Những Ngày Tháng Yêu Thầm

Quyển 1 - Chương 52




Tối hôm đó về đến nhà, ngồi ngây người suy nghĩ rất lâu trên sofa, khoảng thời gian mà trước giờ tôi vẫn trân trọng đã sắp tan theo mây khói. Lúc nào tôi cũng nói với bản thân mình nên để hắn tìm được hạnh phúc chân chính, nhưng khi ngày đó đã đến thì tôi mới phát hiện mình lực bất tòng tâm, không thể nào thản nhiên làm một người vị đại như tôi hằng viễn tưởng. Con người vốn dĩ rất ích kỷ, yêu một người chỉ muốn chiếm hữu trọn người đó, không thể nào chấp nhận ai đó chia sẻ với mình!

Còn tôi! cũng không ngoại lệ, nếu không thể chiếm hữu thì thà ngậm đắng nuốt cay mà nhắm mắt buông xuôi, với Lưu Khải như vậy, đối với Trương Nhuệ cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng lần này, con tim tôi có thể cho tôi dũng khí, cho tôi lí trí để tôi làm như vậy không? Tôi không biết, có ai biết không?

Ngồi trên sofa, chỉ uống vài lon, ngay cả khui thêm một lon khác cũng không còn sức lực nữa, mặc dù đã cố gắng hết sức cũng không còn cách nào khác có thể tự làm tê liệt chính bản thân. Đau khổ vốn dĩ là như vậy! phải chăng nó càng khiến con người tỉnh táo hẳn ra! Tối hôm đó tôi không thể nào chợp mắt...

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời luồn qua khe cửa chiếu vào người, tôi mới bắt đầu cảm thấy mình phục hồi lại sức. Làm vệ sinh thật kỹ, hơn 15 phút. Đứng trước gương thật lâu, dùng gel tạo kiểu tóc, cho đến khi không chê vào đâu được mới thôi. Quần áo cũng lựa chọn rất lâu, cuối cùng chọn bộ đồ tây đắt tiền nhất, áo sơ mi sọc ca rô với cravat sọc chéo đỏ. Trước khi rời khỏi nhà, tôi phải tìm lại bản thân mình trong gương...

Cười! lúc nào tôi cũng nhắc nhở mình phải nở nụ cười. Người đầu tiên gặp là Châu Dương:

"Wow! Hôm nay là ngày gì mà ăn mặc bảnh bao quá vậy?"

"Thật chứ? tôi cũng cảm thấy rất hài lòng!" tôi mỉm cười nhìn anh ta: "Anh cũng nên coi lại cách ăn mặc đi, cù lần quá hèn chi không có con gái thích!"

"Thôi đi! trong công ty đã có anh và Trương Nhuệ rồi, tôi đâu còn cơ hội!" anh ta cười nói.

Tôi làm mặt ngầu nhìn anh ta: "Anh bị gì vậy? không giống phong cách bình thường của anh!". Anh ta thủ thỉ bên tai tôi: "Anh biết không! tối qua tôi gặp cô ấy ở quán bar!".

"Cô ấy! Cô ấy là ai?"

Tôi đột nhiên nhớ lại cô gái lúc trước gặp ở quán bar, Châu Dương trò chuyện với cô ta rất vui vẻ, nhưng khi về thì quên xin số fone liên lạc. Châu Dương lúc nào cũng nghĩ về cô ta, không ngờ lại cho anh ta gặp lại, tôi liền hỏi:

"Sao rồi? có xin được số fone không?" Anh ta quơ quơ cái điện thoại ra vẻ đắc ý, tôi cũng cảm thấy vui cho anh ta.

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, có người hạnh phúc, cũng có người đau khổ. Phải làm sao đây? chỉ có thể kiên cường mà đối mặt. Tôi và anh ta cứ vậy mà cười thật vui vẻ mà bước lên cầu thang. Gặp hắn ngoài hành lang, cười chào hắn rồi bước vào phòng làm việc.

Thật ra tôi không dám nhìn hắn lâu hơn nữa, sợ rằng dũng khí bị thất lạc bấy lâu nay đã tìm được bỗng nhiên tan biến trong một giây. Khi Lưu Giai đến, tôi cũng không ngước lên nhìn cô ta. Giao vài công việc rồi báo là phải đi xuống nhà máy giải quyết công việc, tôi vội vã rời khỏi văn phòng.

Tôi báo với sếp mấy ngày sau sẽ không về văn phòng, chỉ làm việc ở nhà máy, công việc chủ yếu là thảo luận với giám đốc nhà máy làm sao để cải tiến kiểu dáng của thiết bị. Trước giờ tôi vẫn cảm thấy tuy rằng sản phẩm của công ty đứng đầu về chất lượng nhưng về mặt kiểu dáng thì hơi thô kệch và lạc hậu.

Không gặp họ, không biết tình hình của họ thế nào, như vậy vẫn còn có thể duy trì một chút ảo tưởng cuối cùng...