Sở Văn Lâm lái xe tới nơi Du Khâm nói, phát hiện kể từ lúc hắn gọi cho y đã qua hơn nửa tiếng.
Y lên lầu, đi đến cuối hành lang.
Từ rất xa y đã thấy Du Khâm đang đứng trên hành lang, mặt đối diện ban công lộ thiên, lười biếng dựa vào lan can, một cánh tay gác lên trên, ngắm nhìn nơi xa.
Đại khái là nghe thấy tiếng động, Du Khâm quay đầu lại.
Hắn cắt tóc, đầu tấc ngắn ngủn, ánh mắt vẫn làm người cảm thấy âm lãnh như cũ.
“Thực xin lỗi, lần đầu tới nên phí chút thời gian.” Sở Văn Lâm đ ến gần, xin lỗi hắn.
Du Khâm không nói, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Hai người lặng im trong chốc lát, Sở Văn Lâm cũng không biết nói gì, lại thấy Du Khâm đột nhiên vươn tay, chạm vào cổ y.
Đầu ngón tay lạnh băng làm hầu kết Sở Văn Lâm khẽ động, ngơ ngẩn nhìn hắn.
Du Khâm thẳng tắp nhìn mắt y, ngón tay chậm rãi dời xuống dưới, đầu ngón tay vẽ một đường thẳng tắp trên làn da bóng loáng, câu lấy cổ áo đang tách ra của y, nhẹ giọng nói: “Nút áo mở.”
Sở Văn Lâm cúi đầu vừa thấy, mới phát hiện thì ra do y đi quá vội, nút áo sơmi đã mở ra. Y cười xấu hổ, giơ tay định gài lại, Du Khâm lại trực tiếp một tay câu lên, đem nút áo gài vào khuy áo.
Thu tay lại, Du Khâm đứng thẳng lên, hai tay cắm túi đi vào trong.
Sở Văn Lâm theo vào mới phát hiện bên trong còn ba người đang ngồi.
Tuy rằng bọn họ đều ăn mặc tùy ý, nhưng ánh mắt ngạo mạn, tươi cười cao ngạo, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn ra những người này phi phú tức quý.
Một thanh niên tóc lam đầy hứng thú nhìn thoáng qua Sở Văn Lâm, đánh giá trên dưới y một chút, hài hước nói: “Du Khâm tìm vị bằng hữu như vậy khi nào thế?”
Hai người khác không phụ họa, chỉ như vô tình thoáng liếc Sở Văn Lâm một cái, phảng phất không hề thấy một người như vậy, tự mình bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
Thanh niên tóc lam cầm một lọ rượu rót vào ly, nhướng môi đưa cho Sở Văn Lâm: “Nếu đã tới, vậy dù sao cũng phải uống một ly.”
Sao có thể không lấy lòng bạn bè của đại lão được chứ.
Sở Văn Lâm cười nhẹ, vươn tay định cầm ly, một bàn tay khớp xương rõ ràng lại đột nhiên duỗi ra, trực tiếp chế trụ ly rượu trước mặt y.
Quay đầu nhìn lại, Du Khâm cũng không hề nhìn y, trực tiếp lấy ly của y qua ngửa đầu uống lên.
Tóc lam đầu tiên là sửng sốt, ngược lại trêu chọc nói: “Du Khâm, ngươi muốn uống thì tự đi mà rót, đoạt người khác làm gì.”
Gã không phát hiện, ánh mắt hai người khác nhìn Sở Văn Lâm đã thay đổi một ít.
“Đợi lát nữa y còn phải lái xe đưa ta về, không thể uống.” Du Khâm không chút để ý nói, dứt lời lại cầm bình rượu rót một ly, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi uống lên.
Tóc lam không tin tà, lại rót thêm một ly đưa cho Sở Văn Lâm: “Chuyện này có khó gì, đợi chút tôi gọi người lái thay tới không phải được rồi sao.” Gã ồn ào lợi hại, lại không chú ý tới Du Khâm bên cạnh đã mặt vô biểu tình, chậm rãi nâng tay lên.
Liền trong tích tắc đó, một tiếng ‘bang’ vang lên, pha lê văng khắp nơi.
Mọi người giật mình, nhịn không được ngừng thở.
Du Khâm ném ly, rượu cùng pha lê vỡ tan đầy đất.
Hắn tựa đầu lên lưng ghế, ngửa đầu, mắt nửa mở mà nhìn tóc lam, sâu kín cảnh cáo nói: “Các ngươi tự chơi đi.”
Một thanh niên mặc áo khoác xám cười, đứng ra điều giải: “Hà Sinh chỉ là uống quá nhiều, Du Khâm ngươi cũng đừng so đo với gã.”
Du Khâm chậm rì rì đảo mắt qua ba người, sau đó ánh mắt liền dừng trên người Sở Văn Lâm bên cạnh.
Người thức thời như Sở Văn Lâm lập tức cầm rượu rót một ly cho hắn, không nói thêm câu nào.
Du Khâm duỗi tay lấy rượu, cánh tay gác lên lưng ghế Sở Văn Lâm, môi dán mép ly uống lên.
Mấy tiếng đồng hồ sau đó, Sở Văn Lâm hoàn toàn giống một người trong suốt, ba người kia cũng không để ý đến y nữa. Du Khâm tắc tự rót tự uống.
Sở Văn Lâm ăn mấy món ít khi được động vào trên bàn, trong lòng lại nghi hoặc.
Theo lý mà nói, nếu Du Khâm muốn đề bạt y thì lẽ ra nên giới thiệu y cho bạn bè của hắn, chính là hiện tại hắn cư nhiên một chén rượu cũng không cho y uống, chẳng lẽ là không tín nhiệm y?
Xem ra trên con đường ôm đùi này, y còn phải nỗ lực nhiều hơn.
Trong lòng Sở Văn Lâm thở dài, lại ăn xong một con tôm lớn.
Du Khâm đại khái uống quá nhiều, lại nghiêng thân dựa lên người y.
Tuy rằng tư thế này khiến y ăn uống có chút bất tiện, Sở Văn Lâm vẫn là tùy hắn.
Mặt Du Khâm xẹt qua vai y, sống mũi cao thẳng cọ lên quần áo y, thấp giọng hỏi nói: “Sao hôm nay lại mặc bộ này?”
Sở Văn Lâm đang ăn thịt viên, quai hàm phình phình, hàm hồ nói: “Người phục vụ làm ướt, liền mua một bộ mới.”
Du Khâm nheo mắt lại, khóe mắt thon dài nhếch lên, nhìn y một cái, quay đầu đi chỗ khác.
Đoàn người uống tới chạng vạng mới tan cuộc, ba người khác còn muốn đi quán bar.
Nhìn theo Du Khâm dần đi xa, một người trong đó đốt một điếu thuốc, gác chân lên bàn, hộc ra một vòng khói: “Hắn bị sao thế, xuất ngoại một chuyến đầu óc còn tệ hơn?”
Thanh niên mặc áo khoác tây trang quơ quơ ly rượu, nhún vai: “Ngươi mới biết ngày đầu tiên à, không phải ta nói chứ, Ngụy Tân ngươi đừng lần nào cũng bày vẻ mặt thối hoắc đó ra được không.”
“Thật là khó hầu hạ, nếu không phải nhờ vị gia gia kia của hắn, ta mới lười lãng phí thời gian ở chỗ này cùng hắn.”
“Được rồi, đều là bạn bè, đừng nói những lời này, chúng ta cũng đi thôi.”
Ngụy Tân nhìn gã, đầu lưỡi li3m lợi, hừ lạnh một tiếng: “Dối trá.”
Chúc Vĩ Mân cười nhẹ, nhìn gã không nói gì.
Nếu nói dối trá, vậy ba người ở đây cũng đều là cá mè một lứa, ai cũng không có tư cách đi chỉ trích ai cả.
Ngụy Tân bị gã nhìn đến khó chịu, đột nhiên đẩy ghế ra, đi ra ngoài.
Chúc Vĩ Mân nâng Hà Sinh đã có chút say bên cạnh dậy, cũng theo sau ra ngoài.
Sở Văn Lâm cùng Du Khâm xuống lầu, lấy chìa khóa xe ra.
Du Khâm nhìn xe y, đá một chân lên chỗ ao hãm phía trước: “Bị đụng phải?”
Hắn không nói thì Sở Văn Lâm cũng không chú ý tới tai nạn xe cộ lần trước đã khiến toa xe bị móp méo một khối, nếu nhìn thoáng sẽ không thấy rõ. Y không để ý nên hai tháng cũng chưa phát hiện, lúc này gãi đầu nói: “Lần trước có chút sự cố nhỏ, quên sửa.”
Du Khâm nhìn y một cái, mở cửa xe ngồi xuống.
Sở Văn Lâm cài đai an toàn, hỏi: “Lần này đi đâu?”
Du Khâm nhắm hai mắt, phun ra ba chữ: “Thanh Thủy Loan.”
“…… Được.”
Quả nhiên có tiền, mới hơn 20 tuổi đã có thể ở chung cư cao cấp tam hoàn.
Chỗ này nếu xe lạ ra vào thì bảo an đều kiểm tra rất nghiêm, thiếu chút nữa đã không cho y vào.
Thật vất vả lái xe vào tầng hầm, vừa ra khỏi xe, chung quanh cơ bản đều là siêu xe cấp bậc ngàn vạn.
Tuy rằng Sở Văn Lâm không có chấp niệm gì với xe cộ, nhưng từng chiếc siêu xe xếp gần nhau xác thật thực đẹp mắt, liền không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sở Văn Lâm đưa Du Khâm vào nhà, Du Khâm hất tóc một chút, cởi giày, đi chân trần đạp lên trên sàn nhà, tùy tay kéo một ngăn kéo ra, đồ vật bên trong đinh linh ầm vang một trận.
Sở Văn Lâm nghe tiếng nhìn lại, một đống chìa khóa xe, nhãn hiệu mặt trên đều giá trị xa xỉ.
Du Khâm tản mạn cởi áo trên ném lên sô pha, đi vào phòng: “Chọn một chiếc lái đi đi.”
Nói xong liền vào phòng ngủ, đóng cửa không lên tiếng.
Vậy Sở Văn Lâm đương nhiên là, nhịn đau nhận lấy.
Rốt cuộc đối với giả thiết chức nghiệp của y mà nói, Sở Văn Lâm thấy chủ yếu chính là ba câu —— thấy tiền sáng mắt, thấy hơi tiền nổi máu tham cùng thấy lợi quên nghĩa.
Đương nhiên còn phải ghi chú thêm một câu – xảo ngôn lệnh sắc.
Sáng hôm sau, Du Khâm tr@n trụi thân thể xoa mày ra khỏi phòng, dư quang lại khó tránh khỏi mà thấy một tờ giấy trên bàn.
Hắn khom lưng cầm lên, liền thấy được nét chữ cứng cáp bên trên.
【Nếu buổi sáng đau đầu có thể uống chút nước mật ong, nhớ ăn chút cháo, tốt cho dạ dày.】
Du Khâm cuộn trên sô pha, vuốt v e mép giấy, một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lẳng lặng nhìn trần nhà, vươn tay đặt trang giấy bên môi, cắn mép giấy nhẹ nhàng ma sát, ánh mắt cực kỳ thâm trầm.