Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại. Ba con người ngồi lặng yên trên băng ghế dài. Dãy hành lang vốn lạnh lẽo nay dường như nặng nề hơn. Không ai nói gì với nhau.
Tú thở dài. Ngước nhìn lên trên cánh cửa đang đóng im ỉm. Thứ ánh sáng trắng xanh của đèn báo cấp cứu làm Tú thấy chói mắt, Tú thầm ước giá mà nó tắt ngúm đi ngay bây giờ thì tốt biết mấy nhưng nó không tắt và vẫn sáng trưng như trêu ngươi những con người đang ngồi đối diện mình.
Tú hướng ánh nhìn lo lắng của mình sang Q. Cô không nói gì, chỉ ngồi yên bên cạnh Tú. Cô không khóc, cũng chẳng rơi những giọt nước mắt xót xa hay bật lên những tiếng nấc nghẹn ngào như mẹ con bé, mà chỉ đăm đăm nhìn cánh cửa trước mắt một cách vô hồn.
Lần thứ năm trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi Tú buông một hơi thở dài. Tú thực sự không biết nên làm gì vào lúc này để an ủi cô gái bên cạnh mình. Tai nạn của An chắc chắn là sẽ là một đòn giáng mạnh vào Q, khi mà những ngày vừa qua vốn đã không lấy gì làm dễ chịu đối với cô.
Tú biết ngay giờ phút này một an ủi rỗng tuếch cũng chẳng thể đủ sức xua đi cơn bão lòng trong Q, cô cần một cái gì hơn thế. Một cái gì khiến cô an lòng. Tú hít một hơi thật sâu rụt rè đưa tay mình nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Q, siết nhẹ một cái.
Q thôi nhìn cánh cửa mà cúi xuống nhìn bàn tay mình nằm gọn trong tay Tú, rồi lại trao cho Tú một ánh nhìn đầy lạ lẫm nhưng cũng không rút tay lại, mà để nó nằm yên ở đó. Có lẽ giờ này, chính Q cũng cần một chút hơi ấm để không cảm thấy lòng mình đang trở nên lãnh lẽo và cô độc.
Chỉ có vài ngày trôi qua mà cuộc sống của Qnhư trở nên đảo lộn. Cô dường như không thể nghĩ được gì nữa, mọi thứ quay vần trong đầu khiến cô chếnh choáng.
"Rầm." Cú ngã của An..."Đây là mẹ của con" phát ra từ miệng bố...Ánh mắt kích động của người phụ nữ...Gương mặt đau đớn của An, tiếng khóc của An...Tiếng người phụ nữ gọi với theo "Con ơi...Con..."
Tất cả như vụt ra khỏi tầm kiểm soát của Q. Ở tuổi 23, cuộc sống của cô chưa bao giờ rối loạn đến thế.
...
Được một lúc sau, một cô y tá chạy xô ra ngoài. Rồi nhanh chóng quay trở lại, đằng sau là một vị bác sĩ khác trông có vẻ gấp gáp. Trong phút chốc, mặt hồ tĩnh lặng bị phá vỡ. Sự lo lắng và căng thẳng như vừa tăng lên gấp bội. Bởi ai cũng biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản là một cái chân bị trật, một cái mắt cá bị sưng hay một cái đầu gối bị bầm như trước đây. Nhất là đối với một đứa trẻ chỉ vừa mới 6 tuổi như An.
"Con bé đâu rồi? Hả?" Quân hớt hải chạy đến. Đôi tay anh bấu chặt vào đôi vai vợ mình quát lên. "Tôi đã nói với cô rồi! Cô đừng có ép con bé! Nó chỉ mới có 6 tuổi, 6 tuổi thôi cô có biết không hả?"
Tú vội bật dậy, dùng sức cố kéo anh ra khỏi.
"Anh Quân... Bình tĩnh lại đi anh! Anh Quân! Đây là bệnh viện... Con bé sẽ ổn thôi!"
Nhưng Quân lại cố giằng ra. Anh dùng tất cả sự tức giận của mình dồn vào đôi bàn tay còn đặt trên vai vợ lay thật mạnh rồi gào lên. "Nó là con cô mà! Nó là con cô mà! Sao cô lại đối xử với nó như thế hả?! Hả? Cô nói tôi nghe đi! Cô nói tôi nghe đi!"
Tú chưa từng thấy Quân như thế này. Quân là bạn thân từ cấp hai của anh Khánh. Từ xưa giờ, anh cũng như con trai trong nhà Tú. Những ngày còn đi học hầu như ngày nào anh cũng qua nhà. Tuy hơi láu cá một chút nhưng anh là một người rất hiền và tốt bụng. Trong suốt ngần ấy năm quen biết, chỉ một lần duy nhất anh tức giận là khi bị phát hiện cô người yêu lừa dối đúng ngày kỉ niệm tròn một năm yêu nhau. Đêm ấy, anh rủ hai anh em Tú uống bia, Tú thấy anh đập tan tành bó hoa hồng xuống đất. Cành đầy gai, ấy thế mà anh nắm chặt đến nổi cả gân tay. Máu chảy đầy. Đôi mắt đỏ ngầu...Nhưng chỉ vậy thôi và sáng hôm sau, lại quay trở về là anh Quân hiền khô như trước rồi chia tay cô người yêu trong lặng lẽ. Cho đến ngày hôm nay, giờ phút này. Anh gần như mất kiểm soát.
"Ai là người nhà của bệnh nhân?"Giọng bác sĩ phụ trách vang lên, chấm dứt sự hỗn độn trước mắt. Mọi người vây quanh lấy ông, ánh mắt mong chờ một kết quả khả quan.
"Tôi...Tôi đây! Tôi là ba con bé. Bác sĩ con bé sao rồi?" Quân trả lời, giọng lạc cả đi.
"Chân phải của cô bé bị tổn thương nặng ở phần khớp gối và đặc biệt là phần cổ chân. Tôi không hiểu gia đình nghĩ gì mà lại cho cháu đi thi múa ballet trong tình trạng cổ chân bị tổn thương như thế?"
Ông lật bệnh án ra, tiếng giấy xột xoạt vang lên khô khốc .
"Vì chân tổn thương lại là chân tiếp đất nên vốn không trụ nổi, cả phần cổ chân lẫn khớp gối đều chịu tác động lực mạnh dẫn đến đây chằng gối bị dãn. Còn cổ chân thì bị đứt một phần dây chằn, nói nôm na là bong gân cấp độ hai... Riêng về xương tôi đang chờ kết quả chụp X Quang để biết chính xác tổn thương nằm ở mức nào. Trên người cô bé hiện nay cũng có vài vết bầm do cú ngã mạnh. Nhưng là phần mềm không đáng lo."
"Thế giờ chúng tôi có được vào thăm cháu chưa vậy bác sĩ?" Q vội vàng hỏi.
"Hiện tại thì chưa. Chúng tôi cần theo dõi cháu thêm. Hơn nữa cô bé đã được cho uống thuốc an thần nghỉ ngơi rồi. Cô bé hơi yếu và có dấu hiệu bị căng thẳng về tâm lí. Gia đình nên quan tâm cháu một cách... đúng đắn hơn."
Vị bác sĩ già gằn nhẹ hai từ "đúng đắn". Có vẻ như ông cũng không dễ chịu gì khi phải chứng kiến tình trạng tệ hại như thế này của một cô bé đáng tuổi cháu gái của mình.
"Tôi xin phép gia đình." Nói rồi ông quay gót rời đi. Tiếng bước chân vang vọng đến cuối dãy hành lang dài vắng lặng.
"Mời người nhà đi theo tôi làm thủ tục nhập viện cho cháu bé."
"Để em." Tú đề nghị "Anh nên ngồi đây với chị. Em đi làm thủ tục giúp cho."
"Ừ. Em giúp anh." Quân mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế.
"Q, em đợi ở đây nhé! Tú làm thủ tục xong sẽ quay lại đưa em về."
Q không nói gì, chỉ nhìn Tú khẽ gật đầu. Tú cũng gật đầu một cái đáp lại, rồi vội chạy theo cô y tá ban nãy. Hành lang dài lại rơi vào lặng yên. Tú làm thủ tục khá nhanh, rồi vội trở lại phòng cấp cứu để đưa Q về. Đêm nay, lí ra phải là một đêm rất vui nhưng thật không may mọi chuyện lại tệ đi rất nhiều.
Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, suốt cả một đoạn đường dài chỉ là sự yên lặng. Q không nói gì. Tú cũng không biết nên nói gì. Chốc chốc lén nhìn sang bên lại bắt gặp một vệt nước lăn dài nơi gò má Q ánh lên bởi ánh đèn xe đi ngược chiều...
Tú về đến nhà khi đồng đồ vừa chỉ đúng 11 giờ đêm. Mẹ và anh Hai đều đã ngủ cả. Về đến phòng, Tú chẳng buồn bật đèn. Trong lúc này, bóng tối làm Tú thấy dễ chịu hơn, Tú mở cửa ban công, mùi của sương đêm và hơi ẩm của đất vườn xộc vào mũi làm Tú thấy lòng mình dịu lại.
Tú nghĩ về An, lại nghĩ về Q. Đột nhiên, Tú muốn ôm lấy hai dì cháu vào lòng mình. Ôm một cái ôm thật chặt và nhẹ nhàng vỗ về. "Không sao đâu, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Không sao đâu..."
Có lẽ, ngay thời khắc này chính Tú cũng không hề hay biết rằng từ lúc nào An và Q đã âm thầm bước vào và trở thành một phần sinh động trong cuộc sống vốn bình lặng của chính mình. Để rồi mọi buồn vui của cả hai cũng trở thành những buồn vui trong lòng Tú. Mà dĩ nhiên chẳng ai thích động đến nỗi buồn!
***
Sáng ra, vừa thấy Tú lững thững đi xuống từ cầu thang, anh Khánh đã gặng hỏi. "Sáng nay, anh có nghe Quân nói con bé An bị ngã. Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Tú ngồi xuống sofa, uể oải đáp. "Chuyện dài lắm anh à."
"...Là Hân ép nó đi thi?"
Tú không trả lời, chỉ thở dài nhìn anh. Khánh lắc đầu, tỏ vẻ không bằng lòng.
"Thế bác sĩ bảo sao?"
"Chẩn đoán ban đầu là dãn dây chằng khớp gối và đứt một phần dây chằng ở cổ chân. Còn xương thì phải sáng nay mới có kết quả anh ạ."
"Ngày trước cũng có nghe thằng Quân than vãn vợ nó ép con bé học đủ các thể loại cho bằng bạn bằng bè... Anh cũng khuyên nó vài câu. Nhưng không ngờ là lại ép con bé đến mức đó để xảy ra cớ sự như vậy."
Tú không biết nói gì, trong đầu thoáng hiện ra khuôn mặt tái đi vì đau của An khi nằm trên băng ca đưa vào phòng cấp cứu.
Sau bữa sáng, Tú và anh Khánh quyết định đi thăm An. Tú cũng muốn xem tình hình An bây giờ thế nào, thú thực cả đêm qua lo lắng, mắt cứ mở thao láo phải đến gần sáng mới ngủ được.
Khi Tú đến, An đã được chuyển qua phòng bệnh riêng. Nhưng vẫn còn chưa tỉnh, nghe Quân nói bác sĩ bảo do tác dụng của thuốc an thần và cơ thể vốn yếu do tập luyện quá sức. Tú nhìn con bé đang say giấc, nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc mây của nó, bất giác lại thấy khoé mắt mình cay cay.
"Chứ Hân đâu rồi?" Khánh cất tiếng hỏi.
"Tao nói cô ấy đi về nghỉ ngơi rồi. Cô ấy không chịu, nhưng tao ép mãi cũng đồng ý. Bảo trưa sẽ vào lại." Quân trả lời, vẻ mệt mỏi hằn rõ lên gương mặt anh.
"Anh đừng giận chị...Chị cũng không muốn thế đâu."
"Anh biết. Nhưng tối qua nghe tin con bé gặp tai nạn...Quả thật anh không kiềm chế nổi!"
Tú thông cảm cho anh, có cha mẹ nào nghe con mình gặp chuyện lại có thể bình tĩnh được đây ? Ngay cả Tú, không phải ruột thịt mà ngay cái khoảnh khắc thấy con bé ngã khuỵu trên sân khấu cũng không tránh khỏi chết đứng lấy vài chục giây.
"Em có điện thoại. Hai anh nói chuyện đi. Em ra ngoài một chút."
Tú bước vội ra ngoài hành lang, điện thoại vẫn đang rung liên hồi. Cuộc gọi từ phía tạp chí, họ muốn xin một cái hẹn phỏng vấn và chụp hình với Tú. Tú lưỡng lự một lúc rồi hứa sẽ trả lời sau. Vốn đang định quay trở lại phòng thì có tiếng gọi giật ngược.
"TÚ! Phải Tú không?"
Tú quay lại, nhíu mày nhìn vị bác sĩ mặc áo blues trắng đang tiến lại phía mình. Cố gắng lục lọi trong đầu khuôn mặt này, chỉ thấy quen quen nhưng không nhớ rõ là ai.
"Anh là?"
Anh ta bật cười. "Tao nè. Coi bộ nổi tiếng rồi quên hết bạn bè rồi nha Tú!"
Nói xong anh ta xăng tay áo, chìa cánh tay có vết bớt lớn hình con cá ra trước mặt.
"Trung cá!" Tú thốt lên.
"Giờ mày mới chịu nhận ra tao. Mày tệ quá!"
Tú gãi đầu cười trừ, không ngờ lại gặp lại Trung ở đây. Giờ khác quá Tú không nhận ra. Lúc còn học cấp hai với nhau, suốt bốn năm liền nó ngồi sau lưng Tú và Kai. Ba đứa chơi với nhau cũng khá thân, lên cấp ba cả gia đình Trung chuyển ra nước ngoài rồi từ đấy cả bọn mất liên lạc. Tú cũng không nghĩ còn có thể gặp lại nhau.
"Tao tưởng mày ở nước ngoài."
"Tao về cách gần hai năm rồi. Ba mẹ tao vẫn ở bên đó với anh chị. Còn tao, tao muốn về Việt Nam nên tao về."
"Sao không nghe mày liên lạc gì?"
"Cũng có nhưng đi lâu bạn bè mất liên lạc hết. Giờ tao làm ở bệnh viện này bận bịu lắm."
"Tao nhận không ra. Ngày xưa mày ốm nhom. Giờ đô con vạm vỡ như thế này... Đừng nói tao, có khi thằng Kai còn chẳng nhìn ra nữa là..."
"Mà sao mày lại ở đây?"
Tú giơ ngón cái chĩa ra phía sau, chỉ vào cánh cửa phòng An.
"Cháu tao gặp tai nạn tối qua."
"Đã có kết quả chưa?"
"Dây chằn bị đứt. Còn xương thì lát nữa mới có kết quả mày ạ."
"Thế có cần tao hỏi thăm giúp không?"
"Được thế thì tốt quá!"
***
Buổi chụp hình ngoại cảnh giữa cái nắng vỡ đầu của chiều Sài Gòn cộng thêm việc không ngủ được đêm qua đã lấy đi nhiều sức lực của Tú. Cả ekip cũng vậy. Cái nắng hầm hậm như nung sôi cả đầu, mồ hôi thấm ướt cả áo làm ai nấy đều muốn phát điên lên nhưng ai cũng chẳng ai than vãn gì. Tính chất công việc này là vậy, chẳng tránh được. Hôm nay vẫn còn lịch chụp buổi tối, mọi người đều cố gắng hoàn thành sớm để còn về studio chuẩn bị cho ca tiếp theo. Nhưng dù đã gắng lắm thì phải đến hơn 5 giờ chiều công việc mới kết thúc. Mặt trời đã bắt đầu lùi dần khuất sau mấy toà cao ốc cao vút, chỉ còn ánh lên vài tia sáng vàng vọt trên bầu trời không có lấy một gợn mây.
Tú nhìn đồng hồ trên tay, trù trừ một chút, phải đến 7 giờ tối buổi chụp hình tiếp theo mới diễn ra, Tú muốn tranh thủ ghé qua bệnh viện xem tình hình của An thế nào. Nghĩ là làm, Tú chẳng buồn quay về thay đồ mà lái xe thẳng đến bệnh viện. Vừa vào phòng thì đã thấy Kai, Linh, Ly và cả Q đều đang ở đấy. Tú hơi ngạc nhiên nhưng cũng không thấy làm lạ.
"Sao đông đủ vậy? Hôm nay, mọi người không có lịch tập à?" Tú hỏi.
"Dĩ nhiên là có. Nhưng nghỉ tạm một buổi, chứ mày xem, ở phòng tập thì có khi nào rỗi đâu?" Kai đáp.
"Thế An đâu rồi?" Giờ Tú mới để ý đến chiếc giường trống không sau lưng Kai, cả bố mẹ con bé cũng không thấy đâu.
"Tụi tao mới tới, nghe cô ý tá bảo đi làm kiểm tra gì đấy rồi. Chốc nữa sẽ quay lại nên đợi... Còn mày. Ở đâu lê thân đến mà trông phờ phạc thế kia?"
"Tao mới chụp ngoại cảnh về tranh thủ ghé sang xem con bé thế nào."
Tú vừa dứt lời, cửa phòng bật mở. An ngồi trên chiếc xe lăn được bố cẩn thận đấy vào, phía sau là mẹ con bé. Nó vừa thấy Q mắt bỗng sáng rực, khuôn mặt trông rạng rỡ hẳn lên vội chồm người ra trước:
"Dì Q! Dì Q!"
Q cũng không chần chừ phút giây nào, vội lao tới ghì chặt con bé vào lòng.
"Ừ! Dì Q đây. Dì Q đến thăm An đây!"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tú trộm nghĩ nếu chẳng phải biết An không phải là con Q thì Tú cũng dám nhầm hai người là hai mẹ con lắm. Có lẽ từng ấy năm gắn bó, tình cảm giữa Q và An đã dần trở thành tình cảm máu mủ ruột thịt chăng?
"An này. Chú Kai, cô Linh cô Ly cũng đến thăm con này. Đừng thiên vị như thế chứ ! Chú Kai là chú Kai buồn lắm đó." Kai xen vào.
"Cái anh này. Lại luyên thuyên vớ vẩn với con bé rồi." Ly quay sang nhìn An. "Thế nào rồi con gái? Còn đau không?"
Tú bật cười, cười mà không vui. Tú chợt nhận ra là từ lúc quen An, câu Tú vẫn nghe mọi người hay hỏi con bé nhất lại là: "Có đau không?". Một đứa trẻ đáng ra không nên nghe những câu nói thế này mới phải.
"Dạ có!" An thành thật trả lời. Đôi mắt len lén nhìn sang Tú vẻ mong chờ. Dĩ nhiên là Tú thấy, xem ra Tú còn nợ con bé một lời thăm hỏi rồi.
"Đêm qua An múa đẹp lắm. Đẹp nhất luôn!" Nói rồi Tú giơ ngón cái của mình dí nhẹ lên chóp mũi của An tán thưởng.
"Nhưng con bị té mà, không còn đẹp nữa." Con bé đáp lại Tú bằng vẻ mặt tiu nghỉu.
"Bậy! Ai nói thế là sai, Tú sẽ tét vào mông người đó."
Con bé nghe thế cười toe, trông rất vui vẻ. Tú thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng yên tâm được phần nào. Được một lúc sau, thừa lúc con bé mải chơi đùa với mọi người, Tú lén kéo Quân ra ngoài.
"Thế nào rồi anh?"
"Bác sĩ bảo xương chày bên phải bị rạn cũng may là chưa gãy."
"Vậy còn sau này?"
"Còn chưa biết được. Phải phụ thuộc vào quá trình chữa trị có tốt không nữa." Quân thở hắt ra, đưa tay lên day day hai bên thái dương. Chỉ sau một ngày mà trông anh phờ phạc hẳn đi. Làm cha làm mẹ quả thật không dễ dàng gì.
"Thôi chuyện cũng đã lỡ. Cố gắng điều trị tốt cho con bé vậy. Lúc sáng, em có nhờ bạn em làm bác sĩ ở đây xem giúp thế nào để mình còn tính."
Một lát sau, đến giờ uống thuốc của An, mọi người kéo nhau về cả để cô bé còn nghỉ ngơi. Kai có rủ Tú đi ăn tối với cả bọn nhưng Tú từ chối vì sắp tới giờ hẹn chụp. Lúc đi xuống sảnh, thừa lúc mọi người không chú ý Tú nắm lấy tay Q kéo ngược lại.
"Em ổn chứ?"
"Em ổn mà, Tú đừng lo."
"Ừ. Em nói vậy thì Tú an tâm rồi."
Q nhìn Tú, cười hiền một cái rồi bất ngờ nắm lấy cổ tay Tú.
"Đi thôi!"
***
Bẵng đi vài hôm, Tú mới quay trở lại phòng tập. Công việc đổ dồn, lịch hẹn chụp hình, tham gia phỏng vấn và sự kiện khác làm Tú không còn thời gian để thở.
Chiều nay, tập xong khá rảnh rỗi vừa vặn Q hết giờ dạy. Tú xuống dưới lầu, định bụng rủ Q vào thăm An một chút nhưng từ xa đã nghe thấy tiếng ai đang tranh cãi. Tú đến gần một chút thì nhận ra Q.
Q đang đứng trước cửa phòng tập của mình, phía đối diện là người phụ nữ trung niên chắc đã ngoài 40. Mái tóc hoa râm được cắt tỉa gọn gàng, ăn mặc khá sang trọng, không phô trương mà vẫn toát lên vẻ quý phái làm Tú khá ấn tượng. Hơn nữa, khuôn mặt của bà ấy làm Tú cảm thấy rất quen thuộc. Tú cố lục lọi trong trí nhớ của mình xem đã từng gặp bà ta ở đâu nhưng mãi không thể nhớ ra. Cả hai không cãi nhau, nhưng cuộc nói chuyện có vẻ khá gay gắt.
"Cháu không có gì để nói với bác cả! Cháu hy vọng bác không xuất hiện trước mặt cháu hay gia đình cháu thêm một lần nào nữa. Như thế là đủ rồi!"
"Con không thể tha thứ cho... mẹ sao?" Người phụ nữ khẩn thiết nói với Q. Bà đưa hai tay nắm lấy cánh tay Q nhưng cô nhanh chóng gạt phắt đi.
"Bác đừng làm vậy nữa. Cháu mới là người phải xin bác đấy!"
"Mẹ biết mẹ là người có lỗi. Từng ấy năm trời mẹ đã sống mà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ... Nhưng con ơi, giờ mẹ quay về chỉ xin con cho mẹ được bù đắp..."
"Cháu không cần!" Q lạnh lùng cắt ngang. "Từ bé cháu đã sống dưới bàn tay chăm sóc của bố, của bà. Đối với cháu nhiêu đó tình thương là đủ rồi, giờ cháu cũng không nghĩ mình cần thêm một điều gì khác nữa!"
Người phụ nữ nhìn Q trân trối, đôi môi hấp háy muốn điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Bà biết, cho dù có nói nhiều thêm bao nhiêu cũng là không đủ để bù đắp những thiếu thốn và tổn thương trong suốt từng ấy năm trời trong cuộc đời con gái mình. Nếu bà là nó, có lẽ chính bà cũng không tha thứ được cho một người mẹ như vậy. Cuối cùng, vẫn là bà quay gót rời khỏi. Tú nhìn theo cái bóng của bà đang chầm chậm bước đi, lẻ loi và hẳn là đau khổ lắm.
Q đứng lặng đó, lén nhìn theo bước chân người phụ nữ đang dần xa, đôi vai gầy đang run lên từng hồi. Tú nhẹ nhàng bước đến, ôm Q bằng một cái ôm thật chặt. Và dù rằng không thể thấy được một giọt nước mắt nào từ khuôn mặt đang chôn vùi trên vai mình nhưng cả một mảng áo trên vai đang ướt nhẹp đi là đủ để Tú biết rằng Q đang khóc. Khóc rất nhiều.
Một lát sau, Tú đưa Q lên sân thượng của phòng tập. Trời đã nhá nhem tối, Sài Gòn đã bắt đầu lên đèn sáng rực, một vài ngôi sao cũng đã xuất hiện ở cuối chân trời.
"Nhi là cái tên mẹ đặt cho em."
Q đột nhiên cất lời, Tú ngẩn người, phải mất đến một lúc mới kịp hiểu Q đang nói gì với mình.
"Bà ấy bỏ đi từ lúc em mới 4 tuổi. Từ đấy bố một mình nuôi em khôn lớn, bố không nói gì về mẹ, kể cả một lời trách cứ cũng không. Nhưng kể từ khi ngày ấy, em không muốn ai gọi em bằng cái tên Nhi nữa. Em không muốn mình có liên quan gì đến người phụ nữ đó."
"Vậy em có biết vì sao mẹ em bỏ đi không?"
Q nhìn Tú bằng đôi mắt vẫn còn ươn ướt, khẽ gật đầu.
"Em biết chứ, bà em có đưa thư cho em đọc. Trong thư có viết mẹ em bỏ đi vì không chịu nổi cuộc sống khó khăn cơ cực với bố, một công chức quèn với đồng lương bao cấp không đủ nuôi sống gia đình..."
"Vậy giờ bác ấy quay lại đây để tìm em?"
"Em sẽ không chấp nhận và cũng không có chuyện tha thứ."
Tú cố nén tiếng thở dài, thú thật thì Tú không biết mình nên nói gì với Q? Tú sẽ đồng tình hay khuyên giải? Hay là sẽ lại ôm cô vào lòng và nói rằng Tú hiểu cảm giác của cô biết bao? Rằng Tú rất lấy làm đau buồn trước câu chuyện của Q và rằng cô hãy mạnh mẽ lên để đối mặt với mọi thứ?
"Có thể Tú sẽ lại mắng em, nhưng em vẫn muốn cảm ơn Tú. Cảm ơn vì đã luôn bên cạnh em suốt thời gian qua, đã an ủi và giúp đỡ em rất nhiều... Thật kì lạ, là mọi khi em gặp rắc rối đều có Tú bên cạnh giải quyết... Cứ như một vị thần vậy."
Tú lặng người, quay sang nhìn Q. Đôi mắt long lanh nước của cô rơi vào nơi đáy mắt Tú. Khoảnh khắc đó, Trái Đất như ngừng quay, ngay tiếng xe cộ ồn ã dưới kia cũng biến mất. Chỉ còn tiếng trái tim Tú đang đập những nhịp rộn rã. "Thình thịch... Thình thịch..." Khoảng cách giữa hai người dần trở nên gần hơn, gần hơn nữa... Gần đến nỗi Tú cảm nhận được hơi thở mang mùi bạc hà nhàn nhạt của Q đang quấn quanh nơi đầu mũi mình.Chỉ còn một giây nữa thôi là môi sẽ chạm môi. Tú thực sự không dám nghĩ thêm nữa, nhưng càng không muốn dừng lại. Q từ từ khép đôi mi cong, chờ đợi. Cái gì cần xảy ra cũng xảy ra, đôi môi Tú đặt nhẹ lên đôi mềm của Q. Đó chính xác là một nụ hôn. Một nụ hôn với bao ngổn ngang xúc cảm giữa một đêm Sài Gòn đầy sao...
- END CHAP 6 -
" Whatever happens tomorrow, we had today, and I'll always remember it."
"Cho dù ngày mai có chuyện gì xảy ra đi nữa thì chúng ta cũng đã có ngày hôm nay, và anh sẽ luôn luôn nhớ mãi về điều đó."
trích One Day