Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 77




4

   Khóa cửa phòng bệnh, nhìn đồng hồ, chỉ còn sáu tiếng nữa là trời sáng. Nguyệt Bính mở điện thoại tra tìm một lát, hang Dơi ở huyện Fang cách trung tâm thành phố Chiang Mai không xa, chạy xe một tiếng là đến chân núi, sau đó leo núi chừng nửa tiếng là lên được cửa hang. Như vậy tính ra chỉ riêng đi lại đã mất đứt ba tiếng. Còn hang Dơi hình thù ra sao, chỉ nhìn vào tấm ảnh trên mạng thì chẳng thể nào tưởng tượng được. Thời gian dành cho chúng tôi chẳng phải là dư dật.

   Không nói năng nhiều, hai thằng vội vàng rời khỏi bệnh viện vẫy taxi, nói địa điểm. Tài xế không hỏi han nhiều, chạy đi luôn. Thái Lan là đất nước du lịch nen phương tiện giao thông tuy lạc hậu nhưng phục vụ rất chuyên nghiệp. Tài xế taxi chắc cũng gặp không ít khách du lịch nửa đêm nổi hứng đi ngắm cảnh như chúng tôi. Chứ nếu là ở trong nước, nửa đêm vẫy taxi lên núi thì chẳng ai dám chạy, sợ bị cướp xe, cướp tiền, thậm chí chết mất xác không còn đường về. Đất nước Thái Lan tuy khá nhiều tệ nạn nhưng ít khi xảy ra chuyện giết người. Nguyên nhân cũng vì người Thái Lan tin theo Phật Giáo, sợ bị quả báo.


   Dọc đường nghĩ vơ nghĩ vẩn, chẳng mấy chốc đã tới chân núi. Ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi không cao nhưng cây cối rậm rạp, chẳng thấy cửa hang đâu cả. Mùi cỏ ngai ngái, mùi quả dại ngòn ngọt lan tỏa trong không khí.

   Nguyệt Bính cắm cúi nghiên cứu tấm bản đồ vừa tải từ trên mạng xuống, tôi ngồi tránh sang một bên hút thuốc. Tôi thầm nghĩ, nếu đúng như Nguyệt Bính nói, chỉ có người khônh có tội lỗi mới đi qua được "cánh cửa tội ác" thì chắc gì tôi đã qua nổi? Nhưng không qua được thì còn may, ngộ nhỡ qua được, chui vào bên trong gặp chuyện quái quỷ gì, khéo tôi bị chôn vùi cùng đống tro cốt của năm trăm vị Phật mất.

   Ngồi im lặng suy nghĩ lan man, càng nghĩ lại càng thấy rét, ý định bỏ cuộc cứ lớn dần trong tôi: "Nguyệt Bính, mày xem cái gì mà xem kĩ thế?"


   Nguyệt Bính gãi đầu: "Tao xem bản đồ nhưng không hiểu lắm. Theo vị trí hiển thị trên bản đồ thì hang Dơi phải nằm ở dưới chứ không phải trên núi."

   Tôi ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại nhìn, suýt nữa thì bắn con mắt ra ngoài: "Thằng đần, mày xem ngược rồi!"

   "Thế à?" Nguyệt Bính cười hề hề. " Thế thì lên thôi."

   Thằng này lúc nào cũng thế!