Những Năm Tháng Tôi Tung Hoành Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 34




Tuân Lan dùng một phút để lên đến tầng 17.

Tầng lầu rất yên tĩnh, hành lang bao phủ bởi ánh đèn vàng.

Kỳ Niên và mẹ Sở Hinh xuyên qua cửa phòng bước vào 1709 trước Tuân Lan một bước, khi Tuân Lan chạy đến trước cánh cửa đóng chặt của phòng 1709, Kỳ Niên đi ra mang đến cho Tuân Lan một tin tức vẫn tính là tốt, “Còn ở trong phòng, chuyện vẫn chưa xảy ra.”

Cơ thể căng chặt của Tuân Lan dần thả lỏng, vốn dĩ cậu muốn đá cửa đi vào luôn, nhưng bây giờ sửa lại thành gõ cửa.

Gõ vài lần đều không có phản hồi, Tuân Lan tiếp tục gõ cửa, khoảng một phút sau, một giọng nói cảnh giác vọng ra từ trong phòng: “Ai đấy?”

Cửa được mở ra, lộ ra một khe hở, Thẩm Hoành mặc đồ ngủ đứng sau cửa, thấy là Tuân Lan, gã thắc mắc hỏi: “Tuân Lan? Cậu tìm tôi có —”

Tuân Lan trực tiếp đẩy cửa vào.

Thẩm Hoành đã có chuẩn bị trước, giữ cửa lại không muốn để Tuân Lan đi vào trong, nhưng tiếc thay sức lực của Tuân Lan mạnh đến kinh người, rất nhanh Thẩm Hoành lẫn cửa đã bị đẩy sang một bên.

Thẩm Hoành trợn to mắt ngạc nhiên, thấy Tuân Lan chen vào xong thì bước thẳng vào, vội vàng vươn tay kéo cậu, “Này, cậu làm gì đấy!”

Tuân Lan tránh khỏi gã, tiếp tục đi thẳng, Thẩm Hoành chạy tới ngăn trước mặt cậu, “Tuân Lan, cậu đừng có đi lung tung trong phòng tôi! Đi ra ngoài, không là tôi báo cảnh sát đấy!”

Tuân Lan không thèm nhìn gã, ấn vai gã đẩy người ra, sau khi cậu đi lên hai bước, lại bị Thẩm Hoành kéo chặt tiếp, lần này Tuân Lan nhìn rõ tình hình trên giường, trở tay đấm một quyền vào mũi Thẩm Hoành.

Thẩm Hoành đau đến mức trước mắt đầy sao xẹt, nước mắt cũng chảy ra, không nhịn được ngồi xổm trên mặt đất, không rảnh tay để mà tiếp tục ngăn cản Tuân Lan.

Trên giường lớn khách sạn, Sở Hinh đang nằm trên đó, trên người đắp chăn, chỉ để lộ đôi mắt không ngừng rơi lệ, còn mẹ Sở Hinh thì đang đau lòng khóc nấc ở mép giường.

Kỳ Niên nói cho Tuân Lan biết tình hình lúc bọn họ đi vào vừa nãy, Sở Hinh không mặc quần áo, có lẽ Thẩm Hoành vì đề phòng cô bé khóc lớn nên đã dán băng dính lên miệng em, may mắn thay, trước khi Thẩm Hoành kịp làm gì cô bé thì đã bị tiếng gõ cửa của Tuân Lan cắt ngang.

Tuân Lan nhắm mắt, xoay người đá ngã Thẩm Hoành vừa mới đứng dậy khỏi sàn nhà, nắm đấm liên tiếp từng cái chào đón trên mặt gã, đánh cho Thẩm Hoành không ngừng la thảm thiết. Sau vài đấm, Tuân Lan bình tĩnh đứng dậy, đi đến bên giường, gỡ băng dính trên miệng Sở Hinh rồi bế cả chăn lẫn người lên.

Sở Hinh bị doạ sợ tới mức khóc không ngừng, dù băng dính đã bị gỡ xuống nhưng cô bé vẫn không dám phát ra một chút âm thanh.

Thẩm Hoành bị đánh đến rách môi, máu mũi dính đầy mặt, khóe mắt cũng sưng lên, cặp kính treo xiêu vẹo trên sống mũi.

Bấy giờ Thẩm Hoành đã hiểu Tuân Lan đã biết chuyện tối nay gã làm, mặc dù gã không rõ Tuân Lan biết được từ đâu, nhưng gã cũng càng không chắc Tuân Lan sẽ lựa chọn giữ im lặng hay tố giác sau khi đưa người đi. Cho nên, gã nhất định không thể để Tuân Lan mang người đi.

Thẩm Hoành bị Tuân Lan đánh đến choáng đầu, cố gượng lao tới túm chặt chăn trên người Sở Hinh, xin tha nói: “Tuân Lan, cậu không thể đưa cô bé ra ngoài, đây là hiểu lầm, cậu nghe tôi nói!”

Tuân Lan lạnh lùng nói: “Có hiểu lầm gì thì đi mà nói với cảnh sát.”

Thẩm Hoành vừa nghe được lời này là biết Tuân Lan không có ý buông tha. Gã nói một cách cảnh cáo: “Cậu nghĩ cho kỹ, cậu chắc chắn muốn báo cảnh sát à? Cô bé còn nhỏ như vậy, nếu mọi chuyện tuôn ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cô bé lớn như thế nào, cậu biết không!”

Lúc này Thẩm Hoành vẫn đang cố gắng uy hiếp Tuân Lan rằng một sự nhịn chín sự lành.

Tuân Lan cúi đầu nhìn Sở Hinh, cô gái nhỏ sợ hãi nép vào ngực cậu, cảm nhận được ánh mắt của Tuân Lan, em rụt rè sợ sệt ngẩng đầu nhìn lên.

Tuân Lan mỉm cười với cô bé, không muốn nói nhảm thêm với Thẩm Hoành, đá người sang một bên rồi cậu mở cửa bước ra ngoài.

Tuân Lan bế Sở Hinh đến bên thang máy, đang định đưa tay ra nhấn nút thang máy thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói nho nhỏ: “Vị tiên sinh này, cậu muốn ôm con gái của tôi đi đâu?”

Mẹ kế và cha ruột Sở Văn Đức của Sở Hinh chạy đến từ phía sau cậu.

Kỳ Niên đi theo cạnh Tuân Lan, không để ý hai người này chạy ra từ đâu, nhưng mẹ của Sở Hinh nói: “Bọn họ ở 1707 bên cạnh, tôi nhìn thấy Thẩm Hoành gọi bọn họ ra.”

Từ sau khi hai người này xuất hiện, cơ thể Sở Hinh trong vòng tay cậu càng thêm run rẩy hơn.

Tuân Lan vỗ vỗ em qua lớp chăn, nhỏ giọng nói: “Không sợ, anh trai sẽ không đưa em cho bọn họ đâu.”

Sở Văn Đức đứng trước mặt Tuân Lan, mở miệng răn dạy Sở Hinh trước: “Hinh Hinh, con đấy, khuya rồi sao còn chạy lung tung thế hả, làm cha và mẹ con đi tìm khắp nơi!”

Sau đó lại nhìn sang Tuân Lan, nhưng khi thấy rõ mặt Tuân Lan, Sở Văn Đức hơi sững sờ đôi chút, nhớ tới cậu chính là minh tinh lúc sáng ngăn ông ta lại nói cảm xúc của con gái ông ta không đúng.

Sở Văn Đức có chút chột dạ nói với Tuân Lan: “Đứa nhỏ này đột nhiên biến mất, tôi với mẹ nó đã đi tìm nó rất lâu rồi.”

“Hinh Hinh à, sao con lại khóc? Kể cho mẹ đã xảy ra chuyện gì đi con.” Mẹ kế ra vẻ đau lòng và khó hiểu, đưa tay ra muốn đón lấy Sở Hinh từ tay Tuân Lan.

Tuân Lan né tránh tay mẹ kế, nhìn bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng: “Hai người thật sự là cha mẹ của đứa trẻ này?”

Sở Văn Đức và mẹ kế liên tục gật đầu, mẹ kế nói: “Đúng vậy đúng vậy, đây là con gái Sở Hinh của tôi. Tiên sinh, tôi có mang theo thẻ căn cước của con bé, có thể làm chứng.”

Mẹ kế nói xong thì lục tìm chứng minh thư trong túi, Tuân Lan không có hứng thú xem, cậu chỉ muốn xem hai vợ chồng này đang diễn cái gì. Cậu nói: “Vừa nãy cô bé bị một tên đàn ông sở khanh đưa vào phòng, hai người có biết cô bé vừa gặp phải chuyện gì không?”

Biểu cảm của Sở Văn Đức có chút mất tự nhiên, nhưng kỹ năng diễn xuất của mẹ kế lại rất xuất sắc, bà ta che miệng: “Bị người xấu mang vào phòng? Sẽ không, sẽ không...”

Tuân Lan phối hợp gật đầu.

“Sao lại có thể xảy ra chuyện này!” Hai mắt mẹ kế lập tức đỏ hoe.

Tuân Lan lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: “Đứa nhỏ bị bắt nạt, không thể tha cho tên đàn ông đó được, hai người phải báo cảnh sát đi.”

“Không thể báo cảnh sát!” Sở Văn Đức và mẹ kế lập tức lắc đầu hoảng sợ.

Mẹ kế nói: “Chuyện như thế này nói ra mất mặt lắm, truyền về đến quê chúng tôi thì cũng đừng mong có ngày tháng sống yên bình, người khác sẽ xem thường Hinh Hinh! Vị tiên sinh này, tôi thấy ngài có vẻ rất tốt bụng, xem như người làm cha mẹ chúng tôi cầu xin ngài, vì tốt cho Hinh Hinh, việc hôm nay ngài coi như không biết, được không?”

Tuân Lan ra vẻ sực tỉnh, “Ý của hai người là, sự việc hôm nay, mọi người sẽ coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cũng tiếp tục để mặc kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật?”

“Chúng tôi cũng không còn cách nào.” Mẹ kế lau nước mắt, “Một khi báo cảnh sát, sự việc truyền ra ngoài, đời này của Hinh Hinh sẽ bị hủy mất. Tiên sinh, cậu xem con bé còn nhỏ như vậy, cậu cũng không nỡ để con bé luôn bị mọi người chỉ trỏ, đúng không?”

Mẹ của Sở Hinh ban đầu cực kì tức giận khi nhìn thấy bọn họ giờ cũng im lặng một cách kỳ lạ.

Tuân Lan còn gì không rõ nữa, hai người này là đồng minh được Thẩm Hoành gọi đến, tìm lối tắt để cậu đừng gọi cảnh sát đây mà.

Nếu không phải cậu biết hết từ đầu đến cuối, chính là đôi vợ chồng trước mặt đích thân đưa Sở Hinh đến phòng của Thẩm Hoành, thương lượng một cái giá tốt để bán Sở Hinh chỉ mới mười hai tuổi cho một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi, đổi lại là một người không hiểu rõ, e rằng sau khi nghe những lời nói hiện tại của đôi vợ chồng này, ắt cũng sẽ nghĩ rằng đứa trẻ này tự chạy lung tung nên mới bất cẩn rơi vào tay kẻ xấu.

Và có lẽ sẽ thực sự chọn không gọi cảnh sát vì nghĩ cho Sở Hinh dưới sự cầu xin của cặp vợ chồng này. Suy cho cùng, cha mẹ nạn nhân đã cầu xin như thế rồi, một người ngoài cuộc như là cậu, cũng không thể tự quyết định mà bỏ qua ý kiến của cha mẹ người ta được, nếu không sẽ bị trách oan.

Đây cũng là lý do khiến mẹ Sở Hinh im lặng, cô cân nhắc từ góc độ của một người mẹ, nhu nhược lựa chọn giải pháp mà tự cho là tốt cho con gái mình, nhưng không biết rằng sau ngày hôm nay, những gì Sở Hinh gặp phải sẽ chỉ càng bất hạnh mà thôi.

Thấy Tuân Lan không lên tiếng, mẹ kế cho rằng cậu buông lòng nên lại thử ôm Sở Hinh.

Tuân Lan lại né tránh lần nữa, nói ra một câu khiến hai người này sửng sốt: “Vẫn cần phải báo cảnh sát, tất cả những người liên quan đến chuyện này đều phải trả giá.”

Dứt lời, Tuân Lan ấn nút, chờ thang máy đi lên.

Mẹ kế tái mét mặt, chắn ở cửa thang máy không cho Tuân Lan bước vào, mặt mang vẻ cầu xin: “Xin cậu hãy nghĩ cho tấm lòng người làm cha mẹ như chúng tôi, chúng tôi làm thế cũng là vì tốt cho con cái thôi.”

“Tránh ra…” Tuân Lan nói.

Mẹ kế gấp đến mức trán toát mồ hôi lạnh, thấy thái độ kiên quyết nhất định phải báo cảnh sát của Tuân Lan, bà ta bèn đưa mắt ra hiệu với Sở Văn Đức. Hai người một trước một sau chặn Tuân Lan ở giữa, đồng thời vươn tay đoạt lấy Sở Hinh.

“Đưa đứa bé cho tôi!”

Thể hình Sở Văn Đức cao lớn, Tuân Lan lại đang ôm một người nên không hành động linh hoạt được, chăn trên người Sở Hinh bị hai người bọn họ túm trong tay, kéo mạnh ra ngoài.

Giữa lúc giằng co, Sở Hinh vẫn luôn im lặng đột nhiên oà khóc.

Tiếng khóc phá vỡ sự im lặng của toàn bộ tầng lầu, còn thang máy đang từ từ đi lên cuối cùng cũng dừng lại ở tầng này, cửa thang máy mở ra, có vài nhân viên từ đoàn phim khác mới vừa kết thúc công việc trở về, họ nhìn mấy người đang lôi kéo bên ngoài, lúc nhất thời đều hơi ngơ ra.

“Đánh… đánh nhau?”

Có người nhanh chóng hồi hồn, nhưng điều đầu tiên làm là móc điện thoại ra để quay video.

Chỉ trong chốc lát, cửa của một số phòng được mở ra, những vị khách ở bên trong bị đánh thức thò đầu ra để xem chuyện gì xảy ra.

Sở Hinh vẫn đang khóc không ngừng, chiếc chăn quấn kín trên người dần dần bị kéo ra, lộ ra một cặp bắp chân phủ kín vết xanh tím.

Mặt Tuân Lan âm trầm, kéo mạnh chăn về bọc lấy Sở Hinh lần nữa, thấy có người đang quay video, thì cũng bọc lại toàn bộ đầu cô bé vào trong.

Mẹ kế thấy bỗng có nhiều người xuất hiện như thế, bà ta hoảng gần chết, đầu óc hoàn toàn rối loạn, bà ta theo bản năng lấy ra phương pháp dùng trăm lần đều hiệu quả, đổi trắng thay đen khóc rú lên: “Cậu mau trả đứa nhỏ lại cho tôi! Cậu là đồ khốn nạn đáng bị trời đánh, con bé còn nhỏ như vậy, sao cậu nỡ lòng nào làm loại chuyện đó với con bé chứ hả!”

Bà ta to mồm hét lên: “Có ai không, cứu mạng, người này c**ng bức con gái tôi!”

Mẹ kế gào lên lời này, sắc mặt đám người vây xem cũng thay đổi.

Tuân Lan bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kì lạ, nói với người vây xem mà không một chút nao núng: “Xin hãy gọi cảnh sát giúp tôi.”

Ở một góc khuất của đám đông vây xem, Thẩm Hoành mặt mũi bầm dập đứng đó, cầm điện thoại trong tay, đang che miệng nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với ai đó.

Ánh mắt gã nhìn Tuân Lan vừa oán vừa hận.

Vào lúc hai giờ rưỡi sáng, hầu hết mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ có một số ít cú đêm vẫn tràn đầy năng lượng lướt mạng.

Một đoạn video bất ngờ xuất hiện trên trang Weibo mới nhất của một blogger nào đó, kèm theo một caption gây tò mò: [ Tối qua gặp được khi trở về khách sạn của đoàn phim, hình như đây là Tuân Lan thì phải, đang bế một bé gái, bị cha mẹ cô bé chỉ thẳng mặt mắng biế/n thái, nói cậu ta c**ng hi*p cô bé, đã báo cảnh sát, chờ diễn biến tiếp theo... ]

Đoạn video gọi thẳng tên Tuân Lan này đã thu hút sự chú ý của một vài người, nhưng vì thời gian đã quá muộn nên cũng không gây xôn xao gì lớn, chỉ có lượt bình luận và share vẫn đang dần tăng lên.

Mãi cho đến khi trời sáng, các công nhân viên vội vã đi làm, hoặc bọn học sinh dậy sớm, giống như hoàng đế duyệt tấu chương, sau khi mở điện thoại lên làm mới Weibo ngày hôm nay, video này cuối cùng đã lọt vào mắt công chúng.

Giống như một tảng đá khổng lồ ầm ầm rơi xuống đáy hồ, đập ra một mảng sóng nước rộng lớn.

Bất kể là người nước nào, ai ai cũng đều rất coi trọng đối với vấn đề an toàn của trẻ em. Với sự phát triển nhanh chóng của internet trong những năm gần đây, các vụ lạm dụng và tấn công tìn.h dục trẻ em được đưa tin liên tục, mỗi lần đều sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của công chúng.

Video này được tung ra vào nửa đêm, hình ảnh rung lắc, nhưng khoảng cách quay rất gần, gương mặt của mọi người trong màn ảnh đều vô cùng rõ ràng. Ngay cả khi không có caption chỉ rõ, rất nhiều cư dân mạng chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người ở trung tâm ống kính ngăn cản người khác cướp cô gái nhỏ đúng là Tuân Lan.

Đoạn video ồn ào, tiếng gào to tức giận của người đàn ông, tiếng phụ nữ tố cáo chửi bới, cả tiếng khóc thút thít của cô bé dù cách lớp chăn cũng có thể nghe rõ. Hai chữ “c**ng bức” rõ mồn một trong video khiến rất nhiều người lộ ra biểu cảm kinh hoàng.

Lượng share và bình luận tăng vọt như thủy triều.

[ Mấy minh tinh này kiếm tiền dễ quá nên quần què gì cũng dám chơi luôn! ]

[ Tiếng khóc của cô bé khiến người ta đau lòng quá đi mất. ]

[ Trừng phạt nghiêm khắc tội phạm c**ng hi*p! ]

[ Ha ha tên gay đáng chết Tuân Lan này cuối cùng cũng lật xe, còn chi hình tượng chính nghĩa gì nữa, tui khinh. ]

[ Mắng Tuân Lan sớm quá rồi đấy, chờ cảnh sát đưa ra thông báo xong rồi mắng sau cũng chưa muộn. ]

[ Share rồi chờ diễn biến thui. ]

[ Sớm gì nữa? Chẳng lẽ cha mẹ cô bé lại nói bậy à? ]

Rất nhiều cư dân mạng cũng không đủ kiên nhẫn để phân tích và nhìn nhận một sự việc một cách hợp lý, họ tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của cha mẹ cô bé, trong mắt họ, không có bất cứ một bậc cha mẹ nào sẽ lấy loại chuyện này ra nói giỡn, họ tức giận và đồng thời cũng nhận định Tuân Lan thực sự c**ng hi*p cô bé, trực tiếp share cùng chửi; Có người không thích Tuân Lan, sợ thiên hạ chưa loạn, hả hê khi người khác gặp hoạ mà châm ngòi thổi gió, bỏ đá xuống giếng trong đó; Cũng có rất nhiều cư dân mạng lí trí lựa chọn lót dép hóng, share Weibo mà không mang bất kì thái độ nào, bày tỏ chờ diễn biến.

Còn Tuân Lan ở lại đồn cảnh sát qua một đêm, tới tám giờ thì mới ngồi xe trở về khách sạn.

Ở cửa khách sạn, từng đám phóng viên đã chờ sẵn ở cửa để chặn Tuân Lan hỏi về đoạn video.

Tuân Lan đeo khẩu trang, trả lời ngắn gọn: “Tôi không làm những việc này, mọi người cứ yên tâm đợi thông báo của cảnh sát đi.”

Sau đó vào khách sạn dưới sự hộ tống của Lôi Tuấn, Tiểu Chu và tài xế.

Lôi Tuấn mệt tâm không thôi.

Bởi vì Tuân Lan luôn dễ gặp rắc rối, cho nên lần này Lôi Tuấn đặc biệt đến đây trông chừng Tuân Lan, phòng của hắn ngay ở đối diện với Tuân Lan luôn đấy! Đã thế mà cậu vẫn gây rắc rối ngay dưới mí mắt hắn cho được, lần này hay rồi, hơn nửa đêm hắn bị gõ cửa rồi được thông báo cho có người từ đồn công an tới, muốn hắn đi cùng Tuân Lan đến cục cảnh sát một chuyến.

Lúc ấy Lôi Tuấn ngồi trên xe cảnh sát mà suýt nữa khóc thành tiếng, gọi luôn Tuân Lan một tiếng tiểu tổ tông. Hắn thức gần suốt đêm, nhưng cũng may là sự tình đã được giải quyết ổn thỏa.

Trở lại phòng của Tuân Lan, Lôi Tuấn nói một cách vô cùng chua chát: “Biết thế tôi đã không nên để cậu nhận vai pháo hôi tuyệt mỹ gì kia!”

Nếu không nhận vai pháo hôi thì không cần phải đến đoàn làm phim <Dục Bình Lan>, cũng sẽ không phát hiện những việc này!

Ban nãy Tuân Lan có chợp mắt trong xe một lát, lúc này dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, cậu thoa kem dưỡng lên mặt, nghe thấy lời nói của Lôi Tuấn, tự đùa: “Gặp cũng gặp rồi, điều đó chứng minh giới giải trí cần em thực thi công lý.”

Thấy Lôi Tuấn vẫn ủ rũ, Tuân Lan lại an ủi: “Yên tâm đi, vụ án đã rõ ràng, cảnh sát nhân dân đáng yêu sẽ sớm trả lại trong sạch cho em thôi.”

Suốt chặn đường đến đồn công an, trên gương mặt của cha mẹ rác rưởi cũng không sao giấu được sự căng thẳng, còn Thẩm Hoành với khuôn mặt sưng thành đầu heo vẫn đang hư trương thanh thế* mà la hét, muốn kiện Tuân Lan về tội đánh người.

* Phô bày lực lượng một cách rầm rộ mà thực ra không có gì đáng kể.

Tuân Lan giễu cợt, cậu vẫn thấy đánh vậy là ít đấy.

Thẩm Hoành kiêu ngạo như vậy là có nguyên nhân, Tuân Lan trực tiếp dẫn Sở Hinh đi đã để Thẩm Hoành có đủ chuẩn bị, khi cậu bị cha mẹ rác rưởi ngăn cản quấn lấy, Thẩm Hoành đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, ngay cả chăn bông bị thiếu hụt trong phòng cũng được bổ sung lại. Cảnh sát cũng không tìm thấy được quần áo của Sở Hinh, hay sợi tóc có khả năng rơi ra trong phòng gã, hơn nữa lúc ấy sau khi đến cảnh sát đã đi xem giám sát, nhưng thật trùng hợp, hôm trước camera giám sát ở hành lang tầng 17 đã bị hỏng, vẫn chưa kịp sửa chữa, hơn nữa giám sát khách sạn chỉ ghi lại bóng dáng cha mẹ rác rưởi đưa Sở Hinh đến khách sạn, đương nhiên tạm thời chưa thể tra được Sở Hinh làm sao lại đến tầng 17.

Tuân Lan cảm thấy cuộc điện thoại kia của gã rất khả nghi, tóm lại, hiện tại Thẩm Hoành trông rất trong sạch.

Nhưng những người này hoàn toàn không biết, điều gì thường càng hoàn mỹ thì mới càng khả nghi.

Ba bên đồng thời được thẩm vấn, Tuân Lan ôm Sở Hinh thêm một cái chăn bông lớn, cả người nép vào ghế, thật sự rất gian nan.

Hết cách rồi, Sở Hinh không cho những người khác chạm vào cô bé.

Hoàn cảnh ở đây xa lạ, Sở Hinh sợ hãi, mỗi khi có nam giới khác đến gần, Sở Hinh sẽ run rẩy vì căng thẳng, mà cho dù chị cảnh sát có dịu dàng cỡ nào nhưng hễ muốn ôm Sở Hinh đi đều có thể cảm nhận được sự kháng cự của Sở Hinh.

Tuy nhiên, mặc dù Tuân Lan đã cứu cô bé khỏi tay Thẩm Hoành cũng là nam, nhưng hoàn toàn không bị cô bé bài xích chút nào. Cô bé nắm chặt áo ngủ của Tuân Lan không chịu buông ra.

Chặn đường từ khách sạn đến đồn công an, Tuân Lan vẫn cứ ôm Sở Hinh như thế.

Khi đến đồn công an rồi, cảnh sát không còn cách nào khác, nên cũng chỉ đành để Tuân Lan tiếp tục ôm Sở Hinh để lấy lời khai.

Tuân Lan vén một góc chăn bọc Sở Hinh lên, lộ ra bắp chân đầy vết bầm tím của cô bé, nói: “Lúc trước tôi đã chú ý thấy những dấu vết này trên chân em ấy, tốt nhất các anh nên kiểm tra lại, tôi nghi ngờ mẹ kế của em ấy có khuynh hướng ngược đãi em ấy.”

Trên đường đi, mẹ của Sở Hinh đã kể chuyện này cho Tuân Lan.

Ở nhà Sở Hinh thường xuyên bị mẹ kế đánh đập, trên người có rất nhiều dấu vết để lại do bị bấu hoặc véo. Tuân Lan hoàn toàn tin chắc đây là chuyện do mẹ kế kia làm ra, với cái cách hành xử kia thì ngày thường cũng không phải là dạng hiền hoà gì.

Bởi vì bị tách ra thẩm vấn riêng, viên cảnh sát này mới biết người mẹ khóc đến đau lòng luôn mồm nói Tuân Lan c**ng hi*p con gái mình thực chất là mẹ kế.

Hắn nhớ kỹ điểm này.

Và mẹ của Sở Hinh còn nói qua với Tuân Lan, Sở Hinh là một đứa trẻ hướng nội, ít nói lại nhạy cảm, sự ngược đãi và bỏ mặt của cha ruột và mẹ kế khiến cô bé không thích giao tiếp với mọi người, tất cả tâm sự đều được viết trong một cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký được giấu dưới gầm giường của Sở Hinh, bên trong ghi lại những gì cô bé trải qua mỗi ngày. Trên đó viết lại ngày nào dì đã đánh cô bé vì điều gì, cha cô bé đã mắng cô bé vì chuyện gì. Cô bé viết cũng bao gồm cả chuyện về Thẩm Hoành. Lần đầu tiên khi em không nhịn được nữa mà nói với Sở Văn Đức chuyện về Thẩm Hoành, Sở Văn Đức đã kêu em đừng nghĩ nhiều, khi em nói mình không muốn đóng phim nữa, bọn họ liền yêu cầu em phải chịu đựng.

Bây giờ cha mẹ rác rưởi và Thẩm Hoành đều không thừa nhận, có thể bắt tay từ cuốn nhật ký.

Tuân Lan không muốn ảnh hưởng đến quá trình quay <Dục Bình Lan>, cũng lười quan tâm có sơ hở nào không mà nói thẳng với cảnh sát chuyện về cuốn nhật ký, “Khi ở trong đoàn phim, tôi thấy Thẩm Hoành luôn sờ mó em ấy, nên có nói chuyện với em ấy một lần, nhưng không nói về Thẩm Hoành mà chỉ nói chuyện phiếm, trong vô tình em ấy có nói mình thích viết nhật ký, có lẽ các anh có thể tra từ đây.”

Viên cảnh sát gật đầu.

Sở Hinh ngạc nhiên nhìn Tuân Lan, rõ là kì lạ, khi ở đoàn phim em chưa từng nói chuyện với Tuân Lan, cũng không nói với Tuân Lan chuyện về cuốn nhật ký. Mỗi ngày em đều viết nhật ký, ngay cả cha và mẹ kế cũng không biết, Tuân Lan làm sao lại biết được chứ?

Tuân Lan mỉm cười, chỉ vào mẹ Sở Hinh ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đây là mẹ em nói cho anh biết đó, mặc dù mẹ em không còn nữa, nhưng bà ấy vẫn luôn bảo vệ em ở một nơi mà em không thể nhìn thấy.”

Từ khi được Tuân Lan đưa đi đến bây giờ, Sở Hinh chỉ khóc mà không hề nói một lời nào, lúc này, chữ mẹ dường như chạm đến cảm xúc của em, cô bé khẽ lẩm bẩm: “Mẹ ơi...”

Mẹ của Sở Hinh vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Tuân Lan nhìn con gái lập tức bật khóc.

Viên cảnh sát thấy Sở Hinh đột nhiên lên tiếng thì tạm thời ngừng thẩm vấn.

Sở Hinh hỏi Tuân Lan: “Mẹ em thật sự ở bên cạnh bảo vệ em ạ? Chẳng phải em là một đứa trẻ mà không ai cần sao?”

“Đương nhiên...” Tuân Lan nhẹ giọng đáp: “Chính vì có bà ấy bảo vệ em nên mới thông báo cho anh trai đến cứu em.”

Đối với Sở Hinh mà nói, Tuân Lan giống như một vị thần bỗng nhiên đến cứu vớt cô bé.

Đôi mắt ảm đạm của Sở Hinh hiện lên một tia hi vọng, hỏi Tuân Lan: “Người xấu sẽ bị trừng phạt sao ạ?”

“Sẽ…”

Lần này Tuân Lan và viên cảnh sát không hẹn mà cùng đồng thanh trả lời.

“Anh trai, em tin tưởng anh.” Sở Hinh nói, trong mắt đều là sự tín nhiệm đối với Tuân Lan, sau đó cô bé giơ tay chỉ vào bả vai Tuân Lan, “Ở chỗ này, em đã cắn người xấu một cái.”

Hai mắt Tuân Lan sáng lên, nhìn viên cảnh sát ở phía đối diện, mỉm cười nói: “Tiếp theo xin nhờ các anh.”

Viên cảnh sát trả lời: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không tha cho người xấu.”

Trên thực tế, khi nhận được báo án thì trong lòng họ đã có dự tính, Tuân Lan bị luôn mồm bôi nhọ là c**ng hi*p, nhưng lại được nạn nhân tin tưởng dựa dẫm như vậy cũng đã chứng minh một phần sự thật.

Trước đó trong khách sạn và trên xe họ cũng đã thử cố gắng hỏi Sở Hinh, nhưng đáng tiếc lúc ấy Sở Hinh không muốn giao tiếp với bất kì ai trong số họ, vậy nên họ cũng chỉ có thể dành nhiều thời gian hơn đi điều tra một chút. Bây giờ Sở Hinh lên tiếng, chỉ cần nhìn xem trên vai Thẩm Hoành có vết cắn hay không, rồi so sánh xem có khớp với dấu răng của Sở Hinh hay không thì mọi thứ sẽ rõ ràng sáng tỏ thôi.

Sau đó, cảnh sát kiểm tra trên người Thẩm Hoành và phát hiện một vết thương mới kết vảy ở cùng vị trí trên vai gã ta, sau khi so sánh dấu răng, cũng như xét nghiệm dịch chiết từ răng của Sở Hinh, đều đã chứng minh rằng Thẩm Hoành là bị Sở Hinh cắn.

Tuân Lan cứ thế ở lại đồn công an cho đến hừng đông, Thẩm Hoành đã bị giam giữ, cha mẹ rác rưởi của Sở Hinh cũng đang bị điều tra theo pháp luật. Tuân Lan biết được từ mẹ của Sở Hinh là Sở Hinh còn có một người chú, phía đồn công an đã liên lạc với chú của Sở Hinh và tạm thời giao Sở Hinh cho hắn.

Sau đó, Tuân Lan sẽ giúp hắn giành về quyền giám hộ Sở Hinh, để Sở Hinh được trị liệu tâm lý, sau đó đi học, bắt đầu cuộc sống mới.

Hiện tại, Tuân Lan tút tát xong bản thân còn phải đến đoàn phim để quay.

Vừa đến đoàn phim, Lôi Tuấn bỗng chậc một tiếng, đưa điện thoại cho Tuân Lan xem: “Acc clone của Trình Mân bị đào ra rồi.”

Sự kiện video hôm nay gây xôn xao lớn, các minh tinh khác đều đang ăn dưa xem kịch, chỉ có Trình Mân tự mình lên sàn, dùng acc chính share một Weibo mắng Tuân Lan tạo dựng hình tượng chính nghĩa liêm khiết. Sau đó chắc nhận ra mình đăng lộn acc nên vội xóa bỏ, nhưng đã bị người ta cap màn hình lại.

Sau đó acc clone của Trình Mân cũng bị cư dân mạng đào ra với tốc độ cực nhanh, Tuân Lan lướt xem một chút, acc clone hằng ngày là mắng cậu hoặc like hoặc share Weibo mắng cậu.

Chậc, thật là yêu cậu đến vô cùng sắc sâu.

Không nói hai lời, Tuân Lan đăng nhập vào acc chính, cho bài đăng chửi cậu mới nhất trên acc clone của Trình Mân một like.