Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Năm Ta Ăn Cơm Mềm Đó

Chương 25




“Thiếu gia hắn, hai ngày này đã chạy thoát rất nhiều lần.” Vệ sĩ trông giữ báo cáo cho Du lão tình huống mấy ngày nay: “Đêm qua còn nhảy từ cửa sổ xuống.”

Du lão gia cầm gậy hung hăng gõ xuống sàn nhà, cả giận nói: “Đây chính là lầu 3, thứ đồ không muốn sống.”

Du Chi Mẫn ngồi bên cạnh rũ mắt che khuất ý xấu lại: “Ba, cứ tiếp tục như thế cũng không tốt. Tiểu Khâm đây là có khuynh hướng tự sát, không bằng vẫn nên để nó ——”

Lúc này, ông cụ đảo mắt nhìn thị một cái, ánh mắt lạnh băng làm Du Chi Mẫn tức khắc nói không nên lời.

Sau đó lão liền quay đầu nói với vệ sĩ: “Tìm người tới, thôi miên nó cũng được, tiêm thuốc gì cũng được, tóm lại phải khiến nó ngừng lại.”

Vệ sĩ rời đi, ông cụ mới chậm rãi đứng lên, chống gậy đi đến trước cửa sổ.

Lão nhìn cành khô ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Chi Mẫn, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì.”

“Ba, ngài đây là……”

“Không phải ta không biết chuyện ngươi tiêm chất gây ảo giác vào người Du Khâm lúc trước đâu.”

Nghe thấy lời này, Du Chi Mẫn âm thầm hít hà một hơi, trong mắt cũng nhịn không được lộ vài tia hoảng sợ ra.

“Dám chơi loại chuyện này dưới mí mắt của ta, ngươi còn non lắm.” Lão quay đầu nhìn Du Chi Mẫn: “Con trai ta đã chết, cũng chỉ còn một đứa con gái là ngươi, cho nên ta tha thứ cho ngươi, nó gặp nạn ở nước ngoài lần trước cũng là do ngươi làm ra đúng không, tai nạn xe cộ lần này có lẽ cũng giống thế. Lặp đi lặp lại, ngươi đang khiêu chiến điểm mấu chốt của ta sao?”

Du Chi Mẫn bị lão nhìn, không tự giác mà đứng lên: “Ba, ba nghe con giải thích.”

“Không cần giải thích, Du thị vĩnh viễn là của Du Khâm.” Du lão quay đầu đi, trong mắt toàn là vẩn đục, lão già rồi, sắp chống không nổi nữa, cho nên không thể để bất luận kẻ nào làm hại cháu trai của lão nữa: “Sau này ngươi cũng đừng bước nửa bước nào vào đây.”

Du Chi Mẫn nhìn lão, môi có chút run rẩy: “Ba vẫn luôn che chở hắn như vậy, người khác hại hắn nửa phần cũng không được, còn Tiểu Hâm thì sao.”

Nghe thấy cái tên này, thân hình ông cụ khẽ ngừng, lão lắc đầu: “Đó đều đã là chuyện quá khứ.”

“Không phải quá khứ! Nó cũng là cháu trai của ngài mà, vì sao lúc đó ngài một cái liếc mắt cũng không chịu cho nó. Nó liền bị những tên bắt cóc đó giấu trong kho hàng, dùng một tấm vải dơ tắc vào miệng, nó bị suyễn a! Lúc nó đi không biết đã tuyệt vọng bao nhiêu, mà ngài là ông ngoại của nó thậm chí xem cũng không xem một lần.” Du Chi Mẫn siết chặt tay ghế, cắn răng chất vấn: “Chỉ vì lúc ấy Du Khâm sinh bệnh, chỉ vì Tiểu Hâm chỉ là cháu ngoại của ngài sao!”

“Lời nói vô căn cứ!” Ông cụ quát lớn một tiếng: “Quản gia đâu, đuổi nó ra ngoài!”

Du Chi Mẫn nhấp chặt miệng đứng thẳng dậy: “Tôi tự đi.”

Thị oán hận mà nhìn cha thị, cháu ngoại trai của thị, xoay người không quay đầu lại mà đi rồi.

Thật lâu sau, Du lão thở dài một tiếng, đẩy cửa phòng Du Khâm ra.

Người hắn tràn đầy vết thương, quần áo cũng lây dính vết máu, giờ phút này tay chân đang bị những sợi dây làm từ da thuộc trói chặt, nhắm mắt nằm trên giường.

Bác sĩ bên cạnh nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Đã tiêm một liều an thần cho cậu ấy, nhưng kỳ thật cảm xúc của người bệnh vẫn chưa có gì quá kích, cho nên tôi cũng không kiến nghị sử dụng loại biện pháp này lâu dài.”

“Vậy anh xem thử có cách nào có thể làm nó không thích đàn ông nữa hay không, ta nghe nói nước ngoài có cách trị bệnh này.”

Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính vàng: “Kỳ thật đây cũng không phải bệnh, đa số những cách trị liệu đó cũng chỉ dùng cách tàn phá tinh thần cùng thân thể của bọn họ để khiến họ khuất phục, còn có vài liệu pháp sẽ khiến con người mất đi năng lực tự hỏi, cho nên tôi cũng không đề cử sử dụng những cách đó. Không bằng, ngài có thể tìm người kia tới, để y thử nói chuyện với Du thiếu xem.”

“Không được, ta quyết không cho phép tên đàn ông kia lại xuất hiện trước mặt cháu trai ta.” Du lão kiên định nói.

Bác sĩ dừng một chút: “Vậy tôi chỉ có thể kiến nghị để Du thiếu ở một mình một đoạn thời gian trước, đợi cảm xúc cậu ấy dần dần phai nhạt lại nói tiếp.”

——

Sở Văn Lâm nghỉ ngơi mấy ngày, lần duy nhất Du Khâm tiếp điện thoại của y chính là cảnh cáo y nhanh chóng rời đi.

Y thở dài, lời Ngụy Tân nói tựa như còn quanh quẩn bên tai.

Y thật sự sẽ hại hắn sao?

Sở Văn Lâm không biết, nhưng tiến triển của vị diện này cũng đã không để y có thời gian tự hỏi, cốt truyện cuối cùng sắp tới rồi.

Vào đông trời đêm lạnh khác thường, Từ Thiến Thiến quay suất diễn hôm nay xong, đang định đi ngủ, lại có người gửi một tin nhắn đến cho cô.

Cô tùy tay mở ra, nhìn đến nội dung bên trong, đồng tử hơi mở, nhịn không được hét lên.

Người đại diện cách vách nghe thấy liền vội vàng chạy qua: “Sao vậy?”

“Tay, ngón tay.” Từ Thiến Thiến chỉ vào di động, sắc mặt trắng bệch cả người run rẩy nói.

Người đại diện nhíu nhíu mày, lấy điện thoại lại đây muốn nhìn xem bên trong là cái gì.

“Đừng nhìn!” Từ Thiến Thiến vội vàng ngăn trở, nhưng vẫn không ngăn kịp, chỉ thấy một ngón tay đầy máu thình lình hiện ra trên màn hình, người đại diện cũng bị dọa một chút.


“Thiến Thiến, có lẽ số di động của em bị lộ ra ngoài rồi.” Người đại diện miễn cưỡng trấn định, trấn an cô: “Không sao đâu, không chừng chỉ là anti-fan gửi tới dọa em thôi.”

Lúc này, di động lại vang lên một tiếng.

Tuy vẫn lo lại là một ít hình ảnh kh ủng bố, nhưng Từ Thiến Thiến lại mơ hồ có một loại dự cảm không tốt, cô lấy di động qua, liền thấy số di động kia đã gửi một cái video qua cho cô.

Trong video là một người đàn ông trung niên đầy chật vật, đầy mặt đều là vết máu tán loạn, thần sắc khủng hoảng, một bàn tay duỗi lại đây đã bị người cắt đứt một ngón tay: “Con gái, Thiến Thiến cứu ba với! Bọn họ sẽ giết ba, thật đó!”

Bên cạnh còn có một giọng nói dùng máy biến âm nói: “Nếu không muốn lão chết, liền nhanh chóng chuẩn bị 8000 vạn. Cũng đừng nghĩ đến chuyện báo nguy, đây đều là lão nợ bọn tao.”

Trong nháy mắt, Từ Thiến Thiến hiểu rõ, ba cô lại đi bài bạc!

Cô phẫn hận ném di động đi, ôm đầu há miệng thở phì phò.

Thần sắc người đại diện phức tạp nhìn nhìn video trên mặt đất, ôm vai cô: “Thiến Thiến, em không sao chứ.”

“Bây giờ em nên làm gì đây. Em chịu không nổi nữa, ông ta luôn là vậy, luôn là vậy, toàn bộ tài sản của em đều dùng gán nợ cho ông ta còn chưa đủ sao?” Cô bất lực dựa vào lòng ngực người đại diện, ngăn không được khóc thút thít.

8000 vạn đối với khả năng hiện tại của cô căn bản là không thể. Cô không phải minh tinh tuyến một, vai diễn trong phim truyền hình cũng bất quá là một nhân vật nhỏ, bây giờ mới vừa lên quỹ đạo, nào có năng lực lấy 8000 vạn ra, mà càng khiến Từ Thiến Thiến bất lực chính là, cô cảm thấy tình huống này cứ như một vực sâu không đáy, một lần lại một lần, không có hạn cuối.

“Bằng không, chị hỏi thử Sở Tổng một chút?” Người đại diện vuốt lưng cô đề nghị.

“Anh ta?” Từ Thiến Thiến cắn môi, trong lòng có chút rối rắm, đã biết lúc trước Sở Văn Lâm từng âm thầm giúp cô, lòng Từ Thiến Thiến liền vẫn luôn mang áy náy, lần trước giúp cô thoát hiểm cũng vậy, ngay cả một câu cảm ơn cô cũng chưa kịp nói, bây giờ lại còn muốn li3m mặt đi nhờ y giúp đỡ, thật sự lòng cô rất bất an.

Nhưng mọi việc đã đến nước này, cũng không còn biện pháp nào khác.

Sở Văn Lâm nhận được điện thoại của người đại diện, im lặng hồi lâu.

“Sở Tổng?”

“Cô đưa điện thoại cho cô ấy, để tôi nói chuyện với cổ.”

“Vâng.”

Từ Thiến Thiến tiếp điện thoại, chân tay có chút luống cuống: “Sở, Sở Tổng ——”

Sở Văn Lâm không vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có thể giúp cô, nhưng cô sẽ phải gả cho tôi.”

“Cái…… Cái gì?” Hai mắt Từ Thiến Thiến mở to, tựa hồ không thể tin được vào tai mình.

“Chính là như vậy, tôi ra tiền, mua hôn nhân của cô, cô có đồng ý không?”

Từ Thiến Thiến dừng một chút.

“Nếu cô không muốn ——”

“Tôi đồng ý! Tôi kết hôn với anh.” Từ Thiến Thiến cúi đầu vội vàng nói.

Người đại diện bên cạnh nghe cô nói sửng sốt, cũng phỏng đoán được chút nội dung đối thoại giữa hai người. Sau khi cô cúp máy, cô vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Em nghĩ kỹ rồi sao?”

Từ Thiến Thiến cúi đầu trầm mặc hồi lâu, tựa như cười một chút: “Nghĩ kỹ rồi.”

Cúp máy, Sở Văn Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng thở dài.

【 Ngụy Tân, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc. 】

【 Việc gì? 】

【 Chuyển lời cho Du Khâm, không, chuyển giấy đi. 】

【…… Sở Văn Lâm, không phải tôi đã nói với anh, chỉ cần an tâm hoàn thành nhiệm vụ rồi thoát ly vị diện này thôi sao? 】

【 Tôi biết, những thứ khác đều đã chuẩn bị xong. Chỉ là một câu thôi cũng không được sao? 】

【…… Được rồi. 】

Y cầm bút viết một câu lên giấy, gấp nó thành hình vuông.

Y không phải là loại người nhẫn tâm, cũng không phải là loại người quyết tuyệt, tới thời khắc cuối cùng này, y đã không thể thay đổi được bất luận thứ gì nữa, nhưng nếu muốn y phải rời đi một cách vô thanh vô tức*, y cũng không làm được, cho nên cũng chỉ có thể khuyên bảo Du Khâm tiếp tục sống thật tốt.

(*): không một chút dấu vết hay tiếng động.

Ngụy Tân là người mà Du lão tín nhiệm, dễ dàng đi qua tầng tầng lớp lớp canh phòng mà tới phòng Du Khâm.


Hắn đang tỉnh, lẳng lặng nhìn trần nhà, như là đang tự hỏi gì đó, lại cũng như là không nghĩ gì cả.

Ngụy Tân đi đến mép giường hắn, hắn cũng không có bất luận phản ứng gì.

“Sở Văn Lâm nhờ ta mang một thứ cho ngươi.”

Nghe được ba chữ Sở Văn Lâm, Du Khâm mới có động tác, hắn chậm rãi nghiêng đầu qua, nhìn Ngụy Tân mở tờ giấy ra, đặt trước mắt hắn.

Thấy dòng chữ bên trên, Du Khâm cười, chưa đầy một lát liền chuyển thành cười to, cả gian phòng đều là tiếng cười của hắn.

“Du Khâm, ngươi cũng biết các ngươi sẽ không có khả năng, ngươi và y ở bên nhau, hại y mà cũng hại chính ngươi.”

Du Khâm ngừng cười, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ngụy Tân: “Ta nói cho ngươi biết, ta không thể rời khỏi y, y cũng đừng mơ rời khỏi ta.”

Ngụy Tân nghiêm mặt, lại nói không nên lời, đành phải rời đi.

Du Khâm nhìn tờ giấy nằm trên mép giường kia, cắn mép giấy, như cắn thịt nuốt máu mà nhai nát từng tấc, mãi đến cuối cùng chỉ có thể mơ hồ thấy vài chữ rời rạc “Xin lỗi”, “Phải thật tốt” gì đó bên trên. Hắn nuốt nó vào bụng, đầy mắt đỏ tươi.

——

Sở Văn Lâm báo chuyện kết hôn cho cha mẹ nơi xa của y. Hôn lễ diễn ra ở giáo đường, đối phương là một minh tinh.

Tuy có chút khó hiểu khi đột nhiên nhận được tin kết hôn của y, nhưng cha mẹ y đều rất cao hứng, vội vàng muốn giúp y bố trí hôn lễ.

Sở Văn Lâm không quá hứng thú, Từ Thiến Thiến cũng chỉ miễn cưỡng ứng phó.

“Lần này cảm ơn anh. Ba tôi đã được thả ra rồi.” Tới một nơi an tĩnh, rốt cuộc Từ Thiến Thiến cũng nói lời cảm ơn ra khỏi miệng: “Còn nữa, cho tới nay, đều cảm ơn anh. Đã từng có chút hiểu lầm, thái độ của tôi với anh cũng phi thường không tốt, là tôi không đúng.”

“Tôi khuyên cô vẫn nên báo nguy đi.” Sở Văn Lâm nhìn cô: “Nếu không ông ta còn sẽ tiếp tục làm như vậy.”

Từ Thiến Thiến cắn cắn môi: “Anh nói đúng, tôi biết rồi.”

“Đừng khách sáo. Trở về chuẩn bị nhanh đi, ngày mai tôi phái xe đón cô.”

Từ Thiến Thiến gật gật đầu, vực tinh thần dậy cười một chút.

Nhìn cô ngồi lên xe rời đi, Sở Văn Lâm nhìn nhìn đồng hồ, tính thử thời gian, có lẽ Phó Quân cũng sắp trở về rồi, sáng mai là có thể đến thành phố B, sau đó liền có thể đến giáo đường đoạt hôn.

Nhưng tâm thần y luôn có chút không yên, cũng không biết vì sao.

——

Rạng sáng, Du gia im ắng, người canh giữ Du Khâm đều không chút nào chậm trễ mà tỉnh táo đứng ngoài cửa.

Một nam sinh mặc áo blouse trắng bưng một hộp y tế đi đến.

“Khoan đã, anh muốn làm gì?”

“Tôi là trợ lý của bác sĩ, tác dụng thuốc của Du thiếu đã hết, tôi tới tiêm thêm cho ngài ấy.” Gã ngẩng đầu lên, vệ sĩ nhận ra gã, là người thường đi theo vị bác sĩ mang kính gọng vàng kia.

Vệ sĩ xốc nắp hộp y tế lên nhìn vào trong, lại kiểm tra trên người nam sinh một chút cũng không phát hiện ra có thứ gì khả nghi, gật gật đầu: “Được rồi, vào đi.”

Nam sinh cười cười, khép nắp hộp y tế lại đi vào.

Vệ sĩ thở dài nói: “Năm sau lại càng khó kiếm tiền hơn năm trước a, vị bên trong không biết đã chạy bao nhiêu lần, có mấy lần đều giống như không muốn sống nữa, phát hiện đánh lên còn phải lột một tầng da xuống.”

Một tên khác phụ họa nói: “Haiz, ai nói không phải chứ. Thôi, có tiền kiếm là được.”

“Nhưng mà không phải bác sĩ tới rồi sao? Sao lại phải kêu thêm trợ lý?”

“Ai biết chứ.”

Nam sinh kia đẩy cửa ra, trong phòng một mảnh tối đen. Gã đi từng bước nhỏ đến mép giường: “Du thiếu, tôi đến đổi thuốc cho ngài.” Dứt lời liền dọc theo cái khe giữa hộp y tế xốc lên, dựa vào ánh trăng liền có thể thấy bên trong đang đặt một khẩu súng.

Gã lấy thanh súng ra, nhắm ngay Du Khâm đang nhắm mắt trên giường: “Thực xin lỗi.”

Dứt lời liền định bóp cò súng, nhưng gã lại cứng người, bởi vì có một thứ lạnh lẽo đã dán lên cổ gã, gã còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay đã bị đ è xuống đất, nam sinh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là vị bác sĩ mang kính gọng vàng kia, gã vừa duỗi tay bịt miệng nam sinh lại vừa lưu loát cầm lấy dao phẫu thuật cắt đứt gân tay gã.

Tiếng kêu đau đớn đều bị tay gã chặn lại trong miệng nam sinh một cách hoàn mỹ, tên bác sĩ đoạt lấy khẩu súng trong tay gã, dùng tay chém gã hôn mê đi.


Gã lấy một chiếc khăn vuông ra lau lau vết máu trên mắt kính, sau đó đứng lên: “Du tiên sinh.”

Lúc này Du Khâm trên giường đã mở mắt, đáy mắt một mảnh thanh minh: “Sao hôm nay lại tới?”

Bác sĩ lại mang chiếc kính gọng vàng lên, đúng là Từ Nghiệp.

“Đã thu thập đủ chứng nhân và chứng cứ, đã giao cho cảnh sát. Nhưng, Sở tiên sinh y ——”

Du Khâm nháy mắt quay đầu nhìn gã, nheo mắt lại.

——

Từ Thiến Thiến đang chuẩn bị trang điểm ở phòng xép, hôn lễ lần này không công khai, người duy nhất biết chỉ có người đại diện của cô.

“Em không định suy xét lại một chút hay sao?” Người đại diện nhìn thần sắc của cô, không nhịn được mở miệng: “Chị biết em cũng không thích Sở Tổng.”

Từ Thiến Thiến nhìn bản thân trong gương: “Nhưng em cũng đã cầm tiền, sao có thể đổi ý giữa đường.”

“Nhưng đây là cả đời em đó.” Người đại diện ôm bờ vai của cô.

Từ Thiến Thiến lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Chẳng lẽ em muốn đào hôn giữa đường sao?”

Người đại diện thở dài.

Lại đột nhiên nghe thấy một thanh âm truyền đến: “Vậy trốn đi.”

Hai người quay đầu nhìn lại, là một người mà họ không quen biết, đeo một cặp kính, hắn đặt một tấm thẻ lên bàn, cười nói: “8000 vạn. Đừng do dự, Sở Văn Lâm sẽ không so đo.”

Lúc hôn lễ sắp bắt đầu, Sở Văn Lâm đợi mãi vẫn không thấy thân ảnh của Phó Quân đâu, rõ ràng y đã gửi tin nhắn rằng y sẽ kết hôn cùng Từ Thiến Thiến cho hắn từ sớm rồi mà.

Cho nên y gọi điện thoại qua: “Uy, anh đến chưa?”

Phía Phó Quân trầm mặc một chút, có chút bất đắc dĩ cười: “Sở Văn Lâm, tôi cũng không độ lượng đến mức có thể đi chúc mừng anh đâu.”

“Không cần chúc mừng a.” Sở Văn Lâm nhăn mày: “Anh, không tới nhìn thử sao?”

“Không được, hôm nay tôi xuất ngoại. Nhưng tôi thật sự không ngờ anh sẽ kết hôn với Từ Thiến Thiến, anh nghiêm túc sao?”

“……Sao vậy?”

“Tôi còn tưởng anh thích Du Khâm.” Phó Quân đã tới sân bay rồi: “Thôi, cũng đã tới lúc này rồi, cũng không thể làm anh cụt hứng. Nhưng mà lại nói tiếp, hình như anh vẫn luôn cho rằng tôi thích Từ Thiến Thiến?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Phó Quân bên kia điện thoại thấp thấp cười một tiếng: “Anh quá trì độn, người tôi thích là anh.”

Sở Văn Lâm nháy mắt hóa đá: “Sao có thể?”

“Vậy anh nói thử xem vì sao tôi phải giúp anh nhiều lần như vậy?” Phó Quân nhướng mày.

Sở Văn Lâm bị hỏi á khẩu không trả lời được: “Thực xin lỗi.”

Phó Quân thở dài, nhẹ nhàng nói một câu: “Hẹn gặp lại.”

Lúc này cha mẹ y lại vội vã tìm đến chỗ y: “Con còn làm gì ở đây vậy, hôn lễ bắt đầu rồi.”

Trong óc y lộn xộn, bị cha mẹ đẩy vào giáo đường, rất nhiều thân thích đã ngồi trong thính phòng, nhìn toàn bộ hiện trường hôn lễ, mọi người ngồi chỉnh tề, khắp nơi đều là bóng bay cùng hoa hồng trắng.

Chẳng lẽ y phải kết hôn cùng Từ Thiến Thiến thật sao?

Khi Sở Văn Lâm bước lên bậc thang, trong đầu liền toát ra hai chữ, không được.

Y quay đầu định rời khỏi nơi này, lại nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa giáo đường được chậm rãi mở ra.

Giờ phút này âm nhạc mới chậm rãi vang lên, cánh hoa màu trắng rơi xuống đầy trời, toàn bộ hình ảnh trước mắt đều chậm lại giống như một bộ phim.

Du Khâm mặc một thân màu trắng, trên người còn mang theo vết máu.

Hắn một tay cầm hoa một tay cầm súng, đạp lên nền nhạc du dương trang trọng kia, từng bước một đi tới.

Ánh mắt tất cả mọi người đều lộ ra kinh ngạc, chỉ duy Sở Văn Lâm có một loại tâm tình như sớm dự đoán được.

Du Khâm đi đến trước mặt y, dùng con ngươi thanh triệt nhìn y, như bình tĩnh lại như quyết tuyệt, tựa khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngã thẳng xuống vực sâu: “Chọn một thứ đi.”

Nhìn bộ dáng của hắn, Sở Văn Lâm lại chậm rãi bật cười, rốt cuộc y tiến lên một bước, ôm lấy hắn, nói khẽ bên tai hắn: “Anh thật cao hứng, thật cao hứng vì em đã đến.”

Thanh âm y ấm áp mà nóng bỏng, lông mi Du Khâm khẽ run rẩy, đồ vật trong tay đều rơi hết xuống đất, ôm chặt Sở Văn Lâm.

Hắn hôn lên gương mặt, lên chóp mũi Sở Văn Lâm, như đạt được cứu rỗi mà nhắm hai mắt lại.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, Du lão gia mang người tiến vào.

“Cha mẹ, các ngươi đưa mọi người đi trước đi.” Sở Văn Lâm nhìn cha mẹ y.

Tuy rằng cha mẹ y còn chưa rõ trạng huống, nhưng cũng bị những nam nhân mặc tây trang đen đó dọa sợ: “Con à, vậy con ——”


“Không sao đâu, mọi người đi trước đi.”

Đợi sau khi mọi người đi hết, Du lão gia tìm một chỗ ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn bọn họ.

“Đừng ầm ĩ nữa, Du Khâm, trở về với ta.

Du Khâm đứng cạnh Sở Văn Lâm không dao động.

Ông cụ liền nhìn Sở Văn Lâm: “Nhóc con, cậu biết hậu quả khi ầm ĩ với nó là gì không?”

“Tôi không sợ hậu quả gì hết.” Sở Văn Lâm nhàn nhạt nói.

“Hừ, tuổi trẻ khí thịnh.” Ông cụ cười nhạo một tiếng, ánh mắt tàn nhẫn: “Du gia muốn ngươi không thể trở mình, ngươi liền vĩnh viễn cũng không thể trở mình. Du Khâm, nếu còn muốn y sống, liền ngoan ngoãn trở về với ta.”

Du Khâm nở nụ cười: “Không sao cả, nếu Sở Văn Lâm chết ta cũng sẽ không sống, chết sống đối với ta, không có gì khác nhau.” Dứt lời hắn nhặt khẩu súng trên đất lên, chậm rãi tiến lên trước, cong khóe miệng nhét vào tay lão, trong mắt không một chút cảm xúc: “Ngài muốn thử một chút không?”

Lúc này sắc mặt ông cụ mới thay đổi: “Mày điên thật rồi.”

Du Khâm rũ mắt, vẫn luôn cười.

Một trận tiếng chuông vang lên, Du Khâm lấy di động ra.

Là Du Chi Mẫn.

Trong video, hình như thị đang đứng trên một cái sân thượng, loáng thoáng có thể nghe được một trận chuông cảnh báo cùng tiếng gọi ầm ĩ.

Du Chi Mẫn cười nói: “Du Khâm ngươi thắng. Không sai, là ta làm, là ta giết cha mẹ ngươi. Người hại ngươi ở nước ngoài cũng là do ta tìm.”

Dứt lời thị lớn tiếng bật cười.

Nhìn bộ dáng của thị, Du Khâm không phản ứng chút nào, xoay điện thoại qua một hướng khác.

Thấy bộ dáng mặt xám như tro tàn của cha mình, nụ cười của Du Chi Mẫn biến mất.

Du lão nghiến răng nghiến lợi: “Mày nói gì. Mày lặp lại lần nữa!”

Du Chi Mẫn chậm rãi nói: “Là tôi giết con trai ông, Du Thành Dục.”

“Vì sao, nó là em trai mày?”

“Em trai cùng cha khác mẹ.” Du Chi Mẫn sửa đúng lại: “Mẹ hắn cướp đi vị trí của mẹ tôi, hắn cũng cướp đi vị trí của tôi. Cũng chỉ vì hắn là con trai, tôi là con gái. Ba, tôi vĩnh viễn cũng không thể quên trận nổ mạnh ngày đó, ông cứu hắn, lại đã quên tôi vẫn còn trong nhà. Cũng không quên được, con hắn được ông yêu thích, con tôi lại không hỏi một lời.”

Thị chậm rãi lùi ra sau, không một chút do dự.

Hình ảnh trên di động cũng theo sự rơi xuống của thị mà trở nên lay động, cuối cùng phanh một tiếng rơi xuống đất.

——

Hết thảy hết thảy đều bình ổn xuống dưới.

Du lão không còn nói gì với Du Khâm cùng Sở Văn Lâm nữa, lão cũng chỉ còn lại một người thân như vậy, cũng coi như đã nhận thua với Du Khâm.

Sở Văn Lâm cũng giải thích nguyên do với cha mẹ, tuy cũng ầm ĩ một trận, nhưng cuối cùng cũng không thể thay đổi được gì hết.

Hôm nay hai người ra ngoài chơi, đến bờ sông du thuyền, rong ruổi trong bóng đêm.

Du Khâm đứng trên đầu thuyền quay đầu nhìn về phía Sở Văn Lâm, gió thổi qua bờ sông thổi tóc hắn bay lên, hắn lấy một đống giấy từ bên cạnh ra: “Mấy thứ này là của anh?”

Sở Văn Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mơ hồ là di chúc gì đó, trong lòng y giật mình, đây chính là thứ y để lại cho Du Khâm lúc trước: “Sao lại ở chỗ em?”

“Quan trọng sao?” Du Khâm nở nụ cười, giơ tay tùy ý xé rách mấy thứ này.

Sở Văn Lâm vội vàng ngăn trở: “Du Khâm.”

“Em không cần mấy thứ này.” Du Khâm kéo y đến trước mặt, nhìn vào mắt y: “Em biết anh sắp rời đi rồi.”

“…… Sao em biết?”

“Một loại dự cảm?” Du Khâm ôm eo y, gác cằm lên vai y, chuyên chú mà nhìn y: “Nhưng không sao, cho dù chỉ còn lại dù một ngày một tháng, anh cũng phải ở bên cạnh em.”

Dứt lời, trong bóng đêm hắn liền lấy một chiếc nhẫn từ trong túi ra, đưa lưng về phía ánh trăng cười nói với Sở Văn Lâm: “Kết hôn với em đi.”

Như lời Du Khâm nói, cho dù chỉ còn dù một ngày một tháng, chỉ cần hai người ở bên nhau là được, bọn họ xem ngày nào cũng như một ngày cuối cùng mà đi qua.

Đầu mùa xuân, bọn họ triền miên trong ổ chăn ấm áp, tay chân giao điệp. Bọn họ lái xe thể thao trên đường phố phồn hoa, cười xẹt qua đám người, lại dạo chân trên những đỉnh núi cao, mặc cơn gió thổi qua từng ngọn núi.

Hai người ôm hôn giữa ánh nắng lộng lẫy, nhịp tim cùng hơi thở đan xen vào nhau. Du Khâm cắn bờ môi của y, mãi đến khi trong miệng tràn ra mùi máu tươi: “Em sẽ tìm được anh.”

Thanh âm Du Khâm vẫn quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan.

Sở Văn Lâm chậm rãi tỉnh lại, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Nơi xa truyền đến một thanh âm: “Cô gia! Không tốt, ngài bị hưu rồi!”

.