Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 37




Đợi sau khi Nhị Oa biết rõ ngọn nguồn thì hoảng loạn đến thiếu chút nữa không giữ được sọt.

Lúc này Nhị Oa nói chuyện luôn cứ lắp bắp, tròn xoe đôi mắt nhìn Tuân Lan: “Cậu cậu cậu là Cẩu... à nhầm, là Tuân Lan, là đại minh tinh kia?!”

Tuân Lan cũng nhìn thấy phòng livestream, biết thân phận của mình đã bị lộ nên mỉm cười nói: “Đúng vậy, vừa rồi chọc anh chơi thôi.”

Nhị Oa cũng không hề tức giận chút nào, cậu chàng lấy từ trong giỏ ra hai quả táo rồi nhét hết vào tay Tuân Lan, nói năng có chút không mạch lạc: “Ôi trời đất ơi, tôi thật sự nhìn thấy minh tinh, một minh tinh ở ngay trước mắt! Tôi mời cậu ăn táo, rất ngon đó, mà... chẳng phải cậu là minh tinh sao, làm sao lại đến một nơi nhỏ bé như chỗ chúng tôi vậy?”

Phản ứng của Nhị Oa chọc những người trong phòng livestream bật cười nghiêng ngả, nói thật, nếu bọn họ mà là Nhị Oa, tiếp xúc gần với minh tinh mà họ biết hoặc thích thì biểu hiện của họ chắc chắn sẽ không tốt hơn là bao.

Tuân Lan đặt lại một quả táo, lau một quả trên tay rồi sau đó cắn một miếng.

Trước đó cứ luôn nghe chú Từ nói táo ở nơi này của họ ngon như thế nào, sau khi Tuân Lan nghe xong thì nghĩ dù có ngon đến đâu thì hương vị chắc cũng chỉ như vậy. Nhưng vào lúc này, hương vị của quả táo trong tay lại vượt ngoài mong đợi của cậu, vị ngọt ngào như đường, nhưng lại chẳng hề ngấy chút nào, thịt quả đậm mùi thơm, mọng nước, còn ngon hơn cả táo mà Tuân Lan đã từng ăn.

Tuân Lan tiến tới camera livestream rồi cắn thêm một miếng táo nữa, âm thanh rộp rộp giòn tan truyền vào phòng live, khiến nhiều người thèm chảy nước miếng.

Tuân Lan lắc lắc quả táo trong tay, nói một cách chân thành: “Táo này của nhà Nhị Oa thực sự rất ngon đấy.”

Giống táo lớn xưa giờ, bình thường lúc Tuân Lan đói chỉ ăn được một nửa là cùng, bây giờ trong chốc lát đã ăn hết chỉ còn một lõi táo.

Số lượng người xem trong phòng live vẫn đang tăng lên, nhóm Tuân Lan và Nhị Oa đã tiếp tục lên đường. Đối mặt với nhiều người như vậy, Nhị Oa có chút câu nệ, Tuân Lan bèn thay Nhị Oa, cầm lấy điện thoại của cậu chàng cùng tán gẫu với Nhị Oa. Nói về cuộc sống ở đây, táo ở đây và những con đường ở đây.

Nhị Oa nói: “Phía thôn này của chúng tôi quá hẻo lánh, đường cũng dốc, rất khó sửa chữa, dự án xây đường nối thông các thôn trước đây cũng chỉ có thể xây dựng được đến gần khe núi của chỗ chúng tôi thôi. Thật ra các thôn dân cũng muốn góp tiền để sửa đường, nhưng số tiền cần có quá nhiều nên mọi người không đủ khả năng.”

Nhị Oa hạ giọng xuống một chút, chỉ vào ông Lý đang cúi đầu đi phía trước, nói: “Mà chú Lý này, trước kia trong nhà có một đứa cháu trai lớn hơn một chút, nhưng nửa đêm đứa trẻ đó phát bệnh phải đi cấp cứu gấp, đến khi đưa được đến bệnh viện thì người đã mất rồi. Bác sĩ nói nếu đưa đến sớm hơn mười phút thì có thể đã được cứu, nhưng lại vì con đường này làm chậm trễ.”

Nói đoạn, Nhị Oa buông một tiếng thở dài, Tuân Lan liếc nhìn đứa nhỏ đang vui đùa trên chiếc sọt của ông Lý, vẻ mặt cũng có chút nặng nề.

Bởi vì là con đường sau cơn mưa nên việc đi lại khó khăn hơn bình thường, bọn họ đi được gần ba mươi phút, bình luận trong phòng live đã thay đổi từ kinh ngạc và hoang hô khi nhìn thấy Tuân Lan sang im lặng.

Hầu hết thời gian camera đều hướng về con đường phía trước, ngọn dốc chênh vênh, sình lầy không có nơi nào đặt chân, hình ảnh ông cụ tóc hoa râm cố gắng đi lên với một chiếc sọt nặng cõng trên lưng khiến người xem cảm thấy chạnh lòng.

Tại một ngã ba đường, một con đường bê tông sạch sẽ xuất hiện trong màn ảnh.

Tuân Lan trả lại điện thoại cho Nhị Oa, cậu đặt hai mươi thùng táo từ chỗ Nhị Oa, mua về cho người của đoàn phim ăn, bảo Nhị Oa chậm rãi gửi hàng.

Làm sao mà Nhị Oa không biết đây là Tuân Lan hảo tâm giúp đỡ, cậu chàng cực kì cảm kích. Đoàn phim gần trấn trên hơn rất nhiều, cậu chàng và những người già trong thôn đi giao cho đoàn phim sẽ tương đối nhẹ nhàng hơn.

Suốt quãng đường trở về, bầu không khí có chút trầm lặng.

Khi đến, Tuân Lan chỉ nhìn thấy cảnh đẹp của khe núi, nhưng những người bận rộn ở tầng dưới chót của cuộc sống suốt ngày này lại không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp. Bây giờ cậu đã làm tất cả những gì có thể làm, phần còn lại chỉ có thể xem kỳ ngộ của chính khe núi.

Trở lại đoàn phim, dựa theo những gì chú Từ nói, Lôi Tuấn mang bao tay nghiền thảo dược ra nước rồi lau lên trước người và sau lưng Tiểu Chu, nửa tiếng sau, Tiểu Chu nói cơn đau đã thuyên giảm đáng kể, Tuân Lan rốt cục cũng yên tâm.

Vào buổi chiều, Nhị Oa đến đoàn phim để giao táo, tìm thấy Tuân Lan, lại trịnh trọng cảm ơn cậu một lần nữa.

Mặc dù sau đó Tuân Lan đã rời khỏi phòng livestream, nhưng độ nổi tiếng của phòng live của cậu chàng vẫn cao như cũ, nhiều người bày tỏ rằng cũng muốn mua táo, nên Nhị Oa bèn thử đưa link lên, không ngờ mới vừa đưa lên thì táo đã được tranh mua hết sạch, Nhị Oa lại bổ hàng tiếp, vẫn chỉ vài giây là hết ráo. Đến cuối cùng, tất cả số táo dự trữ của các gia đình trong khe núi đã được bán sạch.

Vốn dĩ theo tốc độ của những năm trước, số táo này họ sẽ phải bán cho đến vụ thu hoạch táo tiếp theo, trong quá trình này còn sẽ bị hư hỏng một ít. Không ngờ rằng chỉ trong một buổi cơm trưa, số táo còn lại đã được mua sạch, mang lại cho họ thu nhập cao hơn so với những năm trước không nói, chưa kể còn không cần các cụ cõng số táo thật nặng đi khắp nơi bán.

Sau đó, Tuân Lan vội đóng phim, bước vào một lịch trình bận rộn mới, cũng không để ý đến diễn biến bên phía Nhị Oa nữa, nhưng trong một lần cậu đột nhiên lên hot search mà không hiểu ra sao, sau đó Tiểu Chu cho cậu xem một đoạn video.

Người trong video là Nhị Oa, trong video cậu ấy nói cũng không biết Tuân Lan có thể xem được video này không, mà không xem được cũng không sao, cậu ấy chỉ muốn cảm ơn Tuân Lan một lần nữa. Vì lưu lượng truy cập mà Tuân Lan mang đến cho cậu từ buổi livestream đó, nên táo trong thôn của họ có thể được bán hết nhanh chóng, mà chuyện lần đó cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người hảo tâm trong xã hội, họ đã tài trợ cho thôn và giúp chính quyền địa phương xây dựng đường cho họ. Bây giờ con đường đi thông ra bên ngoài trong thôn họ đã sắp được xây xong, cậu chàng đã gộp chung các vườn cây ăn trái trong thôn lại, và hợp tác với những người buôn bán trái cây bên ngoài, sau này người dân trong thôn không cần phải tự mình cõng táo ra ngoài bán như kiến chuyển nhà nữa. Những người trẻ tuổi trong thôn cũng có thể trở về, vừa có thể chăm sóc người già và trẻ nhỏ, vừa có nguồn thu nhập.

Hơn nữa, với lưu lượng của phòng live, Nhị Oa còn giúp thôn dân ở các thôn lân cận bán nông sản, mang lại cho họ thu nhập mới và cuộc sống đều được cải thiện đáng kể.

Đoạn video được đăng lại trên Weibo, thu hút một lượng lớn lượt share, sau đó xuất hiện trên trang chủ của Tiểu Chu.

Tuân Lan lại đến phòng livestream của Nhị Oa xem thử, trong trang của Nhị Oa có rất nhiều video ngắn, hầu hết đều là giải thích cách chăm sóc vườn trái cây hằng ngày, hoặc cho xem các sản phẩm nông nghiệp do thôn dân giao cho cậu ấy, gần đây còn có thêm video quay một số công nhân đang xây đường.

Con đường được sửa chữa vẫn chật hẹp và quanh co quấn quanh trên đường núi, nhưng mặt đường bê tông bằng phẳng sạch sẽ được nền đất nâu bên cạnh làm nổi bật trông rất đáng yêu, bởi vì nó mang lại hi vọng mới.

Ít nhất, sẽ không còn những cậu bé bị trì hoãn việc điều trị vì con đường khó đi nữa.

Sau cơn mưa, thời tiết quang đãng. Ánh nắng bên ngoài rực rỡ nên đường núi gần như khô ráo ngay trong ngày.

Đoàn phim vận chuyển thiết bị đến nơi quay phim, là một rừng trúc ven sông, rừng tre nối liền với bờ sông, cảnh quan rất tốt.

Các nhân viên còn đang lắp đặt thiết bị, Tuân Lan thì đang làm quen với các động tác sẽ phải sử dụng khi quay dưới sự hướng dẫn của biên đạo múa.

Thanh kiếm do tổ đạo cụ chuẩn bị có hơi nặng, để các động tác trong quá trình quay nhìn tự nhiên hơn, mấy ngày qua Tuân Lan luôn đeo bao cát trên cổ tay, đã thích nghi với trọng lượng, sau khi cầm kiếm thì theo thói quen múa vài đường.

Biểu cảm trên khuôn mặt cậu thản nhiên, động tác tiêu sái không gò bó, hình ảnh rất đẹp mắt.

Người bình thường muốn múa ra đường kiếm đẹp như vậy với một thanh kiếm nặng như thế cũng không dễ gì, biên đạo múa khen ngợi, “Có tài lắm đấy, từng luyện à?”

“Từng tiếp xúc một chút...” Tuân Lan mỉm cười nói.

Trước đây, Tuân Lan vì để có thể tự cứu mình khi gặp nguy hiểm mà từng bất chấp một lần, cậu đã đăng ký rất nhiều lớp võ thuật có thể giữ mạng, cuối cùng thứ có thể khiến cậu thấy thích mà luyện tập nhiều cũng khá ít, kiếm thuật là top1 trong số đó. Sau khi đến thế giới này, thể lực và sức chịu đựng của cậu cũng không còn tốt như trước, lực thăng bằng càng không bằng trước kia nên cũng đã lâu không chạm vào kiếm.

Biên đạo múa tỏ ra thích thú, bảo Tuân Lan làm một đoạn.

Tuân Lan bèn tìm một góc đất trống, triển lãm một vài chiêu kiếm pháp mà trước đây thường luyện tập. Hiện tại cậu mặc đồ đen, thắt lưng tôn lên thân hình mảnh khảnh, mái tóc cột đuôi ngựa cao đáp trên lưng, thỉnh thoảng có lá trúc rơi xuống, trong tiếng rừng trúc xào xạc, Tuân Lan thu lại vẻ thản nhiên, nhiều thêm phần lạnh lùng hơn bình thường một chút, rất nhiều người đều không khỏi nhìn về phía này.

Nhìn động tác múa kiếm uyển chuyển của Tuân Lan, Kỳ Niên cảm thấy Tuân Lan dường như am hiểu rất nhiều thứ, trong lòng đột nhiên nổi lên lòng tò mò về quá khứ của cậu.

Tuân Lan làm hơi đã ghiền, kết thúc bằng một chiêu kiếm pháp đâm kiếm cơ bản.

Đạo diễn Dư nhìn thấy cảnh này thì hài lòng gật đầu, trong lòng càng cảm thấy thật sự đã tìm đúng Nhập Tứ rồi.

Ở một góc khác, Mâu Việt Bân vừa mới làm xong tạo hình nhân vật, trợ lý của hắn đứng bên cạnh, cả hai đều bị động tĩnh bên phía Tuân Lan thu hút.

Vẻ mặt trợ lý khinh thường nói với Mâu Việt Bân: “Anh nhìn cái vẻ tự đắc kia của cậu ta đi, chỉ biết khoe khoang.”

Mâu Việt Bân cong môi, “Người trẻ tuổi, hoạt bát một chút rất bình thường.”

Trợ lý bĩu môi.

Mặc dù Mâu Việt Bân không thích Tuân Lan, nhưng bây giờ cũng không định làm gì đó với Tuân Lan, hắn là nhân vật chính của bộ phim này, bất kể xảy ra chuyện gì đều sẽ không có lợi với hắn.

Kế hoạch là như vậy, nhưng trong lúc quay phim, Mâu Việt Bân vẫn bị Tuân Lan chọc giận muốn xì khói.

“Cắt!”

Đạo diễn Dư ngẩn đầu lên từ vị trí máy ảnh, “Tiểu Mâu, cậu quay người mượt thêm một chút, đừng chao người.”

“Xin lỗi...” Mâu Việt Bân nói, bảo chuyên gia trang điểm chỉnh lại quần áo rồi lại đứng vào chỗ.

Tuân Lan cất kiếm đi, cũng thuần thục đi tới đứng ở vị trí ban đầu.

Mâu Việt Bân rất giỏi trong ca hát chơi nhạc, nhưng diễn cảnh đánh nhau còn hạn chế, khả năng thăng bằng kém hơn người bình thường, dường như cũng chưa từng được đào tạo liên quan, cộng thêm thanh kiếm trong tay rất nặng, đặc biệt dễ chao đảo khi gặp phải những động tác như xoay người.

So với Tuân Lan luôn bình tĩnh thoải mái, biểu hiện thành thạo, Mâu Việt Bân thì khá mất mặt, hoàn toàn bị một người mới áp đảo.

Một động tác nhưng quay mấy lần cũng không qua được, Tuân Lan cũng nhìn ra được lúc này Mâu Việt Bân đang đè nén cơn giận.

Cuối cùng cũng quay được tới cảnh cuối cùng cuộc giao thủ giữa hai người, Tuân Lan vung một kiếm qua, lúc né tránh chân Mâu Việt Bân hơi trật, tay chếch đi, liền đối mặt với kiếm của Tuân Lan.

Tuân Lan nhìn thấy tình hình thì dừng lại kịp thời, nhưng mũi kiếm vẫn đâm vào ngón tay cầm kiếm của Mâu Việt Bân.

Mâu Việt Bân lập tức kêu lên đau đớn, tất cả mọi người đều sửng sốt đứng bật dậy.

Tuân Lan vội vàng chạy tới: “Anh Mâu, anh ổn không, tay không sao chứ?”

Tuân Lan muốn đưa tay ra đỡ Mâu Việt Bân, nhưng đột nhiên bị người đẩy mạnh ra trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Kỳ Niên bỗng chốc ngẩng đầu nhìn người đẩy Tuân Lan.

Thấy trợ lý của Mâu Việt Bân trừng mắt nhìn Tuân Lan một cách giận dữ, mắng, “Cút ngay, đừng có tới gần anh Việt Bân!”

Tuân Lan biết trợ lý này chính là người ghen ghét vận may Kỳ Niên tốt trong phòng nghỉ ngày hôm đó, mặc dù biết đối phương không phải là người tốt tính gì, nhưng cũng thực sự bị bất ngờ bởi tính cách chẳng hề kiềm nén của đối phương trước mặt mọi người.

Tiểu Chu tức giận muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lôi Tuấn kéo lại.

Nhiều nhân viên êkip đi qua nhìn thấy hành vi này của trợ lý Mâu Việt Bân, họ đều khẽ nhíu mày.

Bác sĩ của đoàn phim đã đến, sau khi kiểm tra ngón tay của Mâu Việt Bân một lượt thì nói: “Không có gì to tát, sau đó có thể sẽ hơi sưng, lát tôi sẽ lấy thuốc bôi cho cậu.”

Mũi kiếm đã được xử lý nên cũng không cắt bị thương ai, nhưng trọng lượng ở đó, nếu đập trúng vẫn sẽ rất đau.

Tuân Lan đập trúng người ta là không đúng, Tuân Lan có không thích Mâu Việt Bân cũng sẽ không giở trò trong chuyện này, không cần Lôi Tuấn bảo, cậu đã tự mình chạy lên chạy xuống lấy thuốc cho Mâu Việt Bân, đưa thuốc, cũng liên tục xin lỗi.

Mặt ngoài Mâu Việt Bân vẫn tỏ ra rất hào phóng, cười nói một cách không để bụng: “Không sao, quay cảnh đánh nhau có va đập là không thể tránh khỏi mà.”

Mâu Việt Bân nghỉ ngơi một lúc, sau khi cơn đau ở ngón tay qua đi, lại tiếp tục quay cảnh cuối.

Vụ việc này coi như đã kết thúc như vậy.

Đến khi Tuân Lan quay xong cảnh Nhập Tứ tử vong, đạo diễn Dư mỉm cười đưa cho cậu một bao lì xì đỏ. Các cảnh quay của cậu trong <Tìm> đều được quay xong, đóng máy.

Tuân Lan chỉ ở trong đoàn phim một thời gian ngắn, nhưng tất cả nhân viên hễ từng tiếp xúc với cậu đều có ấn tượng tốt về cậu, xét trong hai ngày ăn mấy quả táo to do người ta đưa, ấn tượng cũng không tệ mấy.

Buổi tối, đoàn phim đã tổ chức một tiệc đóng máy cho Tuân Lan trong sân căn nhà họ ở nhờ, cũng thuận tiện đãi người của đoàn phim mình.

“Tuân Lan, có cơ hội thì hợp tác nữa nhé.” Đạo diễn Dư rất thưởng thức Tuân Lan.

“Cầu mà không được...” Tuân Lan nói, tuy rằng cậu cảm thấy đây chỉ do đạo diễn Dư uống say nên thuận miệng nói thôi.

Mâu Việt Bân không tới, nói với nhân viên êkip là ngón tay sưng không cầm đũa được. Trước khi đi ăn Tuân Lan có đến thăm hắn trước, lại xin lỗi lần nữa.

Đi ra khỏi chỗ của Mâu Việt Bân, Tiểu Chu rất tức giận nói: “Tôi nhìn kỹ rồi, ngón tay anh ta không hề sưng chút nào cả!”

“Biết đâu bị thương bên trong đấy.” Lôi Tuấn nhàn nhạt nói: “Được rồi, bên ngoài nhiều người, đừng học người khác nói không lựa lời.”

Tiểu Chu hạ thấp giọng, nói: “Lan Lan vẫn luôn xin lỗi, ngoài miệng anh ta nói không sao, nhưng chuyện làm ra lại chẳng phải như vậy. Bây giờ toàn bộ đoàn phim đều đang thảo luận về việc Lan Lan đập sưng ngón tay anh ta, nói như thể Lan Lan cố ý làm vậy ấy.”

“Nhưng Lan Lan đánh trúng ngón tay của hắn cũng là thật.” Thật ra Lôi Tuấn cũng buồn bực, cảm thấy Mâu Việt Bân quá âm hiểm còn có phần quỷ quyệt, thậm chí hắn còn nghi ngờ là Mâu Việt Bân cố ý để Tuân Lan đánh mình.

Tuân Lan nghe hai người bọn họ nói chuyện, nói: “Anh Tuấn, anh gọi kêu người chuẩn bị một bài đăng xin lỗi trước đi, có thể Mâu Việt Bân sẽ làm to chuyện này.”

“Anh biết...” Lôi Tuấn đã nghĩ đến chuyện này rồi, tên trợ lý thích gây chuyện bên cạnh Mâu Việt Bân cũng không phải là đèn cạn dầu.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau dậy sớm, Tuân Lan chào tạm biệt người đoàn phim rồi lên đường trở về.

Máy bay hạ cánh, ngay khi Lôi Tuấn mở điện thoại lên thì âm thanh ting-ting truyền đến, một loạt tin nhắn được gửi đến.

Lôi Tuấn đọc hai tin, sau đó đen mặt nói với Tuân Lan: “Thật sự để chúng ta đoán đúng rồi.”

Nhìn thời gian, là lúc họ vừa lên máy bay thì trên Weibo bắt đầu lan truyền tin tức «Tuân Lan đã làm Mâu Việt Bân bị thương trong lúc quay phim». Từ nội dung đưa ra, rất nhiều người khi vừa nhìn thấy tin tức này đều sẽ tưởng là Tuân Lan và Mâu Việt Bân xảy ra mâu thuẫn, nhưng khi nhìn kỹ lại thì hóa ra là lỡ làm Mâu Việt Bân bị thương “trong cảnh đánh nhau”.

Rất nhiều người đều cảm thấy việc lỡ bị thương trong quá trình quay cảnh đánh nhau là điều bình thường, chắc Tuân Lan cũng chỉ sơ ý thôi.

Nhưng fans của Mâu Việt Bân không nghĩ như vậy, phải nói là những người truyền tin này cho fans Mâu Việt Bân không nghĩ như vậy. Bọn họ cũng không biết người này có nói phóng đại khi truyền tin tức này hay không, tóm lại là khi bọn Tuân Lan nhìn thấy hot search thì nó đã phát triển thành Tuân Lan cố ý làm Mâu Việt Bân bị thương trong quá trình quay phim, hiện tại tay của Mâu Việt Bân đã bị cậu làm bị thương đến mức không thể nhấc lên được.

Hơn nữa, người này còn truyền đi một đoạn video, đó là hình ảnh rất nhiều người chạy về phía Mâu Việt Bân bị đánh trúng tay đau đến mức khom người, trông có chút khiếp người. Chẳng trách fans Mâu lại kích động, rất nhiều người đã vào dưới Weibo của Tuân Lan, nhìn có vẻ lý trí nhưng thật ra lại rất hung hăng chất vấn cậu có phải cố ý hay không, đến cùng là phải dùng bao nhiêu sức mới đánh cho tay người ta đến độ không nhấc lên nổi!

Lôi Tuấn không yên tâm, liên lạc với một nhân viên làm việc trong đoàn phim mà hắn đã kết bạn, đây là Lôi Tuấn cố ý thêm sau bữa cơm tối qua, chính là để phòng việc này.

Lôi Tuấn hỏi đối phương Mâu Việt Bân hiện tại đang làm gì.

Phía đoàn phim chắc hẳn vẫn chưa biết chuyện hot search, nhân viên êkip kia nghe thấy hắn hỏi thế thì ngơ ngác nói: “Đang quay phim đó, sao vậy anh Lôi?”

Lôi Tuấn im lặng một chốc, “Tay cậu ta không sao chứ...”

“Không sao ạ...” Bên kia nói, “Anh ấy đang cầm kiếm đi theo động tác biên đạo múa chỉ.”

“Người anh em, giúp một chút, giúp tôi quay video Mâu Việt Bân, có thể chứ?” Lôi Tuấn nói.

Một lúc sau, Lôi Tuấn nhận được đoạn video dài hai mươi mấy giây, Mâu Việt Bân trong video múa kiếm rất tốt, chẳng hề nhìn ra dáng vẻ tay bị thương chút nào.

Lôi Tuấn gửi một bao lì xì đỏ cho đối phương, sau đó đưa video cho bọn Tuân Lan xem.

Thời gian bọn họ ở trên máy bay cũng chỉ hơn hai tiếng, nhưng tin tức Tuân Lan làm Mâu Việt Bân bị thương đã lên hot search từ sớm, đây là do người phía sau chuẩn bị sẵn trước, nhất định là muốn bôi đen Tuân Lan một đợt.

“Mấy lời xin lỗi từ tối qua đều đút cho chó ăn.” Lôi Tuấn mắng: “Cũng may chúng ta đã có chuẩn bị từ trước.”

Vẻ mặt Tuân Lan không rõ vui giận, “Ừm, thông báo đăng bài đi.”

Bất kể thế nào, nhất định phải đăng bài, nếu không sẽ càng thành đuối lý. Tối hôm qua đã xin lỗi nhiều lần như thế, bây giờ cũng không thể thiếu một Weibo này.

Lôi Tuấn thông báo cho công ty sử dụng tài khoản của Tuân Lan để đăng bài, xe do công ty cho đến đón họ cũng đã đến.

Lôi Tuấn không lên xe, dặn Tiểu Chu đưa Tuân Lan trở về, còn hắn thì gọi xe về thẳng công ty, cục tức này đêm nay không trút thì sẽ nghẹn chết hắn mất.

Sau đó như thể xách theo dao phay mà hùng hổ rời đi.

Mấy ngày nay đều đang bận rộn, hai ngày quay phim đều ngủ trên giường của nông thôn, cũng không được thoải mái, Tuân Lan luôn ngủ không ngon, sau khi về đến nhà thì trực tiếp nằm liệt trên sofa.

Nằm ườn một lúc, Tuân Lan lấy điện thoại ra, sau đó theo thói quen nhích sang cạnh Kỳ Niên.

Vì Kỳ Niên không thể chạm vào được thứ gì, Tuân Lan cũng thường lo lắng Kỳ Niên sẽ nhàm chán. Khi ở nhà nếu cậu bận thì sẽ bật TV để Kỳ Niên giết thời gian, ở ngoài thì lúc cậu lướt điện thoại cũng sẽ tìm một góc tự nhiên vừa thuận tiện để Kỳ Niên xem.

Tuân Lan trực tiếp đăng nhập vào acc clone, nhìn thấy rất nhiều người share Weibo chính của cậu, dưới Weibo này đầy những bình luận là fan Lan khiêm tốn xin lỗi thay cậu.

Sau đó Tuân Lan đến super topic của Mâu Việt Bân đi dạo.

Năm nay Mâu Việt Bân đã ba mươi lăm tuổi, nhưng diện mạo vẫn được, trông cũng trẻ trung, nom như 27-28, hơn nữa hắn thật sự có tài diễn xuất nên cũng vẫn luôn rất hút fan, lại vì còn độc thân nên fan bạn gái chiếm đa số.

Tình hình super topic có chút điên, Tuân Lan nhìn thấy rất nhiều fan Mâu đã bắt đầu nghi ngờ là cậu cố tình muốn đánh què tay Mâu Việt Bân rồi sau đó đạt được mục đích hủy hoại sự nghiệp diễn xuất của hắn ta.

Tuân Lan có chút không biết nên cười hay khóc, tốc độ bất ngờ đã không theo kịp tốc độ não bổ của đám fan Mâu này.

Kỳ Niên ngồi bên cạnh Tuân Lan cùng cậu xem một lúc. Trước kia anh không có ấn tượng gì với Mâu Việt Bân, nhưng sau chuyện của Tuân Lan lần này, anh khó mà không có ấn tượng được.

Kỳ Niên nói với Tuân Lan: “Hẳn là tôi liên luỵ cậu.”

Tuân Lan quay đầu, nhẹ giọng nói: “Sao lại nghĩ vậy?”

“Hắn đang giận chó đánh mèo cậu...” Kỳ Niên nói.

Kỳ Niên biết Mâu Việt Bân ghét mình, nhưng không ngờ nó đã đến mức độ sẽ giận chó đánh mèo với một người hâm mộ có kỹ năng diễn xuất tương tự anh hoặc đúng hơn là giống anh. Nếu không có lời khen ngợi cường điệu kia của Tuân Lan dành cho anh, có lẽ Mâu Việt Bân sẽ không nhắm vào Tuân Lan.

“Là đang giận chó đánh mèo tôi, nhưng đó không phải nguyên nhân lớn nhất.” Tuân Lan nói, “Chỉ là anh ta không vừa mắt mỗi một người có khả năng sẽ vượt qua anh ta thôi.”

Đạo lý núi này cao còn có núi kia cao hơn này, những người như Mâu Việt Bân có lẽ là không hiểu. Dường như chỉ khi hoàn toàn bò lên vị trí cao hắn mới có thể cảm thấy cuộc sống thoải mái, nếu không sẽ chỉ mãi sống trong một cái vỏ chật hẹp, đầy lo lắng và bất an, cùng rất nhiều ghen tị bất mãn do chính hắn tạo ra.

Đến Kỳ Niên áp đảo trên đầu hắn, hắn còn phải kháy đểu mấy lần chứ nói chi là những người mới có khả năng vượt qua hắn nhưng lại chưa vững gót chân này. Tùy tiện tung một tin, có lẽ là có thể dễ dàng triệt tiêu đối phương, loại bỏ một mối đe doạ tiềm ẩn.

Cho nên, cho dù hôm nay đổi thành người khác, chỉ cần làm hắn có cảm giác uy hiếp, thì cũng sẽ bị nhắm đến y vậy, cũng không liên quan mấy đến việc có phải bị Kỳ Niên ảnh hưởng hay không.

Out ra super topic tràn ngập không khí tức giận, Tuân Lan nói: “Không biết anh Tuấn sẽ định làm gì đây.”

Lúc Lôi Tuấn rời đi vẻ mặt hầm hầm, nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.

Đơn giản nhất là tung lịch sử đen đen của Mâu Việt Bân, nhưng theo như Tuân Lan biết thì trong tay Lôi Tuấn không có lịch sử đen của Mâu Việt Bân, chỉ có thể trở về công ty thu thập từ từ.

Sau đó cậu nhận được cuộc gọi từ Lôi Tuấn, hắn hỏi cậu: “Lan Lan, cậu quen ai bên Giai Mộc Entertainment à?”

Tuân Lan thoáng nhìn Kỳ Niên rồi nói: “Không quen ạ...”

Giọng nói của Lôi Tuấn nghe càng thêm ngơ ngác, “Thế thì lạ thật, sao Giai Mộc Entertainment lại bỗng nhiên ra mặt nói chuyện giúp chúng ta nhỉ?”

“Để em xem thử...” Tuân Lan nói.

Cúp máy rồi làm mới Weibo, vừa lúc thấy một account marketing mà cậu follow share một bài Weibo dài do một account marketing khác đăng, bên trong là tin tức Mâu Việt Bân bắt nạt người mới trong quá trình quay phim trong những năm qua, mọi người vào xem, mới phát hiện số lần Mâu Việt Bân bị người mới làm bị thương trong quá trình quay phim, thật sự là hơi nhiều nha.

Mà cái này cũng chưa là gì, lướt xuống Weibo đều là tổng hợp rất nhiều lần Mâu Việt Bân kháy khịa các diễn viên khác, đặc biệt Kỳ Niên là nhiều nhất trong đó, bài viết, ảnh chụp màn hình, video clip phỏng vấn đủ cả.

Ở cuối Weibo dài là những bức ảnh fan Mâu khắc bia mộ cho Kỳ Niên trong trang cá nhân, sau khi ảnh chụp màn hình lan truyền trên Weibo thì được trợ lý của Mâu Việt Bân nhấn like, còn có những ngôn từ của fan Mâu ở trong fan club cùng đốt pháo nói Kỳ Niên xảy ra chuyện thật tốt linh tinh.

Cái khác cũng còn có thể tẩy trắng bằng cách đưa ra mấy lời sáo rỗng rồi loại khỏi hội fan, nhưng phía sau còn nhắc đến Kỳ Niên vẫn còn hôn mê, điều này đã vượt qua giới hạn chịu đựng.

Đặc biệt là fans của Kỳ Niên.

Trước đây Kỳ Niên gặp nạn, bọn họ cầu phúc chép kinh Phật, chỉ cần có thể làm cho Kỳ Niên nhanh chóng tỉnh lại, bọn họ đều sẵn sàng thử bất cứ điều gì, nên cũng không có nhiều hơi sức để cãi nhau với fan Mâu. Bây giờ nhìn thấy điều này, lửa giận ngay lập tức bùng lên.

Thế là mọi chuyện cuối cùng cũng phát triển đến thành fan Mâu bị fan Kỳ Niên đang nổi giận đùng đùng đè ra mắng, còn Tuân Lan lại không có việc gì.

Không biết là ai đăng Weibo này, thế tới rào rạt, trong vòng một tiếng đã leo lên hot search, được các account marketing share áp đảo, vừa rồi Lôi Tuấn nói với cậu vài số trong đó là account marketing do Giai Mộc Entertainment nuôi.

Chính chủ đã phải gánh hậu quả vì hành vi của fans, sau khi ác ý của một số bộ phận fan Mâu bị truyền ra ngoại giới, khiến cho rất nhiều người qua đường đâm ra phản cảm với Mâu Việt Bân. Mục đích giả đáng thương cũng thuận tiện muốn bôi đen Tuân Lan của Mâu Việt Bân không những không đạt được, mà còn dính bê bối.

Lôi Tuấn đoán chừng Tuân Lan hẳn đã đọc xong nên lại gọi điện thoại cho Tuân Lan nói: “Mặc dù hơi đã thật, nhưng anh lo sẽ có người nói cậu lấy Kỳ Niên chặn công kích.”

Giai Mộc Entertainment, Tuân Lan trực tiếp nghĩ đến Lưu Phi, nhưng còn chưa đợi Tuân Lan kịp gọi điện xác nhận thì đã nghe thấy Lôi Tuấn do dự hỏi: “Lưu Phi, người đại diện của Kỳ Niên ấy, cậu có quen hắn không?”

Không có anh, một phút trước Lưu Phi đã đăng Weibo.

[ Giai Mộc Entertainment - Lưu Phi: Uầy, hiếm khi đi lên dạo một vòng, phát hiện người nào đó lại đang bắt nạt người mới. Aiz, chiêu cũ rồi, ai mà không biết. ]

Lời tác giả:

Lưu Phi: Nói bóng gió à, ai không biết! Tôi mẹ nó nói thẳng mặt luôn nè.