Những Năm Tôi Làm Người Cản Thi Ở Ngân Xuyên​

Chương 37






Buổi trưa, trong một quán ăn tại Tân An thành.
"Tiểu nhị, thêm hai con gà quay!"
"Đã nghe thấy, khách quan chờ một lát!" Tiểu nhị rất bận rộn với công việc trong quán.
Hoàng Luffy hai bàn tay dính đầy dầu mỡ, tay trái một con gà hầm, tay phải một con gà quay, một chân giẫm lên đầu băng ghế một cách thoải mái.
Chỉ hận mình ít mở miệng hơn vì ăn thịt gà không cần nhả xương.
Ngô Phong so với hắn nhã nhặn hơn một chút, gọi một bàn lớn đồ ăn, cái gì cũng có, vật bay trên trời, đi dưới đất hay bơi dưới nước chỉ cần là có đều đem lên 1 phần.
Hắn mở nhẹ miệng, đem bao tử mở lớn, đồ ăn đưa vào bao tử giống như dòng nước Trường Giang ào ào chảy ra biển lớn.

Ăn phải gọi là một cái hương.
Trong quán ăn rất yên tĩnh, người chung quanh đều thấy choáng, đều không tán gẫu, nhìn bọn hắn hai cái tại nơi này biểu diễn ăn cơm.
Một lão đại gia món gì đều không có gọi, liền kêu một bầu rượu, ngồi ở bàn kế bên hai người bọn họ, nhìn hai người ngồi ăn mà nhắm rượu.
Chưởng quỹ vụng trộm phân phó mấy cái tiểu nhị: "Các ngươi đi ra cổng canh chừng cho kỹ, không biết từ chỗ nào tới hai cái quỷ chết đói, một hồi nếu là không trả tiền muốn chạy, đem hai người họ cho ta ngăn cản, ăn thế nào ta để bọn hắn phun ra như thế ấy!"
* * *
Hoàng Luffy dùng tay đầy dầu lau lau miệng, bụng phồng lên thấy rõ, nhìn thấy bàn ăn của Ngô Phong khen: "A, chủ nhân, ngươi thật có thể ăn!"

Ngô Phong liếc hắn một chút, khinh thường nói: "Còn nói ta đây, ngươi cũng ăn mười con gà!"
"Ha ha, ta liền cái này miệng tốt!"
Ngô Phong nghĩ thầm, may hiện tại có tiền, không thôi ăn cơm cũng thành vấn đề.
Vén màn, hai người ra khỏi tiệm cơm, Ngô Phong quyết định trước xem một chút Bạch Thiến thế nào.
Chờ đến chỗ ở Bạch Thiến trợn tròn mắt.
Trên cánh cửa sân cũ có một chiếc ổ khóa đã han gỉ, một lớp bụi dày bám trên ổ khóa, như thể nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài.
Một người ăn xin đang nằm ở cửa, nhắm mắt ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngâm nga một giai điệu.
Phát giác có người tới, tên ăn mày ngồi dậy vươn eo, vỗ vỗ cái bụng trong miệng lẩm bẩm: "Dậy làm việc thôi!"
Thời xưa nghề ăn xin này, không có cái gì gọi là ăn sáng, đều là giữa trưa mới ăn xin, nếu thức dậy vào sáng sớm, cũng không đi xin cơm.
Với nụ cười trên môi, tên ăn mày lượm lên một cái chén gốm vàng đã mẻ miệng, hướng Ngô Phong cùng Hoàng Luffy lạy một cái: "Hai vị đại gia, xin rủ lòng thương xót, thưởng cho kẻ hèn một chút cơm ăn!"
Ngô Phong từ trong ngực móc ra mấy cái đồng tiền ném vào trong bát của hắn, bước đến gần hắn ngửi được mùi hôi của người lâu ngày chưa tắm rửa..
"Ta muốn biết một điều!"
"Đại gia ngài nói, chỉ cần là tiểu nhân biết, đều nói cho ngài biết!" Tên ăn mày nhìn xem trong chén đồng tiền hết sức hài lòng, nịnh nọt nói.
"Người nhà này dọn đi chỗ nào rồi?" Ngô Phong chỉ vào cửa sân bị khóa lại nghi vấn hỏi.

Đang cười rạng rỡ tên ăn mày đột nhiên nụ cười chợt tắt, thở dài: "Ai, cửa nát nhà tan."
Ngô Phong không thể tin được, một tay nắm lấy cổ áo tên ăn mày chặt sốt ruột nói: "Ngươi nói cái gì!"
"Đại gia, ngài đang làm gì vậy?" Tên ăn mày mặt hoảng sợ nói.
Hoàng Luffy vội vàng đưa tay ngăn lại hắn: "Chủ nhân, bớt giận!"
Ngô Phong lúc này mới ý thức được mình vừa mới không kiểm soát, lại từ trong ngực móc ra mấy cái tiền đồng kín đáo đưa cho tên ăn mày: "Nhanh, nhanh cùng ta nói tỉ mỉ!"
"Được rồi, sự tình muốn từ nửa tháng trước nói lên, ngày đó thành nội phú thương Lý viên ngoại mang bọn thủ hạ đến thu tiền thuê nhà, trông thấy tiểu cô nương ở trong viện giặt quần áo.

Hắn cũng gần năm mươi tuổi, tiểu thiếp đều có bảy bà, gặp tiểu cô nương nổi lên sắc tâm, nhờ một người mai mối để mai mối cho mình.
Tiểu cô nương đương nhiên không đồng ý, trực tiếp đem bà mối cho đuổi ra ngoài.

Nhưng có tiền có thể sai khiến quỷ thần a, Lý viên ngoại dùng tiền tìm người, đột nhiên bắt lão thái thái đang sống nương tựa cùng tiểu cô nương cho đưa vào đại lao, uy hiếp tiểu cô nương không theo liền giết lão thái thái.
Tiểu cô nương vì cứu người làm tiểu thiếp thứ tám của Lý viên ngoại, lão thái thái sau khi ra ngoài biết chuyện này, tức giận mà chết đi.."
"Đừng nói nữa!" Ngô Phong nghe xong chính là tức lồng phổi, nghiến răng nghiến lợi.


Bàn tay đưa về phía sau rút ra Mặc Long trọng kiếm, chém mạnh trên mặt đất, một đợt chấn động mạnh mang theo một trận tà khí bốn phía khuếch tán.
Tên ăn mày đứng gần trực tiếp bị chấn động văng ra xa, cũng không nhặt đồng tiền tán loạn trên mặt đất, liền bát xin ăn cũng không cần, nhanh chân liền chạy.
Trên đường người đi đường cũng bị cỗ khí thế này giật nảy mình, bán đồ ăn cũng không cần, bác gái hay tám chuyện nơi đầu phố cũng hoảng sợ đều chạy trở về nhà.
Nguyên bản con đường nhỏ đã thưa thớt người, giờ phút này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hoàng Luffy cũng rất khiếp sợ, Ngô Phong cho hắn ấn tượng luôn là rất tốt tính tình, tốt nói chuyện một người như vậy.

Chưa hề gặp hắn đỏ qua mặt, như thế nổi giận càng là chưa hề thấy, cũng không biết khuyên như thế nào mới tốt nữa, sững sờ ở một bên.
Ngô Phong nhớ tới Bạch Thiến đáng thương bất lực dáng vẻ, tức chính là toàn thân phát run, thật lâu không thể bình phục.
Cuối cùng quyết định, quay đầu lạnh lùng nhìn Hoàng Luffy nói: "Ta muốn giết hắn!"
Hoàng Luffy từ trong lời nói của tên ăn mày, còn có Ngô Phong dị thường thái độ, cũng suy đoán ra cái tám chín phần mười, biết tiểu cô nương kia đối với hắn rất quan trọng, nhẹ gật đầu: "Tốt, vì dân trừ hại, ta giúp ngươi một tay."
Hai người nghe ngóng một phen, hỏi thăm ra tòa nhà Lý viên ngoại ở giữa nội thành, khu vực vô cùng tốt.
Mặc dù rất dễ tìm, nhưng lúc đến nhà Lý viên ngoại thì trời đã chập choạng tối rồi.
Đầu tiên hai người đi một vòng quanh nhà Lý viên ngoại làm quen một chút địa hình -- Tòa nhà có năm lối đi vào, mười phần khí phái.
Ngô Phong vừa tới trước cổng chính Lý gia, nhìn xem những người hầu ở cổng đều có thể đoán được Lý viên ngoại ở bên ngoài là người như thế nào.
Người hầu canh cổng tại cửa ra vào chắp tay sau lưng phiết phiết miệng, nhìn ai cũng đều một bộ xem thường dáng vẻ, thể hiện đầy đủ cái gì gọi là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, người qua đường đi ngang qua cổng lớn Lý gia miệng hắn đều thúc người đi mau, lão đầu đang khiêng một cái đòn gánh đi chậm đều bị hắn đá một cước.
Ngô Phong vốn là cảm xúc kích động, còn đang lo lắng cho an nguy của Bạch Thiến, gặp thái độ ác liệt như vậy ác bộc, tức muốn trực tiếp xông vào.

Tại Hoàng Luffy đau khổ khuyên bảo, mới đồng ý trời tối ra tay.
* * *
"Trời hanh khô, cẩn thận củi lửa."
Lúc này trống đánh ba canh, Tân An thành lạ thường tĩnh lặng, phảng phất là yên tĩnh trước khi mưa bão tới.

Ngoại trừ âm thanh của người gõ mõ cầm canh, tiếng côn trùng kêu vang đều không có.
Ngô Phong đang ngồi dựa vào bức tường sân sau nhà họ Lý ôm cánh tay trầm tư, nghe thấy tiếng trống canh ba liền thả lỏng người, gật đầu với Hoàng Luffy rồi cả hai cùng nhảy vào hậu viện.
Hậu viện hòn non bộ cái gì cần có đều có, nhưng hai người không rảnh bận tâm trang trí trong nội viện, ánh mắt tìm kiếm các phòng trong nội viện, tìm kiếm nữ quyến ở trong phòng.
Hai người vội vã chạy trên con đường lát đá cuội, cũng không cần nấp sau bức tường, Hoàng Luffy có thể khống chế tâm trí người, không sợ người bắt gặp.
Đang đi, Ngô Phong chợt nghe thấy tiếng nức nở của nữ tử truyền đến từ tầng hai trong một tiểu lâu vẻ ngoài lịch sự tao nhã, thanh âm rất yếu ớt, nhưng là đêm quá mức yên tĩnh, vẫn là bị hắn nhận ra.
Hoàng Luffy ở dưới tiểu lâu canh chừng, Ngô Phong bay người lên trên lầu hai, dùng tay xuyên thủng lớp giấy của khung cửa sổ, nhắm một mắt nhìn vào trong quan sát.
Chỉ thấy dưới ánh nến, một nữ tử mặc một thân quần áo rất mộc mạc, đang ngồi ở trước bàn trang điểm che mặt thút thít.
Ngô Phong nhìn một chút liền nhận ra, nàng chính là Bạch Thiến.

.