Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 97




10

   Tuy nghĩ rằng đây là trò đùa nhưng tôi vẫn cứ hết cả hồn. Tôi thầm nghĩ, trời ạ, họ tìm đâu ra một cô gái đẹp như thế này? Chẳng lẽ là để dụ dỗ tôi xem tôi có chung thủy với Nanthana hay không? (Nghe đến đây, trong lòng tôi lại tràn đầy phẫn nộ. Anh ta thẳng ta phụ bạc người vợ trong nước, còn dám nói đến hai chữ chung thủy?)

   Tôi vội vàng ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng, trong ánh mắt pha lẫn vẻ kinh sợ.

   "Anh đúng giờ đấy." Giọng cô ta thật êm tai.

   "Tử Y?" Tôi cố gắng nhớ lại hình dáng của Tử Y, Tử Sam năm xưa, thấy cô gái này đúng là rất giống họ, bên khóe mắt còn có một nốt ruồi son đỏ xíu.

   "Đúng, là tôi đây. Bao nhiêu năm tháng trôi qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến tôi." Cô gái khẽ cười, mái tóc phủ lấp khuôn mặt trái.

   Tôi phá lên cười, chỉ vào cô gái: "Này Nathana, Sakda đã cho em bao nhiêu tiền để em diễn kịch thế?"

   Tử Y ngơ ngác nhìn tôi.

   Tôi không nhịn nổi nữa, đứng bật dậy, vừa cười vừa sục sạo toàn bộ các ngóc ngách trong quán. Tôi tin, đừng nói là người, đến một con ruồi tôi cũng lôi ra được. Tôi hét ầm lên: "Em ra đi, đừng có phá nữa."


   Nhưng tôi chẳng tìm được gì cả. Thậm chí tôi còn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngoài mấy ngọn đèn u ám không còn bất kì thứ gì khác. Khi giọng nói của tôi đã biến mất, quán cà phê im lặng khác thường. Đột nhiên, tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như mình tưởng tượng bởi vì tôi nhìn thấy ánh mắt cậu phục vụ nhìn tôi như nhìn một thằng điên, điều này tuyệt đối không phải là từ đóng kịch.

   Tô đứng đờ ra tại chỗ, mồ hôi túa ra ròng ròng.

   "Anh nghĩ đây là một trò đùa à?" Tử Y nửa cười nửa không. "Thời gian không còn nhiều nữa,hy vọng anh có thể ngồi yên lặng nghe tôi nói."

   Chẳng lẽ không phải là Nanthana trêu tôi sao? Tôi chụp lấy cậu phục vụ, hỏi dồn: "Nói thật cho tôi biết đi, đừng đóng kịch nữa."

   "Nói thật gì cơ?" Cậu ta giật khỏi tay tôi, sợ hãi lùi lại.

   "Chỉ có anh mới nhìn thấy tôi, họ không nhìn thấy gì đâu." Tử Y cất giọng chán nản.

   Tôi chỉ vào Tử Y, hỏi cậu phục vụ: "Cậu có nhìn thấy cô gái kia không?"

   Cậy ta nhìn tôi đầy khó hiểu, liếc về phía tôi chỉ rồi lập tức sợ hãi lùi về phía sau quầy rượu, lưng dán sát vào tường, trông cứ như nhìn thấy ma: "Anh... anh... anh nói... nói cái gì thế? Ở đây... chỉ có tôi với anh thôi."


   Tôi hít một hơi sâu, cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh: "Không sao. Tôi đang mường tượng một trường đoạn kinh dị trong kịch bản, tôi mô phỏng một chút thôi. Tôi làm cậu sợ phải không?"

   Cậu phục vụ ngờ vực nhìn tôi: "Khéo tôi chết vì sợ đấy!"

   Tôi cười hối lỗi, rũ rượi quay về chỗ ngồi.

   Tử Y buồn bã nhìn tôi: "Bố ơi, giờ thì bố đã tin chưa?"

   Tôi bỗng nhiên nổi quạu: "Đừng gọi tôi là bố! Tôi chẳng tin đâu!"

   Cậu phục vụ cảnh giác hỏi: "Anh có cần tìm bác sĩ không?"

   Tử Y đặt ngón trỏ lên môi: "Nói nhỏ thôi hoặc đừng nói gì cả. Anh ta không nhìn thấy tôi, cũng không nghe thấy tôi nói. Anh cứ nói một mình thế người ta lại tưởng anh bị tâm thần thật đấy."

   Tôi trợn trừng mắt. Tuy đã chấp nhận sự thật cô gái trước mắt mình là ma nhưng lòng tôi vẫn không muốn tin nó.

   Tử Y khẽ lắc đầu: "Chìa tay ra trước mặt tôi: "Anh thử xem có chạm được vào tôi không?"

   Hồn ma chỉ có hư hình chứ không có thực thể. Tôu lẩy bẩy giơ tay ra, vươn về phía bàn tay trắng muốt như ngọc tạc của cô. Tay tôi xuyên qua tay cô, không chút trở ngại. Hai cánh tay chập vào nhau trông quái dị không thể tả. Tôi tiếp tục vươn tay ra về phía trước, bàn tay tôi xuyên thấu qua mặt cô, thọc ra sau đầu cô. Trên tay tôi có cảm giác thật khó tả, lạnh buốt, tê tê như chạm phải luồn điện yếu.