Những Mảnh Vụn Vỡ

Chương 19: Phóng đãng




Bóng tối bao trùm cả gian phòng, luồng khí lạnh như dày đặc hơn. Sở Thanh ngồi co ro ở góc tủ, cô sợ bóng tối, sợ cái không gian yên tĩnh rợn người này. Một chút ánh sáng cũng không có. Sở Thanh sợ hãi đến phát khóc. Mím chặt môi để không gây tiếng động lớn, cô ôm hai gối gục mặt, cả người run lên từng đợt.

- Thả tôi ra... mẹ ơi... mẹ...- Trong không gian vắng lặng chỉ còn tiếng khóc hòa lẫn những âm thanh ngắt quãng của cô.

Đôi mắt bỗng đau đớn cực độ. Từng mạch máu như muốn vỡ ra. Hiện dần trên đôi đồng tử là những mạch máu chi chít.

-...Aaaaaaaaaaa..... - Cơn đau từ mắt truyền tới đại não. Sở Thanh gào lên trong đau đớn tột độ.

Những ngón tay cào trên mặt đất trắng bệch, khuôn mặt trờ nên biết sắc. Đầu óc như vỡ vụn, mồ hôi ướt đẫm, vài giọt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, trắng bệch không chút huyết sắc của cô.

Vài phút sau, khi cơn đau dần tan biết, lớp áo mỏng ướt đẫm mồ hôi, những sợi tóc lòa xòa dính trên mặt, cô thở dài một tiếng rồi ngất đi trên cái lạnh lẽo của nền gạch.

-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-"-

Mạc Hàn ngồi trong phòng làm việc, khuôn mặt hơi dãn ra, tựa đầu vào ghế, mi tâm khép hờ, hơi thở đều đặn trông như đang ngủ.

Tiếng cửa phòng mở ra, tiếng giày cao gót nện trên sàn gỗ, từng bước từng bước như gần hơn, đôi lông mày hơi nhíu lại. Mùi hương nước hoa hơi đậm rất đặc trưng. Những ngón tay thon dài chạm khẽ lên gương mặt anh tuần rồi dừng lại trên bờ môi, miết nhẹ. Ánh mắt người kia dịu dàng nhìn Mạc Hàn, không kiếm lòng mà cúi xuống hôn anh lại bị anh chặn lại.

- Anh còn đang làm việc. - Đôi mắt chim ưng mở ra, có chút hơi khó chịu trước hành động của người trước mặt.

- Không chịu. Công việc thì kệ công việc, em muốn anh dành thời gian cho em. - Liễu Nhiên nũng nịu ngồi lên đùi anh chiếc váy body bó sát, ngắn ngủn lại được kéo cao lên vài phần, phần ngực khoét sâu lộ ra phân nửa đôi bông đào phập phòng theo từng nhịp thở, thật đốt mẳ người nhìn.

Cô ta vòng tay qua cổ ép sát thân thể nóng bỏng vào người anh. Một phần quyến rũ, một phần nũng nịu, trẻ con: "Có thể dành cho em một chút thời gian không?" giọng nói cất lên rồi lại đi kèm thêm cả hành động không mấy là trong sáng.

Ánh mắt Mạc Hàn lại có chút thay đổi khi thấy cảnh bỏng mắt này nhưng hành động lại khiến anh thấy khó chịu. Nó thực sự có vẻ đê tiện giống như mấy người nữ nhân phục vụ tại quán bar, chuyên đi mồi chài những kẻ lắm tiền nhiều của. Khác hẳn với Tiểu Thanh, rất thuần khiết, trong sạch, cho anh cảm giác kích thích tột độ. Mi tâm khép lại nghĩ về hình ảnh đáng yêu của cô khi dụ dỗ anh hôm say rượu mà trong lòng có chút cười rồi lại nhanh chóng thu lại, tự cười bản thân mình khi nghĩ về người con gái kia. Thật điên rồ.

Bàn tay mềm mại của nữ nhân chạm nhẹ lên vòm ngực săn chắc của Mạc Hàn qua lớp áo sơ mi, hai chiếc cúc áo đầu đã mở ra phóng đãng. Anh không nói gì, tiếp tục quan sát hành động của Liễu Nhiên, cô ta được nước làm tới, di chuyển tới phần bụng dưới của anh, một chút nữa là chạm tới nơi cự long đang ngủ say liền bị anh giữ lại.

- Được rồi. Bây giờ không phải là lúc. Em ra ngoài đi. - Mi tâm trùng xuống, giọng nói trầm ổn vang lên, khiến người trước mặt một phen hụt hẫng.

Liễn Nhiên sầm mặt, ánh mắt có phần không cam. Vẫn tiếp tục mặt dày mà dụ hoặc anh. Cô ta dướn người hôn anh lại một lần nữa bị anh đẩy ra. Giọng nói có phần trầm hẳn xuống.

- Anh nói rồi, mau ra ngoài đi. - Anh thích những cô gái chủ động nhưng không thích những kẻ cố gắng trong giả tạo như thế này.

Liễu Nhiên hậm hực đứng dậy bỏ ra ngoài. Mạc Hàn mi tâm lại khép lại có chút khó chịu vòng tay ra sau đầu. Một chút hình ảnh của cô gái nhỏ kia thoáng chạy qua đầu anh. Thật khó dứt