Những Năm Tháng Tui Làm Bá Đạo Tổng Tài

Chương 11




Edit bởi: Nukaly

“Tiểu Vũ, đừng nói lung tung!” Hạ Ý Thâm cau mày trách cứ.

Mấy câu nói của Tiểu Vũ khiến cho tất cả mọi người ở đây rơi vào im lặng, có vài cô gái đã đỏ cả vành mắt. Cái gì mà làm mình làm mẩy, cái gì mà tính cách ương ngạnh, Hạ Ý Thâm rõ ràng chính là minh tinh không kiêu căng nhất mà bọn họ từng gặp.

Mấy lời bịa đặt trên internet thực sự đúng là không ra gì mà, chỉ một cái miệng liền có thể bôi xấu người ta đến độ tính cách hoàn toàn ngược lại, xem ra những lời đồn đại trước đây về Hạ Ý Thâm cũng không thể tin tưởng được. Ai biết tình huống thật sự là như thế nào chứ, tất cả vẫn phải mắt thấy mới là thật.

Tiểu Vũ vừa dứt lời, đạo diễn Vương đã dẫn theo Cố Cảnh từ cửa ra vào đi vào trong phòng. Bọn họ không phải đến để ăn đồ ăn vặt, đều là biết Hạ Ý Thâm bị thương nên muốn tưới hỏi han an ủi một chút. Ai biết còn chưa vào cửa đã nghe thấy một phen phê phán của tiểu Vũ.

Cố Cảnh nhìn Hạ Ý Thâm ngồi ở mép giường, lại nhìn căn phòng rách nát, nội tâm nhất thời xuất hiện đủ loại cảm xúc.

Chỗ ở kém tới như vậy, khó trách buổi tối cậu nhóc này lại bị bọ chét cắn khắp người. Rốt cuộc anh cũng đã biết câu nói phòng không tệ kia của Hạ Ý Thâm là có ý gì. Vốn anh còn cảm thấy điều kiện chỗ anh phải ở đã rất kém cỏi rồi, giờ đây so với chỗ ở của Hạ Ý Thâm, chỗ của anh còn tốt chán.

“Chủ quản sinh hoạt của đoàn làm phim đâu! Mau gọi lão Lý tới đây!” Đạo diễn Vương nổi trận lôi đình, sai người gọi chủ quản sinh hoạt sắp xếp chỗ ở của mọi người trong đoàn làm phim tới.

Chỗ dừng chân của đoàn làm phim đều là được sắp xếp xong xuôi từ sớm, phòng của các diễn viên chính đều được xem xet và dọn dẹp gọn gàng từ trước. Nhưng mà phòng của Hạ Ý Thâm rõ ràng không phải là căn mà bọn họ đã sắp xếp lúc đầu.

“Lão Lý à? Hình như ông ấy vẫn luôn bất mãn với thầy Hạ í, chắc không phải là ổng lấy chuyện công báo thù chuyện riêng chứ?”

“Ngày đó lúc ở trên xe tui thấy ổng nói chuyện rất là móc mỉa nhá, sau khi thầy Hạ mua đồ ăn vặt rồi chia cho mọi người mặt ổng càng dài hơn í.”

“Tui thấy nhà của ổng tốt lắm luôn, không ngờ ổng để các diễn viên chính ở trong phòng kém như vậy.”

Trong âm thanh nghị luận của mọi người, sắc mặt của đạo diễn Vương càng ngày càng khó coi. Chỉ chốc lát sau lão Lý bị người dẫn tới.

Đạo diễn Vương ngay lập tức mắng phủ đầu: “Ông qua đây! Ông qua đây xem xem cái căn phòng này cho tôi!”

“Ai nha! Sao cái phòng này lại kém thế này?! Anh chờ một chút để tôi nhớ lại xem! Tôi nhớ là phòng này đã được sửa sang lại rồi mà nhỉ, thầy Hạ, để cậu chịu thiệt thòi rồi, sao cậu không nói cho tôi biết chứ. Nếu như cậu nói cho tôi sớm một chút thì tôi đã đổi phòng cho cậu ngay rồi!” Mới vừa vào cửa khuôn mặt của lão Lý đã kinh ngạc nhìn quanh một vòng bốn phía, vừa nói chuyện mặt vừa tái đi.

Sau lưng Hạ Ý Thâm có chỗ dựa thì thế nào? Còn còn không phải là cái loại bán thân thôi sao. Mấy cái loại minh tinh như này lão thấy đầy rồi, mặc kệ lúc đắc sủng có bao nhiêu phong quang thì mấy năm nữa có người mới tới, người cũ xuống đài rồi có còn ai coi bọn họ ra cái gì chứ..

Trước khi lão làm ra chuyện này ch đã nghĩ kỹ cách biện giải cho mình rồi, chỉ cần lão nói là sai sót rồi lại đem chuyện này đổ lên đầu Hạ Ý Thâm là được chứ gì.

Thân là chủ quản chuyện sinh hoạt của đoàn làm phim, mấy chuyện như thế nào lão đã từng làm qua không ít.

Có rất nhiều minh tinh đều vô cùng chú trọng không gian riêng tư, căn bản sẽ không cho người khác bước qua cửa phòng của mình luôn ấy chứ, đồng thời bọn họ cũng sẽ không thể biết được phòng của mình khác biệt với các căn phòng khác như thế nào. Cho dù có người tới nói, lão chỉ cần nói mình nhớ sai thôi, sau đó lại đổi một căn phòng khác cho người ta rồi nói với mấy người bên ngoài là minh tinh này làm mình làm mẩy, những người ở ngoài kia ngược lại còn tin lão hơn ấy chứ.

Còn có cả chuyện thức ăn nữa, lão còn thường xuyên khai khống giá cơm lên. Quay xong một bộ phim, số tiền lãi lão kiếm được từ khoảng khai khống kia cũng phải lên tới mấy trăm mấy chục ngàn ấy chứ. Trước đó Hạ Ý Thâm tự mình mua đồ ăn vặt khiến lão cảm thấy như cậu đang nói với mọi người năng lực làm việc của lão thật kém tắm nên lão Lý cảm thấy cậu đang động tới miếng bánh kem của mình.

Thật ra có không ít người quản lí chuyện sinh hoạt trong đoàn làm phim làm như lão Lý, bọn họ đều cảm thấy mình là người quan trọng trong đoàn, ỷ vào trên tay có một chút quyền lực liền làm mưa làm gió trong đoàn làm phim. Đạo diễn lớn như đạo diễn Vương ngày ngày đều vội vàng quay phim, trong đầu căn bản không có thời gian để tâm tưới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này. Cho nên tận tới hôm nay ông ấy mới vẫn giữ trong đầu suy nghĩ đơn giản là lão Lý thực sự tính nhầm.

“Ông là chủ quản sinh hoạt của đoàn làm phim đấy, ông có đầu óc hay không hả, chuyện như thế nào mà cũng có thể làm sai được! Có phải là ông già rồi nên lẩm cẩm hay không hả? Ông còn không mau xin lỗi tiểu Hạ đi!” Đạo diễn Vương giơ tay phải lên, chỉ hận không thể ngay tại chỗ tát cái lão già kia hai bạt tai.

“Thôi thôi, đạo diễn Vương, được rồi mà.” Hạ Ý Thâm vội mở miệng khuyên can: “Lão Lý cũng không phải cố ý, hôm đó tới đây trời cũng đã tối muộn như vậy, ông ấy nhầm lẫn chút cũng là chuyện bình thường mà. Nếu như nhầm rồi thì nghĩ cách sửa lại là được thôi.”

“Thầy Hạ nói đúng đấy, đúng là do hôm đó chúng ta tới đây muộn quá, tôi buồn ngủ tới díu hết cả mắt lại. Thầy Hạ, để tôi tìm người đổi phòng lại cho cậu.” Lão tùy tiện chỉ tay vào hai người nào đó trong đám người, nói: “Hai người qua đây, dọn đồ trong phòng của thầy Hạ qua phòng mình đi, chỗ này đổi lại cho các cậu, các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Dựa vào cái gì chứ.” Một người đàn ông trong đó không phục nói: “Đây là lỗi của ông mà, sao bây giờ lại để chúng tôi đổi phòng của mình lại chứ. Hơn nữa phòng của bọn tôi cũng không tốt hơn được bao nhiêu, ông đổi lại cho thầy Hạ căn phòng được sắp xếp trước đó đi.”

Hạ Ý Thâm lắc đầu một cái: “Bọn họ thật sự không làm sai gì cả, sao có thể để bọn họ ở trong căn phòng tồi tàn như thế này được chứ. Nếu lão Lý thích phòng của tôi tới thế thì ông cứ tiếp tục ở trong đó đi, tôi ở trong phòng này tiếp được được.”

Cậu bày ra dáng vẻ chuẩn bị đứng dậy, không biết có phải động tới vết thương hay không mà khuôn mặt lập tức nhăn nhúm lại, có vẻ rất đau đớn, lại một lần nữa ngồi xuống.

“Để tôi đổi với cậu.” Trên mặt Cố Cảnh có chút nôn nóng, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: “Cậu vào phòng tôi ở đi, tôi ngủ ở chỗ này. Phản bên này rất cứng, không tốt cho vết thương của cậu.”

Hạ Ý Thâm ngớ người, cậu cười khổ một tiếng với Cố Cảnh: “Vẫn là thôi đi, cám ơn ý tốt của thầy Cố. Lần trước trên máy bay thầy Cố mới chỉ nhường chỗ ngồi cho tôi thôi mà bây giờ đã ồn ào ầm ĩ thành cái dạng kia, lần này nếu như thật sự đổi phòng rồi, chỉ sợ fans của anh muốn giết tôi luôn ấy chứ.”

Lời nói của Hạ Ý Thâm của khiến cho Cố Cảnh choáng váng, phảng phất như bị người tát cho một cái. Fans của anh chính là những người mắng Hạ Ý Thâm hung hăng nhất trên internet. Mà anh mặc dù có lòng làm sáng tỏ nhưng lại bị vướng công tình yêu nên vẫn luôn không hành động. Bây giờ lúc anh muốn đổi phòng với Hạ Ý Thâm, kể cả là xuất phát từ ý tốt thì cũng có vẻ vô cùng dối trá.

Sắc mặt Hạ Ý Thâm trắng bệch, khuôn mặt lập thể nho nhỏ có vẻ như lại gầy hơn so với lúc vừa mới quay phim một chút. Cậu vẫn luôn nở một nụ cười nhẹ trên môi, khóe miệng duy trì một độ cong không đổi, mắt phượng hơi xếch lên, bên trong như thể chất chứa rất nhiều cảm xúc.

Không biết vì sao, Cố Cảnh lại đọc được một chút bất đắc dĩ trong đôi mắt đó. Anh luôn cảm thấy bề ngoài Hạ Ý Thâm không thèm để nhưng trong lòng nhất định cũng vô cùng khó chịu.

Bởi vì chuyện mình luôn giấu ở trong lòng nên anh luôn cảm thấy Hạ Ý Thâm rất xấu xa, nhận định mọi biểu hiện bên ngoài của cậu đều là giả vờ. Nhưng mà thật sự có một người có thể giả vờ tới trình độ này sao?

Trên internet để viết ra một bình luận chỉ cần hai phút, nhưng thông qua đường dây mạng, tất cả những bình luận đó đều sẽ trở thành vết dao đâm vào tim. Mà hôm nay Hạ Ý Thâm chắc hẳn đã phải nhận lấy mấy chục ngàn vết chém, kể cả là như vậy, cậu cũng không giận cá chém thớt, giận lây sang người khác, trái lại còn có thể đứng ở lập trường của người khác để suy nghĩ.

Nếu như tất cả những thứ này đều là kỹ thuật diễn, như vậy kỹ thuật diễn của cậu ấy cũng thật sự quá cao siêu.

“Lão Lý đúng là quá không biết xấu hổ mà. Là chủ quản sinh hoạt của đoàn làm phim mà lại đi cướp phòng của diễn viên chính.”

“Cậu cũng không phải không biết ông ta, chuyện như vậy ông ta làm ra còn ít à? Tôi đoán là ông ta đã luyện được da mặt còn dày hơn tường thành rồi.”

“Cố Cảnh cũng đã đề nghị đổi phòng rồi mà ông ta còn không biết ngượng đứng bất động ở kia nữa chứ, cho nên mới nói, người này đúng là chẳng tốt đẹp gì. Nói thẳng ra chính là loại mặt mũi đã xấu rồi tim còn xấu hơn.”



Nhóm quần chúng vây xem sôi nổi nghị luận, những âm thanh bàn luận không nhỏ chút nào truyền vào trong tai lão Lý, quả thực y như đang trước mặt mọi người chặt da mặt của lão ra thành từng miếng từng miếng nhỏ, lần này lão ta chỉ hận không thể lập tức có khe nứt nào đó để lão chui vào trong.

“Được rồi được rồi! Lão Lý, ông đổi phòng với tiểu Hạ đi, những người khác thì phòng ai người nấy giữ nguyên. Căn phòng kia vốn là phải cho tiểu Hạ ở mà, là lỗi của ông thì ông cần tự mình chịu trách nhiệm đi thôi.”

Đạo diễn Vương hung hăng trừng lão Lý một cái, cuối cùng đích thân sắp xếp lại chỗ ở cho hai người. Lần này Hạ Ý Thâm không tiếp tục phản đối nữa mà chỉ cười híp mắt nói: “Vậy thì vất vả lão Lý rồi.”

Nửa giờ sau, Hạ Ý Thâm thành công vào ở trong phòng của lão Lý.

Tiểu Vũ vừa thu dọn đồ đạc vừa không ngừng lải nhải rủa thầm: “Cái lão Lý này thực đúng là người keo kiệt mà, lại tự sắp xếp cho mình phòng tốt như vậy!”

Căn nhà Lão Lý ở nhìn từ bên ngoài thì có vẻ rất không ra sao, thế nhưng nội thất bên trong so với căn phòng của Cố Cảnh kia còn tốt hơn một chút, ngoại trừ các đồ dùng gia dụng cơ bản được bố trí sẵn ra thì còn có cả lò vi sóng, tủ lạnh và một số món đồ điện gia dụng khác.

Hạ Ý Thâm: “Tiểu Vũ này, kỹ thuật diễn vừa nãy của em thật sự không tệ nha. Diễn còn rất đúng lúc.”

“Tất nhiên rồi! Em còn cố ý liếc nhìn đó nhé, đợi tới khi thấy bóng dáng đạo diễn Vương tới em mới nói đó. Hơn nữa đây cũng đều là những cảm xúc thật của em mà! Boss, thấy anh phải chịu nhiều uất ức như vậy, em rất đau lòng đó.” Tiểu Vũ bướng bỉnh nói: “Chẳng qua là em vẫn không hiểu được, lấy thân phận của anh, anh có nhất thiết cần phải đi lòng vòng như vậy không? Chỉ cần anh mở miệng, cái ông già kia còn không phải ngay lập tức chim cút khỏi đoàn làm phim à?!”

“Chỉ để ông ta phải cút… chẳng phải quá lợi cho ông ta à?” Hạ Ý Thâm chế giễu mỉa mai nhếch miệng.

“A, ông chủ, anh có ý gì?”

“Bức ảnh chụp lại để bôi đen anh kia nhất định là ông ta đã bán được không ít tiền đi. Nếu như đã từng được ăn quả ngọt, hôm nay lại phải hứng chịu cơn giận của anh thì ông ta nhất định sẽ nhăm nhe trả thù lại lần thứ hai. Người này bụng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ lại tìm cơ hội khác để chụp trộm bôi đen anh. Lần này, em nhất định phải nhìn kỹ ông ta cho anh, anh muốn bắt được cả tang chứng vật chứng của ông ta, cho ông ta trả giá bằng pháp luật.”

Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. So với chuyện đuổi lão già kia đi để lão tiếp tục ở bên ngoài phỉ báng mình, không bằng triệt để khiến lão không thể sống được ở trong cái giới này nữa. Lão Lý đã quen thói làm mưa làm gió trong đoàn làm phim này rồi, cũng không biết lão đã lấy thủ đoạn giống như vậy vu hại cho bao nhiêu minh tinh. Lúc này đây, cậu muốn cho lão biết rõ một chuyện, chơi với nhạn nhiều sẽ có ngày bị nhạn mổ mắt!

Ngày hôm sau, mấy diễn viên chính cần phải quay một cảnh gút mắc tình cảm quan trọng trong phim, yêu cầu của cảnh diễn này đối với mấy vị diễn viên đều tương đối cao.

Dương Dũng nhìn ra Phương Vũ thích Điền Hiểu Văn, cổ vũ Phương Vũ theo đuổi tình yêu. Tính cách của Phương Vũ hướng nội, ngại ngùng tự mình nói cho Điền Hiểu Văn biết nên Dương Dũng đã trộm đi một bức thư tình mà cậu viết, buổi tối lặng lẽ đưa cho Điền Hiểu Văn.

Chỗ khó của cảnh diễn này chính là một màn Phương Vũ viết thư tình, Hạ Ý Thâm có khoảng ba phút đặc tả, cậu vừa phải viết thư vừa phải đọc nội dung của bức thư kia, còn phải thể hiện ra tình cảm của mình đối với Điền Hiểu Văn qua ánh mắt.

Từ trước đến nay Hạ Bắc chưa từng hẹn hò yêu đương, lần trước cậu đã dựa vào tưởng tượng của mình về đồ ăn để lừa dối qua ải. Nhưng mà lần này lại khác, đạo diễn Vương vô cùng xem trọng phân cảnh này. Ông ấy yêu cầu Hạ Ý Thâm phải biểu đạt ra sự ngọt ngào xen chút chua xót cùng với một chút sợ hãi và chờ mong, nói chung là đủ loại tâm tình phức tạp, cái cách dùng đồ ăn kia thật sự không thể sài được nữa.

Đạo diễn Vương hô to một tiếng ACTION, Hạ Ý Thâm nâng bút, đặt lên trên giấy viết thư, cố gắng diễn ra cảnh Phương Vũ đang tư xuân. Trong kịch bản, bức thư tình kia có mấy đoạn khá là buồn nôn, là phong cách của những năm 70 thế kỷ trước, bây giờ chắc chắn chẳng có ai thèm sài nữa. Hạ Ý Thâm diễn rất nhiều lần nhưng vẫn không tìm được trạng thái đúng với cảm xúc của Phương Vũ. Cuối cùng, đạo diễn Vương thở dài, quyết định quay cảnh chụp của nữ chính trước, còn bảo Cố Cảnh đi qua một bên nghiền ngẫm với Hạ Ý Thâm.

“Cậu sao thế, rốt cuộc là vì sao mà cậu không thể diễn được cảnh này.” Cố Cảnh ngồi xuống bên cạnh Hạ Ý Thâm.

“Cái cảnh viết thư tình này, anh không cảm thấy rất buồn nôn sao?” Hạ Ý Thâm càu nhàu: ” Phương Vũ là một người rất hướng nội, làm sao có khả năng đưa loại thư tình thẳng thắn như vậy cho ai xem được, cứ nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy là lạ.”

“Phương Vũ vốn không có ý định đưa cho Điền Hiểu Văn xem mà.” Cố Cảnh trầm ngâm một lát rồi nói.

Hạ Ý Thâm không rõ vì sao, hơi nhíu mày: “Nếu như đã không có ý định lấy ra đưa người thì tại sao cậu ta lại muốn viết thư tình chứ?”

“Cũng là bởi vì trước giờ đều không có dự định lấy ra ngoài cho nên cảnh diễn viết thư tình này mới vô cùng quan trọng, bởi vì tất cả những tình cảm được thể hiện trong cảnh này đều là những tình cảm cậu ta ẩn giấu. Đó là những cảm xúc từ sâu trong nội tâm mà ban ngày cậu ta luôn che giấu, bày ra bộ dáng nhẹ như mây gió, đến buổi tối cậu ta mới dám trút hết nỗi lòng yêu thương của mình với Điền Hiểu Văn ra trên giấy.”

Mặc dù lời Cố Cảnh nói ra là tâm lý của Phương Vũ, thế nhưng đôi mắt của anh lại sáng quắc, dừng bên trên khuôn mặt đang cúi đầu nghiên cứu kịch bản của Hạ Ý Thâm.

Sau khi được anh chỉ điểm Hạ Ý Thâm cũng đã hiểu ra, khóe mắt đuôi mày đều treo lên vài tia mừng rỡ, vừa mới vừa ngẩng đầu đã thu sạch tất cả ánh mắt vừa rồi của Cố Cảnh vào đáy mắt.

Mặt cậu xoát một cái đỏ lựng, tất cả các lỗ chân lông trên người đều có cảm giác như muốn nổ tung, đáy lòng phảng phất như có từng luồng từng luồng điện khiến người tê dại, cậu đột nhiên cũng có chút xoắn xuýt.

“Thầy Cố, bây giờ anh là đang dạy tôi nên biểu hiện ánh mắt của Phương Vũ như thế nào sao?” Hạ Ý Thâm hỏi.

Cậu nghĩ, kỹ thuật diễn của Cố Cảnh thật sự tốt quá đi, chỉ mất có mấy giây đã nhập diễn rồi, anh quả là một người đàn ông trưởng thành, có thể hiểu được những cảm xúc sâu sắc như vậy.

Cố Cảnh bị cậu hỏi như vậy trái lại sững sờ trong chốc lát: “Ánh mắt của Phương Vũ sao… Đúng, đúng vậy. Ban nãy tôi đã là m mẫu một chút.”

“Trở về đi thôi.” Anh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Hạ Ý Thâm, bên tai lại có chút ửng đỏ không dễ dàng phát giác.

____________

Hết chương 11