Những Mảnh Vỡ Mà Em Tìm Kiếm

Chương 1




Vô vàn con người cùng với những câu chuyện của riêng họ đã tạo nên muôn vàn thế giới. Trong chuyến hành trình luân hồi vô tận qua những thế giới đó, đâu, sẽ là điểm dừng chân tiếp theo đây?

...

Nhập nhèm mở đôi mắt, đập vào là mái tôn cũ nát thủng lỗ chỗ. Cô cố hết sức mới có thể nhìn rõ được chung quanh nhờ những tia sáng le lói xuyên qua những lỗ thủng kia.

Đây có lẽ là một kho hàng đã bỏ hoang, tầm khoảng 200 m2. Các thùng hàng cũ meo mốc lăn lăn lóc lóc xung quanh. Bên góc kia có vài con chuột đang xúm xụm lại, chắc chúng đang bàn về bữa tối đi?

Tiếng bước chân của một đám người càng lúc càng gần rồi dừng lại đằng sau cánh cửa dày nặng kia. Thoáng thoáng có thể nghe được tiếng nói của một vài người, trong giọng nói của bọn họ đều toát ra vẻ thô bạo:

-Cmn, tự nhiên lại bắt nhầm một đứa vô dụng về, lũ ăn hại!- Một tên lên tiếng.

-Dạ...tại lúc đó...- Đám tép riu run rẩy đáp lại.

-Được rồi, không cần để ý tiểu tiết. Con đàn bà của tên khốn kia đang nằm trong tay ta, để xem hắn làm thế nào!- Âm thanh của người đàn ông kia mang theo oán hận cùng sự hả hê.

-Dạ, Boss!- Đám đàn em đồng thanh, ra vẻ nịnh hót.

Nghe đến đây thì cô cũng không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ ngưng mắt, thu hẹp phạm vi quan sát của mình. Cách chỗ cô khoảng ba mét có một cô gái đang nằm. Bộ lễ phục trắng muốt trên người cô ấy lấm lem bùn đất. Mái tóc nâu bồng bềnh rũ xuống khiến người khác khó có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta được.

Khẽ cựa quậy một chút, chợt cảm nhận được một dòng ấm nóng len lỏi qua cổ tay rồi nhỏ xuống đất.

Cô rên khe khẽ, hít sâu một hơi. Thế rồi cái mùi cực phẩm dưới sự kết hợp giữa mùi đất ẩm ướt cùng với đủ loại phấn son, thêm vào cái mùi máu nhàn nhạt trên cổ tay xộc vào khiến người ta không thể thở nổi.

Liếc nhìn bộ lễ phục đỏ chót trên người mình, cô thở dài một tiếng. Lại khẽ thì thầm, nhỏ đến nỗi chính cô cũng khó có thể nghe thấy:

-Cuối cùng... Cũng tới...

Và đôi hàng mi dần khép lại