Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 95




Kỳ Niên cũng nhận được thiệp mời.

Khi Tuân Lan trở lại biệt thự Vân Sơn nhìn thấy một tấm như vậy để trên bàn trong phòng khách, tên khách mời viết Kỳ Niên.

Điều này ở trong mắt người ngoài hẳn là châm chọc, rõ ràng là người một nhà mà Kỳ Niên lại được thông báo bằng phương thức như vậy.

Cơ mà trong lòng Kỳ Niên cũng không hề dao động, bởi vì là bản thân anh từ chối tiếp xúc với phía nhà họ Trình. Anh và ông cụ Trình chẳng hơn gì so với người lạ là mấy, dì Kỳ cũng chưa bao giờ ép buộc anh phải tiếp xúc với người nhà họ Trình.

Do đó bữa tiệc mừng thọ này Kỳ Niên chỉ định để người đưa một phần họ quà mừng thọ, bản thân anh cũng không định đi.

Điều anh không thể hiểu được là tại sao nhà họ Trình sẽ mời Tuân Lan.

Tuân Lan cũng thấy lạ, cậu gõ gõ thiệp, "Chắc không thể là ông cụ Trình biết quan hệ của em với anh, cho nên để em đến gặp mặt phụ huynh chứ."

Xét từ sự tiếp xúc của Tuân Lan với mấy người nhà họ Trình mà nói, người nhà họ Trình rõ ràng không phải người thông tình đạt lý lại cởi mở như vậy, cho nên thiệp mời này càng như muốn cho cậu một cái ra oai phủ đầu.

Kỳ Niên lấy thiệp của Tuân Lan đi, ném vào thùng rác cùng với phần của anh luôn, nhàn nhạt nói: "Đừng quan tâm đến..."

Người nhà họ Trình tới không có ý tốt, Tuân Lan không phải kẻ ngốc muốn gấp rút tìm khó chịu. Nhà họ Trình cũng không phải là nơi tốt gì đối với Kỳ Niên, nên Tuân Lan và Kỳ Niên đều không định đi bữa tiệc mừng thọ này.

Nhưng người nhà họ Trình dường như đã đoán được trước, vào ngày tiệc mừng thọ, Tuân Lan tình cờ có lịch trình đã vừa vặn bị người nhà họ Trình chặn tại nơi làm việc.

Bởi vì thời gian cá mặn nhiều quá, lịch trình quá ít, Tuân Lan đã lâu rồi không mang theo vệ sĩ khi ra ngoài, vì vậy lúc này những người này đến đã có thể dễ dàng tách Tuân Lan khỏi Lôi Tuấn và Tiểu Chu.

Lần đầu tiên Lôi Tuấn gặp phải tình huống này, hắn nâng tay định cầm điện thoại gọi cảnh sát, nhưng lập tức bị người đè điện thoại xuống.

"Mấy người muốn làm gì!" Lôi Tuấn tức giận nói.

Nhưng không ai trả lời câu hỏi của hắn.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mở cửa xe, làm một động tác "mời" với Tuân Lan, sau đó gọi điện thoại đi trước mặt cậu, "Cô hai, chúng tôi đã đón được cậu Tuân rồi."

Bên kia nói gì đó, người đàn ông gật đầu rồi đưa điện thoại cho Tuân Lan, "Cô hai có chuyện muốn nói với cậu."

Tuân Lan liếc thoáng qua điện thoại kia, không nhận.

Đối phương bật loa điện thoại.

"Alo alo, Tuân Lan? Sao không nói gì thế?" Một giọng nữ hơi chói tai truyền ra từ trong điện thoại, "Phía Trình Niên tôi đã kêu người đến đón rồi."

Âm điệu ồn ào này lập tức khiến Tuân Lan nhớ đến người cô út nói chuyện cay nghiệt vô lễ kia của Kỳ Niên, cậu liếc mắt một cái: "Bà là ai?"

"Tôi là cô của Trình Niên." Người phụ nữ đó nói, "Đại thọ chín mươi của ông cụ vậy mà chỉ tặng quà tới, mấy tiểu bối các cậu ngang ngược quá đấy! Nếu cậu còn muốn tiếp tục ở bên Kỳ Niên thì ngoan ngoãn lên xe cho tôi."

Hôm nay Tuân Lan mặc một bộ vest chỉnh tề, khi cậu đang chuẩn bị cởi cúc áo vest làm hoạt động làm nóng người cho những người này thì bên Lôi Tuấn giơ điện thoại nói: "Lan Lan, Kỳ Niên gọi!"

Điện thoại của Tuân Lan căn bản là do Lôi Tuấn hoặc Tiểu Chu cầm khi ra ngoài làm việc, những người này không cho bọn họ gọi điện thoại liên hệ người khác, nhưng không ngăn cản bọn họ nhận điện thoại.

Tuân Lan nhận điện thoại của Kỳ Niên, giọng Kỳ Niên truyền đến: "Lan Lan? Người nhà họ Trình tìm em?"

"Vâng..." Tuân Lan trả lời, cậu nghe ra sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói Kỳ Niên, lông mày mình cũng nhíu lại theo.

Người nhà họ Trình cũng đi chỗ Kỳ Niên, những người này hôm nay một hai muốn họ phải đi dự tiệc mừng thọ, nếu đã vậy, vậy thì đi thôi.

Tuân Lan ngồi vào trong xe sau khi kết thúc cuộc gọi với Kỳ Niên, thong thả chỉnh lại cổ tay áo, vẻ mặt rất nhạt.

Người nhà họ Trình quả nhiên có bản lĩnh, đã lâu rồi cậu không tức giận như vậy.

Đại thọ chín mươi của ông cụ Trình nên không tiện làm gì, địa điểm tổ chức tiệc mừng thọ ngay ở nhà chính của nhà họ Trình, những người đến đều là người thân bạn bè và đối tác làm ăn có quan hệ thân thiết nhất.

Khi Tuân Lan đến nhà chính nhà họ Trình thì Kỳ Niên đã đến rồi, anh đang đứng ở cổng chờ cậu.

Ngay khi Tuân Lan xuống xe, Kỳ Niên đã nhìn kỹ cậu một lượt, sau khi xác định trên người cậu không có việc gì thì đầu mày cau lại thả lỏng một chút.

Tuân Lan nhéo nhéo tay Kỳ Niên để anh an tâm, sau đó hai người cùng đi vào trong.

Khách khứa lui tới ở cửa, Kỳ Niên và Tuân Lan xuất hiện khiến ánh mắt không ít người đều dừng lại trong giây lát. Có ít người ánh mắt ngơ ngác một thoáng, dường như nhận ra Tuân Lan và Kỳ Niên, ánh mắt thường xuyên nhìn Tuân Lan và Kỳ Niên không có bất kỳ phản ứng nào, khi bước vào nhà chính, bước chân Kỳ Niên bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn sang nơi bên trái sân.

Tuân Lan nhìn sang theo, nơi đó có một ban công rộng rãi, đóng kín cửa kính, rèm cửa kéo ra một nửa, lộ ra bàn trà nhỏ và ghế bập bênh đặt bên trong.

Bố trí rất thoải mái và ấm áp.

"Anh từng ở trong căn phòng đó, trước đây nơi đó không có cửa sổ." Kỳ Niên nói.

"Vậy sao?" Tuân Lan nói, "Bên dưới không có trải cỏ." Kỳ Niên lại nhìn về phía dưới cửa sổ, "Là một con đường đá vừa lạnh vừa cứng."

Tuân Lan cảm thấy cảm xúc của Kỳ Niên có phần khác thường, cầm tay anh.

Kỳ Niên nắm ngón tay Tuân Lan, lòng bàn tay vô thức xoa xoa mu bàn tay Tuân Lan, ánh mắt có hơi trống rỗng nói: "Bà ấy kéo cánh tay anh, treo anh ở ngoài cửa sổ, ép ông ta không được ra ngoài tìm người phụ nữ khác, nếu không sẽ ném anh xuống."

Trái tim Tuân Lan thắt lại, cậu nắm cằm Kỳ Niên để anh quay đầu lại không cho nhìn qua đó nữa, "A Niên, qua cả rồi."

"Bước chân của ông ta cũng không dừng lại vì anh, ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp với bà ấy. Ông ta bỏ đi không hề quay đầu lại, anh cũng bị ném xuống, gãy xương chân trái, phải nằm trên giường rất lâu."

Nói đến đây, Kỳ Niên kéo tay Tuân Lan xuống và nắm chặt, nhưng lại khẽ mỉm cười: "Lan Lan, trước đây anh rất sợ nhớ lại cảnh này, nhưng bây giờ có em ở bên cạnh, anh dường như đã có một tấm khiên có thể ngăn chặn những hồi ức và cảm xúc đáng sợ đó bên ngoài."

"Em sẽ luôn là lá chắn cho anh." Tuân Lan nói.

Kỳ Niên xem cậu là tấm khiên, anh thì sao không phải chứ.

"Trình Niên!" Một giọng nữ khó nghe bỗng nhiên truyền đến từ bên cạnh, người tới lớn tiếng quát to đi về phía bên này: "Xung quanh có nhiều người như vậy, cậu và một thằng đàn ông không biết xấu hổ tình chàng ý thiếp, bộ cậu muốn làm mất hết thể diện của nhà họ Trình tôi đúng không?!"

Một người phụ nữ nhuộm tóc màu đỏ rượu, vận váy đi giày cao gót đi tới, ánh mắt đầy chán ghét đánh giá trên người Tuân Lan và Kỳ Niên.

Giọng nói này quá quen thuộc, không phải cô út Trình thì ai vào đây.

Bị người mắng như vậy, đổi lại là người khác dù không vui cũng sẽ buông tay ra, nhưng Tuân Lan cậu thì không. Cậu nắm tay Kỳ Niên, hôn lên tay Kỳ Niên một cái thật kêu ngay trước mặt cô út Trình. Hôn xong còn mỉm cười với cô út Trình, cực kỳ khiêu khích.

Sau đó Kỳ Niên cũng có tới có lui mà hôn tay Tuân Lan một cái.

Sắc mặt cô út Trình biến đổi, tức giận định mở miệng chửi, nhưng dường như nghĩ đến điều gì, lại ngậm miệng lại, khịt mũi cười khẩy: "Tuân Lan đúng không, nơi đây cũng không phải mấy nơi cậu từng ở đó, khuyên cậu kẹp chặt đuôi chút."

Cô ta liếc nhìn Kỳ Niên, khinh thường nói: "Đúng là thứ dơ bẩn gì cũng ôm bên người."

Sau đó cô ta quay người, bảo Tuân Lan và Kỳ Niên đi theo: "Đi thôi, theo tôi đi gặp ông cụ."

Cô út Trình cho người "mời" Tuân Lan và Kỳ Niên đến đây hôm nay, chắc hẳn có mục đích riêng của mình, Tuân Lan cảm thấy họ có lẽ sẽ biết sau khi gặp ông cụ Trình.

Bước vào đại sảnh, họ gặp một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, văn nhã thanh lịch mang cặp kính gọng vàng.

"Đức Minh!" Cô út Trình mỉm cười ngay khi nhìn thấy đối phương, sự cay nghiệt trên người biến mất tăm, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào, người cũng nghiêng đến ôm lấy một cánh tay của đối phương, "Vừa rồi anh đi đâu vậy, em không tìm được anh."

Người đàn ông tên Đức Minh đó khẽ mỉm cười dịu dàng, trìu mến nhìn cô út Trịnh: "Vừa rồi anh cũng đang tìm em, có lẽ hai ta đã bỏ lỡ rồi."

Cô út Trình mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc.

Người đàn ông đó nhìn sang Tuân Lan và Kỳ Niên, mỉm cười hỏi: "Hai người này là?"

Nụ cười của cô út Trình lập tức tắt ngấm, hất cằm hướng Kỳ Niên, "Đây là con trai trưởng của anh cả số khổ của em, về phần người bên cạnh nó, là người tình nhỏ mà nó bao nuôi."

Cô út Trình cũng không hề hạ thấp giọng nói chút nào, giọng điệu đầy khinh thường khiến cho những vị khách xung quanh nghe xong đều nhìn qua, vì thế ánh mắt những người này và người tên Đức Minh nhìn Tuân Lan đều tràn đầy ý vị sâu xa.

Ánh mắt Kỳ Niên lạnh băng nhìn cô út Trình.

Song Tuân Lan không tức giận vì tầm mắt xung quanh, lực chú ý của cậu từ lâu đã không ở trên cô út Trình. Cậu nhìn nữ quỷ gầy gò đi theo phía sau người đàn ông, ánh mắt cũng không khỏi trở nên ẩn ý sâu xa.

Phương hướng đó khiến người đàn ông cho rằng Tuân Lan đang nhìn mình, tức thì không hiểu ra sao.

Con đường đi gặp ông cụ Trình vô cùng không suôn sẻ, mấy người bị trì hoãn ở cửa một lúc vì tên Đức Minh này, sau đó sau khi lên lầu lại gặp Trình Thái vừa bước ra từ một căn phòng ở cuối hành lang, đi cùng hắn là một người phụ nữ ăn mặc duyên dáng tao nhã, khoảng bốn mươi tuổi.

Ngay khi Trình Thái nhìn thấy Kỳ Niên và Tuân Lan thì sắc mặt chợt thay đổi, hắn buột miệng thốt ra: "Sao anh lại tới đây!"

Kỳ Niên không trả lời, cô út Trình bóng gió nói: "A Thái à, không phải ông nội cậu đã nói sớm với cậu, bảo cậu gọi điện nói anh trai cậu trở về mừng thọ ông ấy à, sao cậu chỉ phát một tấm thiệp mời rồi thôi như những người khác vậy? Nếu hôm nay không phải tôi kêu người đến đón nó, ông nội cậu không nhìn thấy người sẽ thất vọng biết bao."

Sắc mặt Trình Thái sặc sỡ vô cùng, trong mắt có phần tức giận khi nhìn cô út Trình.

Tuân Lan và Kỳ Niên xem kịch live, hận không thể vỗ tay ngay và luôn, bảo hai người này cắn tiếp, cắn vang hơn chút nữa.

"Đây là Kỳ Niên nhỉ..."

Người phụ nữ nọ lên tiếng, nhìn Kỳ Niên với ánh mắt dịu dàng.

Kỳ Niên không hề có ấn tượng với người phụ nữ.

Người phụ nữ mỉm cười nói: "Vừa rồi ông cụ còn hỏi về cậu đó, ông ấy đang ở trong thư phòng, mau vào đi."

Kỳ Niên khẽ gật đầu, dẫn Tuân Lan đi tới thư phòng mà người phụ nữ chỉ.

Cô út Trình muốn đi theo, nhưng lại bị người phụ nữ ngăn lại, "Tri Huệ em cũng đừng đi qua."

"Bà là cái thá gì!" Cô út Trình đột nhiên hất tay người phụ nữ ra, trừng mắt nhìn người phụ nữ với vẻ mặt dữ tợn, "Một đứa bồ nhí cũng muốn trèo lên đầu tôi à!"

Trình Thái lập tức che chở trước người phụ nữ, "Cô út, nói gì thì bà ấy cũng là mẹ tôi, ông nội cũng không nói gì, cô vẫn nên tôn trọng bà ấy chút đi."

"Được rồi Tri Huệ, đừng nóng giận." Tên Đức Minh giữ chặt cô út Trình, khi cô út Trình lườm sang, gã mỉm cười hiền lành, dịu dàng khuyên nhủ: "Hôm nay là sinh nhật của ông cụ, đừng để người khác chê cười, nếu không ông cụ không vui, người bị trách vẫn là em."

Bị người đàn ông dỗ dành như vậy, cô út Trình hiển nhiên rất hưởng thụ. Sau khi cô ta được xoa dịu thì lập tức nguýt mắt nhìn Trình Thái và mẹ Trình Thái một cái, hừ lạnh một tiếng, kéo Đức Minh nói: "Đi thôi, cùng em đến bếp xem thử."

"Được được..." Đức Minh mỉm cười đi cùng cô ta xuống lầu, vừa đi còn vừa nhắc nhở: "Đi từ từ, coi chừng té."

Tuân Lan quét mắt nhìn cảnh tượng này trước khi bước vào thư phòng, trong lòng chỉ có một cảm tưởng.

— Nhà họ Trình loạn thật đấy.