Sau đó thúc giục Đỗ Giang mau chóng chạy ra khỏi thành: “Cưỡi ngựa, thoát ra từ phía Tây chưa bị bao vây đi! Cầu viện Quách Kiều Kiều! Nói với nàng ấy, mặc dù có một chiếc chiến xa thế nhưng lính canh phòng ở Đào Giang không nhiều! Bảo nàng ấy nhanh chóng tiếp viện!”
Phong thái trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta vẫn không giảm, chỉ là lúc này vô cùng vội vàng.
”Trương tướng quân! Chủ tướng ra lệnh ta bảo vệ ngươi, sao ta có thể đi được? Nếu ta đi, ngươi phải làm thế nào đây?” Đỗ Giang cũng sợ, vội vàng định kéo Trương Kính Tiên cùng rời đi.
Trương Kính Tiên gật đầu một cái: “Ngươi nói đúng, ta và ngươi cùng nhau rời đi.”
Lòng Đỗ Giang thả lỏng một chút, vừa xoay người lại đã bị Trương Kính Tiên đập vào ót một cái, mặc dù nàng ta mới chỉ học võ mấy năm gần đây, nhưng thực lực cũng không tệ, một chưởng cũng có thể hạ được Đỗ Giang.
Mắt thấy người đã rơi vào hôn mê, nàng ta dặn dò thân binh của Đỗ Giang: “Đưa hắn đi, đến chỗ chủ tướng cầu viện.”
Nhìn hai thân binh đỡ Đỗ Giang lên ngựa, trốn khỏi vòng vây, Trương Kính Tiên mới cười lên, tiếng nói dịu dàng: “Chuẩn bị đón địch!”
Đào Giang thành dễ thủ khó công, là một nơi hiểm yếu ở Bắc triều, nếu Đào Giang rơi vào tay giặc, cũng đồng nghĩa với việc phòng tuyến của Nam Triều bị cắm một cây đinh độc, toàn bộ chiến cuộc của Quách Kiều Kiều sẽ rơi vào thế bị động, cho nên Tây Lăng Tử mới dùng toà thành này để phản công.
Trương Kính Tiên cũng không còn là Trương quý phi của ngày xưa nữa, lòng nàng ta hiểu rõ nhiệm vụ của mình: Nhất định phải cản bước Tây Lăng Tử, tranh thủ thời gian phản công cho Quách Kiều Kiều.
Cuối cùng nàng ta nhìn về phía tây một lần.
Nơi đó mây trôi lơ lửng, Duyên Giang thành là nơi Quách Kiều Kiều đang đóng quân.
Nhớ tới câu nói của Quách Kiều Kiều trước trận chiến, Trương Kính Tiên cười khổ một cái.
Ngươi có thể chết vì Quách Uẩn thì chết, ta cũng có thể vì ngươi làm tới mức độ này.
Trên đời này có gì đáng sợ hơn cái chết nữa chứ? Quân vì nước, ta vì quân.
Dưới cổng thành, quân đội Bắc triều đã hoàn thành vòng vây.
Trên cổng thành, một cô nương có dung mạo tuyệt thế chậm rãi rút thanh trường đao ở bên hông.
Lúc Dao Dao tìm được Trương Kính Tiên, nàng ta đang ngâm trong dòng nước lạnh như băng, quần áo phồng lên giống như một đoá hoa sắp điêu tàn.
Ta dùng tốc độ nhanh nhất xông tới ôm lấy Trương Kính Tiên, cởi áo khoác của mình xuống khoác lên người nàng ta, đây là lần đầu tiên ta gào thét sợ hãi như thế trong đời: “Du Đương Quy! Du Đương Quy!”
Du Đương Quy vội vã lao tới, bắt mạch cho nàng ta, lấy ra ba cây châm dài ghim vào chỗ gần ngực Trương Kính Tiên, vẻ mặt hoảng hốt quay sang lắc đầu với ta: “Tim của nàng ấy đã bị người cố ý dùng sức nội lực đánh vỡ, bây giờ ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, dù thế, nàng ta cũng chỉ còn chưa tới một canh giờ nữa thôi. Kiều Kiều… muội… ôi…”
Du Đương Quy vừa nói xong, lập tức bảo mọi người lui xuống, Dao Dao lo lắng nhìn ta một cái, cũng lui xuống.
Chỉ để lại một mình ta ôm lấy Trương Kính Tiên ngồi tê liệt trên đất, đầu óc trống rỗng, cho dù trong lòng ta đã chuẩn bị tinh thần có chiến tranh thì sẽ có người chết, nhưng khi mọi chuyện thật sự ập lên đầu ta, ta vẫn không thể nào tiếp nhận nổi.
“Đây không phải là mơ đúng không…” Trương Kính Tiên từ từ tỉnh dậy, nàng ta kéo vạt áo ta: “Kiều Kiều, ta vẫn còn có ngày gặp lại ngươi.”
Ta cố nén nước mắt, nghẹn ngào nhìn nàng ta.
Trương Kính Tiên chìa tay ra, lau giọt nước mắt trên má ta, tiếng nói yếu ớt: “Ai ăn hiếp Kiều Kiều của chúng ta đấy, ta, ta học võ, ta sẽ giúp ngươi đánh người đó.”
Nàng ta đã từng dùng giọng điệu dịu dàng nũng nịu này vô số lần, thậm chí còn thay ta ra mặt, lần này là lần dịu dàng nhất, cũng là lần đầu tiếng nói của nàng ta nhỏ nhất.
Ta cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng ta, biết rằng lúc này tim nàng ta đã ngừng, giọng nói yếu ớt đang tự huỷ hoại sinh mạng của chính mình.
Ta ôm chặt lấy Trương Kính Tiên, ta lẩm bầm đáp trả lại: “Ngươi đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta chắc chắn sẽ có cách cứu ngươi.”
Trương Kính Tiên lắc đầu một cái, vừa nãy nàng ta đã nghe được lời nói của Du Đương Quy: “Kiều Kiều, ta lạnh, ta muốn tắm.”
Ta vội vàng quay về quân trướng, sai người nấu nước nóng, dè dặt tránh cây châm dài trước ngực Trương Kính Tiên, tắm rửa cho nàng ta, rồi lau khô tóc.
Từ trước đến nay Trương Kính Tiên vẫn luôn thích chưng diện, trong quân đội khó có thời gian chăm chút cách ăn mặc, ta ôm lấy nàng ta, gọi Dao Dao tới, búi cho nàng ta một búi tóc hoa lệ nhất, trên trâm có châu báu.
Trong gương, dung nhan người mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, thậm chí sắc mặt tái nhợt ấy lại khiến nàng ta thêm phần điềm đạm, đáng yêu, chỉ là trong lòng mọi người đều biết rõ một chuyện.
Nàng ta sắp chết.
Trưởng nữ của Trương thị, đệ nhất mỹ nhân của Đế đô, quý phi của Tiên đế, nhạc phủ của Tuyên phủ quân, sắp chết.
Mà chuyện duy nhất ta có thể làm, ngoại trừ tắm rửa, chải đầu, thay quần áo thay nàng ta, chính là cố gắng mở to mắt nhất có thể, nhìn nữ nhân vì ta mà bỏ ra mọi thứ, thậm chí còn cả sinh mạng.
Dao Dao lui ra sau, Trương Kính Tiên mới lên tiếng, chính bản thân nàng ta cũng biết mình sắp không qua khỏi, thế là sắp xếp chuyện của Trương thị đã đâu vào đấy, ta nén nước mắt, ghi nhớ từng cái một.
Sau khi sắp xếp cho bộ tộc Trương thị xong, Trương Kính Tiên cố gắng ho khan hai tiếng, nằm trong lòng ta lên tiếng lần nữa.
“Kiều Kiều, ta tới nhân gian này một chuyến, được ngươi đối đãi thành tâm như vậy, đã là phúc phận của ta rồi.”
“Một chữ tình, có rất nhiều người cả đời này cũng không gặp được, rất nhiều người cảm thấy nghi ngờ với sự tồn tại của nó, từ đó không dám ước mơ cao xa, cũng có rất nhiều người xem thường, không bắt buộc.”
“Ta là một người bình thường, muốn có được, cũng có thể được.”
“Kiều Kiều à, chúng ta là bằng hữu chín năm, chín năm tỉnh táo này, đã mạnh hơn người ngoài tám mươi năm hồ đồ rồi.”
“Ta thoả mãn, cho dù cuối cùng lại bỏ mạng, ta vẫn thấy thoả mãn.”
Giờ phút này, ta mới biết có một kiểu đau đớn sống không bằng chết gọi là tê tâm liệt phế, trong chín năm cùng Trương Kính Tiên nam chinh bắc chiến, từng hình ảnh sinh hoạt chung sống thoáng qua trong đầu ta, mỗi một thước phim đều khiến tim ta cảm thấy như bị dao cắt.[yeungontinh.vn]
Trí nhớ vẫn còn đó, thế nhưng giai nhân trước mặt đã sắp chết rồi.
“Ngươi đừng khóc…” Trương Kính Tiên cố hết sức lau đi những giọt nước mắt ngày càng nhiều của ta: “Kiều Kiều, người sống tốt…”
Sau đó tiếng nói của nàng ta biết mất.
Ta cúi đầu nhìn Trương Kính Tiên, hy vọng nàng ta vẫn còn có thể nói với ta hai ba câu gì đó, nhưng ánh mắt nàng ta chậm rãi nhắm lại.
Thế giới tựa như yên tĩnh trong khoảnh khắc này.
Ta ôm lấy nàng ta, giàn giụa nước mắt, kêu gào khóc lớn.
Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không để nhân gian thấy bạc đầu.
Chức nhạc phủ của Tuyên phủ quân thật sự giống như bị nguyền rủa vậy, tỷ lệ tử trận cao đến một trăm phần trăm.
Một lát sau, ta bắt đầu run rẩy, cảm giác đau đớn trong lòng chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu bởi vì ta cảm thấy Trương Kính Tiên đã bắt đầu lạnh, cả người nàng ta bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mặc dù sắc trời đã tối sầm xuống, nhưng nó lại lạnh lùng nhắc ta nhớ một chuyện, Trương Kính Tiên chết trong lòng ta.
Cùng lúc đó, Lục Cô Nguyệt vén rèm quân trướng tiến vào, để một phong thư xuống, nàng ấy nhẹ nhàng lên tiếng: “Trương Kính Tiên là tranh thủ thời gian cho chúng ta, bây giờ Đào Giang thành vẫn chưa rơi vào tay địch.”
Ta qua loa gật đầu một cái, cũng không tị hiềm việc nước mắt mình đang rơi như mưa.
Nếu lòng ngươi đang vô cùng đau đớn, trái lại sẽ không nói nên lời.
Lục Cô Nguyệt thấy ta chỉ rơi lệ không lên tiếng, thở dài: “Tin này là do Tây Lăng Tử phái người đưa tới.”
Bức thư sợ bị người hạ độc nên đã được mở ra kiểm tra qua một lần, Lục Cô Nguyệt đốt ánh nến, mượn ánh nến yếu ớt, ta nhìn thấy rõ nội dung trong giấy.
Bút pháp vừa ác liệt lại vừa sắc bén, bên trên đơn giản chỉ có bốn chữ to.
“Cảm giác thế nào?”