo nước chảy qua cái lỗ kia tới nhà bên cạnh.
—
Mưa to liên tiếp mấy ngày nhưng vì Lâm Võ Phong chặn ống thoát nước nhà mình nên hai sân chỉ có một cái ống thoát nước, và đương nhiên hai nhà đều bị ngập.
Anh em nhà họ Trang đều không có ủng đi mưa, may mà Trang Siêu Anh không ở nhà nên Trang Đồ Nam có thể dùng đôi của ba mình và cõng Trang Tiêu Đình ra vào sân.
Trang Siêu Anh không ở nhà nên Lâm Võ Phong cũng không tiện nói chuyện nhiều với Hoàng Linh. Anh để Tống Oánh giải thích với cô.
Tống Oánh nhanh mồm nhanh miệng nói, “Chị, cái nhà này có khi là nơi chúng ta ở cả đời, nếu cứ để yên thì chẳng nhẽ sau này nhà mình cứ thi thoảng lại bị ngập à? Hơn nữa nếu chúng ta nhịn việc này thì bọn họ sẽ được thể lấn lướt và bắt nạt chúng ta, vì thế không thể mềm được.”
Hoàng Linh chần chờ, “Có cần báo cho bộ phận quản lý bất động sản không?”
Tống Oánh nói, “Võ Phong là con nhà nông, ba anh ấy mất sớm nên người trong thôn luôn bắt nạt mẹ con họ. Ông xã em che chở mẹ mình nuôi nấng em trai em gái nên rất có kinh nghiệm. Cứ nghe anh ấy là được.”
Tống Oánh thuyết phục Hoàng Linh thế là cô cũng ngầm đồng ý cho Lâm Võ Phong tiếp tục chặn ống thoát nước.
—
Mưa tiếp tục rơi, ống thoát nước tiếp tục bị chặn thế là hai nhà tiếp tục sống trong cảnh lầy lội, bẩn cực kỳ.
Nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là nhà bên cạnh bị nước tràn vào nhà.
Cuối cùng bên ấy phải vác mặt sang nói chuyện với Lâm Võ Phong. Thế là hai người đi ủng nhựa đứng dưới cơn mưa mà đàm phán. Ba mẹ con Hoàng Linh ngồi trong phòng nghe trộm.
Lâm Võ Phong lời ít mà ý nhiều, “Cái lỗ trên tường phải lấp lại, còn phải dùng xi măng đàng hoàng, lúc nào xong thì tôi sửa ống thoát nước nhà tôi.”
Nhà bên cạnh đen hết cả mặt nhưng chẳng làm được gì, “Kỹ sư Lâm, tôi sẽ tới bộ phận quản lý bất động sản xin xi măng, anh …… coi như đại nhân đại lượng.”
Trang Đồ Nam lập tức chấn kinh, chú Lâm vốn ôn hòa dễ gần, lúc nào cũng cười tủm tỉm lại lợi hại thế này sao?!
Lâm Đống Triết là đứa miệng rộng, gặp ai hắn cũng bô lô ba la về việc này. Đến trường thì hắn kể cho bạn bè và thầy cô, ra đầu hẻm múc nước hắn nói với hàng xóm, thậm chí cả trong lúc đi ị ở nhà vệ sinh công cộng hắn cũng không tha mà phải kể bằng được cho cái đứa ngồi ở bồn cầu bên cạnh. Vì thế xưởng dệt nhanh chóng biết được kẻ bướng bỉnh vừa có trận quyết đấu với đồng nghiệp cùng xưởng và kết quả thắng thua đã rõ ràng.
Hoàng Linh cũng đã hiểu kẻ thoạt nhìn có vẻ uất ức hèn nhát như Lâm Võ Phong mới là nóc của nhà họ Lâm, Tống Oánh cũng nghe lời anh răm rắp.
Còn nhà hàng xóm thì khóc không ra nước mắt. Bọn họ không sợ kẻ bướng bỉnh mà chỉ sợ ông chồng thâm nho và thằng con trai miệng rộng của nhà kia. Này có khác gì hổ mọc thêm cánh.
—
Chuyện ngập nước được giải quyết xong thì Hoàng Linh và Tống Oánh cũng thân thiết hơn nhiều, vì thế cô quyết định đưa ra một đề nghị.
Hôm nay thời tiết sáng sủa, hai người ở trong viện phơi quần áo. Tống Oánh đang phơi quần của Lâm Đống Triết lên dây, Hoàng Linh thấy thế thì uyển chuyển nói, “Quần Đống Triết thủng hơi bị to rồi đó.”
Tống Oánh không thèm cho là đúng, “Không sao đâu, đám nhãi con mông như có ba đốm lửa, không lạnh được đâu.”
Hoàng Linh không quen nói chuyện quá thẳng thắn nên cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nuốt một câu “Tiêu Đình là con gái, Đống Triết mặc quần thủng đít cũng không thích hợp” xuống.
Hoàng Linh lại nảy ra ý định đi đường vòng cứu quốc, “Đứa nhỏ mặc tốt một chút thì người cũng hoạt bát hơn, cô cũng nên để ý tới ăn mặc của thằng bé một chút mới tốt.”
Tống Oánh mờ mịt nói, “Đống Triết còn cần hoạt bát hơn à? Nó sắp thành Tề Thiên Đại Thánh rồi còn gì!”
Hoàng Linh bị đổ nghẹn họng thì không nhịn được buột miệng thốt ra, “Chờ quần khô cô mang qua tôi sẽ vá cho thằng bé. Nó cũng là học sinh tiểu học rồi, đi học mà mặc quần này để thầy cô nhìn thấy cả quần lót thì không tốt đâu.”
Hoàng Linh nói xong là hối hận, sợ Tống Oánh cáu giận.
Ai biết Tống Oánh lại vui vẻ hớn hở, “Chị Linh, cảm ơn chị nhé. Thằng bé có hai cái quần bị rách cơ, cái này với cái trong nhà nữa, em lập tức đi lấy ngay.”
—
Một tháng sau Trang Siêu Anh kết thúc việc chấm thi. Đầu tiên anh gánh đòn gánh trở về nhà cũ nhưng được hàng xóm báo tin thế là anh lại gánh đòn gánh tìm được nhà mình trong hẻm nhỏ.
Trang Siêu Anh chưa từng tới căn nhà này nên không dám khẳng định đây có phải nhà mình hay không. Anh cẩn thận đẩy cửa vào nhìn xung quanh một chút.
Tường bên trái có một chỗ trát xi măng, tường gạch màu đỏ sậm, xi măng màu xám trắng, cực kỳ bắt mắt. Trong viện có mấy cái dây phơi quần áo, trong đó có một cái quần lót một mặt có hàng chữ nhỏ ghi “Hàm lượng Nitro vượt qua 40%” còn một mặt có bốn chữ to “Phân u-rê Nhật Bản”. Hẳn là dùng vải bao tải đựng phân hóa học để làm quần lót.
Dưới đống quần áo là một thằng nhóc đang nằm sấp trên mặt đất lạnh băng.
Thằng bé kia nghe thấy tiếng cửa đóng mở thì ngẩng đầu nhìn qua. Thấy rõ Trang Siêu Anh thế cậu lập tức nhiệt tình tiếp đón, “Chú là chú Trang đúng không? Chú chấm xong bài rồi à……”
Hai anh em nhà họ Trang đồng thời xuất hiện ở cửa phòng phía đông. Trang Tiêu Đình vui vẻ nhào tới, “Ba ba, cuối cùng ba cũng về rồi.”
Thằng nhóc kia cũng nhiệt tình dào dạt mà gọi, “Chú Trang, cuối cùng chú cũng về rồi.”
—
Trang Đồ Nam đi tới phòng bếp hâm nóng cơm cho ba, Trang Tiêu Đình thì vui vẻ vây quanh ba còn Hoàng Linh thì vội vàng thu dọn đồ đạc hành lý anh mang về.
Trang Siêu Anh vừa dùng khăn lông nóng lau mặt vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh thật sự không nhịn được hỏi, “Lâm Đống Triết, đứa nhỏ kia tên này đúng không? Trời lạnh như thế nó còn quỳ rạp trên mặt đất mà ba mẹ nó cũng mặc kệ ư?”
Hoàng Linh liên tục lắc đầu, “Nó nằm sấp xuống đất bắn bi, mẹ nó gọi dậy rồi đánh tay thế là nó nằm sấp ra đó ăn vạ đấy. Ba nó tới khuyên cũng không được, còn mẹ nó thì mặc kệ luôn.”
Hoàng Linh vừa dứt lời Tống Oánh đã cầm cái chổi và xẻng hốt rác đi ra từ căn phòng phía tây.
Trên mặt sân nhà có vụn than và lá rụng, Tống Oánh quét quét tới tận bên cạnh Lâm Đống Triết sau đó không kiên nhẫn dùng cái chổi chọc chọc con mình, “Đứng lên mau.”
Lâm Đống Triết lập lức lăn long lóc bò dậy để Tống Oánh quét phần sân mình vừa nằm.
Tống Oánh nước chảy mây trôi quét xong phần đó thế là Lâm Đống Triết lập tức lại bò sấp xuống, tiếp tục sự kháng nghị thầm lặng của mình.
Mẹ con nhà họ Lâm phối hợp ăn ý tới độ Trang Siêu Anh trợn mắt há hốc mồm.
Trang Siêu Anh nói, “Lúc vừa vào sân anh thấy nhà đối diện dán một chữ ‘hỉ’ đỏ thẫm trên cửa nhà.”
Hoàng Linh sửa sang lại đống quần áo bẩn rồi chất một chỗ chuẩn bị hôm nào rảnh sẽ giặt, “Lão Ngô ở xưởng của em, chính là Ngô Kiến Quốc ấy, được công đoàn dắt mối giới thiệu cho một nữ công nhân ở xưởng làm lốp xe. Thấy anh ấy một mình chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng nên mọi người muốn anh ấy đi bước nữa cho có người bầu bạn. Đối tượng cũng có một đứa nhỏ, hai người họ cũng vừa kết hôn thôi.”
Trang Siêu Anh lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Vừa rồi Lâm Đống Triết hỏi anh chấm bài xong rồi à? Làm sao đứa nhỏ biết?”
Trang Tiêu Đình lập tức đáp, “Trong buổi chào cờ đầu tiên sau năm mới thầy hiệu trưởng nói trên loa rằng ba đi chấm bài thi đại học, đây là vinh quang của trường.”
—
Hẻm nhỏ nên nhà ai đánh rắm hàng xóm cũng biết. Có người thấy Trang Siêu Anh gánh đòn gánh về nhà thế là cả hẻm nhanh chóng biết.
Sau cơm chiều mấy hộ bên cạnh chen nhau ở trong sân nghe Trang Siêu Anh nói chuyện phiếm, rồi kể về chuyện thú vị trong lúc chấm thi đại học.
Trang Siêu Anh đã từng phụ đạo cho con cháu của công nhân viên chức xung quanh, trong đó có Lý Nhất Minh lần này cũng thi đại học. Nhà cậu cũng ở chung hẻm này, sau khi thi xong đại học cậu mới gặp được Trang Siêu Anh thế là lập tức thao thao bất tuyệt về chuyện của mình.
“Có rất ít trường thi, có vài huyện không tổ chức địa điểm thi nên các thí sinh phải ngồi thuyền, ngồi xe lăn lộn một hai ngày mới có thể tới điểm thi. Thanh niên trí thức ở đại đội của chú họ cháu phải ngồi thuyền rồi lại ngồi xe lên tận Tô Châu thi đó.”
“Rất nhiều thí sinh còn không có thông tin gì về bài thi, ở trường thi của bọn cháu có một nữ công nhân đang thi thì xin ra ngoài cho con bú. Mẹ chồng cô ấy bế đứa nhỏ chờ sẵn ở bên ngoài.”
Mọi người trong phòng cười phá lên.
Lý Nhất Minh nói cả những thứ khiến người ta cảm động, “Chú họ của cháu cũng báo danh tham gia thi đại học. Thi xong cháu nghĩ dù sao về nhà cũng không có việc gì, không bằng đưa chú ấy về đại đội. Bọn cháu cùng thí sinh ở nơi khác cùng nhau về, tới mỗi bến đò hoặc nhà ga sẽ có người rời thuyền hoặc xuống xe. Lúc ấy mọi người sẽ hát vang lời ca tạm biệt, không khí ấy, thật sự là, thật sự là…….”
Lâm Võ Phong là sinh viên thập niên 60 nên anh lắng nghe một cách thản nhiên, lúc thấy Lý Nhất Minh nghẹn lời anh mới bổ sung, “Tràn đầy nghĩa khí của thanh niên, vừa dõng dạc vừa hùng hồn.”
Trang Siêu Anh gật đầu và bổ sung những gì anh nghe được từ các thầy giáo khác, “Mười năm không thi đại học, nghe nói rất nhiều gia đình có cả anh chị em, cha con, chú cháu đều báo danh và cùng tới trường thi.”
Ngô Kiến Quốc ở nhà đối diện chen một câu, “Thầy Trang đừng kể cái gì mà ‘nghe nói’ nữa, mau kể những chuyện mắt thấy tai nghe đi.”
Trang Siêu Anh không nhịn được bật cười, “Giáo viên chấm thi bước vào nhà khách rồi là không thể ra ngoài, không thể về nhà, không thể lên phố, thiếu đồ dùng sinh hoạt cũng không thể đi ra ngoài mua sắm. Chúng tôi phải tự mình nghĩ cách khắc phục khó khăn. Một hộp kem đánh răng nhỏ tôi phải dùng tiết kiệm lắm mới kiên trì được tới lúc này đó.”
Lâm Đống Triết đột nhiên kích động hô hét, “Nhà khách khẳng định có rất nhiều vỏ kem đánh răng vứt đi, chú Trang có mang theo mấy cái đó về không? Có thể cho cháu không?”
Trang Siêu Anh ngẩn người, “Chú không nhớ rõ có mang về không, hình như có đó, chắc là ở trong bếp, cháu tự đi lấy đi.”
Tống Oánh hỏi, “Đống Triết, con muốn vỏ hộp kem đánh răng làm gì? Thầy Trang kệ nó đi, mau kể tiếp, đang hấp dẫn.”
Trang Siêu Anh nghĩ nghĩ và tiếp tục nói, “Điều kiện tương đối gian khổ, hai người một ngày chỉ được một phích nước nóng, nước uống, tắm rửa đều lấy từ đó.”
Ngô Kiến Quốc hứng thú bừng bừng hỏi, “Còn có chuyện nào khác không?”
Trang Siêu Anh uống một ngụm trà nóng và kể tiếp, “Trong số bài thi tôi chấm có người viết thơ, có người viết ’các thầy cô chấm thi vất vả rồi!‘. Bài thi đủ kiểu đáp án chồng chất nhưng bài tốt thì rất ít, nếu có một bài có tỉ lệ chính xác cao các giáo viên trong phòng đều tranh nhau xem.”
Trang Siêu Anh cực kỳ cảm khái, “Chúng tôi truyền cho nhau đọc, một là muốn chia vui với thí sinh, hai là khai thác ý tưởng giải bài. Lần này thi đại học quá mức hấp tấp nên ủy ban giáo dục không kịp chuẩn bị đáp án chính xác. Các giáo viên chấm thi phải tự mình tổng kết ra một đáp án tiêu chuẩn, nhưng mỗi người lại có một cách giải đề khác nhau vì thế mỗi khi có một cách khác bọn tôi lập tức để các giáo viên cùng xem. Như thế mới nâng cao hiệu quả và xác suất chấm bài.”
—
Sau khi tiễn đám hàng xóm tới nói chuyện, Trang Siêu Anh lại kín đáo kể chút ‘nội tình’ với vợ, “Chỗ cách ly là nhà khách, từ đó tới nơi chấm bài phải đi qua ba trạm, bảo mật cực kỳ nghiêm khắc, cổng cũng khóa lại.”
Trang Siêu Anh than nhẹ, “Nói chung là cơ sở của các thí sinh rất kém, rất nhiều kiến thức cấp hai bọn họ cũng không nắm chắc. Mọi người đã bị trì hoãn quá lâu rồi.”
Anh lại nói, “Rất nhiều các giáo viên ở nông thông cũng không hiểu rõ bản chất của việc thi đại học. Anh nghe nói có một trường cấp ba cho học sinh điền nguyện vọng, toàn bộ đều chọn ‘Đại học Bắc Kinh’. Anh nghĩ tỉ lệ đỗ của trường kia chắc không ăn thua gì rồi.”
Hoàng Linh thở dài, “Đáng tiếc.”
Trang Siêu Anh thổn thức, “Thí sinh đỗ kỳ này có thể nhập học vào tháng 2, bất kể xuất thân, chỉ chọn người ưu tú. Quốc gia coi như đã khôi phục thi đại học một cách toàn diện rồi.”
Hoàng Linh ngồi ở mép giường, vừa nghe chồng dông dài vừa đan áo len.
Trang Siêu Anh nhìn thoáng qua cái áo len đã đan được non nửa thì cảm thấy sợi len hơi quen mắt, “Em sửa lại áo len của Đồ Nam à?”
Hoàng Linh gật gật đầu, “Bị chật mất rồi nên em tháo ra sửa lại đan kiểu khác cho Tiêu Đình mặc.”
Trang Đồ Nam bưng một chậu nước ấm vào nhà.
Ở nhà khách mỗi ngày một người chỉ được nửa phích nước nóng vì thế đã thật lâu Trang Siêu Anh không ngâm chân. Trên chân lúc này của anh toàn vết nứt da, vì thế anh cởi tất nhưng chưa nhúng ngay chân vào mà cẩn thận dùng ngón chân thử.
Độ ấm đúng là thích hợp thế là Trang Siêu Anh nói, “Đồ Nam, Tiêu Đình, hai đứa rửa chân trước đi rồi ba sẽ rửa sau.”
Trong nhà chỉ có một chậu rửa chân thế nên một nhà bốn người chỉ có thể xếp hàng để dùng. Trang Đồ Nam và Trang Tiêu Đình liếc nhau thế là Trang Tiêu Đình bưng hai cái ghế nhỏ tới và cùng anh trai ngồi hai bên cởi tất ra rửa chân.
Trang Siêu Anh xoa đầu con gái và nói, “Mẹ khen hai đứa đó, trong lúc ba không có nhà hai đứa đều ngoan. Đồ Nam thì hỗ trợ làm việc nhà, còn Tiêu Đình thì ngoan ngoãn làm bài tập.”
Trang Đồ Nam rất tự hào nói, “Chú Lâm dạy con rất nhiều thứ như nhóm lò rồi nắm than.”
Hoàng Linh đánh gãy lời con trai, “Ngày mai còn phải đi học đó, có gì thì nói sau đi. Hai đứa ngủ sớm một chút, nước rửa chân thì để lát ba đổ là được.”
Hai anh em rửa chân xong là Trang Đồ Nam về phòng mình còn Trang Tiêu Đình ngoan ngoãn cởi áo khoác bò lên cái giường nhỏ trong phòng và nằm xuống.
Hoàng Linh xoay đèn về phía này và cố gắng đan thêm một lát mới thu đồ cất đi.
Trang Siêu Anh chậm rãi ngâm chân sau đó lê giày đi ra sân đổ nước vào ống thoát nước.
—
Hai nhà dùng chung một cái bếp, trên bàn nhỏ có hai bộ dụng cụ đánh răng rửa mặt.
Lâm Đống Triết lấy hộp kem đánh răng đã hết từ cốc tráng men của nhà họ Trang sau đó mang về phòng mình và trân trọng đặt trong một cái hộp nhỏ.
Lâm Đống Triết tiếc nuối, “Nhà khách nhất định còn rất nhiều hộp kem đánh răng đã dùng hết, nếu chú Trang có thể mang về thì tốt rồi.”
Lâm Võ Phong đang bỏ túi chườm nóng vào chăn cho cậu nghe thấy thế thì thuận miệng hỏi, “Lấy vỏ hộp kem đánh răng đổi kẹo kéo à?”
Lâm Đống Triết nói, “Mang ra cửa hàng thu mua phế liệu có thể đổi tiền, một hộp hai xu.”
Lâm Võ Phong đang giúp con trai trải chăn thì đột nhiên nhớ tới một việc, “Đống Triết, gần đây kem đánh răng trong nhà dùng một loáng đã hết, có phải con dùng lung tung cho hết nhanh không? Kem đánh răng phải dùng phiếu đồ dùng sinh hoạt để đổi, nếu mẹ con mà biết thì sẽ đánh con ra bã đó.”
Lâm Võ Phong xoa đầu con trai và nghiêm túc răn dạy, “Không được dùng kem đánh răng lung tung nữa nếu không ba sẽ mách mẹ.”
Lâm Võ Phong gần 30 tuổi mới có Lâm Đống Triết vì thế cực kỳ chiều đứa nhỏ. Và đương nhiên là Lâm Đống Triết chẳng thèm sợ cái loại ‘uy hiếp’ cho có này. Cậu nhóc quay đầu làm mặt quỷ với ba mình.
—
Hết kỳ nghỉ đông Tống Oánh lại buồn phiền —— cô và chồng đều phải đi làm, vì thế chẳng ai quản Lâm Đống Triết.
Ngõ nhỏ nhiều trẻ con nên đứa này tìm đứa kia, cứ quanh quẩn mấy nhà mà chơi đã hết kỳ nghỉ. Trang Siêu Anh là giáo viên nên thường ở nhà, trong lúc ấy Tống Oánh lại đau đầu nhất chuyện cơm trưa. Lâm Đống Triết còn quá nhỏ, không thể tự mình dùng bếp lò được.
Lúc Trang Siêu Anh cách ly chấm thi nhà họ Lâm đã hỗ trợ nhiều vì thế Hoàng Linh chủ động tìm Tống Oánh và nói, “Em nấu xong thì bỏ đồ ăn vào hộp cơm, Siêu Anh nghỉ đông vẫn phải thi thoảng lên trường nhưng Đồ Nam cũng đã biết dùng bếp rồi nên giữa trưa thằng bé sẽ hâm nóng lại đồ ăn, thuận thiện hâm luôn cho Đống Triết.”
Tống Oánh vô cùng cảm kích nói, “Vốn em đang tính mỗi ngày sẽ về nhà vào buổi trưa nhân tiện mang đồ ăn cho Đống Triết nhưng trời lạnh thế này em mang đồ về cũng nguội rồi. Nếu Đồ Nam giúp được thì quá tốt.”
—
Cuối cùng Tống Oánh vẫn không quá yên tâm nên nhân lúc nghỉ trưa cô chạy về nhà xem xét tình huống thế nào.
Trong phòng bếp có hai cái bếp lò, rất ấm áp, ba đứa nhỏ đều rúc trong đó. Trang Đồ Nam đang chưng cơm, Trang Tiêu Đình mang theo Lâm Đống Triết ngồi trên bàn cơm làm bài tập nghỉ đông.
Lâm Đống Triết nhìn qua cửa sổ kính thấy Tống Oánh vào sân thì vui vẻ tụt xuống ghế chạy tới cửa. Trang Đồ Nam không thấy Tống Oánh thế là vội vươn tay túm lấy cổ áo Lâm Đống Triết như túm con mèo và lôi thằng bé về bàn học sau đó cầm bút chì gõ gõ sách bài tập ý bảo thằng nhóc con kia mau làm bài.
Tống Oánh vui tươn hớn hở, tới tối chuẩn bị cơm trưa hôm sau cô còn dùng thìa ép cơm thật chặt, đựng nhiều cơm hơn bình thường.
—
Cuối năm tới gần, mỗi nhà đều bận sắm hàng tết.
Mỗi người mỗi tháng sẽ có phiếu thịt một hoặc nửa cân nên cũng có thể mua chút thịt mỡ cho đỡ thèm. Nhưng cửa hàng thực phẩm quanh năm thiếu thịt —— thịt vừa đến thì nhân viên cửa hàng sẽ thông báo cho người thân bạn bè trước. Những người kia từ sớm đã chờ ở cửa, cửa hàng vừa mở đã lao vào mua sắm. Những nhà khác được tin chạy đến thì thịt đã sớm bán hết.
Mà ăn tết thì không thể không có thức ăn mặn vì thế người lớn hạ quyết tâm tàn nhẫn bắt con nhà mình dậy sớm đứng trước cửa hàng thực phẩm canh.
Nhà họ Ngô ở đối diện là rổ rá cạp lại, Ngô Kiến Quốc sinh được hai chị em Ngô San San và Ngô Quân, còn Trương A Muội mang theo một đứa con gái là Trương Mẫn.
Ba nhà đều phái một đứa làm đại diện: Trang Đồ Nam, Ngô San San và Lâm Đống Triết.
Mỗi ngày sáng sớm tờ mờ đã có một hàng dài canh trước cửa hàng thực phẩm, đa số đều là trẻ con. Bọn nhỏ mặc áo bông dày mang theo ghế nhỏ ngồi xếp hàng chờ cửa hàng mở.
Trang Đồ Nam duỗi chân dài ra, một chân gác lên ba cái ghế, coi như ba chỗ. Ngô San San mang theo Lâm Đống Triết ở một bên chơi nhảy lò cò hoặc đá cầu với đám con gái khác.
Đợi cửa hàng thực phẩm vừa mở mọi người lập tức xách ghế chen tới. (Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Trang Đồ Nam và Ngô San San cao hơn một chút nên hai đứa nỗ lực bảo vệ vị trí của mình trong đội ngũ. Lâm Đống Triết thấp bé nhưng cũng cố gắng chen về phía trước xem hôm nay bán cái gì. Nếu trong tiệm có thức ăn mặn, thịt ba chỉ, thịt mỡ, xương cốt gì đó là cậu lập tức chạy như bay về nhà thông báo tin tức để người lớn ra mua.
Tình hình ở cửa hàng bánh ngọt thì tốt hơn một chút, chỉ cần xếp hàng sớm là có thể mua được chứ không cần dựa vào vận may.
Nhờ áp bức bọn nhỏ mà ba nhà đều có thể mua được mấy loại thịt với số lượng khác nhau, ngoài ra còn có bánh ngọt và đồ ăn vặt.
—
Mới vừa mua được thịt Trang Siêu Anh đã ấp úng nói với vợ là cha mẹ và một nhà em trai anh muốn tới ăn cơm.