Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 29




Giang Dịch Dịch nhìn một vòng sân thể dục, cảm thấy buồn chán.

Tầng bốn rất náo nhiệt nhưng khác với kiểu náo nhiệt của tầng hai, náo nhiệt ở tầng bốn được phân rõ ràng, tùy tiện nhúng vào thì nhất định sẽ bị đánh.

Giang Dịch Dịch nhích lưỡi dao trong tay, chẳng còn hứng thú cứu người, nguyên nhân chủ yếu là giờ có quá nhiều người nhìn chằm chằm cậu. Ngoài ba tên trung tâm kia ra, trừ luôn Diệp Vương thì hơn nửa tội phạm ở tầng bốn đều lơ đãng quan sát cậu.

“Hả? Giang Dịch Dịch?” Một giọng nói đột ngột vang lên.

Giang Dịch Dịch quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng, dưới sự phụ trợ của đám tập nham, một người đẹp tinh xảo xuất hiện.

“Sao cậu lại ở đây?” Người đẹp trợn mắt, có vẻ cực kỳ ngạc nhiên.

…?

Dấu hỏi chấm này không ngừng xuất hiện trong đầu Giang Dịch Dịch, đồng thời cũng xuất hiện trong đầu phần lớn phạm nhân ở hiện trường.

Ánh mắt Giang Dịch Dịch dừng một lát ở biệt danh trên đầu đối phương, Thỏ Trắng – biệt danh này đúng là một lời khó nói.

Cậu nhíu mày, tầm mắt dừng trên gương mặt tinh xảo không hợp với tầng bốn của đối phương – nếu như dùng nhan sắc để xếp thực lực thì đối phương có thể nói là người mạnh nhất mà Giang Dịch Dịch từng thấy.

Đương nhiên thực tế thì không dựa vào nhan sắc để xếp lực chiến, nhưng nếu là trong trò chơi… cậu chưa dám nói chắc.

Giang Dịch Dịch cẩn thận mở miệng: “Cậu là?”

“Tôi nè…” Đối phương muốn nói gì đó nhưng rồi nuốt lại: “Nơi cậu làm giấy tờ là do tôi giới thiệu đó.”

Hửm?

Giang Dịch Dịch tìm tòi trong trí nhớ, vậy mà tìm được sự tồn tại của đối phương ở một góc nhỏ.

Cậu ta không nói dối, NPC này là người giới thiệu cậu tới nơi làm giả giấy tờ. Không biết vì sao đột nhiên cậu lại cảm thấy khó mà diễn đạt.

Giang Dịch Dịch im lặng hai giây: “Giản Tư sao?”

“Đó là tên giả của tôi.” Đối phương hơi ngại ngùng, tiến lên hai bước, thấp giọng nói: “Dù sao lúc đó chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, hơn nữa cũng không phải là chuyện tốt nên tôi mới dùng tên giả.”

Kẻ Điên đứng cạnh Lâm Dị lia mắt, phát hiện đối phương quá mức yếu ớt nên mới chịu bỏ qua.

Giang Dịch Dịch cẩn thận xem xét ký ức NPC, biết Giản Tư quả thật không nói dối cậu, trong trí nhớ hai người còn chưa tới mức bèo nước gặp nhau, bởi vì chỉ gặp đúng một lần.

NPC trượt bằng nên mượn rượu giải sầu, không mang đủ tiền bị đuổi ra ngoài rồi khóc to trên đường – tình cờ đụng mặt đối phương cũng đang khóc to.

Hai kẻ thất bại say khướt khóc lóc một hồi, biết được tình huống của NPC, Giản Tư lập tức giới thiệu cậu tới một nơi có thể làm giấy tờ.

Vì thế NPC không thèm lấy bằng y chính quy nữa, cuối cùng bị bắt vào tù.

“Nhớ ra rồi hả?” Xa xứ gặp bạn cũ, dù rằng chẳng phải bạn bè thân thiết gì nhưng cậu ta vẫn tỏ ra sự nhiệt tình vui sướng, không chút giả tạo: “Thế sao cậu lại vào đây?”

“Không bằng mà hành nghề.”

Im lặng.

Thỏ Trắng do dự chỉ vào bản thân: “Là do tôi…”

“Chuyện cũ đừng nhắc nữa, sao cậu lại vào đây?” Giang Dịch Dịch cực kỳ tò mò chuyện này, theo lời kể của hai con ma men kia, cậu biết Thỏ Trắng là loại người gì.

Một nhân viên quèn thất bại, tính cách yếu đuối nên thường xuyên bị bắt nạt ở công ty, sếp dí deadline cậu ta nhiều nhất, đồng nghiệp cũng hùa theo đẩy việc cho cậu ta, thậm chí có lần tài liệu cậu ta làm nhưng trên đó chỉ ghi tên của lãnh đạo.

Dù cậu ta khóc lóc kể lể nhưng không hề có ý để bụng hay báo thù, chỉ đơn giản muốn nghỉ việc mà chưa dám.

Một nhân viên văn phòng bình thường, sao lại ở tầng bốn tinh ngục?

Giang Dịch Dịch nhìn bảng tên của cậu ta, màu đỏ nhạt – Từng giết người.

Chẳng lẽ người này giận quá nên giết chết đồng nghiệp à?

“Quen nhau hả?” Lâm Dị đứng bên cạnh Giang Dịch Dịch nhìn Giản Tư, hơi ngạc nhiên, hay phải nói là cực kỳ ngạc nhiên.

Giang Dịch Dịch nhìn anh ta một cái: “Quen từ trước khi vào tù.”

Lâm Dị vô thức nhướng mày: “Trước khi vào tù?” Anh ta đánh giá Thỏ Trắng vừa gặp hôm qua, tài liệu của đối phương hiện lên trong đầu, điều này khiến vẻ mặt anh ta càng thêm phong phú.

“Anh cũng quen à?”

“Hôm qua mới quen.” Lâm Dị cũng không có ý muốn giấu, chủ yếu là giấu cũng chẳng để làm gì: “Giản Tư, vì di dời tài sản công ty và giết người nên vào tù, phán chung thân.”

Giản Tư…?

Cái tên này vừa xuất hiện, Giang Dịch Dịch lặng lẽ sửa ghi chú của đối phương – đây không phải NPC đặc biệt gì, đây là vai chính, được gọi là vai chính “ai cũng muốn giết”, vai chính mà ngày ngày đều chờ chết.

Không có vầng sáng của vai chính, chỉ có vầng sáng chết chóc.

Chuyện Giản Tư quen Giang Dịch Dịch đủ để Lâm Dị và rất nhiều người khác có suy đoán – suy đoán về hồ sơ của Giang Dịch Dịch.

Phần hồ sơ hoàn hảo không chút sơ hở kia, vì sự xuất hiện của Giản Tư mà xuất hiện bằng chứng thật.

Điều này chức minh thân phận trên hồ sơ của Giang Dịch Dịch là có tồn tại, hơn nữa còn tiếp xúc với những người khác.

Nhưng hồ sơ của Giản Tư cũng chẳng sạch sẽ gì, việc nhảy thẳng tới tầng bốn cũng nhiều điểm đáng ngờ – xét theo khía cạnh này, tính chân thực của bản hồ sơ kia vẫn còn nhiều nghi vấn.

Vì vốn chứng cứ cũng có vấn đề.

Trong thời gian ngắn vô số suy nghĩ xoay quanh trong đầu Lâm Dị, cuối cùng mở miệng hỏi một câu hỏi phù hợp: “Hai người quen nhau thế nào?”



Có lẽ vì là người quen cũ mà đối phương cũng thất bại giống mình nên Giản Tư thả lỏng hơn, cậu ta đi tới trước mặt Giang Dịch Dịch, tự làm thân mà khoác vai Giang Dịch Dịch nói: “Lúc trước…”

Giang Dịch Dịch nhìn tay cậu ta.

Giản Tư dừng nói, không hiểu vì sao lại vô thức rụt tay về.

“Mới gặp hôm qua?” Giang Dịch Dịch không trả lời Lâm Dị mà vào thẳng vấn đề, nhẹ nhàng bắt được trọng điểm: “Ở chỗ Găng Tay Đen à?”

Cậu nhìn Giản Tư: “Ở đó làm gì?”

Cảm giác quen thuộc đè lên yết hầu Lâm Dị khiến anh ta ngậm chặt miệng, sực nhớ ra một chuyện, Giang Dịch Dịch và Giản Tư quen nhau, chuyện này cực kỳ có khả năng trở thành cơ hội cho Giang Dịch Dịch nhúng tay vào chuyện của Găng Tay Đen.

Mà Giang Dịch Dịch vốn là biến số không thể khống chế, tất cả những người trong cuộc đều không hy vọng đối phương nhập cuộc.

Giản Tư quét mắt một vòng, ý thức được gì đó, ví dụ như Giang Dịch Dịch không còn giống với khi hai người quen nhau, cậu ta lập tức sợ hãi, chỉ nói những lời dễ nghe.

Nghe cậu ta nói xong, trong đầu Giang Dịch Dịch chỉ có một suy nghĩ: không hổ là diễn viên ngày ngày đi tìm chết, đúng là danh bất hư truyền.

Cậu nhìn Sư Tử ở phía xa đang quan sát họ.

“Tôi bị oan thật mà…” Giản Tư vươn tay túm lấy tay áo Giang Dịch Dịch, nói thật, động tác này khiến Lâm Dị hơi căng thẳng.

“Sao tôi có thể giết người chứ?” Giản Tư rất cần một lời đồng tình, toàn bộ quá trình bị bỏ tù quá mức đột ngột khiến cậu ta không thể hiểu nổi: “Tôi… tôi rất hận họ, nhưng giết người…”

Giang Dịch Dịch không nhìn Giản Tư.

Cậu nhớ lại vài điều lặt vặt về bạn thuở nhỏ, về phần Giản Tư không phấn đấu, bị oan thì sao chứ, vẫn bị đánh giá không ngừng tìm chết – trò chơi này sở dĩ độ khó cấp địa ngục cũng là do người chơi điều khiển nhân vật quá mức yếu ớt.

Lúc trước cậu nên nghiêm túc chơi trò này.

“Có phải cậu làm hay không, không quan trọng.” Giang Dịch Dịch nhìn cái tay nắm áo mình, Giản Tư vội buông tay.

“Dù sao vào cũng vào rồi, sống cho tốt mới là quan trọng.”

“Nhưng tôi bị oan.” Giản Tư không chấp nhận kết luận bâng quơ của Giang Dịch Dịch: “Những chuyện đó không phải do tôi làm.”

Lâu lắm rồi không gặp người ngu như này, chợt khiến Giang Dịch Dịch thấy hứng thú.

“Vậy cố mà rửa sạch oan ức của bản thân đi.” Giang Dịch Dịch vỗ vai Giản Tư: “Cố lên nhé!”

Giản Tư túm lấy tay Giang Dịch Dịch: “Vậy cậu có thể giúp tôi không?”

Cậu ta vô tội hay không tôi không biết, Lâm Dị nhìn tay của Giản Tư, hơi suy tư: nhưng cậu ta là tên ngu thì tôi cực kỳ rõ.

“Sợ là không thể.” Giang Dịch Dịch nhìn tay Giản Tư.

Giản Tư không buông tay.

Kẻ Điên lia mắt, chậm rãi nhìn Giản Tư.

Trái cổ Lâm Dị trượt nhẹ, bước lên kéo tay Giản Tư ra: “Làm gì thế? Ngoan ngoãn chút.”

Giản Tư nhìn Lâm Dị, nhận ra đối phương, hơn nữa ấn tượng không tốt đẹp gì – chỉ là một kẻ xấu mà thôi, ở tinh ngục tầng bốn, người như vậy nhiều lắm.

Giản Tư lại quay sang nhìn Giang Dịch Dịch, giọng mang thất vọng: “Cậu thay đổi nhiều quá!”

“Còn cậu thì không thay đổi gì.”

“Có vẻ…” Giản Tư nhìn Kẻ Điên và Lâm Dị đứng cạnh cậu: “Cậu ở đây rất tốt.”

“Chắc là vì tôi không phải bị oan.”

Giang Dịch Dịch tò mò, nếu nhân vật chính chết thì trò chơi này có kết thúc không nhỉ? Hay là nói cậu còn có thể sống lại không?

Giang Dịch Dịch biết nếu nhân vật chính chết trong game thì người chơi có thể chơi lại, nói cách khác, với NPC trong game này, không tồn tại khả năng nhân vật chính sẽ chết.

Đương nhiên nếu đi vào ngõ cụt, vai chính không chết nhưng người chơi cũng chẳng nhận được gì, đành phải chơi lại từ đầu.

Ngón tay Giang Dịch Dịch khẽ nhúc nhích, ánh sáng bạc lại lóe lên. Ở đây không ai phát hiện suy nghĩ của cậu, vì cậu không có chút sát ý nào.

Giản Tư đứng bên rìa cái chết vẫn chưa biết gì, tiếp tục nói: “Tôi cho rằng…”

Sự khờ dại của cậu ta hoàn toàn phô bày trong cuộc nói chuyện này: “Chúng ta có thể giúp đỡ nhau.”

“Vì đã gặp mặt một lần?” Giang Dịch Dịch thu lại dao, nhắc nhở đối phương: “Nếu cậu nghĩ tới gì đó thì tốt nhất nên chuẩn bị cái giá để trao đổi.”

“Nhưng rõ ràng chúng ta giống nhau mà.” Giản Tư tủi thân, khiến người khác vô thức nghĩ: có lẽ cậu ta không phải giả vờ mà là ngu thật.

Ngu tới mức múa may bên rìa cái chết.

“Cậu nên giúp tôi mới đúng.”

Ánh mắt Kẻ Điên lại rơi lên người Giản Tư, Lâm Dị lùi về sau hai bước, giữ khoảng cách an toàn với Giản Tư.

Giang Dịch Dịch im lặng hai giây, thành khẩn hỏi: “Vậy cậu thấy tôi nên chết vì cậu hửm?”

Giản Tư cứng họng, lúc sau mới vất vả tìm lại giọng: “Nhưng… nhưng…”

“Cuộc sống của tôi đã tồi tệ như vậy rồi…” Tiếng của Giản Tư nhỏ dần, tựa như cũng không rõ bản thân muốn nói gì: “Tôi có thể làm gì được?”

“Sống cho tốt, hoặc là dứt khoát chết đi.” Giang Dịch Dịch gợi ý: “Cậu có hai sự lựa chọn mà?”



“Tôi không muốn chết.”

Giản Tư sụp đổ rồi, từ khi bị cuộc đời vùi dập liên tục, sự xuất hiện và từ chối của Giang Dịch Dịch trở thành cây rơm rạ cuối cùng của lạc đà sắp chết.

Cậu ta cầm chặt tay Giang Dịch Dịch, vùi mặt vào tay cậu mà khóc nghẹn ngào.

“Nhưng sống khó khăn quá…” Giản Tư không khống chế được cảm xúc, hét lên: “Ở đây ai ai cũng là biến thái…”

Này, cậu đang ôm cái người biến thái nhất mà khóc đó.

Nếu một người thành tâm muốn chết thì có ngăn cũng không ngăn được, Lâm Dị dời tầm mắt sang phía khác.

“Bọn họ lúc nào cũng có thể phát điên.” Giản Tư nức nở: “Ánh mắt bọn họ nhìn tôi giống như nhìn một sự tồn tại nhỏ bé không đáng nhắc tới, bóp cái là chết.”

“Mỗi ngày tôi đều lo lắng…” Cậu ta khóc to: “Liệu hôm sau còn thức dậy được hay không.”

Không khí ở hiện trường rất kỳ lạ, nếu không phải Giang Dịch Dịch ở đây thì có lẽ đã tràn ngập tiếng cười nhạo, nhưng vì có Giang Dịch Dịch nên tiếng cười đó đã bị nghẹn lại.

Những ai nên cảnh cáo đều đã bị Diệp Vương cảnh cáo, mà chuyện xảy ra ở sân thể dục ngày hôm qua đã cho thấy Kẻ Điên không dễ chọc, vậy nên tất cả người ở tầng bốn đều cực kỳ kìm nén.

“Nhưng suy cho cùng, mọi thứ đều là vì cậu không đủ mạnh.” Giang Dịch Dịch không có hứng thú với kẻ yếu khóc lóc, cậu hơi nhích tay, lưỡi dao đặt trên cổ Giản Tư.

Giản Tư lập tức ngừng khóc, cứng đơ tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm ánh sáng kia.

“Nói cho tôi biết, cậu sẽ chết chứ?”

“Tôi… đương nhiên tôi sẽ chết.” Giọng Giản Tư run rẩy.

Giây tiếp theo, ánh sáng chớp lóe, màu máu tỏa ra.

Nụ cười của mọi người đột nhiên tắt ngấm, ngạc nhiên nhìn về phía họ, Lâm Dị trợn trừng mắt, đồng tử của Kẻ Điên chuyển động.

Gió gào thét, mùi máu tanh tràn ngập thế gian.

Hình ảnh tạm dừng, Giang Dịch Dịch nghe được câu trả lời của đối phương.

“Tôi… đương nhiên tôi sẽ chết.” Giọng Giản Tư run rẩy.

Giang Dịch Dịch nhìn cậu ta, sự sợ hãi của Giản Tư chân thật hơn bất cứ ai ở tinh ngục này, hoặc nên nói, cậu ta càng giống với người bình thường hơn, vì số phận khó khăn mà suy sụp, cũng vì gặp được bạn cũ mà vui sướng.

Một người bình thường, vì vô năng mà ngu ngốc, vì ngu ngốc mà không ngừng chết. Nhưng cậu ta lại không chết, việc này khiến mọi chuyện cực kỳ thú vị.

Khi Giang Dịch Dịch suýt không xác định được đây có phải trò chơi không thì một “nhân vật chính” xuất hiện khiến mọi thứ trở nên buồn cười, trở về với trò chơi vốn dĩ.

Phải chi lúc đầu cậu đừng thờ ơ, cày game cho nghiêm túc – một nhân vật chính yếu đuối nực cười, một bối cảnh tràn đầy sát khí, trò chơi này có kết cục thế nào?

Nhân vật chính rửa sạch oan khuất? Thoát khỏi tinh ngục?

Theo Giang Dịch Dịch biết, phần lớn người chơi đều chơi theo tư duy này, sau đó gặp phải kết cục 108 kiểu chết, bất kể người chơi nào muốn điều tra chân tướng việc Giản Tư vào tù đều chết sạch, chẳng ai ngoại lệ.

Hay phải nói…

Giang Dịch Dịch nhìn chân, đương nhiên, cậu không phải đang nhìn đất.

Cậu đang nhìn tinh ngục dưới tầng bốn.

Bạn từ thuở nhỏ của cậu từng nói một câu “Giản Tư ơi Giản Tư, khi nào thì cậu mới có thể về lại tầng bốn.”

Điều này chứng minh nội dung của trò chơi không phải ở tầng bốn, mà là ở bên dưới. Tầng bốn là khởi điểm của vở kịch, con đường chết chóc thật sự là ở tầng chót.

Vấn đề vòng tới vòng lui, lại về lúc ban đầu, trò chơi này sẽ có kết cục điên rồ đến mức nào?

Tầng chót của tinh ngục rốt cuộc có bí mật gì?

Trên người nhân vật chính có bí mật gì?

Vì sao cậu lại xuyên qua?

Trên người cậu có bí mật gì?

Vô số câu hỏi xoay quanh Giang Dịch Dịch, sau đó liên tiếp biến mất.

Điều này không đủ để cậu thấy phiền não, vì loại cảm xúc đó khá xa lạ đối với Giang Dịch Dịch.

Người ở hiện trường, Giang Dịch Dịch biết rõ ai mới là kẻ thật sự không bình thường. Không phải nhân vật chính không bao giờ chết, mà chính là cậu.

Lưỡi dao khẽ nhúc nhích, biến mất trong tay Giang Dịch Dịch.

“Giờ cậu có thể lựa chọn sống sót.” Giọng Giang Dịch Dịch cực kỳ bình tĩnh, cậu nhìn chằm chằm Giản Tư: “Nói cho tôi biết, cậu sẽ trả cái giá thế nào để sống sót?”

Lời của cậu tựa như đã phá vỡ xiềng xích nào đó, khiến không khí nghẹn cứng tiếp tục lưu động.

Giản Tư run rẩy buông tay Giang Dịch Dịch rồi lùi một bước, chân không ngừng run rẩy.

Giản Tư không còn nghi ngờ gì về chuyện đối phương muốn giết mình, dưới sát khí rõ ràng kia cậu ta đã tỉnh ngộ, người trước mắt không khác gì những người ở tầng bốn, không, vẫn có, đối phương đáng sợ hơn những tên kia.

“Trả lời tôi.”

“Tôi… tôi không có gì cả.” Mặt Giản Tư vẫn còn nước mắt khiến cả gương mặt lấm lem, nhưng cậu ta không để ý, cậu ta sợ hãi người trước mặt, sợ hãi hơn bất cứ ai.

Lâm Dị bất ngờ trước hành vi của Giang Dịch Dịch, anh ta tưởng Giản Tư sẽ chết ngay tại chỗ nhưng Giang Dịch Dịch lại ngừng tay. Hành vi mâu thuẫn, xung đột logic lại xuất hiện rồi.

“Vậy cậu trả cậu cho tôi.” Giang Dịch Dịch bình tĩnh tuyên bố: “Mạng của cậu thuộc về tôi.”