Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 72




6

   Trong tay Nguyệt Bính đã lăm lăm một con dao đa năng Thụy Sĩ, mặc kệ bầy cổ trùng cắn gặm thân mình, mỉm cười nói: "Bà nhầm rồi, nếu không để cổ trùng của bà cắn, sao tôi có thể một lần xử gọn?"

   Rồi nó lừ tôi: "Tao đã bảo mày đừng có sờ mó linh tinh rồi cơ mà, mẹ kiếp, mày mà ngủm thì tao còn chuộc lỗi cái con mẹ gì nữa!"

   Tuy bị nó chửi nhưng trong lòng tôi rất cảm động.

   Nguyệt Bính vốc một nắm bột vôi, rắc ào lên người. Nghe lép bép một hồi, bọn dòi tròn nung núc lập tức cháy đen, rơi xuống lả tả.

   Mẹ Wongsa cười phá lên, nghe mà rợn gáy: "Thế mày không sợ bị cổ trùng tấn công à?"


   "Sợ chứ! Mẹ kiếp, tôi sợ chết lắm chứ!" Nguyệt Bính ném vèo một cái chai vào mẹ Wongsa, con da Thụy Sĩ cũng bay vùn vụt theo chém vỡ cái chai ngay trên không. Một mùi chua loét nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi chỉ muốn hắt hơi, cơn mưa giấm hắt thẳng vào mặt ba con người dị hợm.

   Thật quái lạ, ba con người kia bỗng giãy nảy như bị bắt dầu sôi, trên da nổi lên từng vệt đỏ loét rồi rộp lên những bọng nước trong suốt, phả khói trắng phèo phèo.

   Ba kẻ kia còn chưa kịp rú lên, Nguyệt Bính đã quấn khăn vàng vào tay, vốc một vốc gạo Thái bỏ vào miệng rồi lao tới trước mặt mẹ Wongsa, há miệng phun vào cái vết bớt đỏ loét trên cổ bà ta. Gạo dính vào vết đỏ nhưng không rơi xuống mà lập tức tan chảy, ngấm vào người mất biến. Vết đỏ lập tức lan ra khắp cổ rồi nổi hẳn lên, gân xanh, mạch máu nổi lên chằng chịt trông tựa như một quả óc chó khổng lồ, sau đó lại vụt teo lại, màu sắc nhạt dần rồi biến mất hẳn.

   Cơ thể teo tóp của mẹ Wongsa giãy giụa trên mặt đất, gào khóc liên hồi. Hai kẻ béo và gầy đã định thần lại, vội lầm rầm tụng niệm, giơ hai tay vẫy rối rít, con rắn lại trườn về phía Nguyệt Bính. Từ trong cơ thể của người gầy nhung nhúc bò ra vô số con dòi trắng nhởn, dày đặc xúm xít, ngo ngoe uốn éo như một đám vừng trắng biết động đậy. Nguyệt Bính giũ tấm khăn vàng, trùm lên con rắn, chụp lấy đầu rồi vặn mạnh. "Rắc" một tiếng, đầu của người béo ngoẹo sang một bên, khóe miệng rỉ máu rồi ngã vật xuống đất.

   Người gầy hú lên từng hồi thảm thiết, dòi trắng tiếp tục chui ra khỏi cơ thể, xòe cánh bay vè vè về phía Nguyệt Bính. Nguyệt Bính tung ra một nắm vôi bột mù mịt. Vừa chạm phải vôi, bầy dòi lập tức cháy khét, rụng xuống lả tả. Nó lại tung ra một nắm gạo nếp, những lỗ chân lông đang bành rộng trên người gã gầy còn chưa kịp khép lại, từng hạt gạo nếp đã chui tọt vào trong, khắp người sin sít những hạt gạo, trông ghê rợn vô cùng.


   Từng hạt gạo nếp nhanh chóng nhão ra như cháo, chảy vào trong người gã. Gã rên lên một tiếng rồi ngã ngửa ra đất, co giật một lúc rồi bất động.

   "Giải cổ đi." Nguyệt Bính khẽ nói: "Việc này đáng lẽ phải làm từ lâu rồi, sao cứ nhất định phải đợi đến khi mọi người chết cả rồi mới chịu làm?"

   Mẹ Wongsa đang co quắp như con tôm luộc, nằm run lập cập, nghe Nguyệt Bính nói vậy thì ngóc đầu dậy quát lên: "Muốn giải cổ chỉ có một cách, đó là ta phải chết. Nhưng... dù ta có chết cũng vô ích thôi." Nói đến đây, bà ta phá lên cười sằng sặc, rồi ngoái đầu nhìn về phía ngôi nhà lụp xụp phía cuối ngõ phố, lào khào một câu không đầu không cuối: "Bắt đầu rồi. Pi... Pi... "

   Giọng bà ta đứt đoạn, rồi cái đầu gục xuống bất động.
  
   Chả nhẽ đã kết thúc rồi?

   Cảnh tượng hãi hùng khiến tim tôi như ngừng đập. Nguyệt Bính giơ tay quệt mắt: "Bí Ngô này, tại sao nhất định cứ phải đến chết mới thôi? Tại sao lòng thù hận có thể khiến người ta trở nên điên khùng? Tại sao tham vọng lại khiến thế giới này trở nên xa lạ?"

   Tôi lắc đầu...