Edit: Mimi – Beta: Chi
*****Cuối tuần qua đi, cuộc sống của sinh viên mới lập tức bước vào thời kỳ chiêng trống rùm beng.
Môn chuyên ngành của khoa Báo chí vào năm nhất tương đối ít, chỉ có ba môn, lần lượt là Lịch sử Báo chí Trung Hoa, Lý thuyết Truyền thông và Thu thập tin tức.
Nhưng với sinh viên của một trường đại học nổi tiếng, luôn luôn nhìn về tương lai thì bốn năm đại học chưa bao giờ nhàn hạ.
Bởi vì chẳng những bọn họ phải học cách làm một nhà báo, mà còn phải rèn luyện kỹ năng ăn nói, nâng cao chỉ số cảm xúc, tập tành tổ chức sự kiện, cũng như tích lũy tri thức thuộc nhiều phương diện, để sẵn sàng tham gia các cuộc cạnh tranh toàn diện trong tương lai.
Ngay tại khoảnh khắc bọn họ bước qua cánh cửa đại học, hành trình mới ấy đã bắt đầu.
Ngày đầu tiên đi học, hơn một trăm sinh viên thuộc bốn lớp có chuyên ngành gần giống nhau của học viện ngồi chung trong một giảng đường.
Tuy nhiên, thú vị nhất không phải nội dung buổi học, cũng chẳng phải cách giáo viên giảng bài, mà là một đám nữ sinh tụ tập ở ngoài cửa lớp để chờ đưa thư tình cho Thích Phong vào lúc ra về.
Bọn họ không tới dưới ký túc xá để chờ là vì một tòa ký túc xá có đến mấy trăm con người. Hơn nữa, cũng không ai biết lúc nào Thích Phong đi xuống. So với ôm cây đợi thỏ, chẳng thà bọn họ chủ động tấn công.
Có lẽ sẽ có người thắc mắc, vì sao không ai đưa thư tình cho Lăng Khả.
Thật ra cũng có. Nhưng so với lượng thư tình dành cho Thích Phong, rõ ràng có thể trực tiếp bỏ qua.
Dù sao thì danh hiệu của bọn họ cũng có cách biệt rất lớn. Hotboy trường được toàn trường mến mộ. Mà hotboy khoa, tầm ảnh hưởng chỉ gói gọn trong một khoa thôi, phạm vi nhỏ hơn rất nhiều.
Dù trên diễn đàn, Lăng Khả cũng tương đối nổi tiếng, nhưng chung quy vẫn không sánh được với hotboy trường là Thích Phong. Hơn nữa, sự kiện hotboy trường cũ vẫn đang học năm cuối, mà đã có người mới lên thay như vậy khiến quần chúng chúng nhân dân rất đỗi hiếu kỳ. Gần như trong một đêm, ảnh chụp và tên của Thích Phong đã truyền khắp cả trường.
Sau mấy ngày ủ men, một số em gái bị tiểu thuyết tình yêu tẩy não đã bắt đầu rục rịch. Kế đó, vài topic tán nhảm về Thích Phong được đăng trên diễn đàn. Thậm chí có người phân tích cả cách ăn mặc của hắn, khẳng định với tất cả người đọc rằng, hắn chẳng những đẹp trai mà còn lắm tiền nữa… Tin này khiến các em gái hám của càng thêm không nhịn được.
Vì thế, mang theo niềm tin vững chắc “yêu là phải chủ động tranh giành”, các em gái lập tức điều tra thời khóa biểu của sinh viên khoa Báo chí, cố ý chờ ở phòng học chắc chắn Thích Phong sẽ đến, để tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng nào ngờ, người cũng ý tưởng với mình lại đông như vậy. Gặp mặt ngẫu nhiên đã biến thành tỏ tình tập thể. Ngày lên lớp đầu tiên của sinh viên khoa Báo chí lập tức trở thành một kỳ quan.
Thích Phong ôm một đống thư tình trở về ký túc xá, vẻ mặt triệt để u mê.
Dù có “kinh nghiệm phong phú”, song hắn cũng chưa từng được chứng kiến loại theo đuổi hung hãn thế này. Quả thực là hệt như ong vỡ tổ…
Sau sự kiện này, mỗi lần đi học hắn đều không dám ngồi bàn trên nữa, chỉ dám đóng quân ở gần cửa ra vào, vừa hết tiết là liền thu dọn đồ đạc chạy trốn ngay. Hơn nữa, vì sợ liên lụy Lăng Khả cũng phải theo hắn trốn Đông trốn Tây, nên hắn đều chạy trước một mình.
Mà dù Thích Phong không chạy một mình, Lăng Khả cũng sẽ giữ một khoảng cách nhất định với hắn.
Bởi vì từ sau khi đi xem phim trở về, hai người đều tỏ ra hiểu ý một cách lạ lùng về lần đụng chạm trong phòng vệ sinh kia.
Đặc biệt là Lăng Khả. Cậu đã từng ngẫm lại, hình như việc mình vỗ vào mông của Thích Phong tương đối giống trúng tà, đích thực là quá kích động.
Tuy khi đó cậu cảm thấy vô cùng hưng phấn, nhưng kích thích qua đi, cậu lại càng mụ mị và xấu hổ hơn so với Thích Phong.
Bởi vì quá để ý cảm giác của bản thân, Lăng Khả đã xem nhẹ phản ứng của người kia.
So với chuyện Cao Tuấn Phi đánh cái mông trần của Tạ Kỳ Bảo ở trong phòng tắm, Lăng Khả không thấy việc mình vỗ mông Thích Phong khi còn cách một lớp quần là quá đáng. Nhưng nhớ lại thì, vẻ mặt của Thích Phong khi và sau khi hành động đó diễn ra tương đối mất tự nhiên.
Để giảm bớt cảm giác xấu hổ này, Lăng Khả quyết định tạm thời né tránh Thích Phong.
Đương nhiên, việc hai người tách ra sau khi tan học còn có một nguyên nhân khách quan khác nữa — bọn họ tham gia hai tổ khác nhau trong ban Truyền thông của trường.
Đúng như phán đoán của Tề Thu Nhị, giữa tháng chín, khi các câu lạc bộ chính thức chiêu mộ thành viên, Thích Phong và Lăng Khả lập tức trở hai nhân vật được các tổ chức lớn tranh giành. Bọn họ còn chưa chủ động tới cửa hỏi thăm, người phụ trách các câu lạc bộ đã tìm cách liên hệ với họ để tỏ ý mời mọc rồi.
Ngoài những tổ chức thông thường như hội Sinh viên và Đoàn thanh niên ra, còn có câu lạc bộ cosplay, câu lạc bộ nhiếp ảnh, câu lạc bộ bóng rổ, câu lạc bộ trai đẹp (hoàn toàn không biết để làm chi), câu lạc bộ những người yêu thích BL… Lạ lùng nhất, chính là còn có một câu lạc bộ đồng tính nam!
Khi gián tiếp nhận được lời mời của người phụ trách câu lạc bộ đồng tính nam, Lăng Khả và Thích Phong đều sợ đến nhảy dựng lên, còn tưởng đã bất cẩn bộc lộ bản chất thật.
Về sau bọn họ mới biết, cái câu lạc bộ này luôn chủ động mời mọc tất cả hotboy trong trường. Hotboy trường tiền nhiệm – Lương Duệ Hi đã được mời bốn lần, đến năm tư đại học vẫn không được buông tha.
Câu lạc bộ đồng tính nam của Đại học F chẳng những tiếp nhận gay, mà còn chào đón những trai thẳng tò mò về người đồng tính, nhưng không bao gồm hủ nữ. Hủ nữ chỉ có thể gia nhập câu lạc bộ những người yêu thích BL.
Đương nhiên, bất kể bọn họ chiêu mộ gay hay là trai thẳng, Lăng Khả và Thích Phong đều từ chối một cách đúng lý hợp tình.
Cuối cùng, ngoài tổ Biên tập của diễn đàn trường, Lăng Khả còn tham gia câu lạc bộ cầu lông và câu lạc bộ dương cầm.
Thích Phong thì chọn tổ Quản trị hệ thống của diễn đàn trường, câu lạc bộ trai đẹp và… câu lạc bộ nghiên cứu nhạc trẻ (bao gồm cả sáng tác).
“… Ể? Cậu còn biết sáng tác?” Lăng Khả nhìn cái thư mời cuối cùng mà Thích Phong chọn lọc ra, ngạc nhiên hỏi.
“Hoàn toàn không biết.” Thích Phong lắc đầu, cười nói: “Nhưng trước đây, khi học đàn dương cầm, tôi thích đánh linh tinh, cảm thấy cũng êm tai lắm, đáng tiếc đã không ghi chép lại. Hiện giờ vừa lúc có thể tranh thủ nghiên cứu thử xem.”
“Nghiên cứu có ích lợi gì?” Lăng Khả thuộc tuýp người thực tế, chỉ làm những việc mình am hiểu hoặc có ích đối với mình. Tỷ như cầu lông và dương cầm, đều là những thứ cậu nắm chắc hoặc thường chơi theo thói quen. Còn nếu nói đến chuyện thích cái gì, hình như là không có. Cho nên Lăng Khả mới hỏi Thích Phong về mục đích chọn câu lạc bộ như một bản năng.
Nào ngờ, Thích Phong lại đáp: “Tùy tiện chọn chơi thôi, cảm thấy nó rất thú vị.”
Lăng Khả: “…”
So với Thích Phong và Lăng Khả, tình cảnh của Tạ Kỳ Bảo bi thảm hơn rất nhiều.
Các câu lạc bộ chiêu mộ thành viên, cậu ta đã chủ động tới ứng tuyển mấy chỗ. Nhưng mỗi lần tự giới thiệu về mình, hiệu quả còn kém xa cả việc trực tiếp báo mình là thành viên của ký túc xá 412.
Bất kể trước đó cậu có nói gì, người khác đều không hứng thú. Nhưng vừa nghe cậu ở cùng phòng với hotboy trường, bọn họ sẽ hưng phấn mà hỏi cậu cái này cái kia. Thậm chí, họ còn tiện thể nhờ cậu truyền đạt lời mời của “tổ chức” cho Thích Phong và Lăng Khả.
Đầu năm nay, giá trị nhan sắc quả thực là bàn tay vàng mà ông trời ban cho bạn. Tạo hóa cho bạn một tool hack siêu phàm, hiển nhiên bạn có thể đánh đâu thắng đó, không một ai cản được.
Nhưng Tạ Kỳ Bảo cũng thực bất đắc dĩ. Bởi vì có ai không thích trai xinh gái đẹp đâu. Ở cùng một phòng với Lăng Khả, Thích Phong, đến cậu cũng thấy vui tai vui mắt nữa là.
Huống hồ, hai người kia không chỉ có ngoại hình đẹp. Lăng Khả là đại biểu tân sinh viên lên đọc diễn văn, đương nhiên sức hút chẳng vừa. Mà Thích Phong thì lại càng nhiều ưu điểm. Có một lần, bốn người trong ký túc xá nói chuyện đêm, nghe Thích Phong nói tới những hạng mục thể thao mà hắn từng học, Tạ Kỳ Bảo chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, chứ nói chi tới việc hắn còn biết mấy thứ ngoại ngữ đây…
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Tạ Kỳ Bảo mặc cảm vô cùng!
Tối hôm đó, Tạ Kỳ Bảo vào toilet đánh răng rửa mặt trước. Kế tiếp, Cao Tuấn Phi cũng chen vào, thuận miệng hỏi cậu xin gia nhập câu lạc bộ gì.
Nhớ đến chuyện này, Tạ Kỳ Bảo liền buồn bực. Cậu rối rắm nửa ngày mới quyết định vào câu lạc bộ hoạt hình, còn bị yêu cầu nộp năm mươi đồng hội phí. Kết quả, sau đó cậu được kéo vào một cái group QQ tên là “Câu lạc bộ hoạt hình Đại học F “. Trong group chỉ có những người mới gia nhập hai ngày gần đây là hoạt động một chút, kế tiếp liền trở thành một group hoang.
Tạ Kỳ Bảo chán nản, chủ động hỏi trưởng câu lạc bộ xem có hoạt động hoặc nhiệm vụ gì không.
Trưởng câu lạc bộ hỏi: “Cậu biết vẽ truyện tranh không?”
Tạ Kỳ Bảo: “Không.”
Trưởng câu lạc bộ lại hỏi: “Vậy có biết cắt ghép biên tập video hay làm phụ đề không?”
Tạ Kỳ Bảo: “Không…”
Trưởng câu lạc bộ tiếp tục hỏi: “Photoshop thì sao?”
Tạ Kỳ Bảo: “… Cũng không.”
Trưởng câu lạc bộ: “Ặc, vậy trước hết cậu cứ vào group tâm sự với mọi người mấy hôm đi.”
Tạ Kỳ Bảo lộ ra vẻ mặt u mê — Vì sao một học sinh tốt nghiệp phổ thông bình thường như cậu lại phải biết vẽ truyện tranh, biết làm video, biết photoshop? Chẳng lẽ những người khác đều biết cả sao?
Sau đó, cậu lỡ hỏi một người không nên hỏi nhất: Thích Phong.
Thích Phong gật gật đầu: “Biết chứ, nhưng tôi chưa từng vẽ truyện tranh bao giờ, chỉ biết vẽ phác họa và vẽ tranh bình thường thôi.”
Tạ Kỳ Bảo cạn lời rồi…
Nhớ tới trải nghiệm bi thảm này, Tạ Kỳ Bảo liền thở dài một hơi, uể oải nói: “Câu lạc bộ hoạt hình.”
“Cậu chán nản cái gì?” Cao Tuấn Phi liếc cái người mặc không chỉ một chiếc áo có in hình Vua hải tặc từ trên xuống dưới, nói: “Chẳng phải cậu rất thích hoạt hình sao, không tồi nha.”
Tạ Kỳ Bảo buồn bực: “Vì sao các cậu đều lợi hại như vậy? Tôi cảm thấy tôi cứ như sinh viên giả vậy!”
Đúng thế, Thích Phong, Lăng Khả, thậm chí là một người có vẻ khá bình thường như Cao Tuấn Phi, có ai không phải nhân vật huyền thoại đâu. Dù sao thì cái danh hiệu tự phong “giang hồ – Bách Hiểu Sinh” của Cao Tuấn Phi cũng không đơn giản chỉ là khoe khoang, mà hắn thật sự biết rất nhiều.
Vì thế cho nên, vấn đề vẫn là, tại sao Tạ Kỳ Bảo cậu lại xuất hiện ở cái phòng ký túc xá này. Cậu thật muốn hỏi ông trời, rốt cuộc cậu đã làm sai chuyện gì? Vì sao lại bắt cậu đi làm nền cho đám bạn trâu bò ở phòng 412, khiến ngày nào cậu cũng phải hoài nghi ý nghĩa của cuộc sống.
Tạ Kỳ Bảo nói: “Vốn tôi còn tưởng lên đại học mình có thể nói chuyện yêu đương, hiện giờ suốt ngày bị so sánh với các cậu, ai còn muốn hẹn hò với tôi nữa!”
Là sinh vật ở tầng đáy của ký túc xá 412, Tạ Kỳ Bảo đã hoàn toàn trở thành một cái “nhụt chí bao”.
Nhìn Tạ Kỳ Bảo thấp hơn mình gần một cái đầu, gương mặt còn chưa thoát hẳn nét trẻ con, Cao Tuấn Phi thật sự muốn phun trào: dù không so với chúng tôi cậu cũng chẳng tìm được bạn gái đâu, tìm mẹ thì chắc là được!
Nhưng thấy đối phương đáng thương như thế, Cao Tuấn Phi không nỡ độc mồm: “Cậu đừng nghĩ nhiều, Thích Phong và Lăng Khả không tạo được uy hiếp gì với cậu cả.”
Tạ Kỳ Bảo: “Là sao?”
“Chính là, hai người bọn họ sẽ tiêu thụ nội bộ.” Cao Tuấn Phi chỉ chỉ hai cái cốc đánh răng có dán chữ “Phong” và chữ “Khả” ở trên bồn rửa mặt, nói: “Cậu không cần lo bọn họ tranh giành gái xinh với cậu.”
Tạ Kỳ Bảo: “???”
Cao Tuấn Phi liếc mắt nhìn đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Cậu lo mình tôi là đủ rồi. Trong cái phòng 412 này, đối thủ cạnh tranh của cậu, chỉ có tôi.” Nói xong, hắn vung khăn mặt, đi ra ngoài.
Tạ Kỳ Bảo: “…”
Sau khi bò lên giường, Tạ Kỳ Bảo lại suy nghĩ xem “tiêu thụ nội bộ” là có ý gì. Chẳng lẽ Thích Phong và Lăng Khả sẽ tự giết lẫn nhau, lưỡng bại câu thương?
Ơ… Hình như cũng hơi có lý. Nhưng cái đó và hai cái cốc đánh răng kia có quan hệ gì?
Hay là, Cao Tuấn Phi chỉ vào cái cốc để minh họa cho Thích Phong và Lăng Khả?
Trước khi đại não rối thành một mớ, Tạ Kỳ Bảo đúc rút ra một chân lý – Đậu má, cái ông nội Cao Tuấn Phi, tự kỷ thì cứ nói thẳng ra cho rồi!
***
Tuần chiêu mộ thành viên của các câu lạc bộ qua đi, cảm xúc để lại sau sự kiện ở rạp chiếu phim cũng dần tiêu tán, đang lúc quan hệ của Lăng Khả và Thích Phong bắt đầu trở lại bình thường, có một chuyện đã xảy ra.
Hôm nay, Lăng Khả đi liên hoan với các thành viên trong tổ Biên tập của diễn đàn trường.
Ban quản lý diễn đàn trường là một tổ chức thống nhất. Mặc dù bên trên có thầy cô chỉ đạo, nhưng trực tiếp thực hiện đều là sinh viên. Cấp dưới của ban có rất nhiêu tổ, mỗi tổ có một đến hai người quản lý.
Để chào đón thành viên mới, cán bộ quản lý sẽ tổ chức liên hoan.
Buổi tối, hơn mười người cùng đi tới quán ăn ở bên ngoài cửa Nam trường học, ngồi thành một vòng tròn, gọi một đống thức ăn.
Ban Biên tập phần lớn là con gái. Mọi người không uống bia, mà gọi nước ngọt rồi bắt chước người lớn chạm cốc với nhau.
Tề Thu Nhị – người mới được lên chức tổ trưởng tổ Biên tập năm nay giơ cốc, hét to: “Về sau chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ!”
Mọi người cũng sôi nổi nâng cốc lên: “Vì chị Thu! Vì trai đẹp mới mời về! Chạm cốc! Chạm cốc!”
Chuyện Tề Thu Nhị mời được hotboy khoa Báo chí là Lăng Khả về tổ, chẳng những khiến các thành viên trong tổ tâm phục khẩu phục, mà còn rất có giá trị động viên sĩ khí của mọi người. Vì thế cho nên, bữa liên hoan chào mừng thành viên mới này vô cùng vui vẻ. Cả đám ăn uống với nhau đến gần mười giờ mới đứng dậy ra về.
Kết quả, lúc ra khỏi nhà hàng, Lăng Khả lại nhìn thấy hai người không thể nào ngờ tới ở dưới lầu quán ăn Tây bên cạnh — Thích Phong và Tiêu Chỉ.
Ban đầu, Lăng Khả không nhận ra nữ sinh bên cạnh Thích Phong. Thậm chí cậu còn chưa từng nghe ai nhắc tới cái tên Tiêu Chỉ.
Nhưng bên cạnh chợt có mấy đàn chị kinh ngạc hô lên: “A, đây không phải là Tiêu Chỉ sao?”
Sau đó lại có người mới trong tổ hỏi nữ sinh kia là ai, lúc ấy cậu mới biết, thì ra cô là Tiêu Chỉ – tổ trưởng tổ Quản trị hệ thống của diễn đàn trường.
Trước đó, Tề Thu Nhị đã phổ cập kiến thức cho cậu, đây chính là người thường xuyên lên diễn đàn viết truyện ngắn gán ghép bạn trai mình và Lương Duệ Hi.
Người thật đẹp hơn so với tưởng tượng của Lăng Khả rất nhiều, tuyệt đối có thể coi là mỹ nhân.
Mọi người ở đây không ai mù cả, cho nên vừa thấy cảnh tượng này mới khiếp sợ không thôi.
Có một nam sinh năm nhất ngốc nghếch hỏi: “Wow, tổ trưởng xinh đẹp có bạn trai rồi sao?”
Tề Thu Nhị vỗ vào gáy cậu ta một cái: “Đừng nghĩ linh tinh, người ta có chủ rồi, bạn trai cô ấy chính là Chủ tịch hội Sinh viên Học viện Luật – Chu Diễm.”
Nghe Tề Thu Nhị giải thích một hồi, cảnh tượng trước mắt lại càng thêm kỳ diệu.
Bởi vì mọi người nhanh chóng thấy được người đi cùng với Tiêu Chỉ là tân hotboy trường: Thích Phong.
Giờ này ký túc xá cũng sắp tắt đèn rồi, hơn nữa trùng hợp thay, quán cơm Tây kia, lại chính là nhà hàng tình nhân nổi tiếng ở cổng trường…
Cho nên, Tiêu Chỉ và Thích Phong đi “hẹn hò” riêng, Chu Diễm có biết không?
—
N hạc dạo:Lăng Khả: “Còn tưởng Thích Phong cũng chọn câu lạc bộ dương cầm chứ, thế mà không trùng một câu lạc bộ nào cả, thật cô đơn” _(:з” ∠)_Thích Phong: “Chờ tôi học sáng tác xong, sẽ soạn một bài cho Khả Khả nghe, chắc chắn sẽ vô cùng lãng mạn!” (*/ω*)