Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 16: 16: Chú Lâm Cảm Ơn Chú




Hẻm nhỏ Giang Nam.

Trời có mưa nhỏ, đa phần mọi người đi đường đều không mang ô, cũng may mưa không to lắm. Mưa bụi ấm áp rơi xuống người cũng không quá phiền lòng, mọi người cũng chẳng lựa chọn nghỉ chân tránh mưa mà bước nhanh hơn để đi về phía trước.

Ngô San San ngồi xổm bên đường, dòng người như nước chảy ngang qua cô nhóc nhưng ánh mắt cô lại chỉ thấy từng đôi chân nhuốm bẩn và vội vàng.

Cô bé nhìn chằm chằm từng đôi chân và vết bẩn in trên mặt giày hoặc mu bàn chân trần trụi dính bùn. Dù là mưa nhỏ nhưng ngày hè dài, sắc trời lúc này vẫn còn sáng khiến những vết bẩn kia trông thật rõ ràng.

Ngô San San không biết mình đã ngồi xổm ở đó bao lâu. Bỗng nhiên cô thấy mưa bụi trên đỉnh đầu thưa dần thế là theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lâm Đống Triết đang giơ cao hai tay che cho mình, nửa người cậu đều ướt đẫm. Trang Đồ Nam thì đứng ở bên cạnh cậu.

Lâm Đống Triết nhếch môi cười, “Chị San San, bọn em không mang ô, chúng ta cùng về nhà đi.”

Ngô San San vẫn ngồi xổm ở đó không đứng dậy.

Trang Đồ Nam thấy thế cũng yên lặng vươn đôi tay che trên đầu cho cô.

Ngô San San ngẩng đầu cười với Trang Đồ Nam, “Trang Đồ Nam, thư thông báo trúng tuyển của tôi tới rồi, về sau muốn đọc tạp chí tôi chỉ có thể mượn cậu.”

Nước mưa rơi từ tóc mái của cô xuống tụ lại trong mắt rồi rơi xuôi.

Lâm Đống Triết thành thật mà an ủi người bạn nhỏ của mình, “Trung cấp khá tốt, ba em là sinh viên, mẹ là học sinh trung học nhưng tiền lương hai người giống nhau. Mỗi ngày ba em đều bị mẹ em bắt nạt.”

Trang Đồ Nam liếc Lâm Đống Triết một cái. Thằng nhóc kia không hiểu gì mà tưởng Trang Đồ Nam cáu mình lắm mồm thế là trong lòng không phục nhưng cũng thành thật im miệng.

Ngô San San miễn cưỡng cười cười, “Trung cấp khá tốt, ba tôi cũng nói thế……”

Lúc nói đến hai chữ “ba tôi” Ngô San San thấy trong lòng nổi lên thất vọng cực kỳ lớn cùng với vài phần oán hận xa lạ. Nỗ lực và kỳ vọng dài lâu lại đổi lấy thất bạivà thất vọng khiến thống khổ, phẫn nộ và oán hận như thủy triều dâng lên mãnh liệt trong lòng. Rốt cuộc Ngô San San cũng không thể nén được thống khổ và không cam lòng của mình. Cô nhanh chóng cúi đầu, nước mắt như suối phun.

Trang Đồ Nam và Lâm Đống Triết dùng đôi tay giúp cô che mưa. Đây là hành động ngốc nghếch và ấu trĩ tới mức nào. Kết quả Ngô San San vẫn bị mưa xối ướt cả người.



Phòng phụ của nhà họ Vương đã xây xong.

Chu Chí Viễn và Vương Phương cố ý tới cảm ơn Hoàng Linh và Tống Oánh đã nhường hai mét vuông cho bọn họ, cũng mời mọi người tới ngồi một lát. (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hoàng Linh héo héo không có tinh thần nên không muốn đi. Lâm Võ Phong cũng không muốn đi nhưng sợ Tống Oánh không lựa lời, không cẩn thận tham gia vào mâu thuẫn gia đình của nhà bên cạnh nên vẫn đi cùng. Trang Đồ Nam trầm mặc không lên tiếng mà đi theo.

Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái bàn, gầm giường có hai cái vali, dưới bàn có hai cái nồi.

Vương Phương chú ý tới ánh mắt của Tống Oánh nhưng vẫn đạm nhiên nói, “Chúng tôi tách ra ăn riêng, ai nấu nhà ấy, anh trai và chị dâu của tôi để nồi trong bếp nên chúng tôi chỉ có thể để nồi ở đây.”

Vương Phương nói cực kỳ tùy ý nhưng mấy người khác nghe thấy lại xấu hổ vô cùng.

Chu Chí Viễn vội dời đề tài, “Tiểu Thanh và mẹ con bé có thể có phòng riêng đúng là phải cảm ơn mọi người, đặc biệt là kỹ sư Lâm. Không có anh thì chúng tôi đúng là không kịp trở tay.”

Anh thật sự vui mừng nói, “Chỗ này so với Thượng Hải thì điều kiện khá hơn nhiều. Ở Thượng Hải ban ngày Chu Thanh chỉ có thể ngồi trong nhà tắm làm bài, tới tối một nhà ba người chúng tôi trải chiếu ngủ ở bếp.”

Nửa năm qua trong nhà họ Vương cứ hai ngày là cãi nhau một trận nhỏ, ba ngày một trận lớn. Hàng xóm quanh đó đều nghe tới độ muốn nôn. Chính vì thế người tùy tiện như Tống Oánh nghe vậy cũng phải chọn lựa từ ngữ và cẩn thận mở miệng, “Đứa nhỏ còn bé, vì một tờ giấy hộ khẩu mà rời xa cha mẹ liệu có đáng giá không?”



Trước mặt người ngoài Lâm Võ Phong ít khi nói nhiều nhưng cũng không nhịn được thêm lời, “Chính sách là chuyện khó mà nói, có đôi khi sẽ phải chờ rất nhiều năm.”

Chu Chí Viễn trầm mặc không nói gì còn Vương Phương thì nhìn thẳng Tống Oánh nói, “Cô chưa từng xuống nông thôn dọn phân tro, cấy mạ, giẫy cỏ, thu hoạch……, từ sớm làm đến tối muộn, ở trong lều vách đất, ăn cám, tay chân mệt tới sưng lên mà vẫn ăn không đủ no thì không hiểu được đâu. Chúng tôi bị bắt xuống nông thôn thì đời này chính là nông dân thế nên không thể để đứa nhỏ cũng thành nông dân được.”

Vương Phương nghiến răng nghiến lợi lặp lại một lần giống như đang thuyết phục Tống Oánh, cũng như đang thuyết phục chính mình, “Chúng tôi tuyệt đối không thể để Chu Thanh ở lại nông trường rồi cả đời phải kiếm ăn trên đồng được.”

Ngày thứ ba sau khi phòng xây xong Chu Chí Viễn về Tân Cương còn Vương Phương thì ở lại Tô Châu làm bạn với con gái Chu Thanh.



Căn phòng bên trái đã xây xong, nghiêm túc mà nói thì tường nơi ấy hiện tại là của mẹ con Vương Phương. Trong sân bên này mọi thứ hỗn độn, đất trồng rau bị phá, đống than đá để lộn xộn bên ngoài phòng bếp, bên trên là một mảnh vải nhựa. Xe đạp thì bị đưa vào trong phòng ngủ.

Nhà họ cần được mở rộng sang bên phải nhưng phòng quản lý bất động sản lại chậm chạp không làm gì dù đã đồng ý.

Trong sân đều là đồ đạc, quả thực không còn chỗ đặt chân nên Lâm Võ Phong đề nghị Hoàng Linh và Tống Oánh đi tới phòng quản lý bất động sản bàn bạc. Bọn họ ép bên kia phải ra gạch, điều người tới xây tường và mượn đầm gỗ để Lâm Võ Phong bắt đầu đầm phần đất bùn bên cạnh nhà.

Hoàng Linh vẫn muốn trồng rau nên một nửa phần đất bùn sẽ để nguyên không đầm để về sau trồng thêm rau. Còn nửa kia chờ phòng quản lý bất động sản mang gạch tới và xây tường xong sẽ dùng để chứa than và xe đạp.

Trong căn nhà nhỏ tạm thời không thể bày bàn ăn chung nên sau khi tan tầm Hoàng Linh và Tống Oánh sẽ mua chút màn thầu và bánh bao từ nhà ăn mang về. Mọi người ăn uống qua loa rồi nhân lúc ngày hè dài, mặt trời chưa lặn sẽ đầm đống đất bùn.

Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình cầm cái cuốc sửa sang lại bùn đất, còn bốn người kia dùng đầm gỗ đầm phẳng mặt đất.

Tống Oánh lúc này đã bị “Hoàng Linh hóa” nên cũng kéo ống quần, đi đôi ủng nhựa dính bùn đứng trong đất lầy lội mà vừa đầm vừa bỡn cợt, “Còn nhớ rõ năm đó xây dựng nhà xưởng thiếu tiền nên vì tiết kiệm chút chi phí chuyên chở mà vật liệu gỗ được chuyển qua đường sông. Khi ấy chúng ta nhảy vào trong sông dùng tay không vớt gỗ kia lên bờ rồi lại dùng xe đẩy tay kéo về xưởng gia công. Em xuống sông nhiều nhất, cuối năm còn được bầu là ‘Cô gái sắt thép’ và được thưởng một cái cốc tráng men.”

Cô nhìn thấy bộ dạng giật mình của Trang Đồ Nam thì lập tức vỗ vai cậu và nói, “Không tin à? Dì mạnh mẽ lắm đó, hiệu quả lao động luôn cao nhất, chẳng qua vì nóng tính quá nên quan hệ với quần chúng mới không tốt, và không được danh hiệu chiến sĩ thi đua.”

Hoàng Linh cũng bị gợi lên hứng thú nói chuyện, “Lúc cô vào xưởng điều kiện đã coi như không tồi. Lúc tôi mới vào xưởng vẫn còn bị mưa dột, mọi người phải đội mũ tơi để làm việc. Ký túc xá cũng là giường chung, mấy chục người ở một gian, buổi tối ngủ mà muốn xoay người còn phải gọi một tiếng để cả đám đồng loạt xoay.”

Nhớ tới chuyện cũ Hoàng Linh không nhịn được nghĩ lại năm tháng tuổi trẻ, nhớ tới nhiệt tình lúc ấy cùng cảm xúc tự do mãnh liệt thế là cô lại thở dài.

Lâm Đống Triết thính tai và nghe được rõ ràng, “Cháu không tin, trời mưa thì dệt vải kiểu gì?”

Hoàng Linh hung hăng đập lên khối đất dưới chân và nói, “Trên máy dệt có che một miếng vải dầu nên mưa không dột xuống được.”

Tống Oánh cũng nói, “Đúng đó, trước kia gian khổ hơn bây giờ nhiều. Em nhớ khi ấy nhiệm vụ sản xuất quan trọng, có khi làm đêm sợ buồn ngủ còn vừa làm vừa hát. Chị Linh, chị thích hát bài nào? Em thích nhất là bài cây trúc tía.”

Tống Oánh nói xong là lập tức hát, lại theo tiết tấu đó mà đầm mặt đất, điều chỉnh một lúc quả nhiên khớp được động tác với giai điệu.

Chân trời là ánh nắng chiều xán lạn, hoàng hôn vẩy vụn vàng lên mặt sông. Bài hát của Giang Nam cùng với tiếng đầm nện xuống mặt đất vang lên nhộn nhạo. Trang Tiêu Đình cũng nhẹ nhàng cất tiếng hát. Nhiều năm luyện tập ở Cung Thiếu Nhi giúp cô nhóc có thêm nhiều kỹ năng, có thể luyến láy nhiều cung bậc để hòa âm khiến bài hát của Tống Oánh trở nên tinh xảo hơn nhiều.

Lúc Tống Oánh làm việc nhà thường xuyên hát bài này vì thế Lâm Đống Triết cũng biết. Cậu đứng thẳng và há miệng gào khiến làn điệu lập tức trở nên phong phú, tiết tấu cũng theo đó sai loạn lên.

Dù còn trăm ngàn mối lo nhưng Hoàng Linh cũng bật cười.



Trời càng ngày càng tối, ánh trăng cũng không tốt nên chẳng thể tiếp tục làm việc. Hoàng Linh, Tống Oánh và Trang Tiêu Đình đều trở về tắm rửa. Lâm Đống Triết ở trong viện rửa chân còn Lâm Võ Phong và Trang Đồ Nam thì ở lại thu dọn dụng cụ.



Gió từ mặt sông thổi tới rất mát mẻ, nhưng mùi bùn đất tanh lại khó ngửi. Hai người ngồi trên cái ghế nhỏ dùng giấy bản cẩn thận lau chùi bùn đất trên cái đầm.

Trong không khí yên lặng Lâm Võ Phong thấp giọng nói, “Đồ Nam, thực xin lỗi cháu, lời chú nói ngày đó quá nặng.”

Động tác trong tay Trang Đồ Nam ngừng một lát nhưng sau đó cậu lập tức làm như không có việc gì mà tiếp tục chà lau tay cầm.

Lâm Võ Phong vươn tay ra muốn chạm vào bả vai cậu nhưng rồi lại rụt về.

Anh cũng tiếp tục lau tay cầm của cái đầm và đứt quãng nói, “Trong dây chuyền sản xuất không thể xuất hiện lỗi, chú đã quen với tác phong ấy nên lúc nói chuyện với cháu cũng thực hung dữ……, không giống ba cháu, anh ấy có thể bẻ đạo lý ra rồi xoa nát để chậm rãi nói……, Đồ Nam, chú xin lỗi.”

Tủi thân, sợ hãi, hổ thẹn, rất nhiều cảm xúc khó mà phân biệt cuộn lên trong lòng. Trang Đồ Nam cúi đầu không cho Lâm Võ Phong thấy biểu tình trên mặt mình.

Tủi thân, trong lòng cậu là tủi thân vô hạn, không phải vì bị Lâm Võ Phong nghiêm khắc phê bình mà còn vì sự sụp đổ của thân tình và thế giới quan chung quanh. Nhưng tất cả những điều này lại như có chỗ xả ra, như có thể khép lại chỉ nhờ một câu xin lỗi vụng về nhưng chân thành của Lâm Võ Phong.

Lâm Võ Phong tiếp tục nói, “Đồ Nam, cháu học tập cho tốt vào, rất nhiều chuyện chẳng cần nghĩ nhiều rồi tự nhiên sẽ có đáp án.”

Thật lâu sau Trang Đồ Nam mới nhẹ giọng đáp, “Chú Lâm, cảm ơn chú!”

Giọng cậu nghẹn ngào mang theo nức nở.



Trang Đồ Nam ngồi thật lâu trong bóng đêm rồi mới trở về phòng.

Trong căn phòng phía đông vẫn có một ngọn đèn nhỏ sáng lên. Hoàng Linh vẫn chưa ngủ mà ngồi ở mép giường quạt gió cho Trang Tiêu Đình.

Nghe thấy tiếng mở cửa thế là Hoàng Linh nhìn qua và nhẹ giọng nói, “Đồ Nam, trong phòng bếp có nước ấm đó, con tắm rửa một chút rồi đi ngủ đi.”

Trang Đồ Nam ngồi xuống đối diện Hoàng Linh, “Mẹ biết con oán mẹ!”

Cậu dùng câu khẳng định chứ không phải câu hỏi, giọng điệu cũng chắc chắn.

Hoàng Linh nói, “Mẹ biết, trước khi cãi nhau mẹ đã biết ba con và con đều sẽ oán mẹ.”

Đáp án này quả thực ngoài ý muốn vì thế Trang Đồ Nam cũng chẳng che giấu nữa mà hỏi thẳng, “Mẹ, vì sao mà mẹ thà để con oán mẹ cũng muốn làm thế?”

Hoàng Linh xoay đầu đi không cho Trang Đồ Nam nhìn thấy biểu tình trên mặt mình.

Mãi một lúc lâu sau cô mới nức nở nói, “Đồ Nam, mẹ thà là con oán mẹ lúc này còn hơn tương lai con sẽ oán trách.”

Trang Đồ Nam thấy trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, miệng không nhịn được gọi, “Mẹ……”

 

------oOo------