Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 24




Lục Du rút tay ra khỏi tay Thẩm Kỳ Niên, cầm lấy côn điện, lắc mình trốn sau một tấm bia đá.

Dám đi trộm mộ đều không phải người tốt gì. Toàn là mấy tên liều mạng, không giống với đám du côn, lưu manh bình thường hay gặp.

Lục Du nắm chặt côn điện trong tay, đưa mắt nhìn Thẩm Kỳ Niên ý bảo hắn đi lên phía trước xem xét thử. Thẩm Kỳ Niên trịnh trọng gật đầu, nhẹ nhàng bay về phía trước.

Lục Du hít sâu một hơi, chuẩn bị nghênh đón một trận ác chiến. Không ngờ, cậu còn chưa kịp chuẩn bị xong, Thẩm Kỳ Niên đã hét chói tai chạy về. Thẩm Kỳ Niên vừa quẹo qua khúc cua liền nhào lên người Lục Du, tay run rẩy chỉ phía sau nói: “Gà… là gà…”

Thẩm Kỳ Niên nói còn chưa dứt câu, một con gà trống to lớn màu sắc sặc sỡ đã nhàn nhã mà đi tới. Nhìn liền thấy đây đúng là gà mà Cao Hán nuôi thả trên núi.

Trước đó Lục Du đã nhìn thấy hai anh em Giang gia ôm theo một con gà với hai con ngan xuống đây thông qua thiết bị theo dõi. Nếu gà đang ở đây, vậy hai anh em kia chắc cũng đang ở gần đây.

Lục Du đang tự hỏi tự phân tích, thình lình bị Thẩm Kỳ Niên chụp bả vai. Con gà trống kia dường như phát hiện gì đó, đang khí phách hiên ngang mà chạy lại đây.

Thẩm Kỳ Niên đối với loại sinh vật chanh chua này thật sự là sợ muốn chết. Cả người hắn đều treo trên người Lục Du, vùi đầu vào hõm vai Lục Du mà run lẩy bẩy: “Nhanh đuổi nó đi đi… Nhanh đi…”

Bị người ta coi là cái cây mà đu, Lục Du nhịn không được liếc một cái xem thường. Cậu kéo tay Thẩm Kỳ Niên ra, đem người quăng xuống. Sau đó tiến lên phía trước dậm chân một cái, con gà trống kia thấy thế thì chần chừ một lát sau đó đập cánh bỏ chạy.

“Đi, mau đuổi theo.”

Qua một hồi lâu, Thẩm Kỳ Niên mới bình tĩnh trở lại. Hắn yên lặng đuổi theo Lục Du, trên mặt có chút ngại ngùng: “Cảm ơn em.”

Lục Du rất muốn cười nhạo hắn nhưng lại lười nói nhiều, cuối cùng nhìn người này một chút rồi thôi, không nói gì cả.

Càng đi con đường càng mở rộng ra. Trên mặt Lục Du đeo mặt nạ phòng độc, cẩn thận bước trên con đường đá. Đây là một thông đạo thật dài, thoạt nhìn vô cùng bằng phẳng cũng không có gì kỳ lạ. Thế nhưng, những nơi nhìn càng an toàn như thế lại càng nguy hiểm.

Lục Du biết rõ đạo lý này cho nên có chút hối hận lúc nãy đã không ôm theo con gà. Cho dù không doạ được quỷ nhưng ít ra cũng có thể dò đường. Thẩm Kỳ Niên là quỷ, tuy vô hình, đi đường cũng nhẹ nhàng, thế nhưng lại chẳng có tác dụng gì cả.

Con đường lúc đến đã không thể trở lại được, con đường phía trước lại không biết cái gì đang chờ đợi.

Lục Du thanh thanh cổ họng, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú phía trước: “Anh nói coi, nếu tôi chết trong này, có phải hai chúng ta sẽ thật sự ở đây làm bạn với nhau luôn?”

Thẩm Kỳ Niên lập tức lắc đầu: “Em sẽ không sao.”

Lục Du bĩu môi: “Sao anh biết?”

Vẻ mặt Thẩm Kỳ Niên trịnh trọng: “Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em…”

“Xì! Thôi đi, anh đường đường là một con quỷ mà ngay cả gà cũng sợ, còn muốn tôi trông cậy cái gì nữa?” Vừa nghĩ tới Thẩm Kỳ Niên rắc rối, Lục Du đã nhịn không được phải phun tào. Cậu hoạt động gân cốt một chút sau đó cầm đèn pin cùng côn điện tiến lên phía trước.

Bên trong thông đạo hoàn toàn im ắng, trông chẳng có vẻ gì là có người đang ở đó. Lục Du đi được bảy bước, đang định quay đầu lại nhìn xung quanh, chợt nghe có người ở sau tai nói một câu: “Đừng quay đầu lại…”

Lục Du hết hồn, cả người đều muốn nhảy dựng lên, muốn quay đầu lại nhìn thế nhưng nhớ đến giọng nói nọ liền cố gắng nhẫn nhịn.

Thẩm Kỳ Niên bay ở phía trước, nghe thấy động tĩnh phía sau lập tức quay lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Lục Du đứng thẳng, cố không để ý bùn đất trên người mà lôi kéo Thẩm Kỳ Niên bảo hắn nhìn phía sau: “Sau lưng tôi có ai không?”

Thẩm Kỳ Niên nhìn phía sau, chắc chắn lắc đầu: “Không có.”

“Vậy còn quỷ? Có quỷ không?”

Thẩm Kỳ Niên lại lắc đầu: “Không có, cái gì cũng không có. Trên con đường này chỉ có em với anh thôi, không tin em quay đầu lại nhìn thử xem…”

Lòng hiếu kỳ mãnh liệt hấp dẫn khiến Lục Du muốn quay đầu lại, thế nhưng nhớ đến âm thanh kia cậu liền nhịn được khát vọng muốn quay đầu. Cậu buông tay đang nắm chặt cánh tay của Thẩm Kỳ Niên ra, nhặt đèn pin lên kẹp dưới nách, đầu ngọn đèn hướng về phía sau. Lục Du lấy điện thoại di động từ trong túi ra mở camera trước ra, Thẩm Kỳ Niên thấy thế không khỏi há hốc mồm: “Không thể nào, dưới loại tình huống này mà em còn muốn tự sướng?”

Lục Du không nói chuyện, chỉ giơ di động lên chuyển qua chuyển lại, dùng camera trước để xem tình huống phía sau lưng. Đối phương chỉ nói là đừng quay đầu, cũng không nói là không thể nhìn kiểu này.

Lục Du nhìn hết cảnh đằng sau một cái, không phát hiện cái gì không ổn. Đúng như Thẩm Kỳ Niên nói, phía sau cậu không có người cũng không có quỷ. Không lẽ vừa rồi mình nghe lầm rồi sao?

“Đi thôi.” Lục Du cất di động, không muốn dừng lại ở đây lâu. Hai người rất nhanh đi xuyên qua thông đạo, vừa quẹo qua một khúc ngoặt bỗng nhiên nghe được tiếng cười.

Hai người hai mặt nhìn nhau, trong này còn có phụ nữ?

Đã đến đây rồi, trở về là chuyện không thể nào. Lục Du kiên trì khom lưng xuống, lặng lẽ tiến về phía trước.

Trước mắt là cây cối tươi tốt xanh um, cũng không biết trong tầng hầm ngầm không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, mấy cái cây này làm sao mà lớn lên nữa, hơn nữa còn có thể mọc um tùm xum xuê như vậy.

Giữa rừng cây là một căn đình nhỏ, bên trong có ba người đang ngồi. Hai nữ một nam, người nam chính là Giang Phàm, còn nữ thì đương nhiên là Lục Du không biết.

Từ xa nhìn lại, hai người con gái này đều trắng nõn.

Một người thân thể tinh tế, mềm mại không xương.

Một người thì thân hình đầy đặn, da thịt nõn nà.

Hai người con gái này ở cùng một chỗ có thể nói là mỗi người một vẻ đẹp, không thể so sánh.

“Bọn họ không phải người.” Thẩm Kỳ Niên sợ Lục Du trúng chiêu, đứng bên cạnh nhiệt tình nhắc nhở.

Bọn họ mặc không phải là quần áo hiện đại, hơn nữa còn đang ở trong mộ địa, Lục Du dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là không bình thường rồi. Cậu cao thấp ngắm nghía Thẩm Kỳ Niên một cái, sau đó thì tiện đà mà ghét bỏ nói: “Nhìn đi, thấy không, người ta hút dương khí lớn lên trông như thế mới được gọi là diễm quỷ…”

Thẩm Kỳ Niên không vui trong lòng: “Anh thì làm sao?”

“Anh như vậy…” Lục Du suy nghĩ nửa ngày cũng không xác định được, cuối cùng liền xì một tiếng khinh miệt, “Sắc quỷ!”

Có lẽ là do hai người anh một câu tôi một câu nói không kiêng nể gì cả thế nên mấy người bên kia đã nghe được động tĩnh. Hai nữ quỷ, một người cầm quạt tròn trong tay, một người lại cầm khăn, cười khanh khách với Lục Du, ngoắc ngoắc: “Ba thiếu một, ngươi tới thật đúng lúc.” (ba thiếu một, vô nhập bọn lập một bàn mạt chược liền A Du ơi!)

Lúc nữ quỷ nói chuyện, thân thể Giang Phàm cũng không động đậy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt bàn, cũng không biết đang phát ngốc cái gì.

Thẩm Kỳ Niên ở bên cạnh nói thầm: “Em đừng đi, tên kia chắc là đã bị câu hồn rồi.”

Lục Du đương nhiên là muốn chạy, thế nhưng hiện tại ngay cả bóng dáng của Cao Hán cũng không tìm được, lại không có đầu mối gì cả. Giang Phàm đang ở đây, nếu có thể làm cho gã nói ra manh mối không chừng có thể tìm được người.

Lục Du nhìn hai nữ quỷ kia, ngoài miệng hỏi: “Hai ả này anh đối phó được không?”

Thẩm Kỳ Niên lắc đầu: “Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

“Anh tỉnh tỉnh, đây không phải là người mà là quỷ đó.” (ở đây tam thiếu nói không đánh “nữ nhân”, mà hai vị kia cũng không còn là “nhân” nữa)

“Vậy thì có thể.”

“Được rồi, đợi lúc tôi không giải quyết được liền giao cho anh.” Lục Du vỗ vỗ vai Thẩm Kỳ Niên, hào phóng bước tới. (ở đây tác giả nói là đứng dậy, mà t hông thấy có chỗ nào Lục Du ngồi xuống a, t mạo mụi đổi thành bước đi nha)

Nói đến cũng lạ, hai nữ quỷ kia dường như không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên, trong mắt chỉ có Lục Du mà thôi. Lục Du bị các nàng kéo tới trước bàn, chỉ thấy trên bàn bày một bộ mạt chược. (ôi đệt, thế mà t lại đoán đúng, mạt chược)

Thì ra cái gọi là ba thiếu một chính là chỉ cái này a.

Lục Du đối với quốc tuý cũng không xa lạ gì, lúc trước vì lão Trương nên ra vào sòng bạc cũng không ít.

“Nếu chơi không như vậy cũng không có ý nghĩa, chúng ta đặt cược gì đó đi.” Nữ quỷ quạt tròn lớn lên có một đôi mắt phượng như cười như không, lúc nói chuyện sóng mắt lưu chuyện vô cùng động nhân.

Lục Du tựa người vào lưng ghế ngồi, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Cược cái gì?”

Nữ quỷ quạt tròn cùng nữ quỷ khăn tay trao đổi một ánh mắt sau đó ngượng ngùng nở nụ cười. Hai người ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, vẻ mặt ửng đỏ.

Cuối cùng vẫn là nữ quỷ khăn tay thanh thanh cổ họng, yểu điệu mở miệng: “Để ta nói, chúng ta cược cởi quần áo đi. Thua thì cởi một cái, quan nhân cảm thấy thế nào?”

Ngay cả xưng hô quan nhân này cũng gọi ra miệng rồi, đúng là chơi lớn nha.

Lục Du ném một khối mạt chược ra, kéo khéo miệng cười cười: “Tôi phụng bồi.”

Ra quy tắc xong, nữ quỷ quạt trong liền nói bắt đầu bàn mạt chược.

Vận may của Lục Du chỉ thường thường, thế nhưng hai nữ quỷ mặt mày lại là xuân phong đắc ý. Bên kia Giang Phàm lại là mặt không đổi sắc, trong mắt không có ánh sáng, chỉ máy móc xoa xoa mấy quân mạt chược.

Thẩm Kỳ Niên cố ý ở trước mặt nữ quỷ lạng qua lạng lại thế nhưng người ta căn bản là không thèm để ý hắn. Thẩm Kỳ Niên bay ra đằng sau nữ quỷ nhìn bài bọn họ sau đó nói cho Lục Du biết.

Lục Du trên mặt mang theo ý cười, thắng liên tiếp ba bàn.

Hai nữ quỷ vẻ mặt bất đắc dĩ, cởi áo khoát rồi lại cởi tiểu sam. (tiểu sam là cái chi nha, có vẻ như là áo ngắn phía trong)

Thẩm Kỳ Niên nhìn các nàng trên người chỉ còn lại cái yếm, nhịn không được chạy trở về bịt kín mắt Lục Du.

Lục Du đang đội mặt nạ không tiện rồi, lại không thể trực tiếp dùng tay kéo tay hắn ra, chỉ có thể dẫm chân Thẩm Kỳ Niên một cái, ý bảo hắn buông tay ra.

Thẩm Kỳ Niên không tình nguyện mà buông tay, còn không quên ở bên tại Lục Du nhắc nhở: “Mỹ nhân hương, giấu đao kiếm.”

Lục Du liếc Thẩm Kỳ Niên trắng mắt, cũng không thèm nói chuyện.

Thấy mọi người lại một lần nữa bắt đầu xáo mạt chược, Thẩm Kỳ Niên không nhịn được nóng nảy: “Em còn thật sự chuẩn bị làm cho bọn họ cởi sạch sao? Bộ không sợ mù mắt hợp kim sao?”

Lục Du đã dán cái nhãn gay cho Thẩm Kỳ Niên, phàm là đàn ông, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là vương bát đản. Lục Du quyết định không thèm cùng Thẩm Kỳ Niên nói lời vô nghĩa.

Rốt cuộc cũng là tay già đời, mặc cho Thẩm Kỳ Niên ghé vào bên tai cậu lẩm bẩm, Lục Du vẫn là thắng như lúc trước.

“Này…” Quạt tròn thẹn thùng nhìn về phía khăn tay, bộ dạng ngượng ngùng. Khăn tay ngược lại thống khoái hơn nhiều, miệng vừa nói “đánh cuộc rồi, nguyện chịu thua” xong, tay đã muốn cởi luôn cái yếm.

“Đừng!” Lục Du dùng đèn pin khều mấy cái y phục của hai người ném lại về phía bọn họ. Bên kia Giang Phàm vẫn chưa hoàn hồn, máy móc muốn cởi quần của chính mình. Lục Du lười đi quản gã, cậu ôm quyền nói với hai nữ quỷ: “Hai vị tỷ tỷ, ta tới nơi này là để tìm bằng hữu, không có ác ý gì. Mạt chược ta cũng đã cùng các ngươi chơi, chuyện chúng ta cũng đã hàn huyên, có thể để ta mang theo hắn đi được không.”

Quạt tròn cùng khăn tay vốn đang cười cười, nghe vậy liền thu liễm sắc mặt vui mừng: “Người vì sao lại không trầm mê sắc đẹp của chúng ta?”

Sắc đẹp?

Lục Du nhìn hai gương mặt vàng như nến trước mặt, nhất thời không biết trả lời như thế nào, cũng không thể nói trắng sự thật ra là bọn họ quá xấu được.

Hai nữ quỷ này nhìn xa thì thật sự rất xinh đẹp. Nhưng mà lại gần thì sẽ phát hiện, màu trắng trên mặt toàn là phấn, cũng như vậy, chân mày, mi mắt, màu môi đều là vẽ, nổi cả ra ngoài.

Trông không giống trang điểm mà càng giống một bức tranh màu nước trừu tượng.

Lục Du không biết phải giải thích thế nào, đành lấy điện thoại ra mở camera trước ra đưa cho các nàng nhìn. Hai người vừa mới ghé mắt vào nhìn, thấy hai khuôn mặt bên trong lập tức thét chói tai chạy trốn: “Quỷ a…”(cảm thấy có chút ba chấm, do đâu vậy cà)

Chỉ thấy thân hình các nàng chợt loé, hoa văn trên tường liền nhiều thêm hai người. Quần áo trên đất hoá thành màu phấn, nữ tử trên tường chỉ mặc cái yếm mặt mày hốt hoảng.

Mỹ nhân hoá ra là quỷ trong tranh a.