Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 10: 10: Phiếu Gạo 50 Cân Loại Dùng Cho Cả Nước




Hẻm nhỏ ở Giang Nam.

Bởi vì dạy lớp cuối cấp quá bận rộn nên đã một khoảng thời gian Trang Siêu Anh không tới nhà cha mẹ. Cuối tuần đầu tiên sau khi thi đại học anh lập tức mang hai đứa nhỏ tới nhà thăm cha mẹ mình.

Sau đó Trang Siêu Anh mang theo một tin tức như quả bom nổ mạnh về nhà.

Em gái của anh là thanh niên trí thức ở Quý Châu, vì đã kết hôn ở địa phương lại học xong trung cấp y và được sắp xếp công việc trong bệnh viện nên không đủ tiêu chuẩn trở về Tô Châu. Nhưng căn cứ theo chính sách thì con trai cô ấy là Hướng Bằng Phi có thể dời hộ khẩu về đây.

Chính sách cho con cái của thanh niên trí thức trở về thành phố đã có nhưng tạm thời chưa có suất. Giáo dục ở Quý Châu xa không bằng Tô Châu vì thế Trang Hoa Lâm sợ sau này Hướng Bằng Phi về Tô Châu sẽ không theo kịp nên muốn hè này đưa thằng bé tới nhà Trang Siêu Anh ở. Như thế anh có thể giúp đứa nhỏ làm bài tập hè, lại hỗ trợ phụ đạo thêm.

Theo chính sách năm xưa thì ba anh em nhà họ Trang có một đứa được ở lại Tô Châu. Khi ấy Trang Siêu Anh tốt nghiệp trung cấp sư phạm và tới nơi khác làm việc, bố mẹ anh ở nhà quyết định giữ con trai út và hy sinh con gái để cô phải Quý Châu làm việc trong đại đội.

Nhưng dù trọng nam khinh nữ thế nào thì hai ông bà già cũng vẫn có chút áy náy nên đã đồng ý chuyện Hướng Bằng Phi tới đây ở rồi mới nói với Trang Siêu Anh, “Vé xe đã mua rồi, cuối tuần sau Bằng Phi sẽ tới đây. Thành tích của Đồ Nam tốt, vừa lúc có thể hỗ trợ em họ.”



Trang Siêu Anh về nhà kể lại việc này, “Ba mẹ nói khoảng thời gian trước anh bận quá nên bọn họ sợ ảnh hưởng công việc mới quên không thương lượng. Tuần sau Bằng Phi đã tới rồi……”

Hoàng Linh cười cười nói, “Quên ấy hả? Đây là truyền thống của bố mẹ anh rồi, bọn họ luôn đồng ý trước rồi mới báo sau, như thế anh sẽ không thể không đồng ý.”

Cô tiếp tục nói, “Năm đó em sinh Đồ Nam xong mẹ anh tới chăm con dâu ở cữ được ba ngày, tới ngày thứ tư bà ấy đột nhiên không tới nữa. Qua mấy ngày bà ấy mới tiện thể nhờ người nhắn là phải đi công tác. Sau này em mới biết mẹ anh tự động đề nghị đơn vị cử mình đi công tác. Chuyện đã như thế, bà ấy cũng chẳng còn ở nhà thì em còn có thể làm gì nữa?”

Hoàng Linh lại vẫn chưa nói hết, “Đúng rồi, ba ngày tới chăm em ở cữ bà ấy cũng chỉ ngồi ở mép giường và chẳng động tay làm gì nhưng ra ngoài vẫn nói là tới chăm con dâu ở cữ. Việc thì không làm nhưng mặt mũi thì vẫn phải đầy đủ.”

Mặt Trang Siêu Anh rất khó coi nhưng Hoàng Linh làm như không thấy mà nói tiếp, “Trước kia em thật không hiểu, bà ta bắt nạt con dâu như thế chẳng nhẽ không sợ già rồi sẽ gặp báo ứng sao? Có điều giờ em hiểu rồi, con trai hiếu thảo thế cơ mà. Lúc này hai ông bà chả bệnh, chả đau gì mà mỗi tháng anh vẫn đều đặn đưa 1/3 tiền lương, tương lai đương nhiên sẽ không bỏ mặc bà ta rồi!”

Hoàng Linh tức quá hóa cười, “Còn con dâu ấy à, con trai bà ta có bản lĩnh như thế thì sợ gì không quản được vợ.”

Hoàng Linh cười khiến Trang Siêu Anh cũng e ngại.



Nhà họ Trang chưa từng áp lực như thế. Trang Đồ Nam cố gắng ở bên ngoài với các bạn nhiều nhất có thể, Tống Oánh thì thường xuyên gọi Trang Tiêu Đình qua cho con bé xem TV.



Tới chủ nhật Trang Siêu Anh tới nhà cha mẹ mình đón Hướng Bằng Phi. Hoàng Linh xanh mặt đi theo —— hai vợ chồng hung hăng cãi nhau vài bận cuối cùng mới đạt được thỏa hiệp đó là Hoàng Linh đồng ý để Hướng Bằng Phi tới nhà mình nghỉ hè còn Trang Siêu Anh thì ngầm đồng ý sẽ bàn tới chuyện sinh hoạt phí.

Trong cơn mưa to tầm tã vợ chồng hai người mỗi người che một cái ô đi cách nhau vài bước mà lên lầu.

Ông bà nội nhà họ Trang ở trong một khu chung cư kiểu cũ, qua hành lang thật dài là gần 20 hộ gia đình. Vì nhà cửa san sát nên nhà ai có động tĩnh gì nhà khác đều biết vì thế Trang Siêu Anh dặn vợ nhiều lần, “Người có lý cần nói chuyện đàng hoàng, đừng cãi cọ, đừng để ba mẹ mất mặt với hàng xóm……”

Hoàng Linh cười lạnh, “Tôi đã cãi cha mẹ anh bao giờ chưa?”

Trang Siêu Anh bị nghẹn họng. Hoàng Linh luôn tôn kính bề trên, dù bất mãn nhưng cô cũng chỉ cãi nhau với chồng, quả thực chưa bao giờ giáp mặt cãi nhau với cha mẹ chồng. Vì thế anh hậm hực nói, “Thì anh cũng chỉ dặn dò thế.”

Hoàng Linh không nói tiếp mà xanh mặt lên cầu thang.

Ở hàng hiên là em dâu nhà cô đang cùng vài người phụ nữ khác vây quanh một đứa nhỏ mà mắng mỏ, “Đã bảo đừng ra ngoài chơi rồi mà không nghe. Mày nhìn cả người đi, toàn là bùn. Cho mày ăn, ở, còn phải giặt quần áo nữa……”

“Người nhà quê đúng là bẩn, hàng hiên toàn là bùn……”

“Trên đầu nó có chấy không đó? Tránh xa một chút, tránh xa một chút.”

……

Một đứa nhỏ đang đứng cúi đầu. Có lẽ mới vừa chạy từ ngoài vào nên cả người cậu ướt đẫm, đế giày toàn là bùn. Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Trang Siêu Anh và Hoàng Linh thì theo bản năng quay lại nhìn.

Mặt cậu bẩn thỉu nhưng ngũ quan vẫn có vài phần giống Trang Đồ Nam, biểu tình quật cường nhưng trong ánh mắt có sợ hãi và khiếp đảm khó che giấu.

Khuôn mặt tương tự và ánh mắt khiếp sợ kia đột nhiên đánh vào lòng Hoàng Linh khiến cô sinh ra chút thương hại và đồng tình.



Bếp lò đặt ở hàng hiên, Trang Siêu Anh tới đó nấu cơm.

Hoàng Linh thì nhẹ nhàng thương lượng chuyện sinh hoạt phí với mẹ chồng, “Lương thực trong nhà hoàn toàn không đủ ăn, Đồ Nam đang trong lúc dậy thì, Tiêu Đình cũng không thể bị đói vì thế con và Siêu Anh cũng chẳng đủ bù cho hai đứa. Lúc này lại thêm một đứa nhỏ nữa thì nhất định là không đủ ăn, cần phải mua thêm đồ từ chợ tư nhân mà giá cả cũng không rẻ. Lúc này ông bà ngoại cùng cậu mợ thằng bé không ra sức thì ít nhất cũng phải góp chút tiền đúng không?”

Bà nội nhà họ Trang lại nói, “Đều là người một nhà.”

Gần mực thì đen, dưới sự hun đúc của hoa khôi xưởng là Tống Oánh nên Hoàng Linh đâu còn như xưa, “Lần trước mẹ tới cũng không mang theo lương thực, Đồ Nam vì muốn tiết kiệm một miếng cơm mà giữa trưa phải về nhà ăn cơm. Con phải lấy máy may đổi xe đạp cho thằng bé đi về thế nên giờ trong nhà chẳng còn máy may nữa.”



Mặt bà nội nhà họ Trang đỏ lên, bà ta quay đầu muốn tìm con trai cả kể lể khóc lóc nhưng phát hiện Trang Siêu Anh không có ở trong phòng.

Hoàng Linh không ngừng cố gắng chèn ép cha mẹ chồng, “Hóa ra không chỉ có con trai cả mà với con gái thứ hai bố mẹ cũng chỉ thích nói mà không thích ra sức để giúp nhỉ!”

Hoàng Linh mang khí thế mạnh mẽ mà đòi 30 tệ, cứ thế sinh hoạt phí của Hướng Bằng Phi coi như cũng đủ.



Trong nhà đã chuẩn bị xong chỗ ở cho Hướng Bằng Phi. Mùa hè nóng nên nhà họ trải thảm trúc trong phòng Trang Đồ Nam, lại thêm một cái chăn là ổn.

Sau một bữa cơm chiều hai vợ chồng mang theo Hướng Bằng Phi cùng 30 tệ về nhà.

Hướng Bằng Phi vẫn luôn ở trong phòng Trang Đồ Nam. Bản thân Trang Đồ Nam và Trang Tiêu Đình thì một trước một sau vào nhà gọi cậu cùng sang nhà chính ăn dưa hấu nhưng đứa nhỏ lại không chịu, cứ trốn sau mành trộm nhìn ra ngoài, cực kỳ bất an.

Ai biết mành kia đột nhiên bị kéo ra, giọng gào của Lâm Đống Triết mang theo gió nóng của ban đềm ùa vào căn phòng nhỏ, “Anh Đồ Nam, em nghe nói em họ của anh tới chơi.”



Sau cơn mưa to không khí vừa ướt vừa oi, cửa sổ các nhà đều được mở rộng để đón gió. Hoàng Linh nằm trên giường nhẹ phe phẩy quạt hương bồ và nghe bốn đứa nhỏ rúc trong phòng Trang Đồ Nam nói chuyện trời biển.

Lâm Đống Triết rất tò mò hỏi, “Ở nông thôn các cậu chơi cái gì thế?”

Hướng Bằng Phi rất thích người bạn mới quen của mình, trực giác cũng nói với cậu rằng Lâm Đống Triết sẽ không cười nhạo cậu thế là cậu thật thà trả lời, “Bẻ ngô, bắt chuồn chuồn, đuổi theo xe lửa……, rất nhiều chuyện thú vị.”

Lâm Đống Triết phát ra lời tán thưởng từ đáy lòng, “Đuổi theo xe lửa ư? Tớ chỉ thấy xe lửa ở trên TV.”

Hướng Bằng Phi nhạy bén bắt được từ mấu chốt, “TV ư? Cậu xem TV rồi à? Tớ chưa bao giờ được xem TV.”

Lâm Đống Triết khẳng khái hứa hẹn, “Nhà tớ có TV, bây giờ mẹ tớ đang tắm nên chờ mẹ tắm xong cậu có thể tới nhà tớ xem TV. Anh Đồ Nam và Tiêu Đình cũng thường xuyên qua đó.”

Hướng Bằng Phi rất vui, “Được, lúc về tớ chắc chắn sẽ khoe với các bạn là mình được xem TV.”

Trang Đồ Nam hỏi, “Các bạn em biết em tới Tô Châu à?”

Hướng Bằng Phi nói, “Bọn họ biết và cũng rất lưu luyến em. Em cũng không muốn tới nhưng mẹ một hai bắt em đi. Mẹ còn nhờ chú Tiền đưa em lên xe lửa đi ba ngày mới tới Tô Châu.”

Trang Tiêu Đình tò mò hỏi, “Chú Tiền á? Là chú ruột của anh à?”

Hướng Bằng Phi nói, “Không phải, là một chú hàng xóm cũng vừa lúc phải về Tô Châu, nói là thanh niên trí thức, thanh niên trí thức……”

Trang Đồ Nam nói ra một từ gần đây xuất hiện rất nhiều trên báo chí, “Thanh niên trí thức về thành phố.”

Hướng Bằng Phi vỗ đùi, “Đúng, chú Tiền mang theo rất nhiều đồ, có quần áo, chăn bông, sách vở. Xe lửa không có chỗ ngồi nên em ngồi trên sàn xe, dựa vào chăn bông ngủ…… Mẹ và chú Tiền đều nói Tô Châu phồn hoa náo nhiệt, vậy ngoài xem TV mọi người còn chơi gì nữa?”

Trang Tiêu Đình và Lâm Đống Triết đồng thời ố á mà kể một đống, cuối cùng Trang Tiêu Đình nhỏ giọng hỏi, “Vậy anh cảm thấy Tô Châu có được không?”

Lâm Đống Triết hỏi, “Tớ thích đánh con quay, cậu biết chơi không?”

Hướng Bằng Phi trả lời Lâm Đống Triết trước, “Tớ đánh hơi bị khá đó.”

Sau đó cậu nghĩ nghĩ mới trịnh trọng trả lời Trang Tiêu Đình, “Tô Châu nhiều ô tô, nhiều xe đạp. Bọn anh ở trong núi nên không có xe đạp. Nơi này còn có dưa hấu, đây là lần đầu tiên anh ăn dưa hấu đó.”

Lâm Đống Triết bĩu môi, “Anh Đồ Nam có xe đạp kìa, anh ấy sẽ dạy cậu đạp xe. Trang Tiêu Đình có mấy quyển《 Mười vạn câu hỏi vì sao 》nhưng cậu phải rửa tay trước nếu không cậu ấy không cho mượn đâu.”

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng phía tây mở ra, Tống Oánh bưng một chậu nước đi về phía WC còn Lâm Đống Triết thì nói, “Mẹ tớ tắm xong rồi, mau vào xem TV đi.”

Bọn nhỏ như một tổ ong chạy tới nhà họ Lâm.

Trang Siêu Anh trầm mặc không lên tiếng mà cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt cho vợ.

Hoàng Linh than nhẹ, “Tống Oánh mới vừa trả tiền, hay là chúng ta tìm cái tem phiếu rồi đổi một cái quạt điện?”

Sau đó cô bất đắc dĩ nói: “Em gái anh vì bảo vệ em trai út trong nhà mới phải xuống nông thôn, đó là thua thiệt cô ấy. Lúc này thằng bé tới ở với chúng ta cũng không phải không được. Ăn cơm coi như không thành vấn đề, lương thực quy định không đủ thì mua ở chợ tư nhân cũng được. Nhưng ở là một chuyện lớn. Anh cũng biết vì sao vừa rồi Tống Oánh lại múc nước vào phòng tắm rửa rồi đúng không? Tắm xong cô ấy mới mang nước vào nhà vệ sinh đổ. Nhà vệ sinh của chúng ta vốn đã nhiều người dùng nay lại thêm một người nữa nên càng chen chúc.”

Một lời này bừng tỉnh người trong mộng, Trang Siêu Anh lập tức nói, “Hai ta cũng nên nhân lúc bọn nhỏ không ở nhà mà tùy tiện lau rửa một chút ở trong phòng.”

Trang Siêu Anh ngăn vợ, “Em đừng nhúc nhích, để anh tới nhà bếp múc nước.”

Trang Siêu Anh nhanh chóng vọt vào nhà bếp thì thấy Lâm Võ Phong đang đổ nước ấm vào xô nhựa. Thấy Trang Siêu Anh tới thế là anh lập tức tỏ thái độ, “Nhà anh cần dùng WC sao? Đợi tôi tắm trước đã nhé, tôi chỉ cần 2 phút là xong.”





Bốn đứa nhỏ tập trung trước TV của nhà họ Lâm.

Lúc mấy đứa đi vào TV đang chiếu quảng cáo, sau đó là bộ phim nổi tiếng của Nam Tư. Nhạc dạo vừa vang lên Hướng Bằng Phi đã lập tức ngồi ngay ngắn sau đó nhỏ giọng nói thầm với Lâm Đống Triết ở bên cạnh, “Tớ từng xem phim ở rạp chiếu lộ thiên tại trấn trên nhưng chưa xem bộ này.”

Ánh sáng của màn hình chiếu lên khuôn mặt Hướng Bằng Phi, để lộ đôi mắt trợn tròn vì hưng phấn của cậu.

Trang Đồ Nam nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ và mới lạ của em họ thì tự dưng nhớ tới bản nhạc Vũ khúc Ba Lan cung D trưởng mình nghe được vào tiệc liên hoan. Tâm tình cậu lúc ấy cũng chấn động vì thế giờ khắc này cậu đột nhiên cảm thấy đồng cảm với đứa em họ lần đầu tiên gặp gỡ.



Trang Siêu Anh và Hoàng Linh qua loa tắm rửa xong thì Trang Đồ Nam cũng trở lại.

Trang Siêu Anh thấy con trai vào cửa thì buồn bực hỏi, “Con không xem TV à?”

Hoàng Linh vỗ vỗ mép giường ý bảo con trai ngồi đó.

Trang Đồ Nam ngồi xuống mép giường và chần chờ mở miệng, “Cô có về Tô Châu không?”

Hoàng Linh đang dùng khăn lau tóc nghe thế thì ngẩng đầu thoáng nhìn con trai.

Hai vợ chồng liếc nhau, cuối cùng Trang Siêu Anh quyết định cố gắng đối mặt với đứa con trai đang ngày một trưởng thành. Anh thẳng thắn nói, “Mấy năm trước lãnh đạo Quý Châu muốn giải quyết vấn đề thanh niên trí thức nên để các đại đội tiến cử người ghi danh vào sáu trường trung cấp chuyên nghiệp ở địa phương ở các ngành sư phạm, y tế, nông nghiệp, lâm nghiệp, tài vụ. Học viên chỉ cần học một tới hai năm rồi tốt nghiệp và sẽ được địa phương bố trí công việc.”

Trang Siêu Anh tiếp tục giải thích, “Học nông nghiệp sẽ tới nông trường, học tài vụ sẽ làm kế toán ở công xã, học sư phạm ra làm giáo viên tiểu học ở địa phương……, đều là công việc nhà nước do quốc gia phân phối. Cô con là người tranh đua, vừa làm việc ở nông trường vừa ôn tập và thi đậu trung cấp y, hiện tại đang làm tại bệnh viện ở thị trấn. Như thế không phù hợp điều kiện để trở về thành phố.”

Anh lại bồi thêm một câu, “Dượng của con cũng là thanh niên trí thức, tuy không học trung cấp nhưng đã kết hôn nên cũng không đủ điều kiện để trở về. Cục đường sắt ở địa phương đang tuyển cán bộ, đặc biệt ưu tiên thanh niên trí thức vì thế có khả năng dượng con sẽ tới đó, cũng là làm việc cho nhà nước, là cầm bát sắt.”

Hoàng Linh buông khăn lông nói, “Cô con và dượng đều không thể trở về đây nhưng em họ con thì có thể. Hiện tại còn chưa có suất, lúc nào tới lượt là thằng bé có thể chuyển hộ khẩu về Tô Châu.”

Trang Đồ Nam nắm được trọng điểm, “Bằng Phi chỉ có thể về đây một mình ư?”

Trang Siêu Anh trầm mặc một lát mới mơ hồ đáp, “Cô con sợ Bằng Phi không theo kịp chương trình học ở đây nên mới để ba giúp phụ đạo cho thằng bé. Đồ Nam, con là anh, về sau con phải giúp em nhé.”



Ngày hôm sau ông anh cả Trang Đồ Nam nói mình sẽ chi tiền mang em họ tới Hợp Tác Xã mua đồ ăn vặt hoặc đồ dùng học tập. Hướng Bằng Phi sửng sốt một lúc mới đột nhiên nghĩ ra, “Mẹ có cho em tiền và phiếu gạo bảo em đưa cho bác dâu cả.”

Hướng Bằng Phi tìm một cái quần đùi của mình và mượn kéo của Hoàng Linh cắt mở một cái túi chìm trong đó rồi lấy ra hai tờ tiền cùng một chồng phiếu gạo nhỏ đưa cho Hoàng Linh bằng hai tay.

Cậu lắp bắp nói, “Bác cả, mẹ cháu nói chỉ đổi được 50 cân phiếu gạo loại cả nước dùng, mẹ cháu không đổi được nhiều hơn. Về sau…… về sau mẹ cháu đổi được sẽ lại gửi tới đây.”

Hướng Bằng Phi lại nói, “Ba cháu vẫn còn đang làm việc ở đại đội, một ngày mới kiếm được 2 hào 8 xu, mẹ cháu quả thực không có nhiều tiền.”

Hoàng Linh nhìn 20 tệ và một đống phiếu gạo nhăn dúm dó không thống nhất trong tay Hướng Bằng Phi thì trong lòng là ngũ vị tạp trần.



Hoàng Linh vừa lúc muốn đi mua bột giặt và kem đánh răng nên mang theo ba đứa nhỏ đi cùng luôn.

Quầy bán quà vặt bằng thủy tinh bày đầy những món đồ chơi rực rỡ muôn màu. Trong đó có một quầy chuyên để đồ ăn vặt và đồ dùng học tập của trẻ con, bên trong có kẹo que, kẹo mạch nha, bánh quy hình động vật, bút chì, thước nhựa…… Trang Đồ Nam cực kỳ hào phóng với em họ, luôn khuyến khích cậu nhóc chọn mấy món mình thích.

Hướng Bằng Phi ghé vào quầy thủy tinh với vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Người bán hàng thấy đứa nhỏ nông thôn này chỉ xem chứ không mua thì không kiên nhẫn gắt, “Đừng cản người khác mua hàng, này này, đè lên máy tính rồi.”

Trang Đồ Nam cổ vũ Hướng Bằng Phi, “Anh mang đủ tiền, em thích gì chúng ta sẽ mua.”

Trang Tiêu Đình cũng nhắm mắt theo đuôi, “Anh Bằng Phi, em cũng mang tiền.”

Hướng Bằng Phi lại lắc đầu như trống bỏi, “Mẹ nói người lớn kiếm tiền không dễ, thứ tốt chỉ cần nhìn là được, không cần mua.”

Cứ đùn đẩy mãi cuối cùng Hướng Bằng Phi chỉ mua một miếng kẹo mạch nha. Người bán hàng dùng cái búa nhỏ gõ kẹo kia thành mảnh nhỏ và dùng giấy dầu gói lại.

Ba anh em cầm gói kẹo ngồi trên bồn hoa trước quầy bán quà vặt cùng chia nhau ăn.

Ánh mặt trời từ lá cây chiếu xuống in bóng loang lổ trên người ba đứa. Hoàng Linh đứng từ xa nhìn thì thở dài một tiếng, chút oán giận trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan.

 

------oOo------