Những Ngày Tháng Giả Làm Bạn Trai Của Hotboy Trường

Quyển 2 - Chương 51




Edit: Mimi – Beta: Chi



*****

“Sở… Song Song?” Thích Phong kinh ngạc gọi tên cô gái đứng bên cạnh Hứa Quân Trúc.

So với Hứa Quân Trúc tóc uốn xoăn, móng tay sơn màu, còn mặc áo lụa đen giữa trời đông giá lạnh, phong cách của Sở Song Song có vẻ thoải mái và đơn giản hơn: áo len vặn thừng phối với quần bò, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo gió lửng.

Có điều, khi nhìn thấy Thích Phong, Sở Song Song cũng hơi kinh ngạc. Dường như cô không hề biết người hẹn đi gặp bọn cô lại là hắn.

Hứa Quân Trúc đứng ở bên cạnh, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười gian.

Thích Phong cảm thấy hơi nhức đầu. Đêm qua, lúc nằm ở trên giường hắn đã cảm thấy Hứa Quân Trúc sẽ không tử tế đến vậy. Nhưng cơ bản là, hắn chỉ nghĩ Hứa Quân Trúc càng làm loạn thì hắn lại càng có cơ hội xúc tiến tình cảm với Lăng Khả mà thôi. Kết quả, hắn đã bị tâm tình vui sướng này làm cho mụ mị, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đối phương sẽ rủ người khác tới đây.

Không phải có Sở Song Song ở đây thì hắn và Lăng Khả không đóng giả tình nhân được. Mà là Sở Song Song vô cùng thông minh, mặt khác, chỉ số cảm xúc cũng cao cực kỳ.

Năm thứ nhất của cấp ba, Thích Phong và cô gái này từng được chọn làm đại biểu của Đức Âm đi tham gia phỏng vấn ở một trường phổ thông Singapore nào đó. Hai người hết sức hợp nhau, cũng có rất nhiều mối quan tâm chung nên đã kết bạn dọc đường. Lúc ấy, cả hai còn nói đùa, sẽ cùng đăng ký vào một đại học ở nước Mĩ.

Chẳng qua, sau khi từ Singapore trở về, Thích Phong phát hiện thái độ của Sở Song Song đối với mình hơi vượt mức bình thường.

Là một nhân vật được vạn người mê, Thích Phong không ý thức được sức hút của mình, song trên phương diện tình cảm, hắn vẫn rất có nguyên tắc. Vì thế, hắn lập tức giữ khoảng cách với đối phương.

Sở Song Song cũng vô cùng tinh ý. Nhận được tín hiệu này, cô lập tức lui về vị trí ban đầu.

Chính vì sự “thông minh” đó, nên cho tới lúc này, cô vẫn là một trong số ít bạn khác giới của Thích Phong.

Có điều, về sau Thích Phong lại quyết định thi đại học trong nước, nên vùi đầu bế quan mất một năm, không giao lưu nhiều với bạn bè. Mà Sở Song Song, vừa mới tốt nghiệp phổ thông đã đi Mĩ du học. Hai người cũng như tất cả bạn bè thời trung học của Thích Phong, quan hệ không xa cũng không gần.

Hôm nay, nếu chỉ đối phó với một mình Hứa Quân Trúc, Thích Phong sẽ không có gánh nặng tâm lý gì. Dù sao thì hắn cũng thật sự muốn mượn Lăng Khả để tiêu diệt tâm tư của Hứa Quân Trúc đối với mình.

Nhưng nếu phải diễn kịch trước mặt Sở Song Song, Thích Phong hơi băn khoăn, cũng hơi lo lắng đối phương sẽ nhận ra vấn đề.

Nhưng điểm mấu chốt ở đây là… hình như quan hệ giữa Hứa Quân Trúc và Sở Song Song rất bình thường.

Tuy thời cấp hai Sở Song Song cũng học cùng trường với bọn họ, nhưng lại không cùng lớp. Khi lên cấp ba, ba người cùng vào lớp chuyên Mĩ, nhưng một năm sau Hứa Quân Trúc đã đi Anh, đến hai, ba năm không liên lạc với bạn bè cũ.

Vì thế cho nên, sự xuất hiện đồng loạt của hai người này khiến Thích Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng mối quan hệ ngầm của nữ sinh ra sao, là một nam sinh, Thích Phong chẳng thể nào biết được, nên hắn cũng không hỏi nhiều.

Bên này, Thích Phong đang vận động não với một tốc độ chóng mặt, bên kia, Sở Song Song đã dang hai cánh tay chào đón hắn theo cách của người Mĩ.

“Thích Phong, đã lâu không gặp.” So với sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Hứa Quân Trúc, biểu hiện của Sở Song Song tốt hơn rất nhiều. Cô đã nhanh chóng thoát khỏi trạng thái kinh ngạc vừa rồi.

Thích Phong tự nhiên mà ôm cô một cái, hỏi: “Cậu từ Mĩ về đón Giáng sinh à?”

“Ừm, vừa về mấy hôm trước.” Sở Song Song không giống Hứa Quân Trúc, thích chia sẻ hoạt động của mình lên mạng xã hội, cho nên hành tung của cô tương đối thần bí.

“Đây là bạn học cấp hai của tôi.” Thích Phong giới thiệu với Lăng Khả.

Sở Song Song vươn tay ra trước mặt Lăng Khả, lễ độ hỏi: “Anh bạn đẹp trai này tên là gì?”

“Lăng Khả.” Lăng Khả báo tên, cũng bắt tay với Sở Song Song: “Chào cậu.”

Hứa Quân Trúc ở phía sau bổ sung một câu: “Cậu ta là bạn trai của Thích Phong.”

Sở Song Song hơi ngạc nhiên, sâu kín mà đánh giá Thích Phong và Lăng Khả một lượt, nói: “Thì ra tin tức Quận chúa đăng trên mạng xã hội là thật…”

Lăng Khả: “???”

Thích Phong: “…”

Hứa Quân Trúc hơi ngượng ngùng nói sang chuyện khác: “Được rồi, chúng ta đừng đứng bên ngoài, đi ăn cơm đi!”

Trời đông giá rét, hai nữ sinh chọn một nhà hàng lẩu kiểu Hồng Kông.

Bốn người chọn một bàn gần cửa sổ. Chỗ ngồi là loại ghế đôi bằng da, ở giữa hoàn toàn không có khe hở.

Nếu Thích Phong và Lăng Khả là người yêu, đương nhiên sẽ ngồi cùng một bên.

Đồ ăn thức uống được đưa lên, Hứa Quân Trúc mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Hôm nay tôi mời khách, đừng ai tranh với tôi!”

Sở Song Song cười cười, hỏi: “Hào phóng vậy? Gặp được chuyện tốt gì à?”

Hứa Quân Trúc cười nhạo một tiếng: “Có chuyện tốt thì hay rồi, tôi đây là đang tạ lỗi.”

Sở Song Song nghi hoặc: “Lỗi gì?”

Hứa Quân Trúc liếc nhìn Thích Phong và Lăng Khả một cái, thản nhiên đáp: “Ầy, bởi vì tôi tự há mồm ngoạm dưa bở…”

Thích Phong & Lăng Khả & Sở Song Song: “…”

Hứa Quân Trúc: “Hôm Giáng sinh, tôi tới Đại học F tìm Thích Phong, muốn cho cậu ta một niềm vui bất ngờ, nhưng cậu ta và bạn trai lại show ân ái trước mặt tôi. Lúc ấy tôi giận quá, đùng đùng bỏ đi, sau đó còn đăng cái tin kia lên mạng xã hội, Song Song cũng đọc rồi đúng không? Mấy ngày nay tôi đã nghĩ lại, cảm thấy mình quá không nể mặt Thích Phong, nên mới hẹn bọn họ đi ăn một bữa cơm.”

“Thì ra là như vậy.” Sở Song Song như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu, lại hỏi Hứa Quân Trúc: “Thế sao lúc cậu rủ tôi lại không nói trước một tiếng? Người ngoài cuộc như tôi lại chen chúc vào đây, có phải hơi vô lý hay không?”

Hứa Quân Trúc gắt: “Ôi giời, nếu bắt tôi đi một mình, tạ lỗi xong tôi phải đối mặt với bọn họ thế nào? Làm bóng đèn chiếu sáng cho họ à? Lát nữa còn đi xem phim đấy, bóng đèn tôi đây sẽ xấu hổ chết thôi. Coi như cậu giúp tôi đi. Mời cậu ăn cơm, còn bao luôn cả vé xem phim mà không được hả?”

Sở Song Song mỉm cười đầy bất đắc dĩ, không có ý kiến gì nữa.

Thích Phong nghe hai người bọn họ nói chuyện một hồi, cười gượng bảo với Hứa Quân Trúc: “Ha ha, không cần khoa trương như vậy. Chút chuyện cỏn con ấy cậu đừng để trong lòng.”

Hứa Quân Trúc ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, nâng cốc của mình lên, nói: “Ai bảo tôi chỉ để ý đến suy nghĩ trong lòng cậu?” Dứt lời, cô quay sang Lăng Khả, cười nói: “Lăng Khả, chạm cốc cái nào.”

Lăng Khả: “…”

Hứa Quân Trúc uống một ngụm to, mở miệng thao thao bất tuyệt: “Ài, hôm Giáng sinh là tôi không đúng. Tôi thật không biết Thích Phong đang hẹn hò với cậu. Tôi không gặp cậu ta đã rất nhiều năm, vừa gặp lại, lại đúng lúc trường các cậu đang tổ chức văn nghệ. Cậu ta còn hát bài hát đó, nói những lời đó với cảm xúc cũng tương đối phập phồng, không phải tôi cố ý nghĩ lệch đi đâu…”

Đối phương nói thế, Lăng Khả lại thấy hơi chột dạ.

Xét về đúng và sai, cậu cũng sai. Cậu không nên chẳng biết tốt xấu đã nhào tới hôn Thích Phong như vậy…

“Không sao, không cần xin lỗi.” Lăng Khả thản nhiên đáp.

Cũng mụ đầu như nhau, khi ấy cậu cho rằng Thích Phong đang bày tỏ với mình, kết quả lại thấy hắn và một nữ sinh khác dây dưa không rõ, nên mới không nhịn được mà nổi cơn ghen.

Hiện giờ nhớ lại, Lăng Khả cũng hơi hối hận.

Hứa Quân Trúc lại nói: “Thực ra tôi và Thích Phong không có gì đâu, đều là tôi đơn phương thích cậu ấy. Chuyện “bạn gái cũ” mà tôi nói hôm trước, cậu đừng để trong lòng, chỉ là trò đùa thời thiếu niên vô tri, không có gì khác so với trò chơi gia đình của bọn nhỏ cả. Khi ấy, thậm chí cậu ta còn chẳng cho tôi hôn.” Hứa Quân Trúc vừa bực vừa buồn cười mà trừng mắt nhìn Thích Phong, nói: “Nếu sớm biết cậu là gay, tôi đã chẳng xoắn lâu như vậy!”

Thích Phong: “…”

Lời này xem như chứng thực đoạn giải thích của Thích Phong ngày hôm ấy. Lăng Khả nghe xong liền cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ.

Chẳng qua, cậu liếc Thích Phong một cái, cảm thấy hơi lạ: không phải Hứa Quân Trúc đã buông được rồi à, vì sao Thích Phong còn nói đối phương không tin bọn họ đang hẹn hò?

Sở Song Song nghe Hứa Quân Trúc nói xong cũng hiểu rõ ngọn ngành, buồn bực hỏi: “Thích Phong hát bài gì? Sau đó cậu ấy lại nói gì mà khiến cậu hiểu lệch đi vậy?”

Hứa Quân Trúc giải thích: “Lúc ấy Thích Phong đang tham gia cuộc thi hát của của Đại học F. Cậu biết cậu ấy hát bài gì không? “Yêu anh” của Vương Tâm Lan! Đó là bài hát mà tôi thích nhất khi còn học tiểu học. Hồi đó tôi lưu bài hát này vào mp3, ngày nào cũng mở lên, còn cho Thích Phong nghe cùng. Tôi nhớ Thích Phong mới nghe một lần đã thuộc, còn hát cho tôi nghe mỗi ngày…”

Thích Phong & Lăng Khả & Sở Song Song: “…”

“Tối đó tôi đi tìm cậu ấy, đúng lúc cậu ấy đang biểu diễn trên sân khấu, hát xong còn nói cái gì mà “Tuy hiện giờ tôi không thể nói yêu cậu, nhưng bài hát này chính là tất cả tiếng lòng của tôi”… Cậu nói xem, tôi có thể không hiểu sai sao?” Hứa Quân Trúc oán giận mà trừng mắt nhìn Thích Phong một cái.

Sở Song Song ngẩn người: “Từ từ, sau khi hát xong, cậu ấy liền nói trên sân khấu?”

Hứa Quân Trúc: “Đúng vậy.”

Dường như Thích Phong ý thức được một điều gì đó. Hắn chợt cảm thấy sống lưng hơi lạnh.

— Nhưng đã không còn kịp nữa, Sở Song Song đã phát hiện ra vấn đề!

Chỉ thấy cô cau mày chỉ qua chỉ lại giữa Thích Phong và Lăng Khả: “Chẳng phải hai người bọn họ đang hẹn hò sao? Cái gì gọi là không thể nói “yêu cậu”, lời này của Thích Phong là nói với ai?”

Thích Phong & Lăng Khả: “…”

Hứa Quân Trúc cũng nghi hoặc mà nhìn về phía hai người bọn họ: “Nói cũng đúng…”

Cô cẩn thận nhớ lại những gì đã xảy ra vào tối ngày hôm ấy. Từ lúc nghe người nọ hát xong, cô đã chìm vào tình tiết lãng mạn như tiểu thuyết. Cô vội vã đi tìm Thích Phong, hỏi hắn có phải những lời trên sân khấu là dành cho mình hay không. Sau đó, Lăng Khả liền xuất hiện.

Lúc ấy, trên tay Lăng Khả còn có một bó hoa. Sau khi bọn họ giới thiệu bản thân xong, Lăng Khả liền hôn Thích Phong ở ngay trước mặt cô.

Hiện giờ nghĩ lại, tình cảnh khi ấy quả thực hơi kỳ lạ. Nếu đang hẹn hò, vì sao Thích Phong lại nói “không muốn buộc cậu phải trả lời tôi trong hoàn cảnh này”?

“Những lời kia, đúng là tôi nói với Lăng Khả.” Thích Phong vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Lăng Khả. Hắn hơi mỉm cười, trông qua có vẻ vô cùng bình tĩnh. Song không một ai biết được rằng, hắn đang lo lắng đến vã đầy mồ hôi!

“Thực ra đêm hôm đó, chúng tôi vừa mới xác lập quan hệ thôi.” Thích Phong lại nói.

Lăng Khả cố nhịn cảm giác muốn rút tay ra, dùng ánh mắt đầy phức tạp mà nhìn Thích Phong một cái.

Người này, diễn xuất cũng giỏi thật đấy…

Nhưng vì sao hắn lại không dùng lý do đã đem ra ứng phó với bọn Tạ Kỳ Bảo? Chẳng phải như thế sẽ kín kẽ hơn sao?

“Này, không phải các cậu đang lừa tôi đấy chứ?” Quả nhiên, Hứa Quân Trúc cũng thấy lời giải thích của Thích Phong hơi gượng gạo.

Cô không phải con ngốc. Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng cô là người gặp Thích Phong trước, kiểu gì thì sau khi tỏ tình trên sân khấu, Thích Phong cũng không thể chạy đi xác nhận quan hệ với Lăng Khả được. Mặc khác, nào có ai vừa mới hẹn hò đã bắt đầu từ hôn môi, rồi còn show ân ái vô cùng tự nhiên đến thế!?

Hứa Quân Trúc dựng thẳng cặp chân mày thanh tú. Lần này, cô nhìn sang phía Lăng Khả, chờ đối phương giải thích.

Lăng Khả cảm thấy tay Thích Phong bỗng nhiên xiết chặt, liền biết hắn đang có ý cậy nhờ mình.

Cậu hơi đảo mắt sang chỗ khác, đặt hờ nắm tay ở trên môi, nói: “Lúc ấy, tôi… hơi ghen tị, thật xin lỗi…”

Hứa Quân Trúc lại hỏi Lăng Khả: “Ý của cậu là, trước khi gặp tôi, hai người vẫn chưa hẹn hò, nhưng vừa thấy tôi cậu liền nổi cơn ghen mà xông lên hôn Thích Phong, cho nên hai người mới chính thức?”

Lăng Khả nói thật gian nan: “Coi như… là vậy đi…”

Bị buộc phải thừa nhận cảm xúc thực sự mà bản thân luôn che giấu, đây tuyệt đối là khoảnh khắc mất mặt nhất của Lăng Khả kể từ lúc cậu chào đời.

Cậu chỉ hy vọng Thích Phong tin là cậu cũng diễn giỏi mà thôi…

Nhưng nghe xong lời ấy, Thích Phong lại cả gan tiến thêm một bước. Hắn vươn tay ôm lấy bả vai Lăng Khả, kéo đối phương vào trong ngực mình, vẻ như muốn dỗ dành người yêu. Động thái bất chợt này khiến Lăng Khả không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Đây có lẽ… cũng là diễn kịch, phải không?

Tưởng mình là nhân vật chính, nào ngờ lại là chất xúc tác cho tình yêu của người ta. Vốn tưởng là đã phát hiện ra một lỗ hổng lớn, kết quả lại bị hai người đối diện nhét đầy xương chó vào mồm…

Trong phút chốc, Hứa Quân Trúc không thể nào tiếp thu cái hiện thực chênh lệch như nước sông và mặt biển này. Cô buồn bực chọc đũa vào bát của mình: “Ôi, sao tôi lại thê thảm đến vậy!”

Sở Song Song cũng tương đối cạn lời, chỉ đành vỗ vai Hứa Quân Trúc xem như an ủi, thuận tiện bình luận một câu: “Chuyện này cũng… rất đúng dịp.”



N hạc dạo:

Hứa Quân Trúc: “ Yêu anh  là bài hát tôi thích nghe nhất khi còn học tiểu học, Thích Phong đã từng hát cho tôi nghe!”

Thích Phong: “…” Khả Khả, cậu nghe tôi giải thích, không phải như vậy đâu QAQ…

Lăng Khả: “…” Ha ha, cậu có thể đi chết được rồi.