Nhung Mã Hồng Trang

Chương 38




Bên trong quân trướng, Quách Uẩn hiếm khi mặc long bào mà chỉ Hoàng đế mới có thể mặc, sừng sững cao ngất, ta khom người hành lễ, nhưng người lại bắt lấy cổ tay ta: “Khai Bình tướng quân thấy trẫm không cần hành lễ, những người còn lại bình thân.”

Sau khi Quách Uẩn nói xong, ta lập tức sửng sốt, đây là lần đầu tiên người xưng trẫm với mọi người, sau khi liên hệ đến chuyện người đã đưa toàn quân của Tuyên Phủ quân theo tới, ta cho rằng người đang muốn khai chiến với Tây Lăng Tử trước thời hạn.

Lục Cô Nguyệt và Sở Nông Ngọc lại đồng loạt nhướng mi một cái, dường như biết Quách Uẩn đang muốn nói gì.

Đợi đến khi mọi người trở về chỗ ngồi, Quách Uẩn mới nghiêm túc lên tiếng: “Hôm nay trẫm đường xa tới đây là muốn cổ vũ trước trận chiến.”

Quả nhiên.

Thanh kiếm Đạt Ma Khắc Lợi Tư vẫn luôn treo trên đầu bọn ta rốt cuộc cũng sắp rơi xuống.

“Ly Châu, đọc.” Sau khi nói xong câu nói này, Quách Uẩn ngồi trên ghế chủ trì nhắm mắt không nói.

Ly Châu mở thánh chỉ trong tay, bắt đầu đọc thư tuyên chiến với Bắc triều.

“Tây Lăng thị lấy Man di làm chủ thiên hạ, khắp tứ hải không chịu quy phục, võng không thần phục, nhân lực này, quả thật thiên bẩm. Nếu quân minh thần lương, đủ để trấn chỉnh thiên hạ, sau đó nhiên tự hoang dâm, huynh muội loạn luân, cộng thêm tôn thất chuyên quyền, dân chúng oán giận, quan lại bá đạo tàn nhẫn, thế là lòng người phản bội, thiên hạ binh khởi.

Tây Lăng thị không nghĩ lại tại sao Kỳ Đức lại ghét bỏ những đức tính của họ và bỏ rơi họ, còn muốn gắp lửa bỏ tay người, rầm rộ khởi động chiến tranh khiến, khiến vua Nam triều bỏ mạng, nhân dân ly tán, trì chương khẩn cấp. Trẫm nghĩ đến trong nước mấy năm nay liên tục đánh sưu cao thuế nặng, trăm họ không thể chịu nổi, thực sự không thích hợp để dấy binh khởi nghĩa nữa, bằng lòng chịu phục để cầu cho biên giới an khang.

Nhưng Tây Lăng thị quá ngông cuồng, giết lương tướng của ta, làm nhục tông thất của ta, cưỡng ép tước đoạt tiền bồi thường chiến tranh và đất đai của Nam triều, sửa đổi triều chính, đủ loại áp bức, lòng tham không đáy, khó mà giải thích hợp lý được. Trẫm vì thiên hạ nước nhà, nén giận, nhưng Tây Lăng thị không tuân thủ điều ước, không thủ công pháp, tuỳ ý giương nanh múa vuốt, chuyên quyền quỷ kế, đơn phương tranh chấp, công luận rất rõ ràng.

Do đó bố cáo thiên hạ, trẫm đối với Tây Lăng thị của Bắc triều, thực sự hết lòng quan tâm giúp đỡ, còn Tây Lăng thị lại gây hấn đôi ba lần, vô cùng vô lý, khó có thể tha thứ được.

Ta cung kính nhận thiên mệnh, không dám tự an, muốn đưa quân tới phương Bắc đánh Tây Lăng, sử dụng tài nguyên đất nước, không keo kiệt phần thường tiền tài tước vị, tận dụng hết sức để thanh trừng Nhữ Bắc, chúng sinh lầm than, khôi phục uy nghi Nam triều.

Lo lắng trăm họ không biết lại chống lại ta, lòng người hướng Bắc, vùi vào hố sâu, vì thế ta phải báo cáo trước: Binh tới, sinh dân chớ tránh, hiệu lệnh của ta nghiêm túc, không có lỗi lầm dù là nhỏ nhất, thuộc Vĩnh An ta với Nam triều, cùng ta vọt tới cánh đồng hoang vu.

Chỉ sợ Nhữ Bắc ô nhiễm đã lâu, sinh dân hỗn loạn nên đã dẫn đầu một nhóm quần hùng cố tỷ số quần hùng ra sức thanh trừ, ý chí đuổi theo Man tộc, từ bạo loạn để tất cả dân chúng bình an, có vị trí của họ, trả thù mối sỉ nhục Tuyết Long.”

Ly Châu đọc từng câu từng chữ, vang vọng có lực, nói năng có khí phách.

Ta ngồi tại chỗ nghe nàng ấy đọc xong, sóng lòng dâng trào.



Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

Sở Nông Ngọc kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, bởi vì cuối cùng cũng có thể bắt đầu chinh phạt phương Bắc, vui vẻ vì trả được mối thù của Tĩnh Vương. Ánh mắt Lục Cô Nguyệt càng sắc bén sáng ngời, Du Đương Quy siết chặt túi hương thược dược bên hông mình, hai tay Trương Kính Tiên nắm thành quyền, ngồi tại chỗ thẳng lưng.

Người người đều đang chờ Quách Uẩn lên tiếng.

Quách Uẩn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, lên tiếng: “Tây Lăng Tử là đệ nhất cao thủ đời này, kỵ binh Nguyên thị dưới trướng nàng ta lại tàn bạo tàn nhẫn, hơn nữa nàng ta cũng đã kiêng kỵ chúng ta rất lâu rồi. Một khi khai chiến, tuyệt đối sẽ không có chuyện đầu hàng, trẫm đã chuẩn bị mấy chiếc thuyền chiến ở vùng biển Đông Nam, trên thuyền có thuỷ thủ Nam Dương, Tây Dương, có đầy đủ nước uống, vàng bạc, nếu vị nào ở đây không muốn chiến đấu, có thể hồi hương ngay bây giờ, chờ tới khi Tây Lăng Tử đánh có thể lên thuyền rời đi.”

Lục Cô Nguyệt là người đầu tiên tỏ thái độ: “Thà chết trận, tuyệt đối không lùi bước!”

Mọi người cũng đồng thanh nói theo nàng ấy.

Chỉ có một mình ta là không lên tiếng.

Quách Uẩn ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt nhìn về phía ta.

Ta cười nhẹ giọng nói với người, ánh mắt kiên định: “Quân ân sâu nặng, thần, cần chết thì chết, không bao giờ nghĩ tới việc thua.”

Quách Uẩn nhắm hai mắt, ép dòng nước mắt chực trào chảy ngược trở về, người chầm chậm nói: “Nam Triều còn hay là mất đều nhờ cậy vào các vị đây. Ta cùng các vị cùng tiến cùng lùi, nếu thua tuyệt đối không sống một mình!”

Quách Uẩn nói xong, chậm rãi đứng dậy.

Mọi người cũng đi theo người, đứng dậy theo thứ tự.

Lúc Quách Kiều Kiều theo dõi đại doanh của quân đội Bắc Triều, Tây Lăng Tử cùng một mình cô đơn ngồi ở chỗ cao nhất của cổng thành, híp mắt, cao cao tại thượng quan sát đại doanh của quân đội Nam triều.

Nàng ta sờ chuỗi kim thạch màu đen và hạt châu pha lê trắng trên cổ tay mình, nhìn Nguyên Tịch ở sau lưng, nhẹ nhàng nói một câu: “Nhìn số lần điều động binh lực này, Quách Kiều Kiều đang muốn khai chiến toàn tuyến với chúng ta.”

Nguyên Tịch có ngũ quan thâm thuý, làn da trắng nõn đặc trưng của người Bắc Triều, cực kỳ giống ca ca Nguyên Kính của hắn ta. Nghe thấy phán đoán của Tây Lăng Tử, khoé miệng hiện lên một nụ cười tà mị: “Nghe nói vị Trắc phi bên cạnh Tĩnh Vương chính là một mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ.”

Tây Lăng Tử nhíu mày nhìn hắn ta.

Nguyên Tịch thấy thế, nở nụ cười tựa như trấn an Tây Lăng Tử, nhưng lời nói lại khiến mi Tây Lăng Tử càng nhíu chặt hơn nữa, “Đương nhiên, mỹ nhân cho dù xinh đẹp như thế nào đi nữa, ở trước mặt Hoàng thái nữ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Tây Lăng Tử nhanh chóng phủ một lớp sương lạnh, khí thế oai phong mạnh mẽ không ngừng dâng trào, chân khí áp thẳng về phía Nguyên Tịch, cho đến khi hắn ta không chịu nổi gánh nặng, quỳ một chân xuống đất, khoé miệng trào ra một vệt máu: “Ta là quân, người là thần.”



Nguyên Tịch cắn răng cố gắng mở miệng: “Ta chỉ là bề tôi của bệ hạ, không phải thần tử của đông cung.”

Tây Lăng Tử ngừng lại một lát, biết Nguyên Tịch đang muốn dùng cha ruột ép mình, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nguyên Tịch cảm nhận được trên đỉnh đầu không còn áp lực nữa, lúc này mới cắn răng đứng lên, hung tợn trợn mắt nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Tây Lăng Tử, phun một ngụm máu trên đất: “Tiện nhân, tỏ vẻ cái gì chứ, ta cũng chẳng phải ca ca ta, tình nguyện làm chó của ngươi.”

Tây Lăng Tử không nghe thấy lời mắng của Nguyên Tịch, sau khi nàng ta phát hiện phía Nam Triều có dấu hiệu điều binh, xuất phát từ quân doanh Bắc triều, phi nước đại lên đường chạy thẳng về Minh Nguyệt thành. Lúc này trời đã tối đen, nàng ta cũng không đến đông cung nghỉ ngơi mà phóng ngựa điên cuồng chạy vào hoàng cung.

Sau khi xuống ngựa, việc đầu tiên nàng ta làm không phải tìm phụ hoàng của mình mà chạy thẳng tới hậu cung.

Trong cung điện hoa lệ, có rất nhiều, rất nhiều rất nhiều rất nhiều tỳ nữ đang vây quanh một chiếc giỏ cỡ lớn bện từ tơ mềm màu vàng, Tây Lăng Anh Khởi đang ngồi trên sàn nhà, nói gì đó về phía chiếc giỏ.

Tây Lăng Tử nhìn về phía giỏ, giọng điệu cứng rắn: “Ta xuất chinh.”

Tây Lăng Anh Khởi ngừng nói, quả quyết nhíu mày, trong giỏ truyền tới âm thanh mang theo khuynh hướng cảm xúc kim loại: “Cẩn thận một chút.”

Tây Lăng Tử không trả lời, mà chỉ xoay người rời khỏi cung điện.

Không biết Tây Lăng Anh Khởi nhớ ra điều gì đó, thở dài một cái, cảm thán nói với cái giỏ: “Lại phải bắt đầu đánh giặc rồi.”

Bên trong chiếc giỏ cỡ lớn được bện bằng tơ vàng kia, không hề lên tiếng đáp lại nàng ta.

Tây Lăng Anh Khởi bất đắc dĩ bĩu môi, lại trò chuyện đơn phương với thứ bên trong chiếc giỏ thêm một lát nữa, lúc này mới xách vát quay trở về điện của mình. [yeungontinh.vn]Nhưng lại phát hiện Tây Lăng Tử đang đứng dưới bậc thang lẳng lặng nhìn trời, không khỏi có hơi tò mò, cũng nhìn theo tỷ tỷ mình.

Vừa nhìn lên bầu trời, Tây Lăng Anh Khởi hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy trên trời không thấy trăng sao, nhưng lại có một luồng ánh sáng màu đỏ dày đặc xuyên qua không trung, tựa như màn đêm bị tách ra một cái khe, để lộ mây đỏ chuyển động cuồn cuộn bên trọng, như máu tươi trào ra, vô cùng đáng sợ.

Nàng ta nghiêng đầu nói với Tây Lăng Tử: “Tỷ, ta đi gọi Khâm Thiên Giám tới.”

Tây Lăng Tử lắc đầu một cái: “Đây là một thiên tượng hiếm thấy, thiên nứt gặp ánh sáng, chảy máu chảy đầm đìa, thiên nứt gặp người, binh khởi nước mất.”

Nói xong, nàng ta cũng không giải thích với Tây Lăng Anh Khởi, cũng không quay đầu lại rời đi.

Chỉ để lại một mình Tây Lăng Anh Khởi đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.