Phải đến gần trưa buổi chụp hình quảng cáo mới kết thúc, Tú uể oải trở về phòng nghỉ riêng. Thả mình trên chiếc ghế bành da, Tú nhắm mắt trôi vào giấc ngủ. Chợt nhớ ra điều gì, Tú ngồi bật dậy đến bên bàn lấy thùng bưu phẩm nhỏ ra xem. Trên nhãn dán là địa chỉ gửi từ nước Đức xa xôi, thứ Tú cần không ngờ lại đến sớm như vậy.
Đến cuối buổi chiều, sau khi đã hoàn thành xong bài phỏng vấn với một trang báo mạng Tú lái xe đến thẳng phòng tập, còn hẳn một tiếng nữa mới tới giờ tập của An.
"Tao với mày sau bao nhiêu năm vẫn còn ăn ý ghê ha. Hay là mày bỏ quách cái studio rồi về với tao nè Tú."
"Bộ mày không sợ tao lên làm chủ thay mày hả?"
"Nếu vậy thì tao mời." Kai cười sặc. "Mà sáng nay mày gọi hỏi về bé An chi vậy?"
"...Tao muốn giúp gì đó cho con bé. Dù không biết có ích gì không."
Hơn 6 giờ, Tú và Kai tan tập, Tú cầm theo túi thuốc đã chuẩn bị sẵn tìm đến phòng tập của An và Q. Hình như An chỉ vừa mới đến, Q còn đang loay hoay xoa bóp chân cho con bé.
"Để Tú làm cho!"
Q ngừng tay, ngoảnh đầu lại, tròn mắt nhìn Tú đang tiến lại phía mình. "Để Tú làm cho!" Tú cười dịu dàng nhắc lại. Lần thứ n, Q trưng vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tú.
"Cứ mỗi lần Tú xuất hiện là trông em lại có vẻ ngạc nhiên nhỉ?"
"Tại sự xuất hiện của Tú bao giờ cũng gây bất ngờ cho người khác cả. Chẳng hạn như hôm nay, lí do gì mà Tú lại ghé thăm nơi này vậy?"
Tú nhún vai, đưa tay bẹo đôi má căng mềm của An, cười đáp "An."
Nói rồi Tú mở cái túi vải, lôi ra vài cái lọ màu xanh, to bé khác nhau. Q có nhận ra vài dòng chữ hình như là tiếng Đức trên nhãn hiệu nhưng không biết chính xác là gì.
"Đây là mấy lọ xịt giảm đau và gel giảm sưng. Cái này là hàng đặc biệt mà ngày xưa trong đoàn leo núi Tú hay dùng. Công hiệu lắm đó!" Tú hào hứng khoe. "Lịch tập của Tú vô tình lại trùng với An này, nên Tú muốn sang giúp massage cho An. Để có đôi chân khỏe để còn thi cho tốt An nhỉ?"
An cười ngây ngô. Tú thoáng ngỡ ngàng rồi lại cười tít mắt. Đúng là quá tam ba bận, lần thứ ba gặp nhau cuối cùng con bé cũng chịu cười với Tú.
"Như thế có phiền Tú không?" Q cảm thấy hơi bối rối trước lời đề nghị của Tú.
"Không sao. Tú đã bảo là trùng lịch tập cơ mà. Chỉ là hôm nay rỗi hơn nên Tú đến tập từ sớm rồi. Còn các buổi sau Tú sẽ sang đầu buổi và quay lại lúc cuối buổi tập để giúp con bé thôi!" Tú nhún vai.
"Cảm ơn Tú!"
"Lại cảm ơn." Tú vờ nhăn mặt. "Bây giờ xoa bóp cho công chúa nhỏ thôi nào!"
Q để An tựa vào lưng vào lòng mình cho thoải mái. Còn đôi bàn chân của con bé được đặt lên đùi Tú. Q hết nhìn An rồi lại nhìn Tú. Cả An cũng thế, nó ngoan ngoãn nằm yên nhìn đôi chân mình đang được Tú săn sóc kĩ lưỡng. Về phần mình, Tú vẫn đang thực hiện mọi thứ hết sức thuần thục và cẩn thận. Đôi bàn tay nhẹ nhàng miết lên xuống dọc theo sống chân trước rồi lại nắm bóp đôi bắp chân của cô bé. Chốc chốc Tú lại liếc sang An để chắc chắn rằng mình không làm con bé cảm thấy đau hay khó chịu.
"Bây giờ An ngoan, sẽ hơi đau một tí nhé!" Tú nở một nụ cười dịu dàng. Con bé thoáng lưỡng lự, ngước mắt lên nhìn Q. Q cười hiền khẽ gật đầu ra ý cổ vũ. Con bé cuối cùng cũng đồng ý.
Cho chút gel vào lòng bàn tay xoa đều, Tú nắm lấy cái cổ chân bị đau của An day nhẹ xác định chính xác phần tổn thương nhất, miết nhẹ từ từ rồi đột ngột dùng ngón tay cái tăng lực ấn lên.
"A!" Không ngoài dự tính của Tú, An rên khẽ lên vì đau. Tuy nhiên điều đó lại làm Q giật thót lên.
"Con có sao không?" Q cuống quýt hỏi.
"An không sao đâu. Như thế sẽ ổn hơn, em cứ để con bé ngồi nghỉ một chút, sau đó khởi động nhẹ là có thể tập được rồi. Sau buổi tập Tú sẽ giúp con bé massage thêm một lần nữa." Tú vội trấn an Q.
Một lúc sau, khi An đã cảm thấy dễ chịu hơn, con bé cùng Q khởi động rồi tiếp tục bài tập chuẩn bị phần dự thi trong đêm chung kết.
Q nhấn nút. Nhạc nổi lên. Âm thanh du dương lại vang vọng khắp không gian quen thuộc. Bài múa Q chọn cho An được trích từ màn hai của vở nhạc kịch Swan Lake. Đây là phân cảnh mà Nữ hoàng Thiên nga Odette xuất hiện bên bờ hồ ma thuật trong một đêm trăng sáng, đây cũng là phân đoạn tương đối nhẹ nhàng, tươi sáng phù hợp với một đứa trẻ như An.
Tú yên lặng, để tâm trí tan trong khung cảnh trước mắt. Sàn tập dường như đã trở thành mặt hồ cho đôi thiên nga xinh đẹp...
Nhiều năm về trước Tú cũng đã từng xem qua vở nhạc kịch này mà người đồng hành không ai khác là Leisel. Chính cô là người đã kéo Tú đi xem cho bằng được.
"Nhà hát ballet Talarium Et Lux danh tiếng chỉ biểu diễn một đêm duy nhất tại Đức trong chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của mình thôi đó. Đây là cơ hội không thể bỏ qua đâu, Tú sẽ thích mê cho xem!"
Cuối cùng, Tú cũng chịu khuất phục bởi sự kiên trì lẫn đáng yêu của cô mặc dù cho đến khi đã yên vị trên hàng ghế khán giả Tú vẫn không nghĩ ra được viễn cảnh nào xán lạn cho ba tiếng đồng hồ ngồi trong nhà hát đến cuối buổi biểu diễn. Một vở nhạc kịch ballet có vẻ mang tính hàn lâm đối với Tú. Nhưng mọi chuyện lại diễn ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ban đầu, Tú hoàn toàn bị chinh phục, hay nói chính xác hơn là Tú đã chìm đắm hoàn toàn trong câu chuyện của nàng thiên nga Odette để tận khi ra về rồi Tú vẫn còn có vẻ lâng lâng.
"Tú biết không? Swan Lake có tận hai kết thúc."
"Hai kết thúc?" Tú hỏi lại. Sợ mình nghe nhầm.
"Có hai kết thúc. Một kết thúc có hậu là Odette và Seigfreid sẽ đấu tranh đến cùng để giành lại tình yêu của mình..." Leisel bỗng ngừng lại, quay sang nhìn Tú. "Và một kết thúc ảm đạm hơn như chúng ta vừa xem. Cả hai người bọn họ đều không thể chống lại lời nguyền của Von Rothbart. Chỉ có cái chết và thiên đàn mới cho họ có cơ hội bên nhau."
Tú không nói gì. Theo thói quen lại đưa đôi bàn tay vào trong túi áo khoác. Đám mây đen lại kéo về, giăng kín trái tim Tú như nó đã làm thế suốt bao năm qua. Cả Leisel và Tú đều im lặng. Thậm chí, Tú còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của họ trên nền đá vang khắp con ngõ nhỏ dẫn về nhà Leisel. Đêm ấy, là một đêm đông lạnh ở Kohn...
Điệu múa này đối với Tú mang biết bao kỷ niệm, dù là xem cùng Leisel, ngắm khuôn mặt rạng rỡ của cô đang chăm chú nhìn theo từng điệu múa hay là lúc này đây, xem Q và An tung hứng cùng nhau. Thỉnh thoảng, Q lại khom người quỳ xuống chỉnh lại dáng đứng của An hay chỉnh lại độ cong của lưng sao cho chuẩn... Sự hăng say của Q và An có lẽ còn nhiều hơn cả những giọt mồ hôi đã lấm tấm đầy trán của cả hai dì cháu.
"Hai dì cháu vào nghỉ chút đi nào!" Tú cầm sẵn khăn lau và hai chai nước tiến đến chỗ An Q. "Nghỉ một chút rồi hẵng tập"
"Em cảm ơn!" Q cười, đón chiếc khăn Tú đưa cho mình. Rồi quay sang lau mồ hôi cho An.
"Con cảm ơn chú Tú!"
Cả Tú và Q đều khựng lại nhưng một phản xạ có điều kiện, Q quay sang nhìn Tú đầy bối rối. Cả Tú cũng thế. Riêng An vẫn không biết bầu không khí đã có sự thay đổi như thế nào, nó vẫn đang vô tư hé đôi môi đào ra uống nước .
Q đằng hắng một cái, rồi quay sang An.
"An này. Đây là cô chứ không phải là chú ."
An ngẩn ra nhìn Q. Con bé chẳng hiểu gì, nhưng nó thấy khuôn mặt của dì Q bây giờ trông giống của "chú" Tú , của bố mẹ nó ở sân bay hôm trước. Hơn nữa, đây rõ ràng là "chú" cơ mà, tại sao lại là cô được? Nó ngước mắt nhìn Tú, khẽ nheo mày. Nó đang đợi Tú lên tiếng.
Tú cảm thấy lúng túng. Tiếng cô Q nói ra ban nãy làm Tú có chút ngỡ ngàng dẫu rằng lời Q nói hiển nhiên là sự thật. An vẫn đang chờ đợi. Tú cố lục tung đầu óc mình cốt tìm cho ra một câu trả lời vẹn cả đôi đường. "Cô" hay "chú"? Tú lưỡng lự không biết nên nói gì với An. Nhất là hiện tại nơi đây còn đó sự hiện diện của Q.
"An ngoan." Tú dịu dàng nhìn An, mỉm cười một cái thật nhẹ. "An có muốn làm bạn với Tú không ?"
"Dạ, có!"
"Vậy có An có gọi bạn của An bằng cô hay chú không nào?"
An vẫn đứng yên đó. Ra chiều suy nghĩ, có vẻ như cô bé đang thử nhớ lại xem mình đã từng gọi bạn mình là chú hay cô lần nào chưa?
"Dạ không." An trả lời bằng sự khẳng định chắc chắn nhất của một đứa trẻ mới sáu tuổi.
"Đúng rồi!" Như mọi lần Tú lại đưa tay lên xoa đầu An. "Vì Tú là bạn con. Nên con hãy gọi Tú như cách mà con vẫn gọi bạn bè của mình, được chứ ?"
"Dạ. Tú!" An cười tít mắt đáp lại. Lòng Tú bỗng trở nên nhẹ bẫng như vừa trút được một gánh nặng vô hình...
Những buổi chiều sau đó, Tú vẫn đều đặn đến phòng tập từ sớm để giúp An massege trước khi vào bài và sau khi kết thúc buổi tập. Cũng chẳng biết từ khi nào mà "tình bạn" giữa An và Tú dần trở nên khăng khít hơn. Con bé tỏ ra rất hào hứng khi Tú xuất hiện. Chưa bao giờ, Q thấy An cười nhiều như bây giờ, khi thì tít mắt trước những câu chuyện cười của Tú, khi lại bật cười khúc khích khi Tú bày trò đùa giỡn. Có lẽ đây là khoảng thời gian hiếm hoi sau từng ấy năm bên cạnh An, mà Q được thấy nó được vui đùa, được cười như một đứa trẻ thực sự.
***
Một tối, Tú rủ Q đi ăn sau khi giờ dạy kết thúc, Q đồng ý. Từ sáng, bố đã đưa bà đi dự đám tang của một người bà con ở Đà Lạt phải đến sáng mốt mới trở về. Mà Q cũng không muốn phải ăn cơm một mình.
"Có ngon không?"
"Vâng. Ngon lắm!" Q đáp lại.
"Vậy thì em nên tranh thủ ăn nhiều hơn mới phải!" Tú trở ngược đầu đũa, gắp miếng sashimi cá hồi đặt vào trong bát của Q. "Đầu bếp ở đây là đầu bếp có tiếng về chế biến đồ ăn Nhật đấy. Đặc biệt là sushi và sashimi."
"Tú có vẻ sành ăn nhỉ?"
"Hmm. Thưởng thức đồ ăn ngon cũng là một loại nghệ thuật đấy. Mà này. Tại sao mọi người lại gọi em là Q?" Tú tò mò hỏi.
Q không trả lời ngay. Ánh nhìn dừng ở chén wasabi trên bàn, không chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Tú lấy làm lạ, tự suy nghĩ xem câu hỏi của mình có điều gì bất thường hay không ? Nhưng nghĩ mãi, Tú vẫn không nhận ra được điều gì.
"Tú nói gì sai à?" Tú đặt câu hỏi một cách dè dặt.
"Q là biệt danh bố đặt cho em từ ngày em còn bé. "Q" trong question ấy, bố hay đùa từ ngày em nói sõi thấy cái gì em cũng hỏi đến mức bố và bà mệt muốn ngất đi."
Tú gật gù. "Tú hiểu rồi, vậy..."
Tú bỗng ngập ngừng, đôi môi hấp háy muốn nói nhưng không thành lời.
Q biết Tú muốn hỏi gì.
"Nhi."
"Hả?"
"Em tên Nhi." Q đáp. Giọng trầm xuống.
Tú nhìn người con gái phía đối diện. Khuôn mặt thẫn thờ và ánh mắt đượm buồn của cô cho Tú biết mình không nên hỏi thêm điều gì nữa. Như vậy có lẽ sẽ là tôn trọng sự riêng tư của Q hơn, bởi bất kì ai cũng có những câu chuyện của riêng mình.
Cả Tú cũng thế.
Có những câu chuyện, dù có nặng nề cách mấy người ta vẫn muốn giữ ở trong lòng chứ tuyệt nhiên không muốn nói ra, chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Mặc kệ mỗi lần nghĩ đến lòng lại dậy lên bao nhức nhối. Cảm giác chỉ là muốn tự đày đọa bản thân nhiều hơn thế. Để mình tự chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn mà không muốn thoát ra. Dù biết đó là điều ngu ngốc nhưng vẫn lựa chọn làm vậy.
***
Q buông bút, dòng nhật kí cuối cùng của ngày hôm nay đã kết thúc. Thở một hơi dài, Q trông ra khoảng trời ngoài cửa sổ. Đêm nay, Sài Gòn không có sao. Chỉ có trăng, trăng tròn vành vạnh, ánh sáng dịu của trăng khiến Q nhẹ lòng. Nếu sao làm người ta quên đi thực tại, lạc vào thiên đường xa xôi bằng sự huyền diệu của mình. Thì trăng lại khiến cơn sóng lòng dịu lại, cảm giác an ổn đến lạ.
Bỗng nhiên, Q lại nhớ về cái hôm ở trên sân thượng cùng Tú. Cả hai không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng ngắm sao. Lẳng lặng hít thở bầu không khí mát lành khi đêm xuống. Đôi khi, Tú buông vài câu cảm thán trước vẻ đẹp vô thực trước mắt mình.
Trước khi vô tình gặp Tú ở ban công trong lần chụp hình đầu tiên, Q luôn nghĩ Tú là một người lạnh lùng hay thậm chí là khó gần. Vì Kainer là nơi tập luyện của không ít nghệ sĩ, mà Tú lại là cái tên đang được quan tâm nên dĩ nhiên ít nhiều Q đã nghe qua vài lời nhận xét về Tú. Nên khi bước vào shoot chụp chung, không chỉ Q mà mọi người đều cảm thấy có đôi chút e dè.
Là Tú lạnh lùng, khó gần hay là mọi người chưa tiếp xúc đủ với con người này?
Q không nghĩ là mình hiểu Tú, nhưng đã tiếp xúc đủ để biết rằng Tú không phải là người sắt đá. Thực ra, Q đã dần quen với sự xuất hiện của Tú trong cuộc sống vốn dĩ có phần khép kín của mình. Q chỉ mới chuyển vào Sài Gòn cách đây ba năm, ngoài bố, bà và anh em ở phòng tập ra, Q cũng không có nhiều bạn bè. Đôi khi Q nghĩ mình và Tú có thể làm bạn, những người bạn tốt của nhau.
***
Trong giấc mơ quen thuộc ấy, Q luôn đi sau người phụ nữ và đứa trẻ ấy. Họ bước đi thật chậm , đứa trẻ chốc chốc lại ngước nhìn lên người đang nắm tay mình. Trong đôi mắt nó và cả đôi môi hấp háy kia dường như có rất nhiều câu hỏi nhưng nó lại chẳng nói gì.
Rồi bỗng có tiếng nói phát ra.
"Mẹ thương Nhi." Bà ấy cười với con bé, hiền dịu và ấm áp.
"Nhi cũng thương mẹ." Con bé ngước đôi mắt to tròn, cười toe.
Bà ấy ôm con bé vào lòng, đôi tay bà lùa qua mái tóc đen mềm của nó khẽ vuốt ve. Con bé dụi dụi đầu vào ngực mẹ như chú mèo con tìm hơi ấm.
Rỗi bỗng bà đẩy con bé ra. Đột ngột. Không báo trước. Nhanh như một cái chớp mắt. Bà chạy vụt đi. Con bé như chới với. Nó thảng thốt gọi lớn.
"Mẹ ơi! Mẹ! Mẹ đừng bỏ Nhi. Đừng bỏ Nhi!!!"
Nhưng người phụ nữ nó gọi là mẹ vẫn không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Cứ thế hình bóng tan vào trong màn sương trắng...
Q choàng tỉnh giấc. Tim đang đập liên hồi, trán đẫm mồ hôi và nơi khóe mắt không biết tự bao giờ đã xuất hiện vài giọt nước mặn chát.
Đây không phải là lần đầu tiên Q mơ thấy giấc mơ này và cô không hề thích sự xuất hiện của nó một chút nào. Nhưng nào có ai kiểm soát được giấc mơ kia chứ?
Giấc mơ đêm qua nhanh chóng trôi vào quên lãng khi Q tất tả chạy sang Kainer ngay sau khi thức giấc. Hôm nay là ngày mở lớp mới, Q phải đi sớm để chuẩn bị cho buổi dạy đầu tiên. Đây là lớp cơ bản, cũng khá vất vả vì mọi thứ đối với các bạn còn tương đối mới mẻ. Chỉ có điều trên đường đi, Q cứ cảm giác rằng có ai đó đang nhìn mình. Q có liếc nhìn sang gương chiếu hậu nhưng đường Sài Gòn, bao giờ cũng đông như nêm. Chả biết ai ra ai, cô thầm nghĩ có lẽ là do mình tưởng tượng ra thôi.
Nhưng cái cảm giác ấy luôn lặp đi lặp lại trong suốt những ngày tiếp theo. Đến nỗi Q không thể cứ lờ đi được nữa. Dẫu vậy, dù cố gắng chú ý đến mức tối đa, cô vẫn không thể tìm ra là ai đang theo dõi mình. Từ tò mò dần trở thành lo lắng.
"Mày nên báo công an."
"Mày điên à? Không bằng không chứng. Dân nào mà cũng cảm giác như con nhỏ này thì công an nào mà giải quyết hết." Ly độp lại. "Mà có chắc là có ai theo mày không? Không lẽ biến thái à?"
"Thật. Tao cam đoan đấy. Chỉ là mãi tao vẫn không biết là ai thôi."
"Sáng thì không sao nhưng buổi tối thì căng đấy. Mày vẫn còn lịch tập tối với bé An đúng không? Thế nhờ ai đưa về."
"Nhưng cứ thế này mãi cũng không được đâu."
"Cái gì mãi mà không được?" Từ đâu một giọng nam chen vào.
Cả Q, Linh và Ly đã quá quen thuộc với giọng nói này. Quen đến độ chẳng buồn quay mặt ra đằng sau để biết chủ nhân của câu hỏi là ai. Cả ba chỉ nhìn nhau rồi cùng thở dài ngán ngẩm.
"Sao thế? Tự dưng lại thở dài. Là con Ly thất tình hay là con Linh mất tiền? Nói anh nghe nào?" Kai buông lời bông đùa.
"Cái Q nó đang bị một tên tâm thần biến thái theo dõi anh ạ."
"Tâm thần? Biến thái?" Kai trố mắt nhìn Linh, nhìn Ly rồi lại nhìn sang Q.
Q liếc Ly một cái, phẩy tay đính chính với Kai. "Không phải đâu anh ạ. Chỉ là em có cảm giác có người đi theo em mấy ngày nay rồi. Mà em chả biết ai. Mà báo công an thì mình không có bằng chứng. Tạm thời lịch tập buổi tối chỉ còn An là tập lúc 6 rưỡi đến 8 giờ thôi."
"Hay là dời lịch của em lại."
"Bây giờ vào khóa rồi. Không bảo dời là dời được. Cả An cũng có lịch học đủ các thứ. Để em gắng hơn một tuần nữa cho đến ngày thi của con bé rồi mình tính." Q ỉu xìu nói với Kai.
"Anh bảo Tú nhé. Nó cùng đường về với em đấy. Mà nó chả xếp lịch tập trùng giờ với cái An rồi còn gì?"
"Thôi. Ngại lắm. Lại phiền Tú." Q toan gạt phắt đi.
Ly tỏ ra sốt sắng, vội đáp lại.
"Con này! Anh Kai nói đúng đấy. Tú chả có xe riêng là gì. Để Tú đưa về có chết chóc gì? Bạn thân anh Kai cơ mà."
"Tao hoàn toàn... Không phản đối." Linh hùa theo.
Vậy là từ hôm đó, tùy theo lịch dạy mà Ly hay Linh sẽ tạt sang đón Q đến phòng tập. Tối đến, sau khi kết thúc buổi tập với An, Q sẽ được Kai cẩn thận gửi gắm cho Tú với khẩu hiệu "Thà lo nhầm còn hơn bỏ sót."
Mọi chuyện tưởng như thế là tạm ổn. Cho đến một hôm, Tú vô tình trông thấy hai người lấp ló bên kia đường khi đi xuống hầm lấy xe. Linh cảm cho Tú biết, họ chính là người đã đi theo Q gần một tuần qua...
- END CHAP 4 -
"Có những câu chuyện, dù có nặng nề cách mấy người ta vẫn muốn giữ ở trong lòng chứ tuyệt nhiên không muốn nói ra, chẳng muốn chia sẻ cùng ai. Mặc kệ mỗi lần nghĩ đến lòng lại dậy lên bao nhức nhối. Cảm giác chỉ là muốn tự đày đọa bản thân nhiều hơn thế. Để mình tự chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn mà không muốn thoát ra. Dù biết đó là điều ngu ngốc nhưng vẫn lựa chọn làm vậy..."
trích Những ngày yêu ngược nắng.